Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1107: Yêu ghét không nói lý

Trương Vũ Đông đi lên lầu trên nghênh đón khách quý, Tiễn Hạo Vũ vốn là muốn rời đi.

Tiễn Hạo Vũ tự cảm thấy chính bản thân mình cũng là khách quý.

Làm sao có khả năng ngồi chờ ở chỗ này, đi theo tiếp đón khách, làm thế chẳng phải là hạ thấp giá trị bản thân sao!

Có điều Hoắc Vũ Manh lại hoàn toàn không hề có ý tứ rời đi.

Cô rất tò mò, vị khách mời sắp đến đây, có đúng như những gì Trương Vũ Đông nói, là khách mời của lão gia tử nhà họ Trương không?

Có người nói, vị khách quý này là một người phụ nữ trẻ tuổi.

Lão gia tử nhà họ Trương làm sao có khả năng kết bạn với một vị mỹ nữ trẻ tuổi được.

Đối phương có thân phận hay bối cảnh gì?

Hoắc Vũ Manh vừa có chút hiếu kì, vừa có chút đề phòng. Dù sao đối với cô thì Trương Vũ Đông cũng là vị hôn phu tương lai của cô. Để cho hắn ở cùng một chỗ với người tuổi còn trẻ, khuôn mặt đẹp, thân phận có khả năng không tầm thường, cô cảm thấy không yên lòng!

Hoắc Vũ Manh không đi, Tiễn Hạo Vũ đột nhiên cảm thấy mình cũng không cần phải đi.

Bà già Hoắc Vũ Manh khôn khéo như một tên trộm. Nếu như cô ta muốn mượn cơ hội này để kết bạn với cái vị khách quý kia, kiếm thêm được cho nhà họ Hoắc một phần giao thiệp thì Tiến Hạo Vũ hắn cũng có thể làm được!

Chuyện tốt không thể để cho mình nhà họ Hoắc độc chiếm được!

Vậy nên Tiến Hạo Vũ vẫn ở yên đó.

Hai người cùng nhau ngồi chờ ở nơi đó. Chu Đại Bân đứng ở đằng sau Tiễn Hạo Vũ có chút kinh ngạc nhìn về hướng mà Trương Vũ Đông rời đi.

….

Không tới một phút sau, từ bên trong thang máy có một đoàn người đi ra.

Mọi người liếc thấy Trương Vũ Đông.

Có điều Trương Vũ Đông là đi ở bên cạnh. Nhân vật chính đi ở giữa là một người đàn ông trẻ tuổi, tóc đen mắt đen, nụ cười hiền hòa, nhìn vào trông cũng không có gì nổi bật hay đặc sắc.

Theo sau người này còn có hai người khác một nam, một nữ.

Nam thì trông có vẻ rắn chắc cường tráng, mạnh mẽ, bước đi nhanh như gió.

Người phụ nữ thì cho dù đứng xa nhưng phải làm cho Hoắc Vũ Manh phải cảnh giác, đề phòng.

Người phụ nữ kia tuy mặc quần áo tầm thường, so với một thân hàng hiệu của Hoắc Vũ Manh có phần thua kém nhưng khí chất của cô tựa hồ áp đảo Hoắc Vũ Manh. Tao nhã lại không kém phần hiên ngang, trong mắt lúc nào cũng bộc lộ sự tự tin.

Không phải người như Hoắc Vũ Manh dùng "mua bán" để làm chủ sự nghiệp, cầm công ty to lớn của gia tộc ra để ăn may có thể so sánh được

Cho nên Hoắc Vũ Manh dùng ánh mắt cảnh giác nhìn.

Theo sao những người kia còn có Lưu Bắc Thành và vài người tùy tùng của nhà họ Trương.

- Anh ta chính là khách mời của lão gia tử nhà họ Trương sao?

Tiễn Hạo Vũ nhìn những người đang đi tới với vẻ mặt khó tin, tay chỉ vào Bạch Tiểu Thăng, không nhịn được hỏi Hoắc Vũ Manh đang đứng ở bên cạnh.

Ngay cả khi đã tận mắt nhìn thấy, hắn vẫn không thể tin được!

Dưới cái nhìn của hắn, thanh niên này làm gì có tài cán để nhà họ Trương hao tốn tâm tư mời hắn đến làm khách quý, còn dùng cả xe Rolls-Royce để đi rước!

Chính mình còn chưa đủ phân lượng, thậm chí cái vị trí đó cha của hắn chỉ mới ngồi được một lần!

- Có thể là anh ta không ngồi chiếc Rolls Royce đến, chiếc xe đó chỉ là vừa lúc trở về mà thôi.

Hoắc Vũ Manh không nhịn được nói.

- Có khả năng những người này ngồi trong xe khác mà đến đây!

Hoắc Vũ Manh cũng không tin rằng Bạch Tiểu Thăng chính là người mà Trương Thiên Dục mời đến, là người được ngồi trong chiếc xe Rolls Royce kia.

Nhưng trên thực tế, hai người bọn họ đều đã phạm sai lầm.

Cái từ “Lão gia tử” trong miệng Trương Vũ Đông không phải là chỉ cha của hắn - Trương Thiên Dục mà là ông nội của hắn - Trương Hi.

Trương Thiên Dục là Chủ tịch Hội Đồng Quản Trị của Tập đoàn nhà họ Trương, là người cầm lái nhà họ Trương nhưng mỗi khi gặp chuyện trọng yếu hoặc đại sự, quyết định cuối cùng vẫn là do Trương Hi làm chủ.

Trương Thiên Dục cũng chỉ được ngồi nghe!

Thế mới nói vị lão gia tử nhà họ Trương này cao quý đến nhường nào!

Tiễn Hạo Vũ, Hoắc Vũ Manh coi như có suy nghĩ nát óc cũng không dám nghĩ rằng Bạch Tiểu Thăng chính là khách quý trong miệng của Trương Vũ Đông!

Tuổi tác cách xa.

Thân phận cách xa.

Dù sao, tại nơi này nhà họ Trương chính là vua!

Bọn họ thậm chí không dám tin rằng, Bạch Tiểu Thăng thực sự là khách mời do Trương Thiên Dục mời đến.

Bởi vì cái gọi là kiến thức thấp hạn chế tưởng tượng. Theo như hiểu biết của hai người bọn họ, không thể nào biết được rằng, Bạch Tiểu Thăng cùng Trương Thiên Dục là ngang hàng, họ không đề cập đến hắn với Trương Hi bởi vì Trương Hi lão tiên sinh cùng với Tống Giai đại sư và Hạ Hầu Khải là bạn cũ.

Bạch Tiểu Thăng tự giác lùi một bước, làm một cái lễ của vãn bối.

……….

- Đúng, đúng. Tôi cảm thấy cô đoán không sai, nhất định là như vậy. Chắc chắn là hắn ngồi trên những chiếc xe khác!

Tiễn Hạo Vũ gật đầu liên tục, có điều lập tức lại cau mày.

- Có điều nếu là như vậy thì tại sao Trương Vũ Đông lại tự mình đi đón hắn? Chẳng lẽ người này so với chúng ta cao quý hơn chăng ?

Hắn vừa nói ra những lời này, lập tức rước lấy một cái lườm từ Hoắc Vũ Manh.

- Tôi nói này Tiễn Hạo Vũ, anh thực sự nghĩ rằng chính mình là một người khách cao quý ?

- Cứ coi như là anh đi đi lại lại với nhà họ Trương nhiều lần như vậy, cũng coi như thành khách quen đi .

Hoắc Vũ Manh không hề keo kiệt trào phúng Tiễn Hạo Vũ một hồi

- Nếu không anh cứ thử hai ba năm đừng đến đây . Thời điểm anh đến, anh Đông cũng sẽ đón tiếp anh như vậy.

Mấy câu này, cô đã sớm muốn nói cho Tiễn Hạo Vũ nghe rồi.

Đừng có suốt ngày xem mình là lỗ rốn vũ trụ, không biết vị trí của chính mình ở đâu !

- Hoắc Vũ Manh , cô ….. cô nói thế là có ý gì !!!

Tiễn Hạo Vũ nhất thời không kịp phản ứng với lời Hoắc Vũ Manh vừa nói. Muốn bật lại thì liếc mắt thấy Trương Vũ Đông đối với Bạch Tiểu Thăng vừa nói vừa cười , sắc mặt hắn bỗng chốc trở nên khó coi .

Trương Vũ Đông này chắc chắn là đang cố ý!

Hắn dám nói cái gì mà nghênh tiếp khách quý, vị khách quý kia không phải là một người phụ nữ sao!

Còn nói cái gì mà là bạn của lão gia tử nhà họ Trương, thân phận của Trương Thiên Dục lớn cỡ nào, sẽ hạ thấp phận đi kết giao với tiểu tử như Bạch Tiểu Thăng sao?

Tiễn Hạo Vũ càng nghĩ càng cảm thấy, Trương Vũ Đông chính xác là đang cố ý!

Là nghĩ mình quá càn quấy rồi sao?

Thế thì có thể giải thích, tại sao khi mình nói chuyện với hắn, ánh mắt hắn nhìn mình đã mất đi sự chân thành vốn có trước đây.

Tốt, Trương Vũ Đông, anh đây là đang cố ý muốn làm cho tôi lúng túng đúng không? Trương Vũ Đông, anh, nhà họ Trương mấy người chính là một đám sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa.

Tiễn Hạo Vũ mắng trong lòng.

Hắn tin tưởng vào phán đoán của chính mình, ẩn chứa trong con ngươi mơ hồ là sự tức giận.

Hoắc Vũ Manh liếc hắn một cái , nhất thời cười gằn:

- Làm sao vậy? Không vui? Nhà họ Tiền mấy người giúp được nhà họ Trương có một lần, nhưng mấy người lấy lợi ích từ nhà họ Trương bao nhiêu rồi? Đừng nói với tôi là không có, còn không dưới mười lần đi! Người nhà họ Trương đã sớm không còn nợ nần gì với nhà họ Tiền nữa!

Hoắc Vũ Manh bỏ đá xuống giếng.

- Lần này, thân phận của tên tiểu tử kia có lẽ không quá cao siêu, nhưng anh Đông đã đích thân đón tiếp hắn mà không đi tiếp anh, điều đó chưa làm cho anh hiểu ra được gì sao? Anh tốt nhất nên tự mình biết mình đi, người khác đã nhắc nhở nhiều lắm rồi đấy, bạn học cũ của tôi !

Hoắc Vũ Manh không tiếc lời châm chọc thêm dầu vào lửa.

Khí nóng trong lồng ngực Tiễn Hạo Vũ bốc lên ngùn ngụt.

Có điều, rất nhanh sau đó loại tức giận này của Tiễn Hạo Vũ nhanh chóng quy tụ lại trên một người, Bạch Tiểu Thăng!

Nếu như cùng nhà họ Trương làm lộn xộn lên thì không có gì tốt, vậy nên lửa giận này của hắn phải để Bạch Tiểu Thăng hứng chịu .

Trong lúc đó, Trương Vũ Đông nhận một cuộc điện thoại, sau đó cười nói cái gì đó với Bạch Tiểu Thăng rồi để Lưu Bắc Thành dẫn đường mang Bạch Tiểu Thăng rời đi.

Tình cảnh này rơi vào mắt hai người Tiễn Hạo Vũ và Hoắc Vũ Manh, hai người bọn họ càng tin chắc rằng Bạch Tiểu Thăng tuyệt đối không phải là vị khách quý kia.

Nếu không thì tại sao Trương Vũ Đông không trực tiếp dẫn hắn đi phòng khách.

Thật ra, cái mà hai người bọn họ không hề biết đó chính là .

Trương Vũ Đông nhận được điện thoại của ông nội hắn, là Trương Hi.

Trong điện thoại, ông nói rằng ông cảm thấy để mời được Bạch Tiểu Thăng đến đây là không dễ dàng rồi , bảo Trương Vũ Đông tự mình lái xe đến hầm rượu, lấy ra một bình rượu đỏ mà ông cất giữ lâu nay mang đến.

Việc này nếu để cho Hoắc Vũ Manh cùng Tiễn Hạo Vũ biết được, hẳn là hai người họ sẽ kinh ngạc tới mức rớt cằm mất.

Loại tiếp đãi này, sợ là thị trưởng đứng đầu thành phố này cũng chưa được hưởng qua nữa!

Trong phòng khách có mấy cái lối vào, bọn người Bạch Tiểu Thăng đang đi vào từ một lối khác.

Tiễn Hạo Vũ lạnh nhạt, đưa đôi mắt dõi theo bọn người Bạch Tiểu Thăng .

Hoắc Vũ Manh thì ngược lại, cô cười dịu dàng, cảm thấy trong lòng thoải mái.

Đáng tiếc, mấy người Bạch Tiểu Thăng sau khi vào phòng khách không lâu, Lâm Vi Vi thế nhưng lại vòng trở ra, đi thẳng đến chỗ Trương Vũ Đông.

Hoắc Vũ Manh tận mắt nhìn thấy, Trương Vũ Đông vậy mà lại cùng người phụ nữ kia mỉm cười, lại còn nói chuyện phiếm một phen.

Trương Vũ Đông trông có vẻ rất vui, mắt cong cong mang theo ý cười lại còn liên tiếp gật đầu.

Dáng vẻ rất chi là cao hứng!

Lần này đến lượt mặt của Hoắc Vũ Manh biến sắc .

Tiễn Hạo Vũ thấy vậy , cười xấu xa nói:

- Ha ha, hóa ra là Vũ Đông túy ông chi ý bất tại tửu!

*Túy ông chi ý bất tại tửu: ý không ở trong lời; có dụng ý khác

- Khách quý cái nỗi gì chứ, tôi thấy chắc chắn là hắn nhìn trúng người phụ nữ này rồi!

Tiễn Hạo Vũ mới bị Hoắc Vũ Manh nhục nhã một phen , hiện tại bây giờ hắn có thể báo thù được rồi.

Hoắc Vũ Manh nghe vậy trong lòng như muốn nổ tung ra, nhìn thấy Trương Vũ Đông cười như gió xuân, thái độ đối với người phụ nữ kia cực kì tốt, hỏa khí trong lòng cô nhanh chóng bốc lên, lại có Tiễn Hạo Vũ thêm dầu vào lửa. Cuối cùng, Hoắc Vũ Manh tức giận giậm chân một cái, xoay người bỏ đi.

- Con hồ ly kia thật không biết thân biết phận , dám ngang nhiên câu dẫn anh Đông !

- Nếu ở đây không có nhiều người đang nhìn như vậy , Hoắc Vũ Manh này lại có giáo dục, trước tiên tha cho cô một lần.

- Nếu không, tôi sẽ cho cô mất hết mặt mũi trước mặt mọi người ở đây!

Hoắc Vũ Manh nghiến răng nghiến lợi mắng, trên mặt phủ một tầng sương lạnh.

Đắc tội phụ nữ không đáng sợ, nhưng đắc tội người phụ nữ vừa có ham muốn độc chiếm mạnh vừa ghen tuông mới là khủng bố đến cực điểm!

Tiễn Hạo Vũ cười trên nỗi đau của người khác, nhìn thấy Trương Vũ Đông cùng vị mỹ nữ kia nói xong liền vội vã đi ra ngoài cửa, đi theo còn có người trẻ tuổi mới vừa đi chung với hăn kia.

Tiễn Hạo Vũ thấy vậy, sắc mặt vừa vui vẻ lại lập tức chìm xuống.

- Trương Vũ Đông , lần này anh thật sự không xem mặt mũi tôi ra gì đúng không? Vậy thì tôi cũng không cho vị “khách quý” này của anh một chút mặt mũi nào nữa!

Tiễn Hạo Vũ mặt mũi thâm trầm, mang theo Chu Đại Bân cứ thế rời đi.

Bạch Tiểu Thăng lúc này vẫn không biết gì, chỉ bởi vì Trương Vũ Đông tiếp đón hắn, hắn liền đắc tội với một người đàn ông.

Bởi vì hắn thuận miệng nói muốn uống một chút, lại nghe được Lưu Bắc Thành nói khoác, trang viên này sản xuất lá trà, để Lâm Vi Vi quay lại nói một tiếng, liền đắc tội một người phụ nữ.

Giữa người yêu và người ghét, chỉ đơn giản là như vậy, không thể nào tưởng tượng.

Không thể nói lý mà !

Bạn cần đăng nhập để bình luận