Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1067: Hắn sớm tối tìm tới ngươi !



Bạch Tiểu Thăng đang ngồi cùng một chỗ với Trần Vũ Thành, hai người trò chuyện với nhau về những sự tình phải làm cho người khác cảm thấy kinh hãi kia.

Cũng thời điểm đó, Quách Vân Tâm đang tiến hành kết nối video để trò chuyện trực tuyến với Tôn Hữu Hợp.

- Lão Tôn, ngày hôm nay Trầm Dụ có nói gì với ngươi không.

Quách Vân Tâm hỏi.

- Không có a. Nói như vậy, hắn cũng không có tìm ngươi tố khổ sao?

Khuôn mặt của Tôn Hữu Hợp trong video hiện lên vẻ lo lắng đăm chiêu khẽ chau mày.

- Hừm, đúng vậy. Đây đúng là chuyện lạ, ngày hôm qua Trầm Dụ còn tức giận đến độ phùng râu trợn mắt với chúng ta, lời qua tiếng lại. Còn hôm nay, tại sao lại lặng lẽ không chút hơi thở vậy. Hôm nay, đến cuối cùng là hắn cùng với tên họ Bạch kia đã trò chuyện với nhau những gì?

Trong lòng Quách Vân Tâm tràn đầy khó hiểu nói.

Tôn Hữu Hợp khẽ lắc đầu.

Chuyện này nào có thể đoán được a.

- Người của tôi sắp đặt bên đó nói, ngày hôm nay Bạch Tiểu Thăng cũng không có đi qua tập đoàn Bắc Tự, mà là phái người tới đón Trầm Dụ đi. Công ty của Trầm Dụ thuộc địa bàn quản lý của ông, ông khẳng định phải từ rất sớm đã nắm được tin tức này rồi chứ. Chắc hẳn, ông cũng rất tò mò a.

Tôn Hữu Hợp nói.

- Bây giờ cũng đã qua mấy giờ rồi, chuyện cần nói cũng đã sớm nói xong rồi. Trầm Dụ đây là muốn làm gì, chuyện gì đang xảy ra, thế mà một câu cũng không nói cho chúng ta.

Quách Vân Tâm khẽ nhíu chân mày im lặng không nói một lát, sau đó hắn hừ lạnh một tiếng, ngữ khí bất thiện nói.

- Lão Quách, tuy rằng công ty của Trầm Dụ nằm ở khu vực thuộc quyền quản lý của ông, chẳng lẽ ông quả thật cho rằng hắn luôn muốn nghe theo mệnh lệnh của ông sao? Dưới cái nhìn của hắn, thì hắn với chúng ta có cùng cấp bậc, thậm chí về tư cách lại có phần lớn hơn. Quả thật, nếu có chuyện gì quan trọng cần báo cáo, cũng không cần thông qua hai người chúng ta.

Lời lẽ của Tôn Hữu Hợp giống như nói móc, càng giống như mang lòng bất mãn đối với Trầm Dụ.

- Không được, tôi phải gọi điện thoại cho hắn mới được.

Trong video, Quách Vân Tâm quơ lấy điện thoại cá nhân để bên cạnh, bấm một dãy số gọi đi.

Tôn Hữu Hợp nhìn tất cả hành động, im lặng không nói gì.

Một lát sau, điện thoại kết nối thông, Quách Vân Tâm còn cố ý mở loa ngoài, mục đích chính là muốn cho Tôn Hữu Hợp cũng nghe được nội dung câu chuyện.

Trong điện thoại, đầu tiên truyền tới âm thanh ngái ngủ ngáp dài, tựa hồ người bên đầu dây vừa mới tỉnh ngủ.

Mặc dù giờ phút này cũng không phải là quá sớm, nhưng tính ra vẫn còn quá sớm để đi ngủ...

Trên mặt của Quách Vân Tâm và Tôn Hữu Hợp tràn đầy kinh ngạc.

- Lão Quách, ông gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì à?

Trầm Dụ ngáp ngắn ngáp dài, dùng ngữ khí uể oải hỏi.

- Tôi nghe nói, hôm nay ông đã đi gặp Bạch Tiểu Thăng, tôi muốn hỏi một chút tình huống. Ngày hôm nay hai người nói chuyện thế nào?

Quách Vân Tâm ôn tồn hỏi.

- DCM hắn, cuối cùng cũng xong. Mệt chết tôi. Cái tên Bạch Tiểu Thăng kia, lật qua lật lại liên tiếp đào hố hãm hại lão tử, so với ngày hôm qua còn dông dài, phức tạp hơn nhiều.

- Bất quá vấn đề vẫn còn tốt, những vấn đề mà hắn hỏi cũng không có gian trá gì, tổng cộng chỉ có chút vật chứng kia. Lần này tôi đảo khách thành chủ, trước tiên nói chuyện về những vấn đề kia. Cung cấp đáp án trước cho hắn.

Trầm Dụ ngáp dài một hơi, còn chép miệng mấy cái, ngữ khí bên trong lời nói có phần đắc ý.

- Sau khi trở về, mệt mỏi quá, tôi liền đi massage Sauna thư giãn, bất tri bất giác ngủ một giấc, không phải hiện tại bị cuộc điện thoại này của ông đánh thức thì chắc tôi ngủ đến sáng mai luôn quá.

- Ông gọi tôi có chuyện gì không?

Nghe âm thanh của Trầm Dụ có chút không cao hứng,

- Nguyên lai nãy giờ là ông đang ngủ à. Chuyện ngày hôm nay, tên họ Bạch kia đã nói gì với ông, đem toàn bộ chi tiết buổi nói chuyện kể cho tôi nghe, cố gắng nói càng kỹ càng tốt, bao gồm cả thần sắc của hắn có cái gì đặc biệt hay không, còn có ngữ khí nữa. Những biểu hiện mà tôi bỏ sót nữa, tôi muốn biết thật rõ ràng.

Quách Vân Tâm nói.

Ngược lại, Quách Vân Tâm cũng không có hoài nghi Trầm Dụ có vấn đề, chỉ có điều lão muốn tìm hiểu tinh tế một chút, tên Bạch Tiểu Thăng này đến cuối cùng muốn làm cái dự định gì.

Biết đâu, có thể từ bên trong cuộc nói chuyện của Bạch Tiểu Thăng với Trầm Dụ phát hiện được một chút manh mối gì đó.

Lời này vừa nói xong, ở đầu dây điện thoại bên kia trong nháy mắt rơi vào trầm mặc.

- Tại sao không nói chuyện?

Quách Vân Tâm cũng im lặng chờ đợi một hồi, lập tức ngạc nhiên nói.

Lời này vừa dứt, Quách Vân Tâm đột nhiên nghe thấy tiếng Trầm Dụ phẫn nộ gào thét.

Lửa giận bên trong lời nói bên đầu dây kia từng đợt từng đợt như đập vào mặt lão.

- Họ Quách kia, ngươi có ý tứ gì? Con mẹ nó chứ. Hôm nay ở bên kia nghe hắn luyên thuyên lải nhải thì đầu ta đã muốn nổ tung rồi, DCM, sau khi trở về, ta vẫn phải làm bài báo cáo lại cho ngươi sao?

- Ta nghe ý tứ ngươi nói gần nói xa, hay là coi ta như là thủ hạ của ngươi, vẫn phải báo cáo mọi chuyện cho ngươi à?

- Ta nói cho ngươi biết, nếu như có việc, ta sẽ bẩm báo lên lãnh đạo bên trên, nhưng mà đối với ngươi, ta không có cái nghĩa vụ này. Ngươi cũng không phải quản lý của ta.

- Hai ngày trước ta còn nói những chuyện kia cho ngươi, là do ta sợ những gì ta nói sẽ ảnh hưởng tới công việc của ngươi. Hiện tại, sự tình báo cáo cũng đã kết thúc, làm sao, ngươi nghe tới nghiện rồi sao?

- Ta khi còn làm ở Bộ sự vụ, lúc ấy ta cũng là người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, tên tiểu tử ngươi còn không biết rõ mình đang ở đâu, giờ còn muốn ta báo cáo sự việc cho ngươi, não của ngươi có bị hỏng hay không hả?

- Nói cho ngươi biết, về sau ít dùng cái loại ngữ khí kia mà nói chuyện với ta đi.

Quách Vân Tâm không ngờ bị một phen giận dữ mắng mỏ rủa xả từ trên trời đổ ập xuống đầu, cả người trở nên sửng sốt, sau đó, trên mặt hắn kinh hãi cùng hoảng sợ đan xen.

Công ty của Trầm Dụ ở trên địa bàn của hắn, nhưng chưa từng phục qua hắn.

Vẫn trước sau như một, cậy già lên mặt, hàng ngày khoe khoang lịch duyệt bản thân cao hơn mình.

Hiện tại, bản thân mình bất quá chỉ là muốn hỏi một câu mà thôi, làm sao lại giống như chọc phải chỗ đau mà nhận mắng chửi điên cuồng như vậy.

Tên Trầm Dụ này sao giống chó điên như vậy?

Bình thường đã không bình thường rồi, ngày hôm nay còn muốn cắn người?

Gân xanh trên đầu Quách Vân Tâm nhảy lên liên hồi.

Ở đầu Video bên kia, Tôn Hữu Hợp cũng kinh ngạc nhảy dựng lên, nhưng ngay lập tức, hắn nhanh chóng ở trên màn ảnh gõ một hàng chữ lớn gửi đi qua.

- Tâm tình của Trầm Dụ sợ là không được tốt, bị Bạch Tiểu Thăng gây rắc rối. Lão Quách, ông nhẫn nhịn một chút không thể cự lại hắn lúc này. Nên giữ hòa khí, hết thảy lấy đại cục làm trọng.

Trong ba người, tính khí của Tôn Hữu Hợp là tốt nhất.

Tính khí của Trầm Dụ tương đối bất thiện, Quách Vân Tâm cũng vậy.

Chuyện này nếu như toàn bộ không khắc chế được bản thân, thì chắc hẳn mọi chuyện hôm nay đều không cứu vãn được.

- Lão Trầm bình tĩnh, tôi bất quá chỉ muốn hỏi một chút thôi, ông không cần nói như vậy.

Quách Vân Tâm xanh mặt, mắt nhìn thấy lời nói của Tôn Hữu Hợp gửi tới, khuôn mặt trở nên âm u, đè thấp âm thanh cùng Trầm Dụ nói.

Hắn cứng rắn khắc chế sự phẫn nộ trong lòng.

- Tùy tiện hỏi một chút sao? Chuyện kia hỏi xong rồi a. Cuộc trò chuyện hôm nay liền dừng ở đây đi, ngươi không phải muốn biết rõ tất cả động thái của ta bên này sao, còn sắp xếp người cài vào bên trong. Ta nói cho ngươi biết, lão tử ngày mai đi công tác, rạng sáng liền khởi hành rồi. Bạch Tiểu Thăng hắn nếu không tìm được ta, thì ngươi nên cẩn thận, hắn nhất định sẽ đi tìm ngươi. Đến lúc đó, ngươi với Tôn Hữu Hợp lo mà báo cáo đi thôi.

Trầm Dụ hừ lạnh một tiếng.

"Cạnh".

Tiếng cúp máy vang lên.

Tôn Hữu Hợp ngồi cách màn hình, nhưng có thể cảm giác được lửa giận đang thiêu đốt, quả thực là thiêu đốt hừng hực, hắn thấy được Quách Vân Tâm siết chặt điện thoại di động trong tay sau đó quẳng mạnh xuống mặt đất.

- Lão Tôn, ông cũng nghe thấy được nội dung rồi đó. Cái tên chết bầm Trầm Dụ này, quả thực là một tên khốn nạn. Con mẹ nó, chính là tên đại hỗn đản.

Quách Vân Tâm tức giận mắng.

- Lão Quách, ông bớt giận, bớt giận.

Tôn Hữu Hợp tích cực khuyên nhủ.

Nhưng mà trong lòng của Tôn Hữu Hợp lại có chút vui vẻ trên nỗi đau của người khác.

Ai bảo ngươi đi sờ vào nỗi đau của người ta a.

Trong ba ngày này, Trầm Dụ sắp bị bức cho phát điên rồi, ngươi còn hỏi đến chuyện đó.

Đây không phải là tự mình tìm phiền phức sao.

Tôn Hữu Hợp cảm thấy tính tình này của Trầm Dụ rất dễ lý giải.

Câu nói sau cùng kia của Trầm Dụ quả thật nói không sai, hắn chuồn đi rồi, nhưng ngươi vẫn còn đây, chờ Bạch Tiểu Thăng tới cửa tìm ngươi, không biết rõ ngươi cáng đáng nổi hay không.

Đối với chuyện này, trong lòng của Tôn Hữu Hợp cũng thầm chờ mong, muốn nhìn trò cười này đến cùng sẽ như thế nào.

Giờ khắc này, Trầm Dụ đang thu thập hành lý cá nhân, hắn là người "Nói được thì làm được", rạng sáng ngày mai đáp chuyến bay đi thành phố Vân Hải bên kia "Khảo sát" đi.

- Mình nên tránh xa xa cái vũng nước đục này, lại có chuyện gì đâu, mọi chuyện đều không liên quan gì tới mình.

Trầm Dụ liếc mắt nhìn điện thoại di động.

Sự phẫn nộ của hắn vừa rồi, không ít thì nhiều cũng có mục đích biểu diễn cho người ta thấy.

Từ bên chỗ Bạch Tiểu Thăng trở về, hắn nhất thời không để ý đến, thì điện thoại của Quách Vân Tâm liền đến.

Ban đầu, Trầm Dụ cũng có chút bối rối, dù sao hắn đã nói rất nhiều chuyện không nên nói cho Bạch Tiểu Thăng.

Vừa rồi xả một phen hỏa khí kia, nhìn như là hắn bị Bạch Tiểu Thăng bức cho đến khổ sở cực kỳ, bởi vì ngôn từ Quách Vân Tâm như ra mệnh lệnh mới làm hắn bạo phát.

Nhưng kì thực, Trầm Dụ chính là ngoài mạnh trong yếu, muốn mau sớm kết thúc cuộc nói chuyện này.

Đương nhiên, trong cuộc điện thoại vừa rồi cũng không phải toàn bộ đều là biểu diễn.

Quả thật, hắn cũng sớm có bất mãn đối với Quách Vân Tâm.

Tên họ Quách kia, từ sớm đã muốn nhúng tay vào tập đoàn Bắc Tự của hắn, còn liên tục ở bên cạnh kéo cờ lớn, ngồi ghế hổ, một mực âm dương quái khí.

Thật con mẹ nó. Cho rằng mình dễ khi dễ sao.

- Tên họ Bạch kia, sớm muộn gì cũng tìm tới ngươi, đến lúc đó ta xem ngươi chết như thế nào.

Trầm Dụ gắt một cái, cảm giác sảng khoái trong lòng.

Nghĩ ngợi một lát, Trầm Dụ lại cầm điện thoại di động lên, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại.

- Alo, Vương Phó Tổng à, là tôi Trầm Dụ đây. Cậu nghe cho kỹ lời tôi dặn, sáng mai cậu đến công ty, dùng thời gian nhanh nhất gọi chuyên viên phụ trách tài vụ Tiểu Trần, nhân viên hành chính Tiểu Triệu, còn có Lão Lý ở ban hậu cần đến cho tôi.

- Lý do? Cậu có phải ngớ ngẩn rồi hay không hả? Tôi chính là chủ tịch HĐQT, gọi người còn cần lý do lý trấu hay sao?

Trầm Dụ tức giận gầm lên.

Ba người kia, đều là nhân sự ngầm mà Quách Vân Tâm và Tôn Hữu Hợp xếp vào công ty, thật sự là cho rằng hắn không biết rõ sao.

Làm xong những chuyện này, Trầm Dụ cảm thấy tâm tình sảng khoái vô cùng tiếp tục thu thập hành trang cá nhân.

Bên chỗ, Tôn Hữu Hợp mất thời gian hơn nửa ngày để khuyên nhủ hắn, lúc này hỏa khí trong người của Quách Vân Tâm mới bình phục được một phần.

Vừa nghĩ tới những lời Trầm Dụ nói, Quách Vân Tâm cũng có chút khó chịu nhíu mày.

Lão hỗn đản Trầm Dụ này bỏ chạy rồi, ngày đó cũng chỉ còn một người là bản thân mình, cái tên Bạch Tiểu Thăng kia tìm tới mình, còn không phải dễ như trở bàn tay sao.

Trong lòng của Quách Vân Tâm cảm thấy có luồng khí mát lạnh.

- Lão Tôn, ông nói xem tôi có nên cũng đi công tác hay không?

Quách Vân Tâm bỗng nhiên hỏi.

- . . .. Tôn Hữu Hợp.

Không đợi Tôn Hữu Hợp kịp trả lời, điện thoại di động của hắn liền vang lên.

Cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại khiến cho Quách Vân Tâm giật nảy mình.

- Bạch Tiểu Thăng.

Quách Vân Tâm tranh thủ thời gian ra tín hiệu cho Tôn Hữu Hợp giữ im lặng.

- Tiểu Thăng đại sự vụ quan, ngài tìm tôi à?

Điện thoại vừa kết nối tín hiệu, Quách Vân Tâm nhanh chóng đổi một vẻ mặt tươi cười nói.

- Đúng vậy a, tôi muốn tâm sự với ngài một chút.

Ở đầu dây điện thoại bên kia, âm thanh của Bạch Tiểu Thăng ấm áp như gió xuân vang lên.

- Được, được, tôi vô cùng chờ mong.

Quách Vân Tâm lập tức biến sắc, nhưng ngoài miệng lại vô cùng vui vẻ đáp ứng.

Hàn huyên mấy câu xã giao xong, liền quẳng điện thoại xuống, sắc mặt của Quách Vân Tâm biến ảo chập chờn, cuối cùng mắng một câu thật to.

- Trầm Dụ, ngươi là tên đại hỗn đản. Cái thứ chết bầm miệng quạ đen.

Bạn cần đăng nhập để bình luận