Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1087: Giương cung bạt kiếm !



Ba người Bạch Tiểu Thăng vừa đến, liền tạo ra một hồi hiểu lầm, Lôi Nghênh lập tức bị trở thành cái gì "Người hòa giải" Lôi tiên sinh.

Từ miệng thư kí của Thượng Văn Thư là Lý Thi Nguyệt , Bạch Tiểu Thăng nghe được loáng thoáng "nhà họ Trương", "hòa giải" chỉ đôi câu vài lời rời rạc, đồng thời được chiêm ngưỡng cái gọi là người nhà họ Trương - một trợ lý thư kí bé nhỏ lại mang thần thái cao ngạo, ánh mắt bễ nghễ một bộ dáng cao cao tại thượng như thế này.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng lập tức tràn đầy hiếu kỳ.

- Thượng Văn Thư ở đây phát sinh xung đột với người khác rồi sao, sao lại tìm người hòa giải ?

Bạch Tiểu Thăng có chút khó tin.

Phải biết, Thượng Văn Thư nói thế nào cũng là người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, phụ trách sản nghiệp rất lớn trong tỉnh Thượng Vân: hơn 30 nhà máy xí nghiệp, vài công ty bất động sản. Cũng coi như có chỗ đứng vững mạnh.

Tuy nói sự phát đạt không so được với Duyên Hải, nhưng cùng xí nghiệp bên ngoài xảy ra cạnh tranh kinh doanh, điều động mấy chục nhà máy xí nghiệp là được, còn cần hòa giải sao?

Huống chi người ta hung hăng vênh váo mà đến đây, cảm giác bên này mới phải cúi đầu mới đúng.

Ai có thể có thực lực mạnh như vậy !

Nhà họ Trương, là cái nhà họ Trương nào?

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng tràn đầy nghi vấn, vì vậy ám chỉ Lôi Nghênh đi theo đi gặp Thượng Văn Thư muốn trò chuyện.

- Lôi tiên sinh, các người cũng muốn đi sao?

Lý Thi Nguyệt nghĩ nghĩ, nhưng mà cũng không có từ chối.

- Vậy được rồi, tôi đi chuẩn bị xe.

Dứt lời, Lý Thi Nguyệt nhìn về phía Vương Ánh Tuyết, Lưu Bắc Thành.

- Vương tiểu thư cùng Lưu Tiên sinh chắc là tự lái xe tới, có cần chuẩn bị xe cho hai vị không?

Theo lễ phép, Lý Thi Nguyệt hỏi thêm một câu.

Tâm tình không thoải mái là của lúc vừa rồi, nếu không khống chế được, rất khó để sống sót trong giới kinh doanh.

- Cô không cần chuẩn bị cho chúng tôi, mấy cái xe taxi kia, người nhà họ Trương chúng tôi ngồi không quen. Huống hồ, để cho người khác biết chúng tôi là người nhà họ Trương mà lại ngồi giá xe rẻ, đấy là hạ thấp phẩm giá.

Khóe miệng Vương Ánh Tuyết vểnh lên, cười lạnh nói.

- Không cần, chúng tôi đem đến hai chiếc Porsche, như thế vừa đủ.

Lưu Bắc Thành cười một tiếng.

Hắn mặc dù không lộ liễu như Vương Ánh Tuyết nhưng trong giọng nói ít nhiều cũng lộ ra sự cao ngạo.

Mặt Lý Thi Nguyệt không biểu tình, gật gật đầu,

- Vậy thì tốt, chúng tôi đi xe taxi chắc là cũng không bị bêu xấu đâu. Mấy vị hẳn là biết rõ tiệm cơm ở đâu, có thể tự đi qua.

Không đợi bọn người Vương Ánh Tuyết đáp lại, Lý Thi Nguyệt nhìn bọn người Lôi Nghênh cười một tiếng,

- Mấy vị chờ một lát, tôi lập tức đi chuẩn bị xe.

Bọn người Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

Lý Thi Nguyệt trực tiếp rời đi.

Vương Ánh Tuyết nhìn bóng lưng của cô, trong miệng gắt một cái.

- Xem cái thái độ này đi , dạng người như cô ta nên cút xéo từ lâu rồi mới đúng!

- Chỉ là một thư kí, thì nên để cho tổng giám đốc nhà cô định đoạt thì hơn. Vị Vương tiểu thư này, giống như đang quan tâm quá nhiều.

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên lên tiếng, cười mỉm nói.

Vương Ánh Tuyết khoanh tay, lườm Bạch Tiểu Thăng một chút, liền dời ánh mắt, cười lạnh nói.

- Tôi há có thể nói chuyện với người thấp kém, hạ phẩm giá.

Vương Ánh Tuyết liếc nhìn Lôi Nghênh, giống như cười mà không phải cười.

- Tôi ngược lại thật ra nhớ tới Lôi tiên sinh. Bên cạnh người hòa giải kia cũng đi theo một vị họ Lôi tiên sinh, lúc đi đến nhà họ Trương tôi còn phải cúi đầu khom lưng, ở trước mặt thiếu gia ngược lại là rất cung kính đấy. Không biết rõ vị Lôi tiên sinh này, cùng vị kia có quan hệ như thế nào?

Lôi Nghênh lạnh nhạt không lên tiếng.

Cô gái này, nếu không biết còn tưởng là tiểu thư nhà nào, nhưng mà lúc nãy nghe cách nói chuyện thì ra cũng chỉ là một trợ lý thư ký nhỏ nhoi, tại sao ánh mắt lại cao hơn đỉnh đầu như vậy?

Đối với dạng này người, Lôi Nghênh luôn không để ý tới.

- Chúng tôi cùng vị Lôi tiên sinh kia có quan hệ thế nào, có liên quan gì tới cô, muốn biết rõ, bảo thiếu gia nhà cô tự mình đến hỏi đi! Còn cô, sợ là không đủ tư cách !

Lâm Vi Vi đứng cạnh Lôi Nghênh , hừ lạnh một tiếng.

- Đừng đem chính mình coi trọng quá ! Cô cũng chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi ăn bám nhà họ Trương, vênh mặt cái gì? Cô mang họ Trương sao? Hay là muốn đổi họ!

- Còn có, tôi vẫn thắc mắc nhà họ Trương mấy người đều không lễ phép như vậy sao? !

Nói về khẩu chiến , Lâm Vi Vi tuyệt đối là hạng nhất.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được cười thầm, giơ cho cô một ngón tay cái.

Xem ra sau này, khi nào hắn cùng với Lôi Nghênh không tiện đối phó với phụ nữ, cũng có thể bảo cô nàng đi mắng đối phương cẩu huyết phun đầu.

Lời nói này của Lâm Vi Vi khiến cho Vương Ánh Tuyết choáng váng, sắc mặt lập tức biến thành màu đỏ, hai mắt ngập tràn lửa giận.

Lâm Vi Vi cười lạnh liên tục, không sợ hãi chút nào.

Từ lúc Vương Ánh Tuyết khinh thường Bạch Tiểu Thăng, lửa giận này cô quyết định không định nhịn nữa!!!

- Làm càn !

Vương Ánh Tuyết tức giận nói.

- Đúng vậy !

Ánh mắt Lưu Bắc Thành mãnh liệt.

Tôn nghiêm của nhà họ Trương không thể xâm phạm, nhất là bị xâm phạm bởi một trợ lý thấp kém bên cạnh một người thấp kém!!!

- Các người chưa bao giờ cảm thấy lời nói và hành động của các người mới quá đáng sao? A, uy phong của nhà họ Trương thật lớn!

Lâm Vi Vi cười lạnh.

Từ khi cùng Bạch Tiểu Thăng hành tẩu hai năm nay, còn có dạng gì mà bọn họ chưa gặp qua?

Trong tập đoàn, ngoài tập đoàn, Top 100 trong nước, thậm chí Top 100 Thế Giới chỗ nào mà không có!

Mà bọn họ tự tay xử lý qua bao nhiêu người phụ trách xí nghiệp uy phong hiển hách, càng dẫn đầu các công ty trung tâm đối đầu với công ty lớn bên ngoài, đánh cho đối phương không thể trở tay được!

Nhà họ Trương gì gì đó dám chạy đến địa bàn bọn họ diễu võ dương oai.

Là coi Tập Đoàn Chấn Bắc như chốn không người sao??

Mặt mũi Lưu Bắc Thành đen kịt.

Vương Ánh Tuyết nổi giận đùng đùng, hét lớn với hai bảo tiêu sau lưng.

- Hai người các ngươi điếc sao? Không nghe thấy nữ nhân xấu xí này nhục nhã nhà họ Trương à?? Lên xé nát miệng ả cho tôi! Nhanh lên!!!

Hai bảo tiêu cao một mét chín nghe lời mà hành động, một bộ muốn đi qua.

Bạch Tiểu Thăng lạnh mặt, chỉ cần đối phương dám đụng một sợi tóc của Vi Vi, hắn tuyệt đối khiến cho bọn chúng hối hận vì đã sinh ra !

Lôi Nghênh ánh mắt sắc lạnh, miệng nhếch lên một đường cong.

Nếu đối phương dám tới gần, hắn không ngại đánh cho hai người bất tỉnh hai ngày hai đêm !

- Dừng tay !

Tình thế đang căng thẳng, bỗng có người hét lớn.

Lý Thi Nguyệt đã quay lại , đi theo phía sau còn có thêm hai tên bảo vệ.

- Vương tiểu thư, Lưu tiên sinh, hai người làm cái gì vậy !

Lý Thi Nguyệt dẫn người tách hai nhóm người này ra , cau mày nói.

- Cái đám người này là do các người mời tới, nói không giữ mồm giữ miệng. Còn dám cả gan nhục mạ nhà họ Trương. Hôm nay không xé nát miệng ả thì công ty mấy người cứ ở đó mà chờ chết . Nhà họ Trương sẽ khiến cho mấy người ngay cả cơ hội hối hận cũng không có đâu!

Lý Thi Nguyệt cau mày, quay sang nhìn Lâm Vi Vi, Lâm Vi Vi đang cười lạnh, mặt vị Lôi tiên sinh kia không biểu tình, nhưng mà ánh mắt lóe lên sự sắc bén.

Lý Thi Nguyệt nhức đầu không thôi.

- Vương tiểu thư, tôi không biết rõ các vị đang nói điều gì, nhưng chỉ nói mấy câu mà lại thành mức độ này, mà đây là công ty chúng tôi, hôm nay lại là ngày chúng ta tổ chức hội đàm. Hai bên vẫn nên nhường nhau một chút, được không? Có chuyện gì thì để cho Trương thiếu cùng Lôi tiên sinh cùng nhau giải quyết ?

Lý Thi Nguyệt nói.

- Nếu như các vị thật muốn ra tay ở chỗ này, chẳng phải để lộ ra trước mặt mọi người là nhà họ Trương là hạng vừa thô thiển vừa bạo lực hay sao. Còn có, Lôi tiên sinh chung quy cũng là khách quý của chúng tôi, các vị muốn động thủ, chúng tôi cũng không thể mặc kệ được.

Thái độ của Lý Thi Nguyệt cường ngạnh, nhưng trong lòng thì thở dài.

Tuy rằng nàng dám đối đầu lạnh nhạt, nhưng cũng không dám cứng rắn với hai vị trợ lý của Trương thiếu gia.

Nhưng mà bọn người Lôi tiên sinh thật có chút hiếu chiến!

Coi như vị Vương tiểu thư này nói chuyện vô cùng khó nghe, cũng nên nhịn một chút mới phải.

Bất quá nghĩ lại một chút, bọn họ chỉ là người hòa giải lại không bị nhà họ Trương kiềm chế, dựa vào cái gì lại muốn nhẫn nhục chịu đựng.

Nhưng mà nếu chỉ bởi vậy, vạn nhất lửa giận của nhà họ Trương đánh tới. . .

Lý Thi Nguyệt không khỏi vì bọn người Lâm Vi Vi mà lo lắng.

- Hừ!

Vương Ánh Tuyết cũng cảm thấy có lý, Lưu Bắc Thành cùng cô liếc mắt ra hiệu một cái.

Vương Ánh Tuyết lúc này mới hừ một tiếng, đi lướt qua Lý Thi Nguyệt, Lôi Nghênh, Lâm Vi Vi.

- Thái độ hôm nay cùng những lời kia của các người, nhà họ Trương đều nhớ kỹ. . .

- Sẽ trả đủ cho mấy người sau!

Ánh mắt Lưu Bắc Thành đầy thâm độc, rõ ràng cũng là cái ý kia.

Dứt lời, bọn họ liền rời đi.

Lý Thi Nguyệt thở dài một hơi.

- Đều nhớ kỹ ?

Bỗng nhiên một âm thanh truyền đến, Lôi Nghênh cùng Lâm Vi Vi chia hai bên trái phải nhường đường cho Bạch Tiểu Thăng đi lên phía trước, cười nhẹ nhàng.

Vương Ánh Tuyết, Lưu Bắc Thành, thậm chí Lý Thi Nguyệt đều kinh ngạc nhìn hắn, người này rốt cục là ai? Có thể khiến một nam một nữ kia lui tránh?

- Nhớ tính thêm phần tôi nhé.

Bạch Tiểu Thăng nghiêm túc cười nói.

- Bởi vì tôi bỗng nhiên quyết định, giúp đỡ Thượng Văn Thư tiên sinh cùng nhà họ Trương các người đấu đến cùng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận