Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1070: Tình huống có biến?



Đối mặt với sự "mạnh miệng" của Quách Vân Tâm , Bạch Tiểu Thăng cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.

Ai cũng không phải là ngu ngốc, làm sao có thể tùy tiện bị một người lừa dối thì liền thừa nhận là bản thân mình có vấn đề được.

Đặc biệt là loại người có tâm tính kiên định như Quách Vân Tâm thì lại càng khó đối phó.

Làm như thế nào để mà từng bước từng bước đánh nát phòng tuyến tâm lý của hắn, khiến cho hắn chịu cúi đầu nhận tội. Việc này có độ khó cực cao.

Bất quá Bạch Tiểu Thăng không sợ nhất là cái loại khiêu chiến như thế này.

Một năm trước, người so với Quách Vân Tâm càng giảo hoạt hơn cũng không phải là hắn chưa có gặp qua.

Kỳ thực, coi như là Quách Vân Tâm cái gì cũng đều không thừa nhận, chỉ bằng vào những chứng cứ mà Trần Vũ Thành điều tra ra được liên quan tới hắn, cũng đủ để cho hắn bị giáng liền hai cấp.

Chỉ là, người đứng sau Quách Vân Tâm thế mà lại là Trầm Bồi Sinh.

Nếu như không thể triệt để xử lý được Quách Vân Tâm, thì chỉ trong sớm tối Quách Vân Tâm sẽ lại đông sơn tái khởi.

Cho nên Bạch Tiểu Thăng cho rằng, dứt khoát điều tra một lần cho rơi hẳn.

Đem vấn đề của Quách Vân Tâm đưa ra, đẩy lên cấp độ liên quan tới tập đoàn.

Đến mức Quách Vân Tâm sẽ không thể trở thành thấp như Trầm Dụ được.

Nếu như người phía bên Trầm Bồi Sinh còn dám làm như thế, Bạch Tiểu Thăng bọn hắn đã làm tốt mọi sự chuẩn bị, thu thập đủ chứng cứ, sẽ để cho bọn họ phải nhận lấy hậu quả thích đáng.

Trước khi Bạch Tiểu Thăng đến đã thảo luận qua với Trần Vũ Thành, cách thức nói, nội dung như thế nào.

Chỉ cần có thể ép cho Quách Vân Tâm nhả ra được những chứng cứ mà bọn hắn chưa tìm ra được, chỉ cần ba, bốn phần mười thì như vậy cũng đủ rồi.

Mà Trần Vũ Thành thì lại cảm thấy, thậm chí chỉ cần một, hai phần thì bọn họ cũng nắm chắc phần thắng rồi.

Trước mắt, Bạch Tiểu Thăng bắt đầu tiến công.

Trần Vũ Thành cũng chờ mong, yên lặng mà thưởng thức quá trình Bạch Tiểu Thăng "săn bắn" đối với Quách Vân Tâm.

- Quách tiên sinh có khả năng không biết, tình huống của Tôn Hữu Hợp, chúng tôi đã nắm giữ toàn bộ mọi chứng cớ.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Con mắt Quách Vân Tâm lộ ra một vẻ không tin.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, không nhanh không chậm nói:

- Tôi nói ra một ít số liệu, anh cứ nghe thử một chút.

- Tháng một năm nay, địa bàn mà Tôn Hữu Hợp quản lý, Uyển Phong thương hành, tham ô một khoản năm ngàn vạn tiền tài.

- Cùng tháng, trong sổ sách của Tôn Mộc Truyền Môi thiếu một ức!

- Tháng ba, ngành đóng tàu Bắc Đồi xê dịch một nhóm hàng hóa có giá trị bốn ngàn vạn.

- Tháng năm…

Bạch Tiểu Thăng liên tiếp nói ra mấy cái tin tức, Quách Vân Tâm mới đầu còn nghi hoặc, nhưng mà càng nghe lại càng cảm thấy không thích hợp, đôi mắt càng lúc càng co lại.

Những cái tin tức kia, thoáng nghe một cái thì đều là điều động vật liệu, tài chính công ty thuộc địa bàn quản lý của Tôn Hữu Hợp. Nhưng mà những tài vật kia, bước tiếp theo chính là chảy vào bên công ty của Quách Vân Tâm hắn.

Những tài vật này, cuối cùng là có ba phần phải trải qua hơn một lần chuyển hóa, gửi vào tài khoản ngân hàng mang tên Trần Vũ Thành, lại hoặc là từ một cái hình thức khác mà mưu hại Trần Vũ Thành.

Mà đổi lại bảy phần còn lại, thì lại là bởi vì đặt cọc hợp đồng hợp tác thất bại, hợp tác sai lầm các loại phương thức mà biến mất. Cuối cùng là chảy vào các tập đoàn tương tự như Trầm Dụ, nhưng mà tất cả đều lại là những công ty cùng trận doanh với bọn hắn.

- Những thứ này, đều là những thông tin vô cùng bí mật.

Rất nhiều cái, càng là chỉ có mỗi mình hắn cùng với Tôn Hữu Hợp là biết rõ mà thôi, đến cả thân tín cũng chỉ biết được một phần thông tin nửa vời.

Bạch Tiểu Thăng làm sao lại có thể biết rõ như thế.

Còn biết rõ một cách toàn diện như vậy!

Trong lòng Quách Vân Tâm một trận hãi hùng.

Đây có phải hay không là đại biểu cho, Tôn Hữu Hợp đã xảy ra chuyện rồi.

Quách Vân Tâm tự nhiên không biết là, những điều này đều là do Trần Vũ Thành trải qua bao gian khổ mới có được. Tin tức thực tế còn lâu mới tường tận được như hắn đoán như vậy.

Bạch Tiểu Thăng có ý không nói hết toàn bộ, là hư hư thực thực, vẫn là đang lừa hắn, dọa hắn!

Đôi mắt Quách Vân Tâm hơi chút biểu lộ run run lên rất nhỏ, cũng là thay đổi không ngừng.

Những thay đổi này, nếu như là rơi vào mắt người bình thường thì có lẽ sẽ không cảm thấy được cái gì.

Nhưng mà ở bên trong mắt Bạch Tiểu Thăng thì lại khác.

Phương hướng đã đúng, không cần phải điều chỉnh, cứ truy mãnh liệt đánh là được!

Bạch Tiểu Thăng có thể nhờ vào đó, tùy ý điều chỉnh cường độ cùng góc độ "công kích".

Bây giờ Bạch Tiểu Thăng, xem như đã hơi biểu lộ khả năng khống chế "Vũ khí hóa"!

- Đại sự vụ quan Tiểu Thăng, ngài nói những thứ này… Cùng tôi có liên quan gì chứ!

Quách Vân Tâm ép buộc chính bản thân mình bình tĩnh trở lại.

Bạch Tiểu Thăng cười.

- Tập đoàn Thừa Tiền, thực nghiệp Nam Ly, thiết kế Cửu Trung…

Cứ mỗi cái tên được Bạch Tiểu Thăng nhẹ nhàng đọc ra lại như là từng cây gai vô cùng sắc bén đâm vào giữa màng nhĩ của Quách Vân Tâm.

Khiến cho hơi thở của hắn có chút gấp gáp.

Bạch Tiểu Thăng bọn họ cũng chỉ là vẻn vẹn nắm giữ được mấy cái tin tức công ty tương quan bên này của Quách Vân Tâm, đều là những công ty mà Tôn Hữu Hợp kết giao rất thân thiết.

Điểm phá không nói toạc ra.

Đối với loại người thông minh như Quách Vân Tâm này, đơn giản là có lực sát thương vô cùng lớn.

- Cái người Tôn Hưu Hợp này à, có một cái thói quen rất xấu chính là yêu thích ghi ghi chép chép lại trong sổ cá nhân. Có một chút ít việc không nên nói với người thứ ba thế mà hắn lại rất thích nhớ kỹ, còn ghi lại trong nhật ký. Không biết là Quách tiên sinh có biết rõ hay không.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Theo ý tứ của Bạch Tiểu Thăng mà nói, những cái ghi chép bí mật kia của Tôn Hữu Hợp đều đã rơi vào trong tay hắn.

- Tôn Hữu Hợp này có cái loại đam mê như thế, tôi làm sao mà biết rõ được.

Quách Vân Tâm nuốt một ngụm nước miếng mà phủ nhận.

Đây là một bí mật, Quách Vân Tâm hắn cùng với Tôn Hữu Hợp chỉ là cùng một trận doanh, còn chưa đủ để nói tới là bạn tri kỷ.

Đến cả xem như là bạn tri kỷ thì loại sự việc này cũng sẽ không biết rõ được.

Nhưng mà Quách Vân Tâm lại bắt đầu chân chính tin tưởng nhất định là Tôn Hữu Hợp đã xảy ra chuyện, mà những thứ kia của Tôn Hữu Hợp đã bị Bạch Tiểu Thăng lấy được.

Cái tên vương bát đản này!

Làm sao lại có thể không cẩn thận như thế chứ!

Những thứ kia làm sao có thể để rơi vào tay người ngoài được.

Huống chi là rơi vào trong tay của Bạch Tiểu Thăng.

Hắn thật lòng vô cùng muốn gọi một cuộc điện thoại cho Tôn Hữu Hợp, gọi ngay bây giờ để mà hỏi thăm cho rõ ràng minh bạch.

Đáng tiếc là bây giờ đang có mặt Bạch Tiểu Thăng ở nơi này cho nên hắn không thể gọi được.

Quách Vân Tâm hiển nhiên không biết rằng cái này cũng là do Bạch Tiểu Thăng dựng nên.

Bạch Tiểu Thăng không có lấy được cái gì gọi là nhật ký cùng với sổ ghi chép của Tôn Hữu Hợp.

Nhưng mà là thông qua tư liệu cùng với tin tức mà Trần Vũ Thành thu thập được, Bạch Tiểu Thăng đã để cho Hồng Liên mô phỏng tính cách, thói quen của Tôn Hữu Hợp. Trải qua hệ thống tính toán dự báo thì Bạch Tiểu Thăng sững sờ mà "tính đến" Tôn Hữu Hợp có được những đam mê thói quen như thế này.

Loại sự việc như thế này, làm sao mà Quách Vân Tâm lại có thể đoán ra được!

Bất quá, hắn cũng cho rằng là Tôn Hữu Hợp tất nhiên cũng sẽ lưu lại sổ sách!

Trần Vũ Thành cẩn thận chú ý biến hóa tâm tình của Quách Vân Tâm.

Hắn mặc dù không như Bạch Tiểu Thăng có hệ thống biểu lộ cảm xúc, nhưng mà bằng vào nhiều năm ma luyện có được trực giác nhạy cảm, cũng có thể thấy được là Quách Vân Tâm đang dao động.

Những loại như tâm tình này, một khi đã xuất hiện sự dao động thì rất nhanh sẽ sụp đổ.

Trần Vũ Thành nhịn không được mà nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, ở trong lòng sợ hãi và thán phục không thôi.

Bạch Tiểu Thăng đối với sự nắm bắt lòng người, thế nào mà lại có thể khủng bố đến như vậy.

Trần Vũ Thành rất chi là cảm thán:

Mình trước kia cũng rất là chú trọng trong việc đánh vỡ phòng tuyến tâm lý, như thế nào mà lại chưa bao giờ sử dụng qua, xem ra là mình không để ý đến! Nếu như dùng tốt, hiệu quả sẽ tuyệt đối vừa ý, thu hoạch được rất nhiều.

Trần Vũ Thành ẩn ẩn đối với Bạch Tiểu Thăng mà sinh lòng khâm phục, thậm chí bắt đầu tinh tế lưu ý đến những lời nói của Bạch Tiểu Thăng, ở trong bóng tối âm thầm học trộm.

Mắt nhìn thấy Quách Vân Tâm muốn bị đánh tan từng bước một, Trần Vũ Thành cũng là càng ngày càng có chờ mong.

Thành công, tựa hồ chỉ ở trong một đường ranh giới.

Bạch Tiểu Thăng cười nhẹ nhàng hỏi:

- Quách tiên sinh, ngài thật sự là không biết rõ à, có lẽ Quách tiên sinh cũng có đam mê thú vị như thế đấy.

Đối với những tư liệu về Quách Vân Tâm mà Trần Vũ Thành nắm giữ cũng không được hoàn thiện như đối với Tôn Hữu Hợp.

Bạch Tiểu Thăng tự nhiên cũng chỉ phải bằng lòng với số tư liệu như vậy mà giao cho Hồng Liên đo lường tính toán. Kết quả là Hồng Liên tính ra được.

"Tỷ lệ mà Quách Vân Tâm đem mọi thông tin bí mật mà ghi chép lại chỉ có 50 – 50".

Có hoặc là không có.

Phỏng đoán này thật sự là không có cái ý nghĩa gì cả.

Bất quá coi như là không có ý nghĩa phỏng đoán thì Bạch Tiểu Thăng cũng dùng đến, hắn giống như là tùy ý nói đùa, thuận miệng mà nói.

Kỳ thực, hắn đối với cái điều này cũng không ôm một hi vọng xa vời nào cả.

Nhưng mà, mí mắt Quách Vân Tâm lại nhảy lên một cái, thậm chí còn hướng về một nơi khác mà nhìn một cái.

Cứ như vậy một lát, Quách Vân Tâm liền thu hồi ánh mắt.

Cũng chính là cái nhìn kia, chỉ một chút đã rơi vào trong ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng, lại khiến cho đôi mắt của Bạch Tiểu Thăng hơi chớp lên một cái.

Lôi Nghênh đang ở ngay bên cạnh, Bạch Tiểu Thăng nhìn hắn một cái.

Trong giây lát Bạch Tiểu Thăng nhìn lên thì Lôi Nghênh lập tức hiểu ý.

Sau đó, Lôi Nghênh tìm một nơi không có người chú ý, lại thì thầm cùng với Lâm Vi Vi một vài câu.

Những động tác nhỏ như thế này, Quách Vân Tâm tự nhiên là không chú ý tới.

Ngược lại Trần Vũ Thành lại thấy được rõ ràng, hắn hơi ngoài ý muốn một chút, thâm ý sâu sắc mà nhìn Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh một chút nhưng cũng không nói một lời nào.

- Đại sự vụ quan Tiểu Thăng…

Sắc mặt của Quách Vân Tâm có chút khó coi, ánh mắt có chút hốt hoảng.

Hắn tựa hồ còn muốn cãi lại, lại tựa hồ như tâm cảnh bấn loạn muốn nói cái gì đó.

Trần Vũ Thành lập tức vô cùng chờ mong.

Bạch Tiểu Thăng chợt đưa tay, ngăn Quách Vân Tâm lại, cười nói:

- Quách tiên sinh, có thể ra ngoài tâm sự riêng một chút được không.

Ra ngoài tâm sự riêng một chút?

Quách Vân Tâm sững sờ.

Ở chỗ này nói thì lại như thế nào?

Có lời nào, cần giấu diếm người ở nơi này sao?

Quách Vân Tâm liếc nhìn Trần Vũ Thành, lập tức đôi mắt hơi sáng lên, trong lòng như sống lại "tâm thần lĩnh hội".

Bạch Tiểu Thăng nắm trong tay nhiều chứng cứ như vậy, cứ trực tiếp báo cáo, trực tiếp để cho tổng bộ cưỡng chế điều tra cũng được, vì cái gì còn muốn tới đây gặp mình?

Quách Vân Tâm nhìn ra được.

Chuyện này căn bản là vẽ vời cho thêm chuyện ra!

Họ Bạch này còn có ý đồ khác a! Đúng! Hắn nhất định biết rõ người đứng sau lưng mình là đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh, hắn không muốn, thậm chí là không dám đắc tội!

Quách Vân Tâm trong nháy mắt đã cho ra được cái kết luận này.

Trần Vũ Thành mắt nhìn thấy tâm tình Quách Vân Tâm rõ ràng có biến hóa, lập tức khó hiểu.

Vì cái gì mà ở cửa ải quan trọng, nắm giữ phá cục thì lại chính bản thân Bạch Tiểu Thăng hắn từ bỏ?

- Đại sự vụ quan Tiểu Thăng, xin mời đi theo tôi!

Quách Vân Tâm đứng dậy nói, ánh mắt hắn không còn bị che phủ một tầng sợ hãi nữa.

Mà là sống sót sau tai nạn.

Trần Vũ Thành hồi tưởng lại Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh có những biểu hiện rất nhỏ kia, ẩn ẩn có chỗ phát giác.

Chẳng lẽ là…

Tình huống có biến?

Bạn cần đăng nhập để bình luận