Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1063: Đây chính là anh nói



Thời điểm mà Bạch Tiểu Thăng rời đi, Trầm Dụ hai mắt đăm đăm, dưới chân nhũng ra, một bộ dáng thất hồn lạc phách.

Rời khỏi khách sạn, hắn đứng lại ở ven đường, một hồi lâu cũng không biết phải làm sao.

Nhìn về phía một cái cửa sổ nào đó của khách sạn, bên trong ánh mắt của Trầm Dụ càng là hiển hiện từng tia từng tia hoảng sợ.

Cái người tên Bạch Tiểu Thăng kia, đơn giản như là một ác ma!

Thật giống như là có thể đọc được những tâm tư suy nghĩ của hắn, một đường truy vấn, đè ép hắn đến phòng tuyến cuối cùng mà hắn có thể tiếp nhận được, nghiền ép hết thảy mọi điều hắn có thể nói.

Trầm Dụ tin tưởng.

Nếu theo như những manh mối hắn đã nói mà đi thăm dò, thì không cần dùng thời gian đến một tuần thì Bạch Tiểu Thăng liền có thể tẩy thoát mọi hiềm nghi cho Trần Vũ Thành.

Không dùng đến mấy tháng thời gian, Bạch Tiểu Thăng liền có thể điều tra đến nhóm người Quách Vân Tâm, Tôn Hữu Hợp một đống vấn đề lớn.

- Mình đã làm cái gì! Mình đã… nói những gì! Những việc này muốn đăng lên báo hay sao?

Trầm Dụ đang xoắn xuýt nghĩ những thứ này.

Nếu để cho những người Quách Vân Tâm kia, khiến cho "vị kia" biết rõ là hắn bán rẻ tình báo…

Bên trong ánh mắt của Trầm Dụ xuất hiện vẻ sợ hãi.

Bất quá vừa mới nghĩ tới báo cáo, sắc mặt Trầm Dụ hơi trắng bệch, nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt.

Ngay tại lúc vừa rồi, Bạch Tiểu Thăng tiễn hắn tới cửa, một mặt mỉm cười với hắn mà "có lòng tốt" khuyên bảo một phen.

- Trầm tiên sinh, theo như ước định, tôi sẽ không nhắc đến vấn đề của ngài. Mà ngày hôm nay, những lời mà ngài nói ở nơi này tốt nhất là nên chôn sâu ở trong lòng, ai cũng đừng nói cho biết!

- Nếu như ngài nói ra, ước định giữa chúng ta xem như là hết hiệu lực!

- Hơn nữa ngài rất rõ ràng là nếu như người của ngài biết được ngài đã tiết lộ những thông tin gì. Thì hậu quả mà ngài phải nhận lấy sẽ vô cùng đáng sợ đấy.

Bạch Tiểu Thăng nói những lời kia cũng là khuyên bảo mà cũng là uy hiếp.

Tiến thoái lưỡng nan!

Cái này khiến cho Trầm Dụ hết sức nôn nóng.

Hắn lại nghĩ tới, cái câu cuối cùng mà Bạch Tiểu Thăng nói với hắn kia như là ma quỷ nói mớ, lúc này lại vang vọng trong tai hắn.

- Những gì ngài nói chỉ là chút manh mối, chứng cứ thì chúng tôi sẽ tự đi kiểm chứng, ngài cứ xem như là tự bản thân chúng tôi điều tra ra được đi.

Câu nói này như là có ma lực.

Trầm Dụ bình tĩnh trở lại, tựa hồ làm ra quyết định cuối cùng, trong miệng thì thào:

- Không tệ…Mình không hề nói ra cái gì cả. Là tự bọn họ điều tra ra tất cả!

- Quách Vân Tâm, Tôn Hữu Hợp, các người này nếu như là có xảy ra chuyện gì… thì không thể oán trách tôi được.

Nói xong, Trầm Dụ đi thẳng đến bãi đỗ xe.

Trong phòng ở khách sạn.

Bạch Tiểu Thăng đang đứng ở cửa sổ sát phía trước, đứng chắp tay nhìn xuống dưới lầu.

Trầm Dụ bất quá chỉ nhìn về phía này mà Bạch Tiểu Thăng thì lại có thể nhìn rõ ràng hắn dừng lại, rồi rời đi.

- Anh Tiểu Thăng, cái tên Trầm Dụ này, chúng ta thật sự sẽ không tiếp tục để ý đến hắn nữa hay sao?

Lâm Vi Vi đi qua, nhìn xuống phía dưới lầu một chút rồi đưa ra ý kiến hỏi.

- Theo thỏa thuận thì như thế.

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt đáp lại:

- Cái tên Trầm Dụ này nếu như không có làm trái lại ước định vậy thì anh cũng sẽ không làm trái. Những việc mà hắn phạm phải, chỉ là xử phạt quá nhẹ, nếu như là đưa ra mà tố tụng thì cũng xác thực là đủ để hắn ăn một đòn nặng. Nhưng đối với tập đoàn mà nói, thực tế tổn thất cũng không nghiêm trọng.

- Còn nữa, chúng ta không có chứng cứ thì lấy cái gì mà khởi tố hắn.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Lâm Vi Vi cười nói.

Lâm Vi Vi nghe được mà sững sờ:

- Không phải anh nói là ở chỗ sự vụ quan Trần Vũ Thành có toàn bộ chứng cứ phạm tội của hắn hay sao? Bằng chứng!

Bạch Tiểu Thăng cười to.

- Vi Vi à, trước mắt Trần Vũ Thành chỉ cho chúng ta một cái đề tài mà thôi, mình có thể nhờ hắn hỗ trợ được à.

- Còn nữa, Trần Vũ Thành lúc ấy điều tra ra được loại tình trạng nào, chứng cứ có phải hay không được bảo tồn cho đến giờ, có thể hay không là đã bị người ở Bộ sự vụ xóa đi rồi.

- Mình hoàn toàn không biết được a!

Bạch Tiểu Thăng nói những lời này, nói ra thật sự là vô cùng thẳng thắn.

- Bất quá vừa rồi anh không phải là nói như thế.

Sau khi Lâm Vi Vi kinh ngạc, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ:

- Anh là đang lừa gạt Trầm Dụ!

- Thật thật giả giả, hư hư thực thực, không phải chỉ là thủ đoạn thăm hỏi mà chúng ta sử dụng à!

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng rồi đi trở về khu vực ghế sô pha.

Lâm Vi Vi cười thư giãn một tiếng, nhưng mà ở trong lòng lại nói:

- Thật sự là gian xảo!

Sau khi ngồi xuống ghế sô pha, Bạch Tiểu Thăng mở máy tính của mình ra, ở trên đó mà tốc ký lại nội dung cuộc nói chuyện.

Chứng minh thực tế thì không nhiều, manh mối lại không ít.

- Mọi người cảm thấy chúng ta cần có mấy ngày để lấy ra được chứng cứ?

Bạch Tiểu Thăng đang nhanh chóng xem tốc ký rồi lại đưa ra ý kiến hỏi.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh liếc nhau, cả hai đều trầm ngâm một lát.

- Theo em đoán phải tầm chừng ba ngày!

- Nếu như đẩy nhanh tốc độ thì hai ngày cũng có thể!

Bọn họ đều có tiêu chuẩn để đánh giá riêng.

Bạch Tiểu Thăng cười cười.

Hai, ba ngày?

Thật sự là quá lâu rồi.

Bạch Tiểu Thăng không có tiếp tục nói về đề tài này nữa, cũng không có nói ra tiêu chuẩn thời gian trong lòng mình. Mà là hết sức chăm chú gõ gõ đánh đánh ở trên máy vi tính.

Sau một giờ, trước bữa cơm trưa, Bạch Tiểu Thăng đã làm ra được một danh sách lấy chứng cứ rất tỉ mỉ, còn có nói rõ ràng những chi tiết tương quan ở trong đó.

Phân chia nó thành những công đoạn nhỏ, còn có trình độ có thể chấp hành, đủ để cho bất cứ ai cũng có thể làm được.

Lập tức, Bạch Tiểu Thăng đem thông tin gửi ra.

Cho Trịnh Thiên Hồng, Lý Hạo Phong, cho Phùng Ly, Lâm Kha.

Những người này không chỉ là bạn bè với hắn mà còn là những người phụ trách vô cùng nghiêm túc đối với sự vụ của tập đoàn.

Mời bọn hắn tới hỗ trợ, hầu như không một chút khó khăn cùng với trả giá.

Đặc biệt là Trịnh Thiên Hồng, cả hai trước mắt đang có quan hệ tốt, Trịnh Thiên Hồng trong thời gian ngắn nhất trả lời, biểu thị sẽ tận tâm tận lực hỗ trợ.

- Thời gian không sai biệt lắm, đi thôi, chúng ta trước mắt đi ăn một bữa cơm đã.

Bạch Tiểu Thăng khép máy tính lại, gọi Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi xuống dưới lầu ăn cơm.

Cơm trưa mới chỉ ăn vào được có một nửa thì điện thoại di động của Lâm Vi Vi liền "đinh đinh" vang lên không ngừng.

Cô phụ trách quản lý hòm thư sự vụ, những âm thanh này là âm thanh nhắc nhở có thư gửi đến.

- Ông trời ơi, kết quả, đã có kết quả báo lại rồi sao!

Lâm Vi Vi nhìn những tiêu đề của các lá thư kia, nhịn không được mà kinh ngạc nói.

Từng phần từng phần tin tức điều tra được gửi trở lại.

Mọi thứ như tài liệu, hợp đồng, bảng báo cáo tương quan, cũng đều là được quét hình mà gửi tới.

Không riêng gì như thế, toàn bộ những nhân viên điều tra ghi chép tương quan, người phụ trách làm chứng của nhiều khu vực trong tập đoàn công ty.

Từng phần từng phần chứng cứ cứ lộn xộn được gửi đến.

Những thứ này, nếu như ba người Bạch Tiểu Thăng bọn họ mà đi làm, đoán chừng là phải làm liên tục không ngừng nghỉ suốt ngày đêm, hai ba ngày là ngắn nhất rồi.

Còn nếu như bị gặp một chút trở ngại, thì phải chừng một tuần mới có thể có được kết quả gửi đến.

Thế nhưng là trước mắt, có hai vị đại sự vụ quan tham gia hỗ trợ thì kết quả liền khác biệt.

Bọn họ ở tổng bộ có rất nhiều nhân viên cấp dưới, ở các nơi đều có người nghe lệnh, đơn giản là dễ như trở bàn tay.

Đến cả Bạch Tiểu Thăng cũng có chút ý ghen ghét:

- Có người dùng thật là tốt!

- Thật lợi hại, chờ chúng ta ăn xong bữa cơm này thì sợ là một phần ba quá trình điều tra đều đã hoàn thành.

- Nhân mạch như thế này thì thật đúng là không phải nói chơi.

Hai người Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng hưng phấn cảm khái.

Đối với cái này thì Bạch Tiểu Thăng chỉ cười một tiếng.

- Thế nhưng mà cuối cùng vẫn là không phải người của mình, mời người tới hỗ trợ, đều là nhân tình cả. Coi như là bây giờ không có nhắc đến vấn đề hồi báo, như vậy cũng không có đạo lý một lần nữa mời người tới hỗ trợ.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng nhấp nháy:

- Vẫn phải là có người một nhà thôi!

Ở giữa ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng lộ ra một vẻ thèm nhỏ dãi.

Trần Vũ Thành còn có kỳ nhân mạch, cũng là thứ mà hắn thèm nhỏ dãi.

Ăn xong bữa cơm trưa, bọn người Bạch Tiểu Thăng đi về nghỉ ngơi một phen.

Vài giờ sau đó, mọi thứ cần thiết bọn hắn đều có đầy đủ.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lập tức chỉnh lý báo cáo, Bạch Tiểu Thăng thì xét duyệt sửa chữa cả hai bên.

Kiểm tra lại mọi thứ đều ổn thỏa, thì trực tiếp gửi báo cáo đến cho tổng giám đốc Hạ Hầu Khải.

Mọi việc, cũng là đến thời điểm nên làm sáng tỏ rồi.

Làm xong những thứ này, nhoáng một cái đã đến thời gian bữa cơm chiều.

Bạch Tiểu Thăng quơ lấy điện thoại di động, gửi một cái tin nhắn.

- Đi ra ăn cơm tối, ở chỗ cũ, tôi có việc cần tìm anh tâm sự.

Hắn đang gửi tin nhắn cho Trần Vũ Thành.

Cái gọi là chỗ cũ, chính là một nhà ăn lầu một tự phục vụ ở một nơi hẻo lánh.

Nửa giờ sau.

Bạch Tiểu Thăng ngồi vào một nơi hẻo lánh, chậm rãi ung dung ăn cháo gạo, sủi cảo tôm cùng với một bàn rau trộn thập cẩm.

Không bao lâu sau, Trần Vũ Thành bưng món ăn đi tới mỉm cười ngồi xuống ở phía đối diện.

So sánh với Bạch Tiểu Thăng, cơm tối của hắn ăn đơn giản hơn.

Chỉ là một ít trứng và rau xanh, thêm một miếng bánh Sandwich, một ly hồng trà. Chỉ có thế thôi.

- Bữa cơm tối này của anh, sao mà giống như là ăn điểm tâm thế.

Trần Vũ Thành nhìn thấy những món ăn của Bạch Tiểu Thăng bèn trêu chọc.

- Cơm tối của anh sao mà giống như là không ăn thế.

Bạch Tiểu Thăng ngược lại cười.

Trần Vũ Thành nhún vai, cầm lấy Sandwich, không nhanh không chậm mà ăn hết, chép chép miệng, thản nhiên uống hồng trà.

Bữa cơm tối của hắn như vậy liền coi như xong.

- Đại sự vụ quan Tiểu Thăng, ngài bảo tôi đến là có chuyện gì, có phải sự việc của tôi đã có tiến triển hay không?

Trần Vũ Thành trên mặt nở nụ cười nói, thuận tiện còn nhắc nhở:

- Thời gian có lẽ không được dư giả lắm.

- Tổng bộ đối với vấn đề của sự vụ quan, nhất quán là sẽ nghiêm trị rất nhanh, coi như là vấn đề của tôi còn có nghi vấn, nhưng mà cũng không thể trì hoãn lần này tới lần khác được.

Cách nói của Trần Vũ Thành nghe được vô cùng nhẹ nhõm, thật giống như là người sắp bị xử trí không phải là hắn vậy.

- Anh nói là để cho tôi giúp anh thanh minh vấn đề.

Bạch Tiểu Thăng cúi đầu ăn phần cơm của mình.

- Anh không có một chút tâm lý nào à? Sự vụ quan Trần, anh thật sự cảm thấy bản thân mình hoàn toàn không có vấn đề hay sao? Con ruồi còn không được đốt vào khe hở quả trứng đâu. Anh thường xuyên đi quá giới hạn, không theo chế độ, những việc này hoàn toàn là sự thật!

Bạch Tiểu Thăng lại chân thành nói:

- Về sau đi theo tôi, cố gắng hết sức đừng để cho người ta nắm được nhược điểm, gây phiền toái cho tôi.

Bạch Tiểu Thăng như là đang dạy bảo cấp dưới.

Trần Vũ Thành nghe vậy thì cười ha ha:

- Đánh cuộc của chúng ta đã kết thúc sao? Ngài thắng sao? Tôi vậy mà còn không biết rõ.

- Nếu như không có kết thúc, ngài ở đây có tư cách gì yêu cầu tôi?

Trần Vũ Thành tiếp tục cười nói:

- Nếu như trong vòng hai ngày, ngài có thể giải quyết được vấn đề của tôi…

- Vậy thì tôi chấp nhận gia nhập vào đội ngũ của ngài.

Điện thoại di động của Bạch Tiểu Thăng kêu lên, hắn liếc mắt nhìn một cái rồi cười nhìn về phía Trần Vũ Thành.

- Đây chính là anh nói đấy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận