Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1071: Những người này là ai!



Bạch Tiểu Thăng chủ động ra hiệu mời Quách Vân Tâm, để hắn dẫn Bạch Tiểu Thăng rời khỏi căn phòng này.

Hai người vừa rời đi, trong phòng chỉ còn lại Trần Vũ Thành, Tiếu Thương, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, còn có thêm hai thư ký của Quách Vân Tâm.

Hai người thư ký kia cũng là người thân tín của Quách Vân Tâm, vừa rồi nhìn thấy ông chủ nhà mình gần như là bị ép vào tình thế không có lối thoát nên cũng vô cùng sốt sắng và lo lắng.

Đáng tiếc là chỉ có Quách Vân Tâm mới có tư cách lên tiếng một chút ở trước mặt Bạch Tiểu Thăng, còn bọn họ thì không có.

Vì vậy hai người cũng chỉ có thể im lặng.

Bây giờ Bạch Tiểu Thăng vừa mới đi khỏi. Hai người lập tức có cảm giác rất chân thật là chính mình có thể lên tiếng nói chuyện được rồi.

- Sự vụ quan Trần, các vị có cần thêm chút nước trà và điểm tâm không?

Đối mặt với những vị khách “người đến không tốt” này, nữ thư ký mở lời trước, giọng điệu lại rất là nhiệt tình.

- Sự vụ quan Trần, mấy ngài còn có bất kỳ nhu cầu nào đều có thể nhắc nhở. Nói cho chúng tôi biết chúng tôi sẽ dùng hết sức đều thỏa mãn!

Nam thư ký cũng làm vẻ mặt tươi cười và vô cùng thành khẩn.

Cấp trên đánh nhau đầu rơi máu chảy cũng được, binh đao kề cổ cũng được, bọn họ chỉ là những người đầy tớ, một ngày còn chưa nhận được mệnh lệnh trở mặt thì một ngày cũng không dám trở mặt.

Chuyện ở chỗ làm không ai nói trước được điều gì, không biết chừng một lúc nữa lại xuất hiện chuyển biến tốt lên, có khi còn trở thành một phái “tốt đẹp” cũng nên.

Quách Vân Tâm đúng là một người trong ngoài không giống nhau, nên người thân tín của hắn cũng tự nhiên có được cái tinh túy đó.

- Không cần!

Trần Vũ Thành dùng giọng nói lãnh đạm để đáp lại sự nhiệt tình tùy ý của hai người kia.

Nghiễm nhiên không có coi hai người này ra gì.

Một nam một nữ kia lại không lấy gì là ngang ngược.

Dù sao thì Trần Vũ Thành còn không để Quách Vân Tâm vào mắt, thì hai người bọn hắn càng không đáng lọt vào mắt hắn.

Nhưng sau đó, Trần Vũ Thành chuyển hướng đến hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, ánh mắt trở nên tha thiết, trên mặt lại càng nở một nụ cười.

- Hai vị đây, các vị có nhu cầu gì? Đều có thể nói với bọn họ!

Giọng điệu của Trần Vũ Thành khách khí vô cùng, thậm chí còn lộ ra vẻ nịnh nọt đáng ngờ.

Thái độ này khiến cho hai người thư ký của Quách Vân Tâm không khỏi cảm thấy kinh dị trong lòng.

Trong ấn tượng của bọn họ, cái người Trần Vũ Thành này làm việc ngông cuồng không hề kiêng kỵ!

Không có một chút kiêng kỵ nào đối với sự vụ quan mà cả người phụ trách sản nghiệp tỉnh cũng vậy, cũng chưa có kính sợ vị đại sự vụ quan nào!

Dạng người này bây giờ lại trở nên khách khí như vậy với hai người trợ lý của đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng!

Cái này cũng có chút phóng đại quá đi!

Vừa rồi hai người thư ký này còn chứng kiến Bạch Tiểu Thăng thi triển “thần uy” đối với ông chủ của chính mình, bây giờ lại nhìn thấy uy phong của hai vị trợ lý của đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng, đương nhiên sẽ không dám khinh thường người ta.

Thái độ của hai người đối với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhanh chóng trở nên cung kính vô cùng, đáp lại họ bằng nụ cười nhiệt tình nhất.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn Trần Vũ Thành một chút.

Trần Vũ Thành mờ mịt nháy mắt mấy cái ám chỉ.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhanh chóng hiểu.

Trần Vũ Thành đang lập uy cho bọn họ, đánh yểm trợ vì bọn họ.

Trần Vũ Thành cũng nhìn ra nhất định Bạch Tiểu Thăng đã giao phó nhiệm vụ cho hai người rồi.

Tuy không nói ra lời mà chỉ có nháy mắt mấy cái.

Nhưng Trần Vũ Thành chắc chắn là đã truyền ý tứ gì đó rồi!

Loại trên dưới hiểu ngầm này khiến cho Trần Vũ Thành hâm mộ vô cùng.

Trình độ dung hợp một nhóm nhỏ này đã trở thành một người rồi!

Mà Trần Vũ Thành nhìn thấy nhất định sau đó Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh sẽ làm trò gì đó.

Những hắn đoán không ra.

Trần Vũ Thành nhìn thấy thư ký của Quách Vân Tâm tỏ thái độ khinh thường với hai người Lâm và Lôi.

Cân nhắc đến việc hai người kia sẽ quấn chân làm ảnh hưởng đến công việc của hai người Lâm Vi Vi, Trần Vũ Thành dứt khoát lập uy giúp bọn hắn.

Có thể khiến người ta kính nể, hẳn sẽ giúp làm việc trôi chảy hơn.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh thấy Trần Vũ Thành phối hợp, trong mắt cũng vui vẻ vô cùng.

Mặc dù không có được sự trợ giúp này thì hai người vẫn có cách để đạt được mục đích, có thể tóm lại đây coi như là lần “phối hợp ăn ý” đầu tiên từ khi trở thành đồng minh mới của nhau.

Hơn nữa, đúng lúc bọn hắn cũng cần!



Các cậu đến cuối cùng là muốn làm gì đây!?

Trần Vũ Thành càng tò mò cũng càng mong chờ.

Bạch Tiểu Thăng thà rằng việc sắp hoàn thành rồi còn bỏ dở cũng phải tạo một cơ hội cho hai người này?

Sau đó Lâm VI Vi và Lôi Nghênh sẽ làm như thế nào?

Theo thái độ cung kính của hai vị thư ký của Quách Vân Tâm biểu hiện ra, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh bắt tay vào hành động không chút khách khí.

- Gần trưa rồi đây, không biết lát nữa bữa trưa sẽ ăn ở đâu?

Lâm Vi Vi lên tiếng trước, cười nói đối với hai người thư ký kia.

- Ồ, bữa tiệc buổi trưa được đặt ở Vạn Vị Ốc ngay gần đây thôi. Chỗ đó có các món ăn của Nhật rất nổi tiếng.

Nữ thư ký lập tức mỉm cười ngọt ngào nói.

- Bình thường muốn ăn phải đặt trước một tháng cơ. Nhưng mà Quách tổng của chúng tôi là bạn tốt của Dã Sơn đại sư, không tiếc trả giá gấp mười lần, chỉ vì muốn mời đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng có thể thưởng thức món ngon thượng hạng…

Nữ thư ký đang nổi hứng nói lại nhìn thấy Lâm Vi Vi giơ tay ngăn lời nói của nàng.

Nữ thư ký sững sờ, tiếng nói cũng dừng lại im bặt.

- Xin lỗi, đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng không thích món ăn Nhật Bản, chúng tôi nghe nói ở Thiên Thu có nhà hàng Phong Lâm Uyển không tệ, kính xin các vị thay đổi thành nơi đó!

Nhà hàng Phong Lâm Uyển?

Nữ thư ký vội vàng vừa cười làm lành vừa giải thích.

- Trợ lý Lâm, chắc ngài không biết nhà hàng Phong Lâm Uyển cũng yêu cầu phải đặt trước một tháng, bây giờ sợ là…

- Đặt chỗ ở nhà hàng Nhật khó như vậy mà các vị cũng có cách đặt được, việc đổi một bữa trưa thôi tôi nghĩ chắc các vị cũng có thể làm giống như vậy!

- Thế nhưng mà …

- Đại sự vụ quan Tiểu Thăng không thích “thế nhưng mà”!

Lâm Vi Vi vẫn đang cười như cũ, nhưng mà giọng nói và ánh mắt cực kỳ kiên cường, không cho phép người này lấy thêm một cái cớ nào khác.

Như vậy nói rõ là không cho một chút mặt mũi nào.

Nữ thư ký xấu hổ nhìn Trần Vũ Thành, Trần Vũ Thành trông có vẻ như đang cười chế giễu, dường như mong chờ nữ thư ký tiếp tục từ chối, để cho Quách Vân Tâm chịu trút giận.

Vẻ mặt của nữ thư ký trở nên nghiêm túc, liếc mắt nhìn nhau với nam thư ký, hai đầu lông mày trở nên kiên định thêm một chút.

- Được, tôi sẽ đi thử xem một lần.

- Không phải thử xem, mà là chắc chắn phải làm được!

Lâm Vi Vi nói bằng giọng cứng rắn.

- Cứ việc gọi một cuộc điện thoại thử một chút xem. Chúng tôi cần chính là kết quả! Nếu đặt bằng điện thoại còn không được, vậy thì mong chị chạy đến tận nhà hàng một chuyến!

Lâm Vi Vi cứng rắn đến đáng sợ.

Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng hung hãn, còn Trần Vũ Thành kính sợ với bọn hắn, khiến cho nữ thư ký cảm thấy giọng điệu của Lâm VI Vi không chỉ là uy hiếp đơn thuần.

Nàng nói thật lòng!

Có thể chỉ vì không hài lòng một bữa ăn cũng khiến ông chủ của mình phải chịu liên lụy một chút rồi.

- Được, tôi đi!

Nữ thư ký lập tức đồng ý, cũng không dám không đồng ý.

Chờ nàng rời đi rồi.

Nam thư ký kia vừa định thở phào một hơi liền nhìn thấy Lâm Vi Vi chuyển mắt nhìn sang hắn.

Nam thư ký kia với Lâm Vi Vi liếc nhìn nhau, lông tóc dựng hết cả lên.

Lâm Vi Vi đang mỉm cười, nụ cười thật đáng sợ.

- Không biết, Thiên Thu có món gì ăn ngon, trò chơi gì đặc biệt?

Lâm Vi VI cười tủm tỉm hỏi.

Cuối cùng nam thư ký của Quách Vân Tâm cũng rời đi mà như chạy trốn.

Việc hắn bị sai đi làm đơn giản hơn một chút so với nữ thư ký kia, chính là chọn mua đồ mà thôi.

Anh bạn này cũng không dám đợi thêm.

Ở lại thêm một lát nữa không biết được cái cô trợ lý của đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng sẽ sai bọn họ ra làm sao nữa!

Nam nữ thư ký này chạy gấp rút ở trên đường, sau khi buồn giận ngược lại không có nghi ngờ gì khác.

Bởi vì hằng ngày Quách Vân Tâm này rất là phô trương, bằng vào sự tưởng tượng của hai người, Bạch Tiểu Thăng là cấp trên của Quách Vân Tâm có tác phong như thế cũng...

Hợp tình ! Hợp lý!

Trần Vũ Thành nhìn thấy Lâm Vi Vi “hung hăng càn quấy”, cùng chỉ là tò mò, nhưng nhìn thấy Lâm Vi Vi đi đến cửa rồi trực tiếp khóa kín cửa lại.

Trong phòng này chỉ còn lại nàng, Lôi Nghênh, Trần Vũ Thành cùng Tiếu Thương.

Chẳng lẽ là có lời gì muốn lén lút nói ra?

Trần Vũ Thành cho rằng là như thế, ngay cả Tiếu Thương cũng có ý tưởng như vậy.

Có điều, nói mấy câu thôi cũng không cần tỏ ra hung tàn như vậy, đuổi thư ký nhà người ta sợ chạy mất dép.

Trần Vũ Thành đang suy nghĩ nhưng nhìn thấy hai người Lâm Vi Vi nở nụ cười thì cũng không nói nhiều nữa.

Lôi Nghênh càng cực kỳ nhanh nhẹn, nhanh chân trực tiếp đi đến trước bức tường có treo một bức họa Sơn Thủy đồ phía trên.

Sơn Thủy đồ: Tranh vẽ sông núi, kiểu tranh thủy mặc, màu trắng và đen là chủ yếu.

Lôi Nghênh kiểm tra một lát, nhẹ nhàng ấn một cái. bức tranh thủy mặc kia không một tiếng động văng ra bên cạnh, lộ ra mấy thứ ở đằng sau.

Một két sắt to như màn hình hai mươi bốn inch nằm ở bên trong.

Trần Vũ Thành và Tiếu Thương đều sững sờ.

Bạch Tiểu Thăng lừa Quách Vân Tâm đi ra ngoài, Lâm Vi Vi điều hai người thư ký bọn họ đi hết, chính là muốn --

Cạy két sắt nhà người ta?

Làm sao mà bọn họ biết được két sắt của nhà người ta ở đây…

Bỗng nhiên Trần Vũ Thành nhớ tới lúc đang nói chuyện thì hình như Quách Vân Tâm liếc mắt nhìn về chỗ này, bản thân mình lúc đó không để ý.

Bạch Tiểu Thăng cũng đã nhìn ra rồi sao!

Trần Vũ Thành kinh ngạc.

- Anh, anh Trần, chuyện này…

Hình như Tiếu Thương cảm thấy việc cạy trộm két sắt là không nên.

Giống như Lâm Vi Vi gọi Bạch Tiểu Thăng là anh Tiểu Thăng trong lúc thầm kín thì Tiếu Thăng cũng gọi Trần Vũ Thành là anh Trần.

Trần Vũ Thành tự xưng là chính mình không từ thủ đoạn để điều tra, nhưng xem ra trước mắt bên Bạch Tiểu Thăng này cũng quá là không chừa một thủ đoạn nào hết.

Huống hồ có người đến chỗ này hay không, Quách Vân Tâm có trở về hay không, hai người thư ký kia nửa đường có bất ngờ quay về hay không.

Chuyện này cũng chẳng đoán trước được!

Hơn nữa cái két sắt kia tuy là kiểu cũ, không có bảo mật mống mắt, hay quét vân tay.

Nhưng muốn cạy ra cũng không thể đơn giản!

Trần Vũ Thành vừa mới nghĩ đến đấy đã nghe thấy “xoạch”, một tiếng vang nhẹ nhàng truyền đến.

Lôi Nghênh nói nhỏ một câu nghe thật bình tĩnh.

- Mở ra.

Mở ?

Trần Vũ Thành và Tiếu Thương trợn tròn mắt.

Tổng cộng mới chưa quá một phút đồng hồ đã mở ra?

Đây là két sắt hay là cái máy tính xách tay có khóa chứ.

Nhìn thì được mà lại không dùng được!

Hay là nên nói những người này đã làm những loại chuyện này nhiều đến ngựa quen đường cũ rồi.

Người đứng đầu chỉ dùng một ánh mắt mà người phía dưới lập tức biết phải làm gì rồi.

Cạy khóa cũng nhanh như thế…

Cái này xem như là làm nhiều quen tay hả…

Đây đều là người nào vậy!

Hai người Trần Vũ Thành oán thầm trong lòng.

- Anh Trần, làm như thế có phải là không tốt hay không, thủ đoạn cũng quá…

Tiếu Thương lẩm bẩm nói với Trần Vũ Thành.

Trần Vũ Thành gật đầu.

Hai người đang nói thầm.

Lâm Vi Vi đi tới cùng với Lôi Nghênh một mạch kiểm tra tài liệu bí mật kia.

- Hóa ra Quách Vân Tâm thật sự có thói quen ghi chép sổ sách và nhật ký!

- Những vấn đề này nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì chúng ta điều tra được.

Lỗ tai của Trần Vũ Thành ngay lập tức dựng thẳng lên rồi, cả người cũng không kiềm chế nổi.

Có chứng cứ à!

- Mau đưa cho tôi nhìn một cái!

Trần Vũ Thành lập tức vứt bỏ “bản thân”.

Bạn cần đăng nhập để bình luận