Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1102: Trò cười này không mắc cười cho lắm

Buổi tiệc rượu của giới kinh doanh ở đô thị phồn hoa của Châu u, ban tổ chức cùng khách mời đến từ bên kia đại dương xa xôi, nói thật ra thì cũng là “người một nhà”, họ đều lệ thuộc vào một tập đoàn to lớn cấp thế giới, đó là tập đoàn Chấn Bắc.

Trên thực tế nếu như theo nhân số đang ở hiện trường để tính thì ngoại trừ những người thuộc tập đoàn Chấn Bắc, khách mời “bên ngoài” cũng không phải là nhiều lắm, chỉ chiếm tỷ lệ khoảng một phần ba.

Đương nhiên, những người này đều là nhân vật nổi tiếng ở địa phương, hoặc cũng là những nhà buôn bán kinh doanh lớn.

Một vị hơn năm mươi tuổi, mặt mũi đậm chất Châu Á, khuôn mặt ngay ngắn, đôi mắt sáng ngời, là một trong những người được hoan nghênh nhất ở đây.

Hắn là Từ Vân Thông.

Thỉnh thoảng cũng có người tới trước mặt hắn bắt chuyện.

Nói chuyện hợp tác, nói chuyện làm ăn.

Phải biết là Từ Vân Thông là một người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực của Khu Đại Trung Hoa tập đoàn Chấn Bắc, quản lý mấy tỉnh đều là sản nghiệp của tập đoàn.

Hoa Hạ bây giờ phát triển rất mãnh liệt, thậm chí vào lúc nền kinh tế thế giới đê mê thì nó vẫn kiên định như cũ.

Rất tự nhiên nó cũng được các người làm ăn ở các nơi trên thế giới ưu ái.

Vị Từ Vân Thông tiên sinh này, đối mặt với hàng người ùn ùn kéo đến lại ứng đối rất tự nhiên.

Rất ưu nhã, ổn trọng phong độ, cũng làm lòng người tin tưởng.

Những vị lão đại trong giới buôn bán phía trước vừa rời đi, Từ Vân Thông thở phào nhẹ nhõm, liền nghe có người ở bên cạnh gọi hắn.

- Từ tiên sinh?

Giọng nói này là dùng tiếng Hoa.

Qua một đêm nói tiếng Anh khiến Từ Vân Thông cũng có đôi chút mệt mỏi, lại chợt nghe đến quốc ngữ trong nội tâm cũng sinh ra mấy phần thân thiết.

Từ Vân Thông mỉm cười nhìn qua, lại phát hiện người đến chào hỏi lại là một người da trắng.

Người này nụ cười hiền lành, nhìn tương đối trẻ tuổi, tối thiểu nhất là cũng so sánh với những người tóc hoa râm kia thì trẻ hơn nhiều lắm.

- Cậu là … Tổng giám đốc Collison, Mr.Kevin.

Từ Vân Thông mỉm cười, hơi dừng lại một chút liền dùng quốc ngữ hỏi lại.

Muốn lăn lộn ở giới kinh doanh thì nhân mạch là điều quan trọng nhất.

Nếu mà ngay cả người cũng không nhớ, vậy đương nhiên không phải là một thương nhân hợp cách.

Từ Vân Thông cùng với các nhân sĩ thành công giống nhau, sinh ra đã có thiên phú nhận diện khuôn mặt người khác, cho dù là đối mặt với nhóm người nước ngoài “nhìn tới nhìn lui cũng không khác gì nhau” cũng có thể khắc sâu trong ký ức.

- Từ tiên sinh còn nhớ tôi sao, thật là vinh hạnh.

Kevin nâng ly cười một tiếng.

Từ Vân Thông mỉm cười, cũng giơ ly lên đáp lễ nói.

- Mr.Kevin nói tiếng Hoa rất tốt, làm cho người khác khắc sâu ấn tượng

Từ Vân Thông khen là bản thân Kevin, mà không phải là Collison. Trong trường hợp này bất luận là phân lượng hay là quy mô, hiệu quả và lợi ích thì Collison cũng không tính là quá xuất chúng, cũng chỉ nằm ở tiêu chuẩn trung bình mà thôi.

Tùy ý nói chuyện một vài câu, Từ Vân Thông chờ Kevin giống như những người khác, đến trò chuyện hợp tác cùng phát triển với mình.

Đồng thời suy nghĩ của hắn cũng xoay nhanh.

Collison, một công ty mang tính chất truyền thông, nếu như dẫn vào bên đội mình, đối với các công ty trong khu mình quản lý sẽ có bao nhiêu là trợ giúp, còn có thể thông qua Collison để khai thác thị trường bên này hay không, cũng rất đáng để suy nghĩ.

Chỉ là, Từ Vân Thông hơi nghĩ một lát, liền cho rằng cùng Collison hợp tác còn không bằng các công ty trước hợp tác, sẽ thu lợi cao hơn.

Đương nhiên theo thói quen, Từ Vân Thông vẫn suy nghĩ khả năng hai bên cùng bắt tay vào hợp tác thử một phen.

Siêng năng, suy nghĩ tốt, mới là một người buôn bán thành công.

Từ Vân Thông vẫn luôn duy trì thói quen suy nghĩ tốt từ đầu tới cuối.

Nhưng mà Kevin trước mặt hắn lại chỉ mỉm cười, không nhắc tới một lời hợp tác, ngược lại thì đề tài nói nhiều nhất là việc quản lý của tập đoàn Chấn Bắc, chuyện tập đoàn Chấn Bắc xuất hiện nhiều loại cơ cấu tổ chức ở các nơi trên thế giới, khiến cho mọi người thán phục.

Một đường cho tới khu Đại Trung Hoa, Kevin vẫn luôn khen không dứt miệng.

Từ Vân Thông lại hơi có vẻ ngoài ý muốn, tuy nhiên mặt vẫn mỉm cười chú ý lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu, nhưng trong tâm lý lại không khỏi ngạc nhiên.

Cơ hội khó có được này, nhưng vị tổng giám đốc trẻ tuổi này lại cùng với mình a dua nịnh nọt tập đoàn Chấn Bắc ?

Người này nghĩ như thế nào vậy !

Những khách mời xung quanh vốn muốn cùng Từ Vân Thông trò chuyện với nhau, hoặc là tới lắng nghe, nhưng đối với tốc độ nói tiếng Hoa rất nhanh kia, trên mặt bọn họ vẫn luôn giữ nụ cười ưu nhã lại không thất lễ, nhưng trong nội tâm lại rất mờ mịt.

Những người này đứng thành một nhóm nhỏ với nhau, thực sự là nghe không hiểu, liền mỉm cười rời đi, muốn đợi một lát nữa lại tới.

Từ Vân Thông lại một mực đứng nghe Kevin nói hơn mười phút.

Nếu đây là một cuộc nói chuyện có tính chất xây dựng ngược lại thì cũng thôi đi, nhưng mà nghe những lời mà mình đã biết từ trước thì cho dù có muốn khen cũng chẳng tìm thấy ý để mà khen.

Từ Vân Thông cũng rất đau đầu.

- Mr.Kevin, cậu chỉ muốn nói những chuyện này với tôi thôi sao ? Cho tới khi kết thúc buổi tiệc rượu này ?

Từ Vân Thông mỉm cười, thừa dịp Kevin dừng lại một chút liền hỏi thăm một câu.

Ngữ khí vẫn lễ phép như cũ, cũng không có vẻ cứng nhắc, nhưng vẫn truyền đạt được ý nghĩa chính trong đó, muốn trò chuyện những thứ này vậy thì có thể ngừng được rồi.

Kevin nghe vậy liền cười một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng muốn hắn truyền lại chỉ có một câu nhưng mà không thể thiếu làm nền nha.

- Tôi nghe nói là Từ tiên sinh tuy là người phụ trách khu vực cao quý, quản lý mấy người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, nhưng mà nếu như ba vị phụ trách sản nghiệp tỉnh vực trở lên hợp tác lại với nhau, liền có thể đưa ra yêu cầu điều tra người phụ trách khu vực với tổng bộ đúng không ?

Đã nói tới cơ cấu tổ chức cho tới chế độ quản lý, Kevin lại nói thêm cái này, liền không có vẻ nào đột ngột.

Nụ cười trên mặt Từ Vân Thông ngưng lại.

- Mr.Kevin ngay cả điều này cũng biết rõ, cái này cũng là chế độ của chúng ta mà.

Kevin cười ha ha.

- Chỉ là cảm thấy hứng thú mà thôi, những thứ này là chế độ bên trong tập đoàn của ngài, nhưng cũng không phải là bí mật gì, không phải sao.

- Chỉ là tôi muốn nói, những người quản lý sản nghiệp tỉnh vực dưới trướng của Từ tiên sinh, không thể bảo đảm mỗi vị đều là người một nhà. Có đôi khi là biết được người khác sắp xếp vào đấy nhưng cũng không thể tùy tiện đuổi đi, không thể vạch mặt nhau chỉ có thể đề phòng.

Trong lời nói của Kevin có chút gì đó là lạ.

Ánh mắt Từ Vân Thông nheo lại, nụ cười vẫn giữ trên mặt.

- Nhưng mà cũng có chỗ tốt, người này cũng có thể coi là một ràng buộc, là một cầu nối, khiến cho ngài cùng với nhân vật ngang hàng giao tiếp với nhau, thậm chí làm một chút chuyện mua bán.

Kevin nói.

- Mr.Kevin, tôi không hiểu cậu đang nói cái gì.

Từ Vân Thông tiến lên phía trước nửa bước, mỉm cười đè thấp giọng nói.

- Đến cùng cậu muốn nói cái gì, không ngại nói trực tiếp một chút chứ.

Từ Vân Thông muốn đi thẳng đến chủ đề chính.

Kevin cười một tiếng.

- Tôi nghĩ nếu như thông qua cái cầu nối này, cùng người ngang hàng với mình đạt thành một cái hợp đồng, dùng một thuộc hạ không mấy quan trọng làm cầu nối, đổi lấy một phần lợi nhuận to lớn, ngài không phải sẽ cảm thấy rất tốt sao.

Từ Vân Thông nhìn thẳng vào Kevin.

- Giống như bỏ qua một người gọi là Thượng Văn Thư !

Kevin nói thẳng.

Thượng Văn Thư !

Nụ cười trên mặt Từ Vân Thông chợt tắt, nhìn chăm chú vào Kevin, trong ánh mắt lại lộ ra một vẻ sắc bén.

- Những thứ này là ai nói với cậu thế Mr.Kevin !

Giọng nói của Từ Vân Thông bình tĩnh, bên trong ánh mắt đầy vẻ nghiêm túc.

Cho tới bây giờ có thể khẳng định Kevin này chắc chắn có âm mưu !

- Nếu như tôi nói tôi cùng vị Thượng tiên sinh kia là bạn bè, ngài có tin không ?

Kevin cười nói.

- Bạn bè gặp vấn đề, tôi là bạn của hắn thì phải hỗ trợ một chút chứ, bởi vì có cái gọi là người đứng ngoài xem thường sáng suốt hơn không phải sao.

- Aizz, tôi vừa nhìn cái này liền không được rồi, tôi thích liên tưởng, tôi thích suy nghĩ bừa, tôi đoán là ngài chưa chắc không phải là không thích hắn nên mới bắt người bạn này của tôi làm ngựa thí !

- Tôi lại nghĩ đến, ngài biết sẽ không coi là Thượng Văn Thư sẽ biến mất đi, người tới tiếp theo cũng có thể là kẻ nằm vùng của đối phương, ngài chắc cũng sẽ không sợ, cùng lắm thì đuổi đi thôi.

- Dù sao thì chế độ bên kia của các người, thì cần có ba người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực mới có thể uy hiếp được ngài !

- Nhưng mà ngài có nghĩ tới chuyện này hay không …

Giọng nói Kevin dừng lại.

- Ngoại trừ người đó, bọn họ còn sắp xếp vào đó một người khác nữa, một khi chiếm được vị trí của Thượng Văn Thư. Uy hiếp của bọn họ với ngài cũng xác thực là tồn tại !

Đôi mắt phong mang của Từ Vân Thông lóe sáng, nhìn thẳng vào Kevin.

- Ngài vẫn cho là bọn họ muốn cho Thượng Văn Thư rơi đài, suy nghĩ nhiều cách để chiếm được vị trí của hắn.

- Nhưng mà ngài có nghĩ tới hay không, nếu như …

- Vị trí mà bọn họ mong muốn chiếm lấy nhất lại là vị trí của ngài đây !

Ánh mắt Từ Vân Thông nheo lại, sắc như đao kiếm.

Kevin cười một tiếng, lúc này mới nói đến chuyện mà Bạch Tiểu Thăng bàn giao cho hắn, để cho hắn chuyển tới Từ Vân Thông.

- Bạn của tôi nói “một người Thượng Văn Thư liền có giá cao tới như vậy sao ? ”

Lời không nói thì không rõ.

Coi như đã từng hoài nghi tới, cũng có thể cảm thấy là do mình quá đa nghi rồi, cho rằng đối phương sẽ không cùng với mình vạch mặt nhau thật.

Nhưng mà nếu những hoài nghi này lại tới từ miệng của một người thứ ba, nghe được những lời này từ trong miệng họ thì lại có một cái cảm giác khác biệt.

Nếu như Tư Mã Chiêu chi tâm, đã người qua đường cũng đều biết, chỉ còn duy nhất một mình mình không muốn tin tưởng.

Đây chẳng phải là quá ngu sao!

Từ Vân Thông dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào đôi mắt của Kevin, cứ như vậy chăm chú nhìn trong vòng mười giây.

Trong lòng hắn kìm không được đem tất cả chuyện vừa rồi duyệt lại một lần nữa.

Càng nghĩ càng cảm thấy có điều bất thường.

Nhưng mà đây là do chính bản thân Kevin suy nghĩ ra được sao ?

Kevin tự nói là bạn của Thượng Văn Thư, thay bạn hắn phân tích chuyện bên trong tập đoàn, có thể nhìn thấu mọi thứ như vậy ?

Hay là nói Thượng Văn Thư tự mình phân tích ra được, để cho Kevin làm một người truyền lời.

Từ Vân Thông trầm ngâm một lát, thái độ mây đen mù mịt trên mặt được quét sạch, lại nở nụ cười ấm áp.

Từ Vân Thông thậm chí còn mỉm cười, vỗ vỗ cánh tay Kevin.

- Mr.Kevin có tâm suy nghĩ thay cho bạn bè như vậy, rất tốt !

- Người bạn nào của cậu cũng rất tốt !

- Chỉ là chuyện cười mà cậu vừa nói này, không đáng cười cho lắm nha !

Bạn cần đăng nhập để bình luận