Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1110: Không hiểu? Hay là không biết nói gì?

Từ phòng khách tiến vào năm vị mỹ nữ mặc sườn xám. Mỗi người đều chỉ trang điểm nhẹ nhàng nhưng đều toát lên những vẻ đẹp khác nhau có trong sáng, xinh đẹp, trang nhã, quyến rũ ... Ở cái thời đại này, mỹ nhân “ nhân tạo “ rất thịnh hành, trang điểm son phấn sửa mặt nhiều như mây, nhìn thấy những mỹ nữ mang vẻ đẹp tự nhiên như vậy cũng là rất khó khăn rồi. Càng nhìn càng thấy vui mắt vui tai .

Trong tay năm vị mỹ nữ cầm rượu đỏ.

Theo sau các cô là người đẩy hai xe bày tràn đầy những ly rượu.

Người hiểu biết đều nhìn ra, những ly rượu kia chính là Ly pha lê Riedel được sản xuất nguyên chiếc ở Áo , được xưng tụng là “Rolls - Royce của những ly rượu“, là loại ly được đánh giá là đứng đầu trong các loại dụng cụ chuyên nghiệp dùng để uống rượu.

Tiệc rượu ở nhà họ Trương được tổ chức thường niên nên hầu như chín mươi phần trăm những người đang đứng ở đây đều đã từng tham gia một lần.

Lúc này, mọi người không ai huyên náo, tất cả đều đang im lặng, ánh mắt mỗi người đều toát lên sự mong chờ.

Bốn trong năm bình được mở ra đổ vào bên trong dụng cụ chứa rượu, còn một bình khác được để riêng ra bên cạnh.

Như vậy đây chắc là phần thưởng đi? Bạch Tiểu Thăng liếc mắt một cái, nghĩ thầm trong lòng.



Cổ Đại Tráng hưng phấn không thôi, không ngừng hạ thấp giọng nói chuyện cùng với Bạch Tiểu Thăng.

- Tiệc rượu ở nhà họ Trương lần này sẽ được chia thành các vòng bình phẩm rượu. Bình thường là ba vòng rượu, có lần là bốn vòng.

- Cũng không hạn chế các loại rượu. Từ rượu đỏ đến rượu trắng, thậm chí có thể có cả cocktail xuất hiện ở đây.

-Mỗi một vòng rượu ở đây, vòng sau so với vòng trước ngày càng khó hơn.

- Anh Bạch, anh am hiểu về rượu lắm sao?

Cổ Đại Tráng nói xong, không nhịn được thuận miệng hỏi tiếp .

Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm, nở nụ cười.

- Cũng tàm tạm.

- Tàm tạm? Có điều anh cứ yên tâm, ở phương diện này em rất có trình độ, một lúc nữa sẽ cho anh thấy thế nào là tài nghệ trấn áp quần hùng. Nếu thắng, em tặng anh một bình rượu ngon, coi như là kết bạn. Được không?

Cổ Đại Tráng vỗ vỗ lồng ngực, có chút xấu hổ nói.

- Có điều nhờ anh nói với anh Lôi nhận em làm đồ đệ nha!

Lúc nãy trước khi lại đây, Lôi Nghênh có nói tên mình cho Cổ Đại Tráng biết.

Lúc trước, Lôi Nghênh cảm thấy thực ra tên họ Cổ này không phải là người xấu, cũng đối với hắn có chút ấn tượng khác.

Chỉ đáng tiếc là, tên họ Cổ này tâm địa không xấu , nhưng lại được đà lấn tới, cho điểm màu sắc liền mở phường nhuộm, lập tức cầu bái sư.

Lôi Nghênh đối với hắn không thèm phản ứng lại.

Không nghĩ tới là hắn lại đi đường vòng, muốn ra tay từ bên Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng vừa nghe yêu cầu này, phản ứng đầu tiên chính là muốn từ chối.

Cũng không thể thay Lôi Nghênh cam kết cái gì, để tránh cho hắn bị khó xử.

Có điều Bạch Tiểu Thăng cũng không muốn nói trực tiếp quá, nghĩ thầm tìm cách uyển chuyển từ chối .

Bên cạnh bỗng nhiên có người phì cười một tiếng:

- Cậu Cổ à, cậu hẳn là nên bỏ cuộc đi. Chỉ bằng cậu?! Cũng muốn thắng được một bình rượu? Thật xem như chúng tôi không tham gia thì ở đây người mạnh hơn cậu không có hai trăm thì cũng có hơn một trăm rồi.

Cổ Đại Tráng nhất thời giận dữ :

- Các người dám nói ta hạng bét ?

- Không, cậu đừng hiểu lầm. Tôi đâu dám nói cậu hạng bét, tôi chỉ bảo cậu không đủ tư cách tham gia mà thôi!

Người kia cười gằn.

Nhất thời xung quanh được một trận cười vang

Cổ Đại Tráng tức giận đến đỏ bừng cả mặt, hận không thể giết người ngay lập tức.

- Quên đi, chỉ là phẩm rượu mà thôi, không đáng tức giận .

Bạch Tiểu Thăng cười cười, vỗ vai hắn khuyên nhủ.



Cổ Đại Tráng đang nổi giận đùng đùng, Bạch Tiểu Thăng tùy ý nói một câu khuyên giải, không nghĩ tới hắn lại nghe lời, lập tức bình ổn lại tâm trạng.

- Aizzz, thôi được rồi!

Bạch Tiểu Thăng sững sờ.

Không nghĩ tới mặt mũi của mình lớn như vậy ??

- Cái tên này chẳng khác gì lúc trước, có người cho bậc thang liền đi xuống, haha.

Có người cười nói .

Cổ Đại Tráng mắt điếc tai ngơ, lầm bầm :

- Không thèm chấp nhặt với mấy người! Phẩm rượu là việc làm của quân tử, mà đã là quân tử thì không nên động thủ……

Bạch Tiểu Thăng “ …”

Hắn xem như ngày càng hiểu rõ con người của Cổ Đại Tráng.

Xem ra, người này ngoại trừ tâm địa tốt, thực sự là ….. Thực sự là không còn gì khác!

Đang chìm trong trầm ngâm giữa cuộc nói chuyện bâng quơ, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình, hắn quay đầu lại.

Đoàn người phía đối diện, đứng đầu là một nam một nữ.

Những người bên cạnh cùng họ đứng cách xa một quãng, ánh mắt khi nhìn hai người họ mang theo một chút kính sợ.

Tiễn Hạo Vũ và Hoắc Vũ Manh à !!!

Sắc mặt hai người này rất khó coi, ánh mắt mang theo lạnh lẽo cùng địch ý nhìn mình ở bên này.

Hai mắt Bạch Tiểu Thăng híp lại, trong ánh mắt cũng mang theo một phần lành lạnh.

Tuy rằng không hiểu vì sao bọn họ lại dùng ánh mắt mang theo địch ý như vậy nhìn mình, nhưng mình cũng không thể đứng yên cho họ nhìn !

Ngay lúc này, năm vị mỹ nữ bên trong bước ra, cô gái đứng đầu mang theo vẻ đẹp đoan trang, hắng giọng nói với mọi người.

- Các vị, rượu đã được rót ra rồi, các vị có thể tận hứng mà thưởng thức một phen. Sau mười phút, xin mời các vị hướng tới các cô gái đứng bên cạnh đưa ra đánh giá. Nếu đánh giá đưa ra được cho là tối ưu có thể nhận lấy một chai rượu.

Dứt lời, vị mỹ nữ kia hơi dừng lại, lát sau mới tiếp tục nói.

- Các vị sẽ được chúng tôi đánh giá. Các vị có thể yên tâm, chúng tôi đều là những người chuyên nghiệp trong lĩnh vực này. Vẫn theo quy củ cũ, nếu các vị miêu tả không chính xác, không có bất kì một câu nào trúng điểm mấu chốt, vậy chỉ có thể xin lỗi, đành phải loại các vị ra khỏi cuộc chơi. Nhưng các vị vẫn có thể thưởng thức rượu ngon ở các vòng kế tiếp .



Ý của vị mỹ nữ này là ...

Nếu cậu mở miệng chỉ chuyên nói hưu nói vượn, như vậy chỉ có thể xin lỗi rồi, tới vòng tiếp theo thì cậu cũng khỏi cần nói nữa!

- Mỹ nữ, luật ở đây chúng tôi đều đã biết hết rồi, nếu có người nói hưu nói vượn, mọi người đây đều sẽ châm biếm hắn. Mỹ nữ cứ yên tâm

- Nhanh bắt đầu đi, chúng tôi không đợi nổi nữa rồi!

- Rượu đã rót ra, sâu rượu trong người đã bắt đầu ngọ nguậy, chờ đến hết cả kiên nhẫn rồi!!

Mọi người hứng thú dâng trào thúc giục.

Tiệc rượu ở nhà họ Trương cũng là một phần trong chương trình.

Còn nữa, tiệc rượu này cũng nhằm mục đích kết giao, nếu như đến đây chỉ để uống rượu suông thì đã không xuất hiện nhiều người như vậy, dù sao ở đây không ai là gia cảnh bình thường cả.



Nghe được mọi người la hét, mỹ nữ đứng giữa nở nụ cười xinh đẹp, đưa tay ra dấu “xin mời”, ra hiệu có thể bắt đầu.

Đã có phục vụ bưng khay lên, vì mọi người đưa lên một ly rượu ngon.

Ly rượu này, có phần nhợt nhạt, nhưng vừa đầy đủ.

Phục vụ bưng khay lướt qua mỗi người, lướt qua lập tức dừng, vừa ngửi được hương rượu, trong lòng liền có chút chờ mong nhanh chóng tới phần thử rượu.

Ly rượu lập tức được phát xuống tới tay mỗi người. Mọi người tay nâng chén thưởng thức, ngửi hương nhấp một chút rượu, để dịch rượu tan ra trên đầu lưỡi.

Rất nhiều người nhắm mắt tận hưởng dư vị đọng lại , liên tiếp gật đầu tán thưởng.

Bạch Tiểu Thăng cũng giống như bọn họ, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng sâu sắc.

Trong hai năm qua, hắn cũng coi như dự họp đủ loại tiệc rượu, cũng nếm qua rất nhiều loại rượu. Từ một người ngu ngơ không hiểu gì đến bây giờ cũng có thể coi là có một chút hiểu biết. Nhận biết tốt xấu thì không cần phải nói, trong đó có chỗ nào tốt cũng có thể nói ra một hai cái.

Có điều, muốn đánh giá để qua mặt mọi người ở đây , là không thể.

Dù sao thì Bạch Tiểu Thăng cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ về điều này.

Đương nhiên, nếu Bạch Tiểu Thăng thật tâm muốn chiến thắng, việc đó cũng dễ như ăn cháo .

Có Hồng Liên trong tay, không cần phân tích vị gì, tinh túy thế nào cũng có thể dễ dàng nói ra thành phần tạo nên, dễ như trở bàn tay.

Thậm chí, Hồng Liên còn có thể mô phỏng ra quá trình chế tác lên men rượu !

Thử hỏi, ở đây có ai có thể làm được điều này!!

Rượu này mặc dù không tệ nhưng còn kém xa thứ rượu tốt nhất mà Bạch Tiểu Thăng đã từng uống .Bạch Tiểu Thăng cũng không có tâm tư gì quá lớn.

Huống chi nếu hắn bắt đầu lấy phần thưởng từ vòng thứ nhất cho đến vòng cuối cùng cũng có chút ngượng ngùng !!

Vì lẽ đó, Bạch Tiểu Thăng quyết định vòng thứ nhất này hắn sẽ không chơi !!!

- Các vị, người nào muốn đánh giá trước thì xin mời.

Mỹ nữ chủ trì cười hỏi.

- Tôi !

Một tiếng tiếng hô từ bên người Bạch Tiểu Thăng vang lên, khiến Bạch Tiểu Thăng giật mình.

Cổ Đại Tráng lập tức ứng thanh, còn giơ cánh tay rất cao nữa.

Khi mỹ nữ nhìn thấy hắn, nhất thời ngẩn ra, ánh mắt trong lúc đó mơ hồ có một vệt ý tứ sâu xa.

Bạch Tiểu Thăng đứng dưới nhìn thấy ánh mắt ấy, nhất thời không biết nói gì .

Trong lòng mỹ nữ này tất nhiên dở khóc dở cười, còn có mấy phần bất đắc dĩ.

Nghĩ đến, lão Cổ làm công việc này hẳn là không ít lần.

Nhân gia đều ghi nhớ hắn!

- Xin mời Cổ tiên sinh bình luận.

Mỹ nữ hơi hít sâu vào một hơi, mỉm cười nhìn Cổ Đại Tráng, không hề thất lễ làm động tác "Xin mời" .

- Rượu này thật mạnh!

Cổ Đại Tráng vừa mở miệng, quả nhiên không để mọi người thất vọng.

Mọi người đồng loạt sững sờ, sau đó lại đồng loạt cười vang.

Cổ Đại Tráng không để ý tới người bên ngoài, lẩm bẩm nói.

Các người xem, màu sắc này không đúng, màu rượu trong veo, lại đỏ bừng như màu dâu tây chín…

Cổ Đại Tráng nói một lèo cảm nghĩ của bản thân ra , còn mượn hai câu thơ cổ "Cây nho rượu ngon dạ quang chén, muốn ẩm tỳ bà lập tức thúc", muốn làm ra vẻ mình có văn hóa.

Mọi người cười đến vô cùng sung sướng.

Bạch Tiểu Thăng chỉ biết ngửa đầu nhìn bầu trời.

Cổ Đại Tráng nhìn thấy mọi người bị chính mình làm cho buồn cười, liền đắc ý không ngớt.

Hắn rút kinh nghiệm mấy lần trước, lần này còn đặc biệt chuẩn bị hai câu thơ cổ vất vả học thuộc.

- Cổ tiên sinh.

Vị mỹ nữ kia sau một hồi trầm ngâm nghe hắn nói, rốt cục mở miệng, trong nụ cười nhẫn nại lộ ra sự chân thành.

- Tôi nói không sai đúng không?

Cổ Đại Tráng vui vẻ rạo rực hỏi.

- Vòng kế tiếp, anh không được tham gia bình phẩm, có điều, rượu vẫn có thể thử.

Mỹ nữ cười nói.

Điều này chứng minh rằng, những lời lão Cổ vừa nói ra, hết thảy đều không có gì liên quan …

Hơn một trăm người ở đây, đồng thời bạo phát tiếng cười.

Mặt mũi Cổ Đại Tráng nhất thời ủ rũ, giống như đứa con trai ngốc của một lão địa chủ đang thất vọng

Sau đó, những người khác đứng ra bình phẩm, mỗi người đều nói đến vô cùng đặc sắc, khiến những người khác liên tiếp gật đầu không thôi.

Nhưng nếu bàn về nói tốt nhất, phải nói đến người cuối cùng!

Người kia chính là Tiễn Hạo Vũ!

Những câu chữ hắn nói ra đều là tinh túy, mỗi một điểm hắn nhắc đến đều làm cho mỹ nữ cầm rượu đỏ kia gật đầu không ngớt.

- Vũ thiếu đánh giá có thể nói là hoàn mỹ, vậy bình rượu 'Châu nhuận' trị giá 50 ngàn này chính là của Vũ thiếu gia.

Mỹ nữ cười nói.

Tiễn Hạo Vũ nhếch miệng cười đến rất là đắc ý, hắn không nhìn mỹ nữ mà cười, nhưng lại nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng đứng ở phía đối diện.

- Vị tiên sinh kia!

Tiễn Hạo Vũ chỉ tay.

Mọi người hướng theo ngón tay của hắn, ánh mắt quy tụ lên người Bạch Tiểu Thăng, có chút ngạc nhiên nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thăng vẫn bình tĩnh nhìn về phía Tiễn Hạo Vũ.

- Không sai , chính là anh đấy!

Trên mặt Tiễn Hạo Vũ mang theo nụ cười nhưng ánh mắt lại mang theo sát ý nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Khi tôi tới, nhìn thấy Đông thiếu tự mình tiếp đón anh . Như vậy có thể thấy được, anh nhất định cũng không phải là nhân vật tầm thường gì đi. Tại sao vòng phẩm rượu thứ nhất này lại trầm mặc không nói gì? Hay là không biết gì để nói? Hay là anh căn bản không biết gì hết nhưng vẫn tới đây tham gia tiệc rượu?



- Vậy tôi cũng muốn hỏi anh một chút, anh có biết hai chữ mất mặt viết như thế nào hay không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận