Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1068: Đến trận đánh chớp nhoáng



- Động tác của cậu cũng rất nhanh đó, ngày mai sẽ phải tới tìm Quách Vân Tâm ?!

Mắt thấy Bạch Tiểu Thăng gọi điện thoại tới, Trần Vũ Thành cười nói.

- Càng sớm càng tốt.

Bạch Tiểu Thăng cất điện thoại di động, quay lại cười nói,

- Tôi mời Hạ lão đến trễ một chút, mới công bố việc xử lý anh. Sáng mai, anh sẽ đi với tôi qua đó.

- Xem như cho Quách Vân Tâm một kinh hỉ ?

Trần Vũ Thành cười lớn.

- Rất tốt, cho hắn một niềm vui bất ngờ !

Bạch Tiểu Thăng cười lạnh nói,

- Đồng thời, đánh cho hắn trở tay không kịp !

Hai người bọn họ biết, hiện giờ bằng chứng mà nhóm người Quách Vân Tâm đang nắm giữ, cũng hầu hết là nằm ở trong tay Quách Vân Tâm.

Bạch Tiểu Thăng không có ý định chậm rãi điều tra, quyết định dùng một chiêu giải quyết nhanh.

Không cho đối phương có thời gian phản ứng, đánh nhanh, rút quân nhanh.

Đây mới là phương pháp hữu hiệu nhất để đối phó với một tổ chức nguy hiểm.

Không cho ưu thế của tổ chức được phát huy.

Ý đồ của Bạch Tiểu Thăng, Trần Vũ Thành cũng hiểu được, hắn không nhịn được cười gật đầu.

Mặc kệ là phong cách làm việc hay là tính cách con người, Bạch Tiểu Thăng đều rất hợp với khẩu vị của hắn.

Cùng làm việc với người như vậy, quả thật là chuyện may mắn của cuộc đời!

- Nói đến Trầm Bồi Sinh, mặc kệ ông ta đối xử với người bên cạnh bằng thái độ gì, dung túng cũng được, trong bóng tối điều khiển cũng tốt. Tóm lại, ông ta không thoát khỏi liên quan ! Hơn nữa, sự có mặt của bọn hắn, đã thật sự tổn hại tới lợi ích của tập đoàn, đồng thời cũng tạo ra không ít hoang mang!

Bạch Tiểu Thăng chân thành nói,

- Hai chúng ta lần này đối phó với nhóm người Quách Vân Tâm, chỉ sợ cũng trở thành địch nhân của bọn hắn, nói là không chết không thôi cũng không quá. Nhưng trên thực tế, cho đến khi một bên bị loại khỏi cuộc chơi thì chúng ta không thể thu tay lại được.

- Vậy thì chiến đấu tới cùng đi, nhìn xem ai sống ai chết !

Trần Vũ Thành thản nhiên cười nói.

Đã đi đến bước đường này rồi thì đã không còn sự lựa chọn nào khác nữa, càng không có gì phải sợ.

Trần Vũ Thành hắn qua mấy năm này không ngừng phát triển nhân mạch, kết giao với các đồng đội có cùng chung chí hướng, cũng muốn có một trận chiến oanh liệt.

- Lâm Ngọc không biết là huy hoàng của mình, là do có người tận lực xây đắp lên.

Bạch Tiểu Thăng nói,

- Bởi vì tôi cũng có gặp hắn vài lần, lần đầu gặp gỡ, hắn là một người ngay thẳng cương trực, tâm tính cao ngạo, đối với mình rất tự phụ ! Dạng người này, rất khó tưởng tượng được sẽ có phản ứng gì khi biết được vinh quang của mình là do người khác tận lực xây dựng?

Trần Vũ Thành gật đầu,

- Tôi cũng nhất trí với cậu về việc này, Lâm Ngọc hẳn là không biết rõ tình hình, đều là những người kia cố ý để lộ sơ hở, để cho hắn nắm được. Theo những biểu hiện chúng ta điều tra thì đúng là như thế. Còn nữa, tôi nghĩ, bọn hắn muốn để Lâm Ngọc trở thành đại sự vụ quan, ngoại trừ giúp hắn có đủ công trạng, còn khiến cho hắn có đầy đủ quyền lực, quan trọng là có đủ tự tin và kiêu ngạo.

- Nhưng mà ——

Bạch Tiểu Thăng cắt ngang Trần Vũ Thành, có chút trầm ngâm,

- Khi tôi cạnh tranh đại sự vụ quan dự bị, Lâm Ngọc cho tôi cảm giác không còn như trước.

- Nói như thế nào ?

Trần Vũ Thành ngạc nhiên nói.

- Hắn đã thay đổi!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng trở nên ngưng trọng,

- Tôi có cảm giác, phải càng mạnh, càng nhiều công danh lợi lộc, hơn nữa còn là không từ thủ đoạn!

Trần Vũ Thành nghe thì hơi gật đầu, thở dài một tiếng.

- Cũng biết thế! Nếu như những người kia coi trọng tiềm chất của Lâm Ngọc, muốn rèn đúc một đời đại sự vụ quan, cậu đoán bọn hắn sẽ cần một người ngay thẳng như Lâm Ngọc à.

- Đáng tiếc !

Trần Vũ Thành tiếc hận một hồi.

- Lâm Ngọc sợ đã bị uốn cong rồi.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Trần Vũ Thành sững sờ, lập tức cười to,

- Lời nói này. . . Cũng không tệ, chỉ là có chút…

Bạch Tiểu Thăng và Trần Vũ Thành lại trò chuyện một lúc, sau đó Trần Vũ Thành rời đi.

Bạch Tiểu Thăng thì thuật lại hết thảy những gì mà Trần Vũ Thành và hắn vừa bàn bạc cho Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh.

Đối với hắn mà nói, hai người này là bạn chí thân, rất thân thiết.

Bạch Tiểu Thăng có thể chia sẻ với bọn họ về Tôn Bạch Trí Thắng, Tuyết Liên Vạn Hòa, thậm chí Quốc Tế Thăng Tỉnh, cũng không để ý khi bọn họ biết được những thứ này.

Nghe được những nội dung này, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng kinh thán không thôi.

Không nghĩ tới lần này, bọn hắn phải đối mặt với đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh, Lâm Ngọc, còn có cả đoàn thể phụ thuộc bọn họ.

- Nếu lần này mình chiến thắng, bằng vào công trạng kiếm được, sợ là anh Tiểu Thăng có thể thăng cấp thành người đứng đầu trong đại sự vụ quan rồi!

Lâm Vi Vi vô cùng cảm thán.

Cái này khiến Bạch Tiểu Thăng buồn cười,

- Liên quan đến sắp xếp thứ hạng giữa các đại sự vụ quan, cũng không phải do ai đánh giá, tất cả đều là người của mình. Còn nữa, đại sự vụ quan đứng đầu so với người xếp cuối cùng có gì khác biệt về quyền lực sao.

Bạch Tiểu Thăng cũng không thèm để ý hư danh.

Hắn chỉ để ý đến mục tiêu cuối cùng —— "Tổng giám đốc đại khu vực" .

Tầng cấp của Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải !

- Thế nhưng, nếu mình thành công lên cấp thì chẳng khác gì đoạt vị trí của Hạ Lão!

Nghĩ đến đây, chính Bạch Tiểu Thăng cũng có chút không đành lòng.

Hắn cũng không muốn đoạt chức vị của Hạ Hầu Khải, dù sao thì tình cảm giữa hai người cũng như giữa ông cháu vậy.

- Được rồi, không nghĩ nữa, đường còn dài mà. Đến lúc đó, có lẽ muốn đi khu vực khác nhậm chức, cũng khó nói.

Bạch Tiểu Thăng nói thầm.

Nghĩ kỹ lại, từng bước một đi đến vị trí hôm nay, đã qua hơn hai năm.

Mà thời gian rời đi Thiên Nam và ước hẹn ba năm với Ngụy tuyết liên, cũng đã từng bước tới gần.

- Chờ những sự tình này tạm thời kết thúc, mình cũng nên đến Ngụy gia một chút, đến cửa bái phỏng!

Bạch Tiểu Thăng nghĩ tới đây, nhịp tim đều có chút tăng tốc.

Có chút kích động, có chút chờ mong.

Hơn hai năm này, hắn không ngừng nỗ lực, vì sự nghiệp đầy hứa hẹn, cũng vì cô gái của mình.

Thời gian không có hòa tan cuộc tình này, ngược lại là giống như rượu lên men, càng phát ra thuần hương.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh thấy ánh mắt Bạch Tiểu Thăng đăm đăm, khuôn mặt mỉm cười, trên mặt xuất hiện một vòng đỏ ửng, còn tưởng rằng là do kẻ địch cường đại, công trạng như núi, mà cảm thấy hưng phấn.

Hai người cười một tiếng, bọn họ cũng hết sức hưng phấn.

Trở thành trợ lý sự vụ mới là bắt đầu của bọn họ, theo Bạch Tiểu Thăng một đường ngang dọc thương trường, cái khoái ý sát phạt này, quả thực là không gì sánh kịp.

Đêm đó không có chuyện gì.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng nghỉ ngơi sớm.

Ngày thứ hai, bọn họ đã sớm rời giường.

Phòng ăn tự phục vụ dưới lầu đã trở thành nơi tề tựu của Bạch Tiểu Thăng và Trần Vũ Thành.

Song phương đều chuẩn bị ở lầu một ăn sáng rồi đến sản nghiệp lớn nhất ở nơi này ——

Địa sản Vạn Lam.

Nơi đó, là văn phòng thường trú của Quách Vân Tâm.

Nói đến đây, người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực cũng không có nơi ở riêng, bọn hắn thường thường chọn nhà công ty lớn nhất trong tỉnh làm nơi trú chân.

Đương nhiên, cũng có ngoại lệ.

Ví như Trần Cửu Tranh lúc ấy bởi vì ở tại Trung Kinh, sẽ chọn một nhà công ty ở Trung Kinh làm văn phòng, mà hắn sẽ trường kỳ ở nhà, chỉ cần không chậm trễ công tác, kịp thời xuất hiện khi có người được bên trên phái tới công tác thì cũng không ai yêu cầu điều gì.

Đây cũng là sự tự do của người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực.

Đón xe đến tổng bộ địa sản Vạn Lam, đứng ở dưới lầu, liền Bạch Tiểu Thăng cũng không khỏi gật đầu.

Tòa nhà tổng bộ địa sản Vạn Lam này thật đúng là rộng rãi khí phái, so sánh thì kí túc xá của tập đoàn đúng là thua chị kém em.

- Đi thôi.

Bạch Tiểu Thăng ngoắc Trần Vũ Thành, sau đó một nhóm năm người đi thẳng vào lối vào chính của tòa nhà.

Lúc này, lầu chính đại sảnh đã tụ hơn trăm người.

Nam nữ già trẻ đều có, từng cái khí chất không tầm thường, đều là áo mũ chỉnh tề, đều là tinh anh cao tầng của một nước.

Cầm đầu Quách Vân Tâm, càng là nụ cười đầy mặt, đang chờ nghênh đón Bạch Tiểu Thăng.

Cách rất xa, Quách Vân Tâm phát hiện mấy người Bạch Tiểu Thăng, tranh thủ thời gian mang người qua đó nghênh đón.

Nhưng mà, sau khi đến gần một chút, Quách Vân Tâm liền phát hiện Trần Vũ Thành đang đi sau lưng Bạch Tiểu Thăng, lập tức sững sờ.

- Làm sao hắn cũng theo tới rồi?

Bạn cần đăng nhập để bình luận