Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1061: Đồng đội của mình, tất cả đều là heo



Bạch Tiểu Thăng lại tới.

Trầm Dụ lại lần nữa ra nghênh đón, lúc này trên mặt hắn đầy nụ cười, nhưng trong lòng thì lại rất phiền chán.

Nhưng mà, sau khi phiền chán xong thì hắn lại có vẻ như trút được gánh nặng.

Bạch Tiểu Thăng lại giày vò một lần nữa!

Hắn trả lời nhanh chóng mấy vấn đề của Bạch Tiểu Thăng để có thể dùng thời gian nhanh nhất đưa tiễn vị ôn thần này đi, như thế thì mọi chuyện sẽ thái bình!

Nghĩ được như vậy, Trầm Dụ vẫn có thể tiếp nhận.

Tối hôm qua, hắn và Quách Vân Tâm, Tôn Hữu Hợp nói chuyện bằng “hội nghị Video” một lúc lâu.

Hai người kia còn nói sẽ báo cáo tin tức cho "Người ở phía trên" .

Đến sau cùng, bọn họ đưa những vấn đề mà Trầm Dụ không có trả lời làm thành các câu trả lời đối lập hoàn mỹ.

Ít nhất, mọi người cũng đã nói chuyện với nhau về lý do thoái thác.

Trầm Dụ nghĩ đến, hôm nay hắn liền đưa "Đáp án" báo cho Bạch Tiểu Thăng, sau đó song phương sẽ không còn liên quan!

Nghĩ đến đây, trong lòng của Trầm Dụ cuối cùng cũng khá hơn một chút.

Nhưng mà, ngày hôm qua giữa cuộc trò chuyện, Trầm Dụ rõ ràng có cảm giác Quách Vân Tâm và Tôn Hữu Hợp sinh ra một tia không tín nhiệm đối với mình.

Đối với điều này hắn vô cùng tức giận, nhưng cũng không có cách nào khác.

Dù sao, hắn và một vị đại sự vụ quan trò chuyện mấy giờ, không có vài câu nghiêm chỉnh thì ai mà tin !

Hắn ở Trung Kinh khai thác hạng mục còn bán cho Bạch Tiểu Thăng một tòa biệt thự.

Toàn bộ hạng mục, bởi vì Bạch Tiểu Thăng mà mang đến rất nhiều người có danh tiếng.

Hai người ở giữa không có một điểm liên hệ khác sao ?

Quả thật làm cho người khác hoài nghi!

Những việc này giải thích không được rõ ràng, nói cũng không tin, lại còn làm cho người ta thêm phiền lòng.

Lúc đi đến nghênh đón Bạch Tiểu Thăng, Trầm Dụ còn có suy nghĩ,

- Đợi lát nữa đến văn phòng, trò chuyện xong, mình sẽ chuyển thẳng đến chủ đề, không nên nghe hắn nói nhảm! Trả lời vấn đề của hắn xong thì hắn cũng không còn lý do để ở lại mà phải nhanh chóng rời đi!

Trầm Dụ nghĩ là thật tốt.

Nhưng mà, đến khi tới văn phòng,

Lúc vừa ngồi xuống, Bạch Tiểu Thăng lại lần nữa mở ra hình thức nói chuyện phiếm.

Trọn vẹn nửa giờ.

Trầm Dụ đều không tìm được cơ hội để mở miệng.

Chủ đề của Bạch Tiểu Thăng tựa hồ như vô tận, các loại đề tài tưởng chừng như ít người biết thế mà hắn chỉ cần há miệng là có thể nói ra.

Nhưng mà cuối cùng, Trầm Dụ rốt cục tìm được một khe hở khi Bạch Tiểu Thăng uống nước, chen vào nói một lời ——

- Tiểu Thăng đại sự vụ quan, mấy vấn đề ngày hôm qua ngài muốn biết, qua một đêm tôi thức trắng suy nghĩ đã nhớ lại gần hết rồi. Không bằng chúng ta tâm sự những cái đó nhé!

Trầm Dụ đã không đợi kịp nữa rồi, hắn rất muốn nhanh chóng đưa tiễn tên ôn thần này đi càng nhanh càng tốt.

- Cũng tốt, vậy chúng ta trước hết tâm sự về sự tình của Trần Vũ Thành.

Bạch Tiểu Thăng vô cùng thống khoái đáp ứng.

Trong lòng Trầm Dụ lập tức tràn đầy niềm nở cùng hoan hỉ.

Nhưng mà sau đó, Bạch Tiểu Thăng hỏi năm cái vấn đề.

Trầm Dụ lập tức như người trong mộng.

Những vấn đề này, không có một cái nào giống ngày hôm qua!

- Tiểu Thăng đại sự vụ quan, những cái vấn đề này không phải vấn đề ngày hôm qua!

Trầm Dụ có chút giật mình nhìn hắn.

- Những vấn đề ngày hôm qua tôi đã phải thức trắng đêm để tìm lại tài liệu, có được đáp án. Ngài hỏi những vấn đề đó không được sao?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói,

- Hay là Trầm đổng có nguyên nhân gì, không tiện trả lời hoặc là không thể nói về những vấn đề này!

Câu cuối cùng Bạch Tiểu Thăng còn nói với giọng hơi trầm xuống, ánh mắt tựa hồ trở nên sắc bén hơn một chút.

Trầm Dụ không có chút nào phòng bị, lập tức bị giật mình.

Hắn giật mình nhìn Bạch Tiểu Thăng, lại phát hiện Bạch Tiểu Thăng đổi về bộ dáng cười khanh khách, tựa hồ vừa rồi đều là do chính mình bị ảo giác.

Nhưng mà Trầm Dụ kết luận, vừa rồi chính mình không có nhìn lầm.

Tên Bạch Tiểu Thăng này đúng là bất thiện !

Trầm Dụ chẳng biết tại sao, mình lại có cảm giác tâm thần bất định kinh hoàng.

- Tất cả vấn đề mà tôi hỏi đều là phát sinh cùng một thời gian, nếu Trầm đổng đã nhớ tới những cái kia, vậy thì những cái tôi vừa nói đến tất nhiên cũng sẽ có ấn tượng chứ đúng không.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Nụ cười này của Bạch Tiểu Thăng ở trong mắt Trầm Dụ xem ra sao mà đáng giận đến như vậy!

- Cái này. . .

Trầm Dụ giống như bị mắc xương cá, khó mà trả lời.

Nói thế nào mới phải đây!

Những vấn đề này khẳng định là có bẫy !

Hắn khẳng định, hắn phủ định, đều là tự nhảy vào trong bẫy.

Cái này không thể nói!

Trầm Dụ không nhịn được nuốt ngụm nước miếng.

- Có cần thương lượng với người một chút hay không.

Bạch Tiểu Thăng cười nhạt một tiếng, nâng chén trà lên, thản nhiên nhấp một ngụm.

Trán Trầm Dụ xuất mồ hôi hột, nở nụ cười xấu hổ,

- Nói, nói đùa, Tiểu Thăng đại sự vụ quan, tôi có thể thương lượng với ai chứ. . .

Lời tuy như thế, nhưng trong lòng Trầm Dụ lại rất kinh hãi.

Tên Bạch Tiểu Thăng này, rõ ràng đã biết rõ một chút sự tình!

Đúng vậy, hắn nhất định là biết được một chút gì đó!

Nếu không phải vậy, hắn không có lý do gì mà cứ liên tục nhìn chằm chằm mình, làm khó mình!

Thế nhưng mà hắn đến tột cùng đã biết được cài gì ?

Trầm Dụ đoán không được, nghĩ không ra tâm lý khó tránh khỏi bị dày vò.

Rõ ràng hắn là chủ tịch HĐQT của một công ty độc lập, có thể không bị Bạch Tiểu Thăng áp chế, nhưng hết lần này tới lần khác, hắn cảm thấy tim giống mình như bị đè ép bởi một tòa núi lớn.

Từ chối trả lời?

Hay là trực tiếp trở mặt, đuổi Bạch Tiểu Thăng đi?

Trầm Dụ chỉ suy nghĩ một chút, lập tức phủ quyết.

Ngay cả Quách Vân Tâm, Tôn Hữu Hợp bọn hắn cũng không thể làm như vậy!

Nếu để bọn họ biết được thì họ sẽ nói, ông tính khí cũng lớn nhỉ?

Chút ủy khuất ấy mà cũng chịu không nổi?

Hoàn toàn không để ý đến đại cục?

Trầm Dụ không dám, cũng không thể đuổi Bạch Tiểu Thăng đi.

- Không bằng, Trầm đổng cứ từ từ suy nghĩ, chúng ta trước trò chuyện một chút.

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên cười nói.

Câu nói này, khiến cho Trầm Dụ như được đại xá.

- Được, được, chúng ta, nói chuyện phiếm khác vậy!

Trầm Dụ gấp giọng nói.

Không đáp ứng, còn tốt.

Vừa mới đáp ứng xong, Trầm Dụ liền muốn vả vào miệng mình một cái.

Bạch Tiểu Thăng lại trò chuyện với hắn mấy giờ đồng hồ, nói đủ mọi chuyện thất tao bát nháo.

Rất nhiều vấn đề theo Trầm Dụ xem ra rất là Huyền Học.

Hắn thấy não của mình hiện giờ cứ như là một đống bột nhão. . .

Trong lúc Trầm Dụ muốn kết thúc cuộc trò chuyện thì Bạch Tiểu Thăng lại hỏi thăm lại mấy cái vấn đề lúc nãy.

Trầm Dụ lại không dám đáp, đơn giản khổ không thể tả nổi.

Hắn thậm chí chờ đợi trợ lý mình đi vào, nói có khách tới chơi để cho mình lấy cớ tiễn khách.

Nhưng đáng tiếc.

Trước khi cùng Bạch Tiểu Thăng nói chuyện phiếm Trầm Dụ đã kêu trợ lý đứng canh ở bên ngoài cửa.

Có khách cũng bị trợ lý chặn ở bên ngoài rồi.

Cái này đúng là mua dây buộc mình mà.

Lại thêm cái văn phòng có phòng vệ sinh độc lập, hắn muốn mượn cớ đi vệ sinh để đi ra ngoài cũng không được!

Lại loáng một cái mất cả nửa ngày, Trầm Dụ trước đây từng nghe người ta nói “linh hồn xuất khiếu”, đây là lần đầu tiên cảm giác được nó.

Thậm chí, Trầm Dụ còn bắt đầu nghĩ lại, chính mình mỗi lần họp đều để cấp dưới ngồi nghe đến mấy giờ, như vậy có phải là rất vô nhân đạo hay không.

Tương phản, Bạch Tiểu Thăng nói chuyện ngược lại phi thường vừa lòng thỏa ý, cuối cùng hưng phấn rời đi.

Đưa tiễn Bạch ôn thần đi xong, Trầm Dụ chán nản ngồi phịch xuống ghế salon.

Khó được hưởng thụ một phút thanh nhàn như thế này.

Nhưng sau đó, hai người Quách Vân Tâm và Tôn Hữu Hợp liền gọi điện thoại tới, hỏi thăm chi tiết lần gặp mặt này.

Các người để cho tôi nói cái gì đây?

Tôi và hắn. Có cái gì để nói!

Trầm Dụ nói không rõ ràng, cũng lười nói.

Nhưng mà, nếu làm như vậy hai người lại hoài nghi.

Vấn đề ngày hôm qua, Bạch Tiểu Thăng không hỏi lại sao?

Tại sao lại có vấn đề mới?

Thời gian của Đại sự vụ quan rất là nhiều sao?

. . .

Mọi việc như thế, Trầm Dụ đơn giản lại lần nữa tiếp nhận dày vò.

Nếu có địa ngục, thì đây chính là địa ngục của hắn rồi!

Hai người Quách Vân Tâm và Tôn Hữu Hợp không chỉ hỏi những vấn đề kia.

Bỗng nhiên quan tâm tới còn hỏi Trầm Dụ lý do bán căn nhà kia cho Bạch Tiểu Thăng.

Theo Trầm Dụ nói là hắn có chương trình ưu đãi lớn và Bạch Tiểu Thăng chỉ là vô ý đến mua.

Thế nhưng mà hai người kia nói là bọn hắn lấy được tình báo, là Bạch Tiểu Thăng mang theo rất nhiều phú thương có danh tiếng ở Trung Kinh đến cổ động cho Trầm Dụ, những người đó đều mua hết mấy hạng mục!

Hai người kia còn không thẳng thắng đặt câu hỏi mà cứ nói gần nói xa khiến cho Trầm Dụ muốn chửi má nó.

Bị người ngoài giày vò còn chưa nói gì bây giờ còn bị chính người một nhà hoài nghi, Trầm Dụ cảm thấy mình sắp sụp đổ đến nơi rồi.

Đêm đó.

Ở phòng khách sạn, Bạch Tiểu Thăng giảng lại chuyện phát sinh hai ngày hôm nay cho Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh.

Khi nghe hắn miêu tả, Trầm Dụ có phản ứng “Muốn. Được. Chết”.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đều không nhịn được mà cười to.

- Anh Tiểu Thăng, anh rất là ác độc đó ! Anh thật sự dự định một mực tra tấn Trầm Dụ như thế à, làm cho hắn sụp đổ?

Lâm Vi Vi cười hỏi.

Được Vi Vi nói là người "Ác độc", Bạch Tiểu Thăng nhún vai, có chút bất đắc dĩ cười nói.

- Chỉ sợ Trầm Dụ và những người kia cũng nghĩ như vậy, nghĩ rằng anh sẽ lập lại thủ đoạn của hai ngày trước.

Bạch Tiểu Thăng cười thần bí,

- Nhưng mà hai người cảm thấy, anh sẽ làm theo ý bọn họ sao !

Bạch Tiểu Thăng hắn từ trước đến giờ luôn làm việc không theo suy nghĩ của người khác!

- Chúng ta tự nhiên không thể làm theo điều họ mong muốn !

Lôi Nghênh nói một cách khẳng định.

- Cho nên, ngày mai chúng ta sẽ biến hóa sách lược!

Bạch Tiểu Thăng chân thành nói,

- Còn nữa, việc thanh minh cho Trần Vũ Thành cũng không thể kéo quá lâu!

- Sáng mai, lại là một ngày quan trọng!

Lúc nói những lời này, ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng sáng như đuốc.

Tất cả các tiết tấu, đều là do những người bên phe hắn khống chế, không thể để cho đối phương gặp chiêu phá chiêu !

Hẳn là bọn họ đang dắt mũi đối phương !

- Dùng thời gian ba ngày, khiến cho Trần Vũ Thành thoát ly khỏi phiền phức, cũng đủ để chúng ta lộ ra thành ý và năng lực!

Đêm đó, bên phía Trầm Dụ bọn hắn một mực thương lượng đến hai ba giờ khuya.

Những vấn đề mà Bạch Tiểu Thăng lần thứ hai nói đến, rất là xảo trá.

Mỗi một cái chợt nhìn như bình thường, nhưng bên trong đều ẩn tàng huyền cơ, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến các chứng cứ còn lại.

- Thật không biết rõ, người này là từ đâu mà tìm ra những lỗ thủng này!

- Nếu như không phải hắn tận lực đặt câu hỏi, chúng ta chỉ sợ đều sẽ xem nhẹ !

- Tên gia hỏa này, thật sự là đáng sợ, có phải mỗi một vị đại sự vị quan đều có giấu diếm một đoàn đội phân tích thức trắng đêm nghiên cứu không!

Ba người Quách Vân Tâm, Tôn Hữu Hợp và Trầm Dụ sau khi kinh dị thì một đường suy nghĩ tìm hướng giải quyết.

Không riêng bọn hắn, còn có "Đồng bạn" của bọn hắn, đều cùng nhau tham dự vào nghiên cứu.

Nhiều người như vậy xuất trận cũng chỉ vì những vấn đề bẫy rập của Bạch Tiểu Thăng khiến cho bọn họ quá mệt mỏi rồi!

Đến đêm khuya, đám người ngáp liên tục, cuối cùng cũng đã thống nhất đáp án.

Trả lời như vậy, một điểm vấn đề cũng không có.

Nhưng mà lần này, Trầm Dụ lại không có cảm giác an tâm, thậm chí tâm thần còn bất định bất an.

Bạch Tiểu Thăng cái tên biến thái chết tiệt này, hết lần này đến lần khác tàn phá lỗ tai của mình, hơn nữa vấn đề còn xuất hiện tầng tầng lớp lớp.

Ai biết, sáng mai hắn có ném ra thêm mấy cái vấn đề mới hay không!

- Trầm Dụ, ông yên tâm đi, lần này, hắn thật sự không còn gì để hỏi nữa đâu. Chúng ta đều đã chuẩn bị tỉ mỉ, nghiêm túc kiểm tra qua một lần! Các vấn đề liên quan đều cân nhắc đến, cũng chỉ có thể tìm ra hơn mười cái sơ hở, Bạch Tiểu Thăng hỏi mười cái vấn đề đã là cực hạn rồi.

Quách Vân Tâm nói lời thề son sắt, an ủi Trầm Dụ,

- Hắn nhất định không có vấn đề gì khác có thể hỏi đâu!

Cách màn hình, Trầm Dụ gật đầu xem như chấp nhận, nhưng mà nét mặt của hắn, một điểm cũng không thoải mái.

Ngươi nói không có là không có à, ngươi là Bạch Tiểu Thăng sao, ngươi thử đối mặt với Bạch Tiểu Thăng xem!

Còn không phải ngươi sẽ bị hắn tàn phá, tra tấn giống ta sao!

Tắt video, tâm tình Trầm Dụ vẫn không yên như cũ.

Hai ngày này hắn ngủ không đủ giấc, bị Bạch Tiểu Thăng oanh tạc đến mệt mỏi, còn bị người một nhà hoài nghi.

Trầm Dụ thở dài một hơi, thì thào nói,

- Nếu không đối mặt với Bạch Tiểu Thăng, mình còn thật không biết rõ.

- Đồng đội của mình, tất cả đều là heo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận