Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1081: Ông ta muốn lộng chết anh, anh cũng muốn lộng chết ông ta



Đối mặt với một Trầm Bồi Sinh giống như vui, giống như điên, giống như giận, vẻ mặt của Bạch Tiểu Thăng chỉ có chút ngưng trọng, lại không có chút nào kinh hãi, hoảng sợ hay kiêng kị.

Kỳ thực, trước khi đến, hắn đã đoán biết được buổi tiệc chiêu đãi ngày hôm nay là để đàm phán.

Nhưng khẳng định là đàm phán không thành rồi.

Trầm Bồi Sinh không có khả năng thu tay lại, Bạch Tiểu Thăng hắn cũng không thể!

Nếu nhất định phải tan rã trong không khí không vui, thì nhất định sẽ gặp được một Trầm Bồi Sinh tràn đầy phẫn nộ.

Nhưng mà, Trầm Bồi Sinh cười, giận hay hung hăng. Các loại vẻ mặt hỗn tạp xuất hiện cùng một chỗ, kích động như thế làm Bạch Tiểu Thăng không ngờ tới.

Hắn không ngờ tới đối phương thế mà lại đánh giá cao đối với mình như thế, còn gần như căm phẫn vì tri kỷ.

- Trầm lão, ngài muốn cố gắng tiến lên một bước, điều này không sai, ngài muốn tiếp nhận vị trí của Hạ lão, cái này cũng không sai.

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói,

- Đáng tiếc, ngài đã đi nhầm đường rồi!

- Ha ha, tôi đi sai đường, còn cậu thì đúng sao? Hay là cậu muốn nói, chúng ta là “Đạo Bất Đồng Bất Tương Vi Mưu”!

Thần sắc điên cuồng của Trầm Bồi Sinh tựa hồ chỉ duy trì một khắc ngắn ngủi, sau đó thì lại cứng rắn đè áp lại.

Chỉ còn lại hai con mắt sáng ngời như đuốc !

Đúng là một vị đã ngang dọc trong giới kinh doanh mấy chục năm, là một lão già đã thành tinh, đối với tâm tình khống chế rất tốt!

Quả thật khiến người khác phải mở rộng tầm mắt!

Trầm Bồi Sinh cười lạnh,

- Tôi thừa nhận, mới vừa rồi cậu nói cũng không tệ! Đáng tiếc, cậu nói tôi sở cầu những cái kia, bao quát cả vị trí của Hạ Hầu Khải, đó chẳng qua đều là suy nghĩ mong muốn của tôi mười năm về trước. Mà bây giờ, Bạch Tiểu Thăng! Tôi công nhận cậu yêu nghiệt, nhưng cậu có thể nhìn thấy được mong muốn của tôi hiện tại sao?

- Cậu, còn quá trẻ tuổi!

Thời điểm Trầm Bồi Sinh nói những lời này, giọng nói khàn khàn nhưng sâu trong ánh mắt lại có chút tiếc nuối.

Giống như Bạch Tiểu Thăng, cũng chỉ thường thôi, cũng không thể đoán được hiện tại mình chân chính muốn gì.

Tuổi trẻ, lịch duyệt ít, cho dù có là yêu nghiệt cũng chỉ có thể đến loại tình trạng này.

Trầm Bồi Sinh có chút tiếc nuối.

Trình Lưu là tâm phúc của Trầm Bồi Sinh chỉ đứng ở một bên lắng nghe, lúc đầu đối với người trẻ tuổi tên Bạch Tiểu Thăng này còn có chút kinh dị nhưng sau đó cũng chỉ cười lạnh.

Muốn đọc được ý đồ của lão sư mình, tên tiểu tử này còn non lắm, chờ thêm hai mươi năm nữa đi!

- Vậy ngài hiện tại mong muốn điều gì?

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ một chút rồi hỏi,

Bỗng nhiên lòng khẽ động, suy nghĩ một hồi lâu sau đó ung dung mở miệng,

- Có phải là bên người ngài hội tụ rất nhiều đại nhân vật. Những người này, sẽ thay ngài trèo lên đỉnh làm tổng giám đốc của khu Đại Trung Hoa và họ sẽ là trợ lực tốt nhất cho ngài!

- Bọn họ hẳn là đều chờ mong ngày ngài thành công, đó chính là “một ngày đẹp trời” trong mắt bọn họ. Đáng tiếc, từ xưa đến nay, nhân vật kiêu hùng đều là 'Chim bay cực' 'Lương cung giấu' .

Bạch Tiểu Thăng đàm tiếu,

- Từ xưa khi những bậc Đế Vương đăng cơ, đều yêu thích làm một việc đó chính là quét ngang công thần.

- Huống chi xung quanh ngài đều là những đại 'Công thần' !

- Tiếp nhận chức vụ Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa, trong thời gian ngắn ngủi quét ngang tất cả các nhân vật có vấn đề, khiến cho tổng bộ nhìn thấy năng lực của ngài. Nếu như vậy, trăm bước ban đầu, chưa hẳn không thể càng tiến một bước !

- Mục tiêu chân chính của ngài cũng không phải là chức vụ Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa mà là hữu sinh chi niên, vinh đăng địa vị càng cao hơn! Cũng để lại một mảnh trong trẻo ở khu Đại Trung Hoa !

Bạch Tiểu Thăng một đường thôi diễn, đến sau cùng, chính mình cũng nhịn không được mà có chút sợ hãi thán phục.

Tâm tính sâu xa như thế, bằng chừng ấy tuổi, trước đó chưa từng có !

Cổng Trình Lưu có chút ngạc nhiên không nói nên lời, những lời nói của Bạch Tiểu Thăng cũng làm cho hắn hiểu ra nhiều chuyện, hắn có cảm giác tựa hồ như vừa mới được “quán đỉnh”.

Chỗ khúc mắc của lão sư, không riêng gì vị trí tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa mà còn là —— cao hơn xa hơn!

Trình Lưu nhịn không được nhìn về phía lão sư của mình.

Lúc Bạch Tiểu Thăng vừa nói xong những lời kia, đôi mắt của Trầm Bồi Sinh co lại đến cực hạn, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng, hai mắt không nháy một cái nào.

Chẳng lẽ, hắn đoán đúng!

Trình Lưu giật mình khi suy nghĩ đó xẹt qua đầu.

Trầm Bồi Sinh đưa tay chỉ Bạch Tiểu Thăng, tự cười tự oán.

- Vì cái gì, cậu không đứng ở bên cạnh tôi!

- Tôi lại một lần nữa xuất ra lời mời với cậu, đồng thời hứa hẹn, trong vòng 10 năm để cho cậu trở thành Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa, cậu có bằng lòng ở cùng chiến tuyến với tôi hay không?

Lời hứa hẹn này của Trầm Bồi Sinh, khiến cho Trình Lưu giật mình.

Lão sư của mình chẳng những tâm tính cao ngạo, mà còn muốn tự tay chế tạo ra một Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa a!

Loại tâm tư này , thử hỏi trên đời này còn có ai có thể có được!

Bạch Tiểu Thăng vẫn lạnh nhạt, một điểm cũng không có bị lời đề nghị này của Trầm Bồi Sinh làm cho xúc động.

Trò cười ?

Phải mất mười năm mới có thể trở thành Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa?

Trong khi đó mục tiêu của hắn là chủ tịch HĐQT của tập đoàn Chấn Bắc!

Tuy nhiên Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa, tọa trấn một phương tiền đồ cũng vô lượng.

Nhưng mà cùng với người có địa vị cao nhất so sánh thì thật không đáng là gì!

Dưới con mắt soi mói của Trình Lưu Bạch Tiểu Thăng đứng lên, nhìn Trầm Bồi Sinh cười nói,

- Cám ơn ngài đã chiêu đãi, tôi nghĩ, bữa cơm này ăn đến bây giờ cũng đã không sai biệt lắm. Tôi phải đi rồi.

Trầm Bồi Sinh vẫn bình tĩnh nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Ông ta tin tưởng Bạch Tiểu Thăng biết rõ, ông ta có thể làm được điều đó, nhưng tại sao hắn vẫn còn muốn từ chối!

Chẳng lẽ vị trí Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa cũng không thể đả động tên tiểu tử này!

Hai con mắt của Trầm Bồi Sinh sáng tối chập chờn ẩn ẩn sinh nghĩ.

Giờ khắc này, mới thật sự là có cảm giác hai người là cùng một loại người.

Lòng cao hơn trời!

Bạch Tiểu Thăng quay người rời đi, đi được mấy bước, chợt dừng lại cũng không quay đầu lại chỉ hỏi một câu,

- Vừa rồi ngài giống như điên cuồng, giống như phẫn nộ nói muốn thu thập tôi, có phải là chỉ hù dọa tôi hay không, còn nói sẽ cho tôi cơ hội thứ hai, có phải là muốn làm cho tôi dao động, thậm chí đi vào khuôn khổ của ngài đúng không?

Người già thành tinh như thế này thì tâm tình nào có thể tùy tiện ba động như vậy.

Trầm Bồi Sinh cười, nụ cười giống như quá khứ, ôn hòa đôn hậu, trầm ổn uy nghiêm,

- Cậu đoán xem.

Bạch Tiểu Thăng không đoán.

Hắn trực tiếp đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Trình Lưu còn cười cười với đối phương.

Trình Lưu cũng ngăn không được Bạch Tiểu Thăng chỉ cười cười đáp lại.

Tại thời điểm đối diện với người trẻ tuổi này, bên trong ánh mắt của Trình Lưu đều ẩn ẩn một tia kính sợ.

Đúng là Yêu nghiệt !

Lão sư thường tên tiểu tử này chính là yêu nghiệt.

Mình nghe nhiều lần rồi, cũng không cảm thấy hắn có chỗ gì khác lạ, nhưng hôm nay chứng kiến tất cả những chuyện này mới biết hàm nghĩa của từ yêu nghiệt —— Chẳng khác người thường, nhưng phỏng đoán lại trái với lẽ thường!

Dạng này người, mới là đáng sợ !

Trình Lưu tự mình đưa Bạch Tiểu Thăng đến ngoài cửa, mắt thấy người bên ngoài dẫn hắn rời đi mới quay trở về.

Trầm Bồi Sinh thì một mình ngồi uống rượu.

Thần sắc vẫn còn rất là tiếc nuối.

- Vì cái gì người như vậy tại không đứng cùng với ta!

- Chờ đến lúc ta thành công dẹp yên Si Mị Võng Lượng ở khu Đại Trung Hoa, thì không phải chỉ còn lại một mảnh trong trẻo ở nơi này sao?

- Con đường tốt như vậy vì cái gì lại không muốn đi!

Trình Lưu đã nhìn ra, lão sư nhà mình, thật sự quý người tài.

Loại cảm giác mà lão sư biểu hiện giờ phút này hắn chưa từng thấy trên người Lâm Ngọc.

Trình Lưu không dám khuyên, vì thế không nói một lời.

Lúc lâu sau, Trầm Bồi Sinh mới ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.

- Lão sư, chúng ta có cần bố trí sát cục nhắm vào Bạch Tiểu Thăng hay không!

Trình Lưu hỏi.

Không phải bạn bè thì đó chính là địch nhân !

Trầm Bồi Sinh nghĩ nghĩ.

- Lúc nãy tôi nói vậy, đúng là có hù hắn lừa hắn. Nhưng chân chính đối phó với Bạch Tiểu Thăng, ngược lại không vội, đặc biệt là lúc này, thậm chí gần đây, đều không thích hợp ! Nhưng mà, có thể lập mưu trước!

- Chỉ là Quách Vân Tâm, Tôn Hữu Hợp, mất thì cũng đã mất rồi nên cũng không quan trọng gì.

- Coi như Hạ Hầu Khải biết rõ những người kia phụ thuộc vào tôi thì như thế nào, hắn cũng không có chứng cớ.

- Bạch Tiểu Thăn rất thông tuệ, năng lực cường hãn, nhưng căn cơ vẫn còn nông cạn, coi như tăng thêm một tên Trần Vũ Thành cũng giống như vậy thôi, còn chưa thể trở thành uy hiếp đối với tôi.

Trầm Bồi Sinh vẫn không nhịn được nói,

- Con người rồi cũng sẽ thay đổi, Lâm Ngọc và Bạch Tiểu Thăng chưa hẳn không thể!

- Đương nhiên, về sau Bạch Tiểu Thăng nếu quá phận, vượt qua phòng tuyến cuối cùng thì tôi cũng sẽ không để ý nữa mà sẽ sớm trừng trị hắn!

Trình Lưu gật gật đầu.

Trầm Bồi Sinh ngẫm nghĩ, ánh mắt chớp lên,

- Người tên Dư Doanh của Bộ sự vụ kia, hôm nay rất thân cận với Bạch Tiểu Thăng, đúng hay không?

Trình Lưu lại lần nữa gật đầu.

- An bài một chút, tôi muốn gặp mặt cô bé này một lần.

Trầm Bồi Sinh cười nói.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng đang mang theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh rời đi.

Ra khỏi hẻm nhỏ, Lâm Vi Vi không nhịn được nhìn bốn phía, sau đó nhỏ giọng hỏi Bạch Tiểu Thăng,

- Anh Tiểu Thăng, các người ở trong nói chuyện như thế nào?

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng rồi trả lời.

- Rất tốt.

- Ông ta muốn lộng chết anh, anh cũng muốn lộng chết ông ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận