Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1080: Chỉ có cậu là hiểu ta



- Trầm lão, tôi nghe nói hai người Quách Vân Tâm và Tôn Hữu Hợp luôn luôn cung kính đối với ngài, thậm chí tất cả mọi chuyện đều lấy ngài làm đầu. Hiện tại, bọn họ vướng phải phiền phức lớn như thế, ngài thật sự không thèm quan tâm chút nào sao?

Bạch Tiểu Thăng khẽ mỉm cười, dò hỏi.

- Cái vấn đề kia quả thật không có biện pháp nào, ta thân là đại sự vụ quan của tập đoàn, mặc dù trước đây cũng từng tiếp xúc qua với bọn hắn một chút, nhưng công tư phân minh làm sao có thể công nhiên bao che cho người phạm sai lầm được.

Trầm Bồi Sinh cũng nở nụ cười, nhẹ nhàng đáp lại.

- Lời nói này của Trầm lão quả thật là chí lý, ngài không phải muốn nói cho tôi biết rằng ngài có thể bao che mà không cần công nhiên đi.

Bạch Tiểu Thăng giơ ngón tay cái tán thưởng, giống như nói đùa.

- Không thể nói lung tung, không thể nói lung tung a. Tiểu Thăng à, đối với đề nghị lúc nãy của ta cậu thấy như thế nào, cậu có bằng lòng hay không?

Trầm Bồi Sinh cười nhẹ nhàng, hỏi.

Đưa cho ngươi một phần lễ lớn miễn phí, lại không có yêu cầu gì, chỉ cần một phần "Tình nghĩa".

Thời khắc này, Trầm Bồi Sinh thật thà giống như một vị trưởng bối đức độ thuần thục và nhiệt tình, tựa hồ như đang chỉ điểm cho con em thế hệ sau.

- Trầm lão ngài chính là người chí công vô tư, vậy mà còn muốn tặng cho tôi một phần lợi ích ngoài lề sao? Nhưng chỉ có điều, phần lợi ích này, Tiểu Thăng không dám nhận, thật sự không dám nhận.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Ngài nghĩ xem, nếu như tôi tiếp nhận phần thành ý này của ngài, vậy thì hôm nay là Quách Vân Tâm và Tôn Hữu Hợp, có phải ngày mai là Bạch Tiểu Thăng tôi hay không?

- Tôi tự biết bản thân mình không so được với Lâm Ngọc, càng không thể so sánh với những người thân cận bên cạnh ngài kia, lúc nào trở thành lợi ích đem đi tặng người, sợ cũng không biết rõ đâu. Lá gan của tôi có thể hơi nhỏ a.

Bạch Tiểu Thăng hài hước nở nụ cười.

- Cậu không tin vào cách làm người của ta, hay là không tin được lời hứa của của ta đây?

Trầm Bồi Sinh không nhanh không chậm dùng kẹp gắp đồ ăn bỏ vào miệng chậm rãi nhấm nuốt.

- Hay là cậu không coi trọng bản thân mình, vậy mà đánh đồng bản thân mình cùng với hàng ngũ mấy người Quách Vân Tâm, Tôn Hữu Hợp kia.

- Đại sự vụ quan chưa tới ba mươi tuổi a, ở cái tuổi này của cậu, với cái thành tựu như thế, coi như trong toàn bộ lịch sử của Bộ Sự Vụ sợ rằng không có tồn tại nào có thể so sánh được. Bạch Tiểu Thăng cậu không thể đem đi đánh đồng với những người kia, cậu chính là một nhân tài, một yêu nghiệt hiếm có của Bộ Sự Vụ.

Trầm Bồi Sinh liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, bên trong ánh mắt thành khẩn lại không thiếu sự phức tạp.

- Cuộc đời của Trầm Bồi Sinh ta không có yêu thích gì quá lớn, chỉ ưa thích thu một vài học sinh, dốc lòng chỉ giáo. Chính là quý trọng nhân tài.

- Cậu có thể đi điều tra về những học sinh của ta, nếu như mà có bất kỳ người nào giải quyết vấn đề không tốt? Có, thì cậu cứ đến tìm ta, nhục nhã ta.

- Tiểu Thăng, ta lớn tuổi hơn cậu quá nhiều, cũng có lòng yêu quý nhân tài, cho nên muốn thu cậu làm học sinh. Sau đó, cậu cùng với Lâm Ngọc đều là người mà ta coi trọng nhất, cậu có bằng lòng hay không?

Thái độ của Trầm Bồi Sinh khẩn thiết, nói.

Trình Lưu đang đứng ở cửa ra vào, bên trong ánh mắt cũng không nhịn được hiển hiện một tia kinh dị.

Lão sư nhà mình, tuy có danh xưng là học trò đầy nhà đầy cửa, thế nhưng trước giờ không có thu nhận lung tung qua bất kỳ một người nào.

Hiện tại, người đáng giá cho lão nhân gia coi trọng đồng thời tán thành ủng hộ, càng ngày càng ít.

- Trầm lão nói thật sao?

Ngay cả Bạch Tiểu Thăng tựa hồ cũng có chút thay đổi sắc mặt.

- Cậu đáp ứng sao?

Bên trong ánh mắt của Trầm Bồi Sinh, mơ hồ hiện lên một tia chờ mong.

- Đáng tiếc. Người lão sư như ngài, tôi không dám nhận.

Thái độ Bạch Tiểu Thăng đầy vẻ tiếc nuối nói.

- Vì sao?

Ánh mắt Trầm Bồi Sinh ngạc nhiên hỏi.

- Tôi sợ sẽ có một ngày tôi điều tra được vấn đề liên quan tới ngài, lúc đó lại vác một cái tội danh khi sư diệt tổ.

Bạch Tiểu Thăng hài hước mỉm cười.

Trầm Bồi Sinh nhắm hai mắt lại.

Đang đứng ở cửa, ánh mắt của Trình Lưu phát ra tia sáng lạnh lẽo.

Được coi trọng như vậy, nhưng lại không biết điều như thế.

- Tiểu Thăng.

- Các ngươi dù sao cũng là người trẻ tuổi a, bao gồm cả Lâm Ngọc trước đây cũng thế. Luôn cảm thấy cái thế giới này, không phải đen thì là trắng, không chết không thôi, nói chung là ghét ác như thù. Luôn cảm thấy dựa vào một bầu nhiệt huyết của bản thân, liền có tiền đồ rất tốt, có thể xông pha truy cầu danh vọng huy hoàng rất tốt rồi.

Trầm Bồi Sinh sâu lắng thở dài một cái, cúi đầu nhìn ly rượu.

- Không phải, thật sự không phải.

- Cái thế giới này không phải như các ngươi nghĩ đâu, sớm muộn gì rồi cũng sẽ có một ngày các ngươi phát hiện ra không có thuần túy tốt, xấu.

- Bởi vì cái gọi là thép tốt dễ gãy, chỉ đơn giản là một sàn như nhau, lại cứ mù quáng truy cầu 'trắng', rất mệt mỏi, hơn nữa người như vậy, kỳ thực có muốn hạ tràng cũng không tốt.

- Cậu có hiểu ý tứ của tôi không?

Trầm Bồi Sinh nói xong, liền trưng ra một nụ cười ấm áp nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng.

Bên trong ánh mắt của lão mơ hồ lộ ra một tia băng lãnh.

- Tôi yêu quý nhân tài, sẽ cho mấy người trẻ tuổi các cậu cơ hội, nhưng hy vọng cậu nhớ kỹ, cơ hội cho tới bây giờ chỉ có một lần.

Trầm Bồi Sinh đã sắp hết kiên nhẫn.

- Thụ giáo, Trầm lão. Ngài biết rõ Nietzsche không? Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được (Friedrich Wilhelm Nietzsche là một nhà triết học người Phổ).

Ánh mắt của Trầm Bồi Sinh trở nên ngạc nhiên.

- “Bạn nhìn chằm chằm vào vực thẳm và vực thẳm cũng đang quan sát bạn, bạn nhìn chằm chằm vào nó, tiếp cận với nó, cảm nhận nó. Nhưng đồng thời, nó cũng đang nhìn chằm chằm vào bạn, tiếp cận với bạn và nó sẽ thay đổi bạn. Có những thứ gì đó ẩn giấu phía dưới màn đen hắc ám kia, có thể bạn nghĩ rằng bạn chỉ là tiếp cận thôi, nhưng thực ra ... Bạn đã hãm thân vào nó, bạn không thể giải thoát bản thân mình.” Ngài nghĩ mình đã nhìn thấu hai màu đen và trắng. Tôi không biết liệu ngài có phát giác ra rằng mình đang vô tình bị kẹt ở một địa phương nào đó nhưng bản thân mình lại không biết chăng?

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Ngươi nói ta tuổi trẻ, suy nghĩ quá ấu trĩ.

Ta lại thấy ngươi đã bị luân hãm nhưng không phát giác ra.

Ánh mắt của Trầm Bồi Sinh trở nên rét lạnh nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng.

- Ta vốn đem lòng hướng trăng sáng, mà tại sao, trăng sáng lại chiếu xuống mương.

Im lặng một hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi nói một câu.

Buổi tiệc rượu ngày hôm nay, đến tận giờ phút này đây chỉ còn gió lạnh len lỏi, sát ý tràn lan.

Trầm Bồi Sinh chưa bao giờ khinh thường Bạch Tiểu Thăng, lần đầu gặp gỡ, lão đã có đánh giá cực cao, sau đó cũng dành nhiều tâm sức chú ý, cũng đã nhiều lần nói rõ cho Lâm Ngọc, nếu như công bằng tranh giành thì năng lực và thành tựu của Bạch Tiểu Thăng không thua gì ngươi.

Ngụ ý của Trầm Bồi Sinh là, dưới điều kiện ngang nhau, Bạch Tiểu Thăng hoàn toàn vượt trội hơn so với Lâm Ngọc.

Từ khi Bạch Tiểu Thăng tra được vấn đề của Quách Vân Tâm và Tôn Hữu Hợp, đã liên thủ với Trần Vũ Thành, đem cái đoàn thể nhỏ của bọn hắn bên này một mẻ bắt gọn.

Trầm Bồi Sinh liền biết rõ, nhất định Bạch Tiểu Thăng sẽ để mắt tới bản thân mình.

Thậm chí ngay cả bản thân Trầm Bồi Sinh cũng kìm lòng không được mà sinh ra một tia kiêng kỵ đối với Bạch Tiểu Thăng.

Khả năng này mới chân chính tán thành.

Chỉ có điều, may mắn là trong thời gian hiện nay, Trầm Bồi Sinh hắn đã trải qua quá trình nằm gai nếm mật, hao hết tâm tư, kiến tạo nên hình tượng công minh liêm chính không hề thiên vị của hắn.

Bởi vì thời cơ đã dần dần thành thục.

- Tôi nghe nói sau khi cậu trở về, thì ngay lập tức đi gặp vị Tổng giám đốc của chúng ta Hạ Hầu Khải.

Trầm Bồi Sinh bỗng nhiên nở nụ cười với Bạch Tiểu Thăng nói.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu xác nhận.

- Vậy tự nhiên cậu cũng thấy được, vị Tổng Tài Đại Nhân này của chúng ta tuy so với ta chỉ lớn hơn năm sáu tuổi mà thôi, thế nhưng lao tâm lao lực vì công việc, thân thể bây giờ cũng đang suy sụp nhanh chóng, ngài mang bệnh rất nghiêm trọng.

Trầm Bồi Sinh tiếp tục cười nói.

Trầm Bồi Sinh bỗng nhiên quan tâm tới thân thể sức khỏe của Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải, điều này khiến cho Bạch Tiểu Thăng phải giữ im lặng lắng nghe.

- Bên phía Tổng bộ tất nhiên cũng nghe được những tin tức này, tổng bộ đối với vị đại công thần có công rất lớn với tập đoàn Hạ Hầu Khải này rất là quý trọng và thương cảm.

- Cậu nói thử xem, tổng bộ có thể cho ngài ấy về nghỉ hưu sớm hay không?

Trầm Bồi Sinh cười tủm tỉm hỏi.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng nghiêm nghị hẳn lên, mắt nhìn Trầm Bồi Sinh chăm chú.

Từ lâu trước đây, hắn đã có một chút suy nghĩ, một chút phỏng đoán, chỉ có điều chuyện này quá mức kinh hãi, lại không hề có chứng cứ gì thực tế.

Nhưng mà trải qua một phen tranh đấu cùng với Lâm Ngọc, trải qua quá trình chiến đấu tranh giành vị trí đại sự vụ quan dự bị, càng kinh lịch qua một phen đối thoại ngày hôm nay, những tin tức có được trước đây bỗng dưng xâu chuỗi lại liền lạc với nhau bên trong não hải của Bạch Tiểu Thăng ngay lập tức như có một tia sét xẹt qua trong suy nghĩ thắp sáng tất cả những khúc mắc trước đây.

Hắn đã thông suốt và minh bạch rất nhiều sự tình.

- Trầm lão, tôi mới phát hiện, ngài cho rằng những người trẻ tuổi chúng ta chí khí ngút trời, là không hoàn toàn đúng.

Đối với những gì Trầm Bồi Sinh nói, Bạch Tiểu Thăng cảm thấy trịnh trọng lên.

- Tỉ như ngài, tuổi đã cao, lại một mực chờ mong chức vị cao hơn —— đó chính là vị trí của Hạ lão hiện tại.

- Tôi mạnh dạn đoán rằng, qua nhiều năm như vậy, kỳ thực ngài vẫn một mực canh cánh thất bại khi cạnh tranh với Hạ lão năm đó, đây chính là khúc mắc lớn nhất của ngài, ngài nguyện ý vì nó mà chịu đựng nằm gai nếm mật.

- Tôi đoán, ngài một mực bồi dưỡng 'Học sinh' của mình, lôi kéo người một nhà, lại thúc đẩy ra nhiều đại sự vụ quan chịu ảnh hưởng của mình, tranh thủ sự ủng hộ của càng nhiều người càng tốt. Vì đạt được mục tiêu của bản thân mình. Vì giải quyết cái tâm kết này, mà ngài vẫn một khắc cũng không cho mình nhàn rỗi.

- Tôi đoán, trước đây Phương Bắc Quân nhiều lần xin đi tổng bộ, đồng thời ở tổng bộ cũng có người hô ứng ủng hộ, cũng là ngài ở phía sau trợ lực . . .

- Những chuyện này đều là thủ bút của ngài đi. Có lẽ còn có rất nhiều tính toán khác nữa.

- Mấy chục năm như một ngày tính toán.

- Ngài kiên trì không ngừng như vậy, bền bỉ như vậy, Bạch Tiểu Thăng tôi chịu phục. Bạch Tiểu Thăng giơ ngón tay cái lên tán thưởng, chân thành nói ra.

Hai mắt Trầm Bồi Sinh chăm chú nhìn bộ dáng của Bạch Tiểu Thăng, tựa hồ như bị mấy câu nói của Bạch Tiểu Thăng làm cho xúc động thật sự.

Trên mặt Trầm Bồi Sinh hiện lên sự kích động, thậm chí khóe miệng đều run run cả lên.

Cho đến hiện tại, còn chưa có người nào dưới sự chỉ điểm của hắn, lại có thể ngay lập tức thấy rõ ràng suy nghĩ mà hắn mong muốn.

Mọi người đều cho rằng Trầm Bồi Sinh hắn chỉ muốn tự mình bồi dưỡng thế lực, nhằm vững chắc địa vị tôn sùng hiện tại, ngồi không hưởng tiếng tăm "Tiêu Dao Vương" .

Mọi người đều cho rằng hắn lớn tuổi, không còn tư tưởng đấu tranh, không muốn bản thân mình chuốc lấy cực khổ ngồi vào vị trí Tổng giám đốc.

Bởi vì cái vị trí kia, ngoại trừ lao tâm lao lực, lại bị bên trên giám thị và quản chế ước thúc, nào có thể kiếm tiền kiếm lời tự tại như bây giờ.

Những năm này cho đến nay, có thể nhìn rõ ràng tâm kết của hắn cùng mục đích theo đuổi của hắn, chỉ có người thanh niên trẻ tuổi trước mắt này.

Tri kỷ, quả thật là tri kỷ.

Người trẻ tuổi này, trong vòng vài chục năm nay, mới chân chính là người hiểu mình.

Trong lòng Trầm Bồi Sinh hiện tại không khỏi nâng lên sự hưng phấn, không khỏi có chút kích động, đồng thời có chút —— Kiêng kị.

Hắn cười, tay chỉ Bạch Tiểu Thăng.

- Trầm Bồi Sinh ta kinh doanh hơn mười năm, duyệt người vô số, người được ta bồi dưỡng cũng rất nhiều, dạng nhân tài có tâm tính nhạy bén, thông tuệ, hay người xảo trá, cũng gặp không ít.

- Nhưng mà người giống như ngươi đây, nhẹ nhàng tinh tế liền có thể nhìn được những gì mà trong lòng ta suy nghĩ, trực tiếp nhìn thấu được mục tiêu phấn đấu của ta giấu diếm bấy lâu nay.

- Duy nhất chỉ có mình cậu.

- Con trai à, ta thật sự là càng ngày càng thích cậu đó. Trầm Bồi Sinh cất tiếng cười to

Trầm Bồi Sinh cười to, cười với những cảm xúc chân thật nhất.

Chỉ có điều, sau đó hai mắt của lão lại lộ ra một tia hung quang, tuổi già như chí chưa già ngay lập tức như hóa thân thành dã thú hung mãnh.

- Ta thừa nhận cậu đúng là một tồn tại yêu nghiệt ngút trời, tự nhiên cũng phải thừa nhận, hiện tại cậu chính là mối uy hiếp lớn nhất đối với ta. Cho nên, nếu như cậu nhất định khăng khăng đối nghịch cùng ta...

Thần sắc của Trầm Bồi Sinh trở nên dữ tợn.

- Tin hay không tin, ta thu thập ngươi trước tiên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận