Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1078: Con buôn giỏi lắm



- Anh Tiểu Thăng, anh đang nói cái gì đấy!

Dư Doanh mang biểu cảm mờ mịt, thậm chí trong ánh mắt còn có vẻ cực kỳ kinh ngạc, nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Giống như nghe nhưng không hiểu Bạch Tiểu Thăng đang nói cái gì.

- Thú vị?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười không mặn không nhạt, hỏi.

Dư Doanh bĩu môi trông như là bị oan ức, nhìn về phía Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh.

Hai người kia đều mang một vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn nàng.

- Chị Vi Vi, anh Lôi Nghênh, có phải anh Tiểu Thăng nhầm em với người nào đó rồi phải không nhỉ?

Dư Doanh làm dáng điệu của một người đau khổ giống như đang xin sự giúp đỡ.

- Như vậy, thật sự thú vị lắm ấy.

Bạch Tiểu Thăng lại nói một lần nữa bằng giọng ca ngợi.

Nhìn thấy Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh thờ ơ không động lòng, cùng với Bạch Tiểu Thăng thì giữ lập trường kiên định như thế.

Bỗng nhiên Dư Doanh nở nụ cười.

- Thú vị mà!

Nói xong câu đó, biểu cảm và thái độ mờ mịt khó hiểu ở trên mặt Dư Doanh được quét một cái biến mất sạch sành sanh.

Vòng eo của nàng uốn một cái, vắt chéo đôi chân trông vô cùng lẳng lơ.

Một vẻ mặt với một động tác của Dư Doanh thôi nhìn lại như biến thành một người khác rồi.

Nàng giờ đây biểu cảm một vẻ mặt lười biếng, ánh mắt thì giả dối, từ thanh tao thuần khiết lập tức nhảy qua diêm dúa lòe loẹt.

Ngay cả Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đã có chuẩn bị tâm lý cũng không khỏi than thầm, không khỏi chịu phục hai phần.

- Đáng tiếc kỹ xảo biểu diễn của Dư tiểu thư nếu cứ ở trong bộ sự vụ sẽ bị mai một.

Lâm Vi Vi nói bằng giọng khôi hài.

- Nếu như đi làm một người diễn viên, nói không chừng sẽ được mọi người trọng dụng.

- Chị Vi Vi quá khen rồi.

Dư Doanh mỉm cười đáp lời rồi chuyển hướng về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Đại sự vụ quan Tiểu Thăng, làm sao mà ngài nhận ra được?

- Cô nên hỏi tôi là nhìn ra từ lúc nào.

Bạch Tiểu Thăng cười cợt.

- Vậy ngài nhìn ra từ lúc nào vậy?

Dư Doanh nói, cười tươi như hoa.

Vẫn đúng là hỏi như vậy.

- Từ lúc chúng ta gặp mặt lần đầu tiên khi bắt đầu cứu cô, tôi cũng đã cảm giác được, con người như cô không phải vậy.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

- Đương nhiên hồi đó chỉ là một loại cảm giác. Cô có thể lý giải nó là giác quan thứ sáu cũng được.

Thật ra.

Lúc đó Bạch Tiểu Thăng đã bước vào cảnh giới nhận ra được sự không thích hợp ở một người dựa vào quan sát biểu cảm rất nhỏ, thậm chí cảm giác của con người.

- Vì lẽ đó mà lúc đó các người dùng tên giả với tôi?

Dư Doanh cười tủm tỉm hỏi.

- Đáng tiếc như vậy cũng đâu có tác dụng gì không phải sao! Bởi vì đối với con buôn tình báo như cô mà nói thì chỉ là một cái tên giả thì có là cái gì đâu!

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

- Sau đó, lúc mà cô tìm tôi để xin chữ ký, đúng là kỹ xảo của cô rất có tiến bộ.

- Cám ơn đã khen ngợi.

Dư Doanh nở nụ cười.

- Đáng tiếc là nhãn lực của tôi tăng tiến càng nhanh hơn!

Bạch Tiểu Thăng cười châm biếm.

Thoạt đầu vừa nghe thì giống như khoe khoang, nhưng mà thật sự đó là sự thật.

Trải qua hơn một năm rèn luyện, ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng hắn đều thuộc về đỉnh cấp bên trong những lão già thành tinh tồn tại ở đại sự vụ quan!

Muốn nhìn ra Dư Doanh có vấn đề hay không đương nhiên là điều khỏi phải nói.

Thậm chí, Bạch Tiểu Thăng tiêu tốn chút tâm tư, còn có thể phỏng đoán ra được điều mà Dư Doanh thật sự quan tâm lúc đó, tiến tới suy diễn ra mục đích của nàng đều không phải việc khó khăn gì.

Đương nhiên, hành động như vậy đối với Dư Doanh mà nói, nếu không có đủ lưu ý, hoặc là chỉ để cho hệ thống phân tích biểu cảm nhỏ một mình đi mô phỏng “tiếng lòng”, cũng không có khả năng cho lắm.

Dù sao thì cô gái này cũng không phải cho không!

Nghe Bạch Tiểu Thăng nói chuyện như vậy xong Dư Doanh còn bĩu môi một cái.

Dưới cái nhìn của nàng thì Bạch Tiểu Thăng lại tiếp tục khoác lác thôi.

Những vẻ mặt động tác, thậm chí lời nói của Dư Doanh đều biểu hiện ra là nàng không hề kính nể đối với đại sự vụ quan như Bạch Tiểu Thăng này.

Trên thực tế, thái độ của nàng đối với những người khác cũng gần như thế này.

Thân phận công khai của cô gái này chỉ là một trợ lý cho sự vụ quan, ngay cả sự vụ quan còn chưa đến, thân phận thấp kém lại còn “đặc thù”, ngược lại làm cho nàng hiếm có sự kính nể đối với người khác.

- Thật ra liên quan đến thân phận của cô, tuy rằng bí ẩn thế nhưng sự vụ quan đặc biệt và đại sự vụ quan vẫn có thể biết đến.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

- Dù sao thì cô còn muốn làm ăn mà. Đúng không.

- Từ lúc anh bắt đầu đi cùng Trần Vũ Thành gần như vậy, tôi đã cảm thấy sớm muộn có ngày thân phận của tôi sẽ được để lộ ra rồi.

Tiếp theo Dư Doanh nói với giọng điệu than thở.

- Cái người kia quen biết rộng rãi, đặc thù xếp vào năm vị trí đầu trong bộ sự vụ.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu tán thành.

- Còn có, rất nhiều tình báo của hắn đều là của tôi bán cho hắn đó. Hắn là khách quen của tôi!

Dư Doanh cố ý nhìn sang hai bên, nhìn Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh rồi cười gian trá.

- Tôi nói như vậy ở chỗ này an toàn chứ, người ngoài nghe thấy không hay là có bị các người ghi âm không.

Lời nói này làm cho Lâm Vi Vi tức cười.

- Chỗ này chỉ có cô là một người ngoài thôi!

- Cô không nói thì đúng là tôi không nhớ đến đó, hay là nên lục soát người của cô.

Lôi Nghênh vân vê cái cằm đánh giá Dư Doanh, nói bằng giọng lạnh lùng.

- Ngộ nhỡ là cô chạy tới đây ghi âm thì sao.

Lôi Nghênh cũng chỉ là hù dọa cô nàng một chút, chứ sẽ không thật sự làm cái gì.

- Anh đừng có làm bừa nha, người ta chỉ là một cô gái nhỏ độc thân, tôi la lên đó.

Dư Doanh làm ra vẻ mặt sợ hãi, còn dùng tay che ngực của mình lại.

Lôi Nghênh không khỏi lườm cô ta một cái. Hắn mới không tin là cô gái này không biết mình đang nói đùa.

Một người phụ nữ lúc nào cũng diễn xuất! Bạch Tiểu Thăng đứng một bên không khỏi cảm thán.

- Thật ra cô đến đây căn bản cũng không có ý định che giấu thân phận, bất kể chúng tôi có nhận ra hay không thì cuối cùng cô cũng sẽ nói ra mà phải không.

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Dư Doanh nhìn về phía hắn và mỉm cười.

- Ừ đấy, anh Tiểu Thăng cũng là đại sự vụ quan mà, thân phận này của em có thể giấu được bao lâu chứ? Còn nữa, bây giờ bằng địa vị của anh cũng có tư cách làm ăn cùng với người ta. Trước mắt anh càng là nhân vật đứng nơi đầu sóng ngọn gió, có rất nhiều chuyện cần có kênh mương tin tức, anh lại không muốn mua một vài tin tức hay sao!

Dư Doanh chào hàng rất nhiệt tình.

- Tôi ra giá rất là phải chăng! Còn có, các người đã từng cứu tôi, tôi để cho các người mua giá bằng chín mươi lăm phần trăm, thế nào hả!

Đây còn biết chiết khấu giảm giá này?

Chín mươi lăm phần trăm, cũng thật là đủ lớn!

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhất thời có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.

- Cô lại không sợ tôi đem thân phận của cô báo lên cho Hạ lão, để cho cô không thể tiếp tục ở bộ sự vụ nữa sao?

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng trở nên lạnh lẽo, giọng nói cũng cứng rắn hơn.

- Anh làm em sợ nha.

Dư Doanh nở nụ cười xán lạn.

- Em là nhân vật nhỏ như thế này, vừa không có làm chuyện gì xấu, em là cây ngay không sợ chết đứng. Còn có anh Tiểu Thăng nỡ bỏ được sao?

Bạch Tiểu Thăng giả bộ muốn gọi điện thoại.

- Coi như anh cam lòng thì những sự vụ quan và đại sự vụ quan đã từng làm ăn với em sẽ thấy thế nào, bọn họ có thể nghĩ là anh Tiểu Thăng lấy món đồ gì của bọn họ ở chỗ này hay không!

- Bây giờ là thời kỳ các người bên này nhiều chuyện, anh động vào người bên đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh bên kia, còn muốn trở thành kẻ địch của càng nhiều sự vụ quan và đại sự vụ quan à! Tuyên chiến với nhiều mặt như vậy, cho dù Trần Vũ Thành có quen biết rộng rãi đi chăng nữa, có nhiều giúp đỡ đi chăng nữa thì liệu có đủ không?

- Coi như Hạ lão ưu ái rất nhiều đối với anh, anh Tiểu Thăng à, anh thật sự cho rằng mình có thể đấu thắng được nhiều người như vậy à!

Nụ cười này của Dư Doanh công với giọng nói không nhanh không chậm, lộ ra được sự uy hiếp sắc xảo.

Nàng nói ra mấy lời lại làm cho Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh không khỏi nhíu mày, trong lòng cũng hơi lạnh lẽo.

- Tài ăn nói được lắm!

Bạch Tiểu Thăng nói bằng giọng than thở.

- Sự mưu trí cũng được lắm!

Khen ngợi như vậy khiến cho nụ cười của Dư Doanh càng thêm đắc ý.

- Những năm này tôi ở bộ sự vụ tuy rằng không tỏa sáng bằng sự vụ quan hay đại sự vụ quan nhưng thu vào cũng coi như khá khẩm. Hơn nữa chưa bao giờ bị lỗ vốn.

Dư Doanh kiêu ngạo xong, nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng thì bỗng nhiên vẻ mặt có mấy phần u oán.

- Nhưng mà lần trước tôi lại thua ở trên người anh nhiều hơn!

Bạch Tiểu Thăng ngẩn người ra, cười hỏi lại.

- Nói như thế là sao.

- Còn không phải lần trước anh không chừa thủ đoạn nào thắng được Lâm Ngọc thì vô tình bày cho tôi một đường sao!

Sau khi Dư Doanh nghiến răng nghiến lợi thì híp mắt tiếp tục nói.

- Tôi bảo người ta lấy được chứng cứ ở chỗ Lý Khâu Sơn, ai ngờ anh đã đào hố ở chỗ đó, rất lợi hại, suýt chút nữa anh hại tôi mất sạch uy tín, khiến cho khách hàng yêu cầu tôi phải chịu trách nhiệm!

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng ngưng lại.

- Khách hàng của cô là Lâm Ngọc à? Hắn bảo cô đến kiếm chứng cứ ở chỗ đám người Lý Khâu Sơn sao?

Nói xong, Bạch Tiểu Thăng lại tự phủ định câu nói của chính mình.

- Không, chắc không phải hắn đâu. Hồi đó tuy là hắn có thay đổi, nhưng cũng sẽ không có tích cực chủ động như vậy.

- Là đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Dư Doanh cười gằn, làm một bộ mặt “tôi cho anh biết mới là lạ”.

- Quên đi, đúng là bây giờ trước mắt đã càng ngày càng sáng tỏ, nợ cũ năm xưa tính toán cũng vô dụng.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười không sao cả.

Dư Doanh không khỏi lườm hắn một cái.

- Vậy bây giờ, cô đến để bán tình báo sao?

Bạch Tiểu Thăng hỏi thẳng.

- Chúng ta bắt đầu bàn bạc được rồi!

Hắn cũng không muốn phí lời.

- Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng, tôi vừa nói rồi, coi như tôi giảm giá chín mươi phần trăm thì bên tôi thu phí cũng rất là cao đó!

Dư Doanh nở nụ cười giảo hoạt kiểu con buôn.

- Có thể. Tôi cũng muốn xem, có phải cô chỉ có hư danh không!

Bạch Tiểu Thăng nói nghiêm túc, lập tức lại nở nụ cười, hỏi một vấn đề đã nói vừa nãy thêm lần nữa.

- Cô thật sự không sợ Hạ lão biết sao?

Bạch Tiểu Thăng lại hỏi.

- Hay là nói, cô đánh giá thấp Hạ lão, ông ấy đã sớm biết đến sợ tồn tại của cô rồi, chỉ là tạm thời chưa có để ý đến cô thôi.

Dư Doanh cau mày nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Càng nhìn càng thấy ghét!

- Không giảm giá cho anh nữa!



Một tiếng sau.

Cửa phòng làm việc của Bạch Tiểu Thăng được mở ra, Dư Doanh mang một vẻ mặt ngớ ngẩn cười ngọt ngào bước ra khỏi cửa, còn cười ngọt ngào phát ngấy với Lâm Vi Vi.

- Cám ơn nhé, chị Vi Vi!

- Có thời gian em sẽ lại đến thường xuyên nhé!

Bạn cần đăng nhập để bình luận