Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 111: Đối xử với con người cũng giống như luộc cải trắng



Bạch Tiểu Thăng và Lục Vân, một trẻ một già, một người vô danh tiểu tốt, một người danh tiếng vang dội.

Trong nháy mắt hai người nắm tay, hình ảnh dừng lại trong mắt của tất cả mọi người ở trong đình.

Những người giúp việc kia nhìn Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt khác biệt, ẩn ẩn mang theo sự tôn kính.

Mặc kệ Bạch Tiểu Thăng có thân phận gì, chuyện này mang ý nghĩa, hắn đã lọt vào mắt của Lục Vân!

Ở phía sau, Rolla nhìn vào bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng, đôi mắt đẹp chớp động một tia sáng tỏ.

Người thanh niên làm cho cô có quá nhiều cảm giác khác biệt, lần đầu gặp mặt, liền dùng chính tiếng địa phương nơi quê của cô để nói chuyện làm cô thấy rất thân thiết. Ở thời khắc nguy cấp, một bước cũng không nhường, có mấy phần bá đạo.

Trước đây không lâu, vài ba câu đã hóa giải tâm kết của cô. Mà hiện tại, lại trở thành khách quý của Lục tiên sinh.

Cuối cùng thì anh ấy là người như thế nào, luôn có thể làm cho người khác ngạc nhiên

- Nhìn chú Lục có vẻ khá tốt, xem ra hôm nay có thể uống được mấy chén rượu.

Ngụy Tuyết Liên ở bên cạnh cười nói.

- Ha ha, cháu gái của chú nói rất đúng, hôm nay rất cao hứng, nên uống hai chén.

Lục Vân cười to, nhìn Ngụy Tuyết Liên và nói.

Hoàn toàn là dáng vẻ vô cùng hiền hoà của người lớn trong gia đình.

- Tới tới tới, mọi người ngồi đi.

Lục Vân tự mình mời.

Đám người ngồi quanh bàn, vừa ngồi xuống liền nghe đến một tiếng la lên.

- Chờ một chút, chúng con tới rồi.

Đám người tò mò nhìn sang, chỉ thấy Lục Văn Thiến tựa như một con nai con vui sướng chạy như bay đến.

Phía sau, Trịnh Đông Tỉnh theo sát.

Liên quan tới vị Lục đại tiểu thư này, Bạch Tiểu Thăng gặp qua mặt khiêm tốn lễ phép của nàng, cũng gặp qua việc nàng ăn đồ ăn vặt như gió cuốn, lại nghe Ngụy Tuyết Liên nói qua một chút chuyện lý thú. Lúc này khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ngược lại cũng không thấy được kỳ quái, chỉ cảm thấy nàng thẳng thắn ngây thơ, càng dễ thân cận.

Chỉ là sau lưng nàng là mập mạp chết bầm, gặp cha của nữ thần, chân tay có thể không luống cuống sao. Bạch Tiểu Thăng cười xấu xa trong lòng, lại có chút chờ mong.

Theo Lục Văn Thiến chạy vào đình, Trịnh Đông Tỉnh cũng đi theo vào, lúc nhìn thấy Lục Vân, Lục Thanh Phong thì vẻ mặt có chút khẩn trương.

Nhưng so với tưởng tượng của Bạch Tiểu Thăng thì tốt hơn nhiều!

Tên mập mạp chết bầm này, không nghĩ tới lại có thể trầm ổn như vậy. Ở dưới khí tràng của Lục Vân lại có thể bảo trì bình thản, Bạch Tiểu Thăng hơi kinh ngạc.

Ngụy Tuyết Liên tựa hồ nhìn ra Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc, nở nụ cười xinh đẹp, lặng lẽ nói thầm với hắn.

- Rất giật mình à? Anh có biết không, đây ít nhất là lần thứ năm, thứ sáu Trịnh Đông Tỉnh gặp chú Lục và anh Thanh Phong! Biểu hiện như vậy, anh có hài lòng không? Anh không biết lúc bọn họ gặp mặt lần thứ nhất, người bạn này của anh, ông chủ của tôi khẩn trương đến mức chập mạch, hỏi cái gì cũng râu ông nọ cắm cằm bà kia, lại còn kể lung tung mấy câu chuyện tiếu lâm.

- Sau đó thì sao?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

Hắn có thể tưởng tượng thấy dáng vẻ lúc đó của Trịnh Đông Tỉnh, sau khi buồn cười thì lại hơi lo lắng.

Lục Vân có khả năng sẽ là cha vợ tương lai của mập mạp, như thế ấn tượng của Trịnh mập mạp không phải sẽ giảm bớt đi nhiều sao.

- Về sau? Nói cũng kỳ quái, may mắn và nhân duyên của cái tên mập mạp này đúng là cực lớn, chú Lục chẳng những không có tức giận, ngược lại rất vui vẻ, cảm giác được bạn mới của Văn Thiến rất thú vị. Hơn nữa lúc chú ấy bị bệnh, cái tên mập mạp này trước trước sau sau bỏ ra không ít công sức, ngay cả anh Thanh Phong đều cảm thấy là người tốt.

Vậy mà cũng được?

Thật là người nào đều có mệnh!

Bạch Tiểu Thăng cảm khái không thôi.

- Có khách, làm sao không có quy củ như vậy!

Lục Vân ra vẻ tức giận nói với Lục Văn Thiến, nhưng vẻ mặt hoàn toàn không có một tia tức giận, ngược lại còn đầy ý cười. Nhìn ra được, hắn rất yêu thương người con gái này của mình.

- Con và tất cả mọi người là bạn rất thân, không có người ngoài, hoàn toàn không cần cố làm ra vẻ.

Lục Văn Thiến cười toe toét, không hề làm bộ.

Lục Vân bất đắc dĩ cười, chỉ nhìn con gái mình rồi lắc đầu, nhưng không trách cứ gì nữa.

Lục Thanh Phong từ đầu đến cuối đều đang cười, đó chính em gái ruột của mình, nên không hề có một câu nói nặng nào.

- Chú Lục, anh Thanh Phong.

Trịnh Đông Tỉnh hơi khẩn trương, đồng thời có chút co quắp.

Nhìn hai người quen Bạch Tiểu Thăng và Ngụy Tuyết Liên đang nở nụ cười, cảm xúc hơi thư giãn xuống.

- Đông Tỉnh, đến ngồi.

Lục Vân cười nói.

Trịnh Đông Tỉnh rất nghe lời, mắt nhìn Lục Văn Thiến rồi đến ngồi bên cạnh.

Lục Thanh Phong thấy người đã đông đủ, giơ tay lên.

Những đầu bếp, người hầu ở bên cạnh bắt đầu lu bù, nhưng không hề phát ra một chút tiếng vang, động tác rất mau lẹ.

Các món thức ăn tinh xảo, rất nhanh đã phủ kín mặt bàn.

Những này món ăn, chợt nhìn đều phổ thông bình thường, không thấy sơn hào hải vị, nhưng bất luận món nào đều có thể xưng mỹ vị. Trước mắt Bạch Tiểu Thăng là cải trắng luộc, rau cải tươi non sắp xếp một cách khéo léo ở trong nước canh, ăn một miếng vào miệng có cảm giác tan chảy, hương vị của nước dùng cũng kéo dài.

- Đều nói món cay Tứ Xuyên vị nặng, tê cay nổi tiếng, nhưng vị nước cải trắng luộc này, nhìn như bình thường nhưng lại dùng gà mái, dăm bông, xương sườn, ốc khô, cộng với nước thịt gà, nhìn như giản dị bình thản, kỳ thật nội hàm phong phú, nội tình bất phàm.

Lục Vân mắt thấy Bạch Tiểu Thăng ưa thích, nhịn không được giới thiệu.

Sau đó, hắn giống như hữu ý vô ý nói với Lục Thanh Phong.

- Đối nhân xử thế cũng là như thế, dù có muôn vàn tài năng cũng phải trầm ổn điệu thấp, không khoa trương, không hiển lộ. Thanh Phong, con hơi lộ ra ngoài quá, để cho người ta dễ dàng nhận thức được sự bất phàm của con, sau này không có ích lợi với đường con đi, con nên học một chút từ cậu bạn này.

Lục Vân cười chỉ vào Bạch Tiểu Thăng.

Lục Thanh Phong nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút.

- Lục tiên sinh, ngài cất nhắc tôi như thế, tôi sẽ kiêu ngạo đó.

Bạch Tiểu Thăng trêu ghẹo.

- Tôi có bản lãnh gì chứ, nói đến thành tựu thì kém xa Lục thiếu gia.

- Đây là cậu khiêm tốn, những việc liên quan tới cậu, tôi đều nghe qua một chút.

Lục Vân cười một tiếng, ý vị thâm trường.

- Ngay cả Tống Giai đại sư đều phải lau mắt mà nhìn!

Vị đại sư thiết kế kiến trúc Tống Giai kia? Lục Thanh Phong hơi kinh ngạc.

Tống Giai nổi tiếng ở thành tựu và đào tạo con người, ở chính thương hai giới rất được hoan nghênh.

Coi như lấy thân phận địa vị của Lục Vân, cũng sẽ chủ động để kết giao. Nhân vật như vậy, lại lau mắt mà nhìn với Bạch Tiểu Thăng?

Lục Thanh Phong cẩn thận nhìn kỹ Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt có mấy phần hiếu kỳ, cũng có chiến ý.

Hắn, đến tột cùng có tài đức gì, có giá trị gì mà được Tống Giai để ý!

Bạch Tiểu Thăng mắt thấy Lục Thanh Phong nhìn mình như vậ thì không khỏi cười khổ.

Lục Vân gây sự chú ý cho con trai!

Đây là đang chủ động tìm đá mài đao cho con trai?

Nhưng mà, cục đá mài đao như ta đã mài phế mấy thanh đao!

Bạch Tiểu Thăng gãi gãi mũi.

Từ lúc kế thừa thân phận đến nay, những người cùng hắn đối nghịch đều rất thê thảm.

- Chú Lục lành bệnh, cháu đề nghị chúng ta cạn một chén.

Ngụy Tuyết Liên thấy bầu không khí có chút vi diệu, mỉm cười nâng chén, một động tác hời hợt đã để bầu không khí thư giãn xuống tới.

- Được, cạn ly.

Lục Thanh Phong nâng chén, ánh mắt hắn nhìn Ngụy Tuyết Liên mang theo ý cười.

Bạch Tiểu Thăng cũng đang cười, nâng chén chạm ly với Lục Thanh Phong.

Trong lòng lại có chút tức giận.

- Lục Thanh Phong được lắm, còn dám nhớ thương Tuyết Liên sao? Rất tốt! Tôi là đá mài đao, cậu là thanh đao, nếu không may phế đi cũng đừng trách tôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận