Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1076: Ngài cần nghỉ ngơi!



Bạch Tiểu Thăng và Trần Vũ Thành vừa về tới tổng bộ liền đi thẳng đến văn phòng của Hạ Hầu Khải.

Vấn đề lần này rất quan trọng.

Trên đường Bạch Tiểu Thăng đã gọi điện cho Hạ Hầu Khải hơn một giờ đồng hồ, đã báo cáo một lượt những chuyện đã xảy ra một cách tường tận.

Các loại chứng cứ liên quan đã sớm đưa trở về rồi.

Đương nhiên, chuyện này liên quan đến quá nhiều người, quá nhiều chứng cứ, chính vì thế nên dù nói ở trong điện thoại nhưng cũng còn thiếu rất nhiều, cho nên Bạch Tiểu Thăng dẫn theo Trần Vũ Thành đi báo cáo trực tiếp trước mặt Hạ Hầu Khải.

Đi đến trước cửa phòng của Hạ Hầu Khải, Bạch Tiểu Thăng nhẹ nhàng gõ cửa mấy tiếng, cửa vừa mở ra, Vương Mục Bắc vừa thấy là hắn thì lập tức đôi mắt sáng lên một chút, cười một tiếng.

- Đại sự vụ quan Tiểu Thăng, xin mời, Hạ lão đã đợi các cậu khá lâu rồi!

- Được.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười đáp lại, dẫn theo Trần Vũ Thành đi vào phòng.

Ở giữa văn phòng bố trí sắp xếp vẫn như cũ, chỉ là bên trong không khí thoảng một mùi vị nồng đậm.

Mũi của Bạch Tiểu Thăng vừa ngửi thấy mùi lập tức khẽ giật mình một cái.

Mùi vị của thuốc đông y.

- Tiểu Thăng, Vũ Thành, các cậu đã trở về rồi à, đến đây ngồi.

Hạ Hầu Khải ngồi ở sau bàn làm việc, giương mắt lên nhìn bọn hắn một lần lập tức cười, đứng dậy đi lại khu ghế sô pha.

- Hạ lão!

Bạch Tiểu Thăng, thậm chí Trần Vũ Thành ở sau lưng cũng tiến lên chào hỏi một cách cung kính, rồi đi đến đó.

Sau khi ngồi xuống đối mặt nhau, Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc phát hiện ra. Nhiều ngày trôi qua Hạ lão gầy đi thật nhiều, lại có một chút cảm giác hao gầy xơ xác, chỉ có ánh mắt vẫn thâm thúy đầy trí tuệ như cũ.

- Ngài bị làm sao vậy?

Bạch Tiểu Thăng vội vàng hỏi.

Trong mắt của Trần Vũ Thành cũng lộ ra sự lo lắng.

- Người đã già nào có ai không có tâm bệnh.

Hạ lão cười một tiếng.

- Hạ lão, thuốc của ngài!

Vương Mục Bắc ở bên cạnh nói.

Tay hắn đang cẩn thận bưng một cái chén sứ to, mùi thuốc đông y xông lên nhức mũi.

- Khụ, Tiểu Thăng bọn hắn trở về, hôm nay không uống nữa, không uống.

Hạ lão cười trừ, cùng lúc nhìn trộm Vương Mục Bắc một cái, chột dạ.

- Không được.

Biểu tình của Vương Mục Bắc không thay đổi một tơ hào nào, giọng điệu cũng không thể nghi ngờ.

- Để đến đêm rồi uống.

- Để muộn thuốc sẽ lạnh, thuốc này uống lạnh không tốt.

- Hay là lấy cho tôi viên đường hoặc sữa có đường.

- Bác sĩ nói đường huyết của ngài quá cao.

Hạ lão nói một mạch những điều kiện nhưng Vương Mục Bắc không nhường lấy một bước.

- Có tin tôi khai trừ cậu hay không, không cho cậu làm trợ lý nữa, cút đi làm sự vụ quan cho tôi!

Hai người Bạch Tiểu Thăng ở đây, Hạ Hầu Khải rốt cuộc “giận”, nói lời uy hiếp.

- Đi.

Vương Mục Bắc cười lạnh, bĩu môi một cái nói.

- Uống thuốc trước rồi tính!

Cuối cùng, Hạ Hầu Khải nhăn nhó mặt mũi chịu hình phạt, cầm lên uống ừng ực một hơi hết sạch cái bát thuốc đông y thật to, đắng đến nỗi mặt mũi vặn vẹo luôn.

Bạch Tiểu Thăng và Trần Vũ Thành nghĩ đến buồn cười mà không thể cười chỉ có thể kìm nén lại.

Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải cao cao tại thượng ngày xưa, giờ này ngày này trở thành lão ngoan đồng.

Thậm chí Bạch Tiểu Thăng nhớ lại lúc trước, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Hạ Hầu Khải ngồi trên tảng đá cạnh bên đường, cầm lấy cái khay đồ ăn gì đó, nhìn thấy thư pháp chữ đẹp thì ánh mắt tỏa sáng, không thích người ta gọi hắn là ông lão mà chỉ muốn người khác gọi hắn là chú.

Lúc đó Bạch Tiểu Thăng còn bắt bệnh cho Hạ Hầu Khải một lần.

Nhoáng một cái đã hơn hai năm rồi.

Chuyện cũ vẫn còn rõ ràng ở trước mắt.

Thậm chí Bạch Tiểu Thăng có cảm thán một chút, thật sự là thời gian nhanh như thoi đưa.

Hạ Hầu Khải trả lại cái bát thuốc cho Vương Mục Bắc, còn không quên tiện thể trợn mắt nhìn người ta một chút.

- Hạ lão, tôi đi viết đơn xin chuyển công tác làm sự vụ quan nhé?

Vương Mục Bắc còn hỏi.

- Xéo đi!

Hạ Hầu Khải cả giận nói.

Vương Mục Bắc cười một tiếng, quay người cất cái bát thuốc nhưng không có xéo đi thật sự.

Bạch Tiểu Thăng nhân lúc Hạ Hầu Khải đang uống thuốc thì một mực ở bên cạnh chú ý quan sát khí sắc của Hạ Hầu Khải.

Thầy thuốc Đông y coi trọng “vọng, văn, vấn, thiết” ( là nhìn, nghe, ngửi, hỏi), trong đó nhìn khí sắc còn có một bộ lý luận của chính mình -- đó là lý luận “toàn bộ tin tức”.

Thầy thuốc Đông ý cho rằng, “ngũ quan” ở trên mặt gồm miệng, mắt, tai, mũi, lưỡi sẽ biểu hiện tình hình sức khỏe của “ngũ tạng” trong cơ thể là tim, gan, lá lách, phổi, thận.

Có điều sự biến hóa nhỏ bé ở trên sắc mặt không có dễ dàng quan sát tỉ mỉ được như thế. Một người thầy thuốc Đông y đúng nghĩa phải trải qua thời gian tích lũy kinh nghiệm lâu dài mới có thể nắm giữ được.

Mà nhãn lực của Bạch Tiểu Thăng nhạy cảm cỡ nào, cộng thêm sự phối hợp với Hồng Liên, quan sát một lần trong lòng liền có một chút sơ lược.

- Nhìn tôi như vậy làm gì.

Hạ Hầu Khải ngạc nhiên nói, lập tức con ngươi sáng ngời.

- Tôi đúng là đã quên mất, thằng nhóc cậu có hiểu biết về Đông y, lại đây xem cho tôi một chút xem, có thể không cần uống cái thang thuốc đắng muốn chết kia không!

Hạ Hầu Khải chắc là do quá sợ uống thuốc, nhất là thứ thuốc đắng như khổ qua kia, nên bây giờ lão dùng ánh mắt vô cùng chờ mong mà nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cười kiểm tra cho Hạ Hầu Khải một lượt.

Trần Vũ Thành nhìn bằng ánh mắt tò mò, Vương Mục Bắc cũng như thế.

Kiểm tra xong, Bạch Tiểu Thăng quay lại nói với Vương Mục Bắc.

- Anh Vương, cho tôi xem đơn thuốc của Hạ lão một chút.

Vương Mục Bắc gật gật đầu đi lấy đơn thuốc đến.

Bạch Tiểu Thăng nhìn lướt qua, hơi trầm ngâm.

- Thế nào!

Hạ Hầu Khải hỏi.

- Có phải là đơn thuốc sai rồi, có thể không cần uống không?

Bạch Tiểu Thăng hơi do dự, hơi lúng túng một chút nói.

- Đơn thuốc này không sai, chỉ là …

- Bệnh này của tôi rất nghiêm trọng?

Hạ Hầu Khải cười hỏi.

- Làm sao mà cậu phải khó nói như thế?

Vương Mục Bắc lập tức hơi bị sốt ruột.

Hắn từng nghe Hạ Hầu Khải nói qua là trình độ hiểu biết về Đông y của Bạch Tiểu Thăng thần dị như thế nào.

Lúc trước hắn cũng chứng kiến sau khi Hạ Hầu Khải dùng qua phương thuốc dân gian kia có hiệu quả, cho nên rất lưu ý đến phán đoán của Bạch Tiểu Thăng.

Dường như Bạch Tiểu Thăng đã hạ quyết tâm một chút mới nói.

- Đơn thuốc này chỉ có thể tạm thời ngăn chặn bệnh tình của ngài chứ không thể trị tận gốc…

- Không thể trị tận gốc, Hạ lão ông ấy…

Vương Mục Bắc lập tức ngơ ngác.

Trần Vũ Thành cũng giật mình.

Bầu không khí ở trong văn phòng hơi ngưng lại, cứ thế ngay cả nụ cười của Hạ Hầu Khải cũng dần biến mất.

Bạch Tiểu Thăng còn đang muốn sắp xếp lại lời nói, nhưng liếc thấy mọi người sững sờ như vậy mới biết bọn họ hiểu sai ý của mình.

- Không phải, Hạ lão không phải nguy hiểm đến tính mạng.

Bạch Tiểu Thăng nói rõ đầu đuôi trước, tiếp tục nói.

- Người đến tầm tuổi này chắc chắn sẽ có chút bệnh tật như vậy, cứ dần tích lũy lên quả thật là có thể đè sập người, đây có thể gọi là bệnh tới như núi sập.

- Muốn chữa những bệnh tật này không thể nào một lần là xong, biện pháp tốt nhất là an dưỡng, cái này cần phải có thời gian, đây đúng là có thể gọi là bệnh đi như kéo tơ.

Bạch Tiểu Thăng hơi dừng lại một chút, thở ra một hơi.

- Tôi xin nói thẳng vậy! Hạ lão, ngài cần an dưỡng, cường độ công việc của ngài khiến cho những bệnh tật này tích lũy càng nhanh, cuối cùng có thể thật sự gây ra nguy hiểm.

Bạch Tiểu Thăng nói như vậy xong mọi người cũng thở phào một hơi.

- Chỉ là an dưỡng thôi à, được, tôi sẽ lập tức đi sắp xếp.

Vương Mục Bắc vội vàng nói.

Hạ Hầu Khải lại không nói gì chỉ nhìn lấy Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng than nhẹ một tiếng, đây cũng là điều khiến lúc nãy hắn khó mà mở lời.

- Không phải an dưỡng ngày một ngày hai, cũng không phải an dưỡng một tuần hai tuần, thậm chí không thể đo đếm bằng tháng hay năm.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Vương Mục Bắc.

Vương Mục Bắc cảm thấy vượt ra ngoài dự đoán, con người trừng lớn.

- Là an dưỡng dài hạn!

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Chính là để tôi phải từ chức chứ sao.

Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải cười ha ha.

- Bạch Tiểu Thăng cậu hay lắm ha, lần này vơ vét được một lưới đầy cá lớn, tôi còn tưởng rằng cá lớn nhất là sự vụ quan với cả người phụ trách sản nghiệp tỉnh đây. Bây giờ hóa ra lại là tôi đây. Cậu đây là muốn để tôi tự mình khai trừ chính mình.

Hạ Hầu Khải còn có tâm trạng đi đùa giỡn.

Nói thật sự, Bạch Tiểu Thăng cũng không muốn nhìn thấy Hạ Hầu Khải từ chức tổng giám đốc, hắn cũng đang suy nghĩ xem có biện pháp gì để chữa bệnh tật trên người ông ta.

Thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui chỉ có từ chức không làm việc nữa mới có thể kéo dài tuổi thọ.

Ánh mắt của Vương Mục Bắc và Trần Vũ Thành tràn đầy phức tạp.

Bạch Tiểu Thăng cũng đang trầm mặc.

- Được rồi, không nên nói những chuyện này nữa, chúng ta nói việc chính đi!

Hạ Hầu Khải thu lại mặt cười, nói.

- Tôi có một vài chi tiết muốn hỏi các người!

Bạch Tiểu Thăng và Trần Vũ Thành ở lại trong văn phòng của Hạ Hầu Khải một mạch hai tiếng đồng hồ, đem tất cả đầu đuôi mọi thứ không một chút bỏ sót nói hết cho vị tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa này.

Cuối cùng Hạ Hầu Khải gật đầu không một chút biến sắc.

- Làm nhanh, làm chặt, không chút nhân nhượng!

Hạ Hầu Khải đưa ra phương châm tám chữ.

- Đào sâu, tỉ mỉ, mở rộng thành quả!

Nghĩ nghĩ một hồi, hắn lại cho thêm tám chữ.

- Các cậu muốn người, tôi cho các cậu người, muốn ủng hộ, tôi cho các cậu sự ủng hộ, mấu chốt là ---

Hạ Hầu Khải trầm giọng nói.

- Phải nhanh!

Nói chuyện xong, Bạch Tiểu Thăng và Trần Vũ Thành chào tạm biệt.

Hạ Hầu Khải ngồi ở trên ghế sô pha, hơi nhắm hai mắt lại, khuôn mặt lại tái nhợt thêm một chút, càng thêm mệt mỏi.

- Hạ lão!

Vương Mục Bắc nhẹ giọng gọi.

- Tôi không sao.

Hạ Hầu Khải mở mắt ra, mỉm cười trả lời hắn, ánh mắt nhìn hắn vẫn là ánh mắt sâu xa.

- Coi như thật sự từ chức, tôi cũng phải trao cho người kế nhiệm một khu Đại Trung Hoa thật trong sạch!

Bạn cần đăng nhập để bình luận