Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1111: Cô, có dám ứng chiến

Tiễn Hạo Vũ đột nhiên lên tiếng đưa tay chỉ vào Bạch Tiểu Thăng.

Mọi người toàn trường đều sững sờ, hai mặt nhìn nhau.

Một người là khách quý của Trương gia, Tiễn đại thiếu gia, một người lại là một vị khách mời trẻ tuổi chưa từng gặp mặt.

Hai người này làm sao đối mặt ?

Mọi người đều không biết có chuyện gì.

Nhưng nhìn không khí thì chắc là có "Chuyện lý thú" sắp xảy ra, chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi là con mắt của tất cả mọi người đều toả sáng!

Chỉ là phẩm rượu thôi mà, phân biệt được màu sắc đã là không tệ rồi.

Không ai ngại xem náo nhiệt cả!

Mọi người nhất thời đồng ý, vô cùng nhiệt liệt ủng hộ.

- Vũ thiếu nói đúng lắm, tôi nói người anh em này, ở đây chúng tôi đều lên tiếng, còn cậu đến tiệc rượu chỉ buồn bực uống rượu một mình, một câu cũng không chịu nói, như vậy có phải là. . . Haizz! Không lẽ cậu không hiểu, không biết gì để nói sao.

- Nếu là thật sự một chút cũng không hiểu. . . Ha ha, không thể nào, những người ở đây ai cũng có gia thế không tầm thường, ai mà không uống qua mấy bình rượu đỏ, phải nói được vài câu chứ.

- Chẳng lẽ là do thẹn thùng?

- Ha ha, đàn ông mà có thể thẹn thùng sao. Nhưng mà, người anh em này nhìn làn da rất trắng, rất mịn màng, có lẽ là cậu ấy giấu tài, đợi lúc sau mới thể hiện.

- Ha ha, ai chẳng biết rõ càng về sau thì càng là những loại rượu ngon, cũng càng khó đánh giá, hiện tại mấy loại rượu đầu này mà không nói được thì một lát nữa có thể nói được sao? Đùa chắc?

Đám người tuy không biết rõ nội tình của Bạch Tiểu Thăng, nhưng lại đều biết rõ Tiễn Hạo Vũ, hắn là bạn học kiêm bạn thân của Trương Vũ Đông, còn là con cháu được sủng ái nhất của Tiễn gia ân nhân của Trương gia, đứng về phía hắn chắc chắn không sai.

Tiễn Hạo Vũ chỉ trích người trẻ tuổi này, cho dù người này có chút lai lịch thì cũng có thể so sánh được với hắn sao?

Cổ Đại Tráng đứng bên cạnh Bạch Tiểu Thăng cũng trợn tròn mắt.

Lúc nãy hắn có khuyên Bạch Tiểu Thăng không cần nảy sinh xung đột với Tiễn Hạo Vũ và Hoắc Vũ Manh, nhưng không nghĩ đối phương thế mà lại đuổi tới tận đây gây chuyện!

Đối mặt với sự trào phúng của mọi người, Bạch Tiểu Thăng ngược lại vẫn lãnh đạm, thờ ơ.

Sự thật thắng hùng biện, phương thức phản bác tốt nhất đó chính là ở bên trong sự việc nghiền ép đối phương, làm như vậy mới có thể để cho đối phương và những người xem xung quanh im miệng lại!

Còn việc ngươi một câu ta một câu phản kích lại, không thú vị chút nào, mà lại vô cùng mất mặt.

- Anh nói cái gì đó!

Bạch Tiểu Thăng có thể nhịn, Lôi Nghênh cũng có thể, cả hai chỉ nhìn đối phương bằng ánh mắt lạnh lẽo, nhưng Lâm Vi Vi thì không.

Lẽ ra, nàng cũng là một người có sự nhẫn nại rất lớn, nhưng với tiền đề là những chuyện đó đừng liên quan đến Bạch Tiểu Thăng!

Chỉ cần động đến Bạch Tiểu Thăng một chút thì sự nhẫn nại của nàng sẽ giảm về số âm ngay.

Dưới ánh mắt của mọi người, Lâm Vi Vi vừa sải bước đến vừa tức giận chất vấn.

- Vị tiểu thư này, cô đứng ra là muốn thay người anh em kia nói chuyện sao? Nhưng cô chỉ là một người dưới, chỗ này cô có tư cách mở miệng à?

Hoắc Vũ Manh mở miệng, vẻ mặt cười lạnh, ngả ngớn dò xét Lâm Vi Vi,

- Cho dù có, thì cô có hiểu biết gì về rượu không? Hay là cô cũng giống như những người phụ nữ lợi dụng những bữa tiệc sang trọng như thế này để tìm kiếm người bao nuôi, nâng cao giá trị của mình!

Hoắc Vũ Manh nói ra đều là những câu bất thiện nhằm vào Lâm Vi Vi cứ như là có dịch ý với nàng từ trước.

Cổ Đại Tráng nghe vậy cũng giật mình nhìn Hoắc Vũ Manh, cảm thấy có chút bất an quay qua nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Nguyên bản hắn nói cho những người này phải cẩn thận hai người kia, lại không nghĩ rằng hai người kia lại tự đuổi đến tìm phiền toái!

Thật không thể nào tưởng tượng được bằng vào thân phận của Tiễn Hạo Vũ và Hoắc Vũ Manh lại đi nhắm vào những người này mà kiếm chuyện!

Cổ Đại Tráng có nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được câu giải thích hợp lý.

Nhưng mà, hắn vẫn giữ nguyên nguyên tắc của mình là hai người này không nên chọc vào, đương nhiên có muốn chọc cũng không chọc nổi !

Cổ Đại Tráng thậm chí còn bí mật kéo ống tay áo của Bạch Tiểu Thăng, ra hiệu cho hắn nhất định phải tỉnh táo, không những chính mình phải tỉnh táo mà tốt nhất nên khiến cho Lâm tiểu thư bên cạnh cũng tỉnh táo lại một chút.

Bạch Tiểu Thăng không để ý tới hành động của Cổ Đại Tráng, lúc này ánh mắt của hắn đang đặt trên người của Hoắc Vũ Manh, hắn đang phân tích cảm xúc mà Hoắc Vũ Manh biểu lộ ra lúc này đó chính là địch ý, ghen tuông?

Hoắc Vũ Manh đang ăn giấm của Vi Vi?

Bạch Tiểu Thăng vô cùng kinh ngạc với kết quả phân tích của mình.

- Đây là Trương gia, cô, các người nếu mà dám diễu võ giương oai thì lập tức sẽ bị đuổi ra ngoài! Đến lúc đó, anh Đông cũng không thể nói gì được!

Hoắc Vũ Manh hừ lạnh nói.

Anh Đông mà nàng đang đề cập đến chắc hẳn là Trương Vũ Đông.

Ánh mắt của nàng khi nhắc đến cái tên ấy còn lộ ra một tia khác biệt.

Nàng bởi vì Trương Vũ Đông mà ăn giấm của Lâm Vi Vi sao?

Bạch Tiểu Thăng nhìn chăm chú vào Hoắc Vũ Manh rồi cố gắng đọc tâm tư của đối phương, càng phân tích thì càng cảm thấy khó hiểu.

Lâm Vi Vi có bất kỳ điểm nào biểu hiện là mình ái mộ Trương Vũ Đông sao?

Lúc ở nhà để xe chẳng phải hai người chỉ cười nói với nhau hai câu thôi sao.

Lúc đó, người phụ nữ này cũng đang ở. . .

Bạch Tiểu Thăng lập tức hiểu.

Người phụ nữ tên Hoắc Vũ Manh này căn bản là một bình giấm chua to lớn, hễ thấy ai tiếp xúc với Trương Vũ Đông dù chỉ một chút cũng sẽ nổi lên cơn ghen!

Nhưng mà, cái tên Tiễn Hạo Vũ kia vì cái gì mà tìm đến mình gây phiền phức nhỉ?

Bạch Tiểu Thăng tinh tế hồi tưởng lại sự việc một lần nữa.

Vừa rồi lúc Tiễn Hạo Vũ chỉ trích mình, đặc biệt nhấn mạnh mình là được Trương Vũ Đông mời đến, lúc ấy biểu lộ của hắn chính là thù hận .

Sẽ không bởi vì điều này chứ?

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy trí tưởng tượng của mình không đủ dùng rồi.

Cũng chỉ bởi vì bạn thân của hắn đối tốt với mình một chút mà hắn đã không chịu được, muốn kiếm chuyện với mình sao?

Trên đời này thực sự còn có người nhàm chán đến như vậy à?

- Về chuyện phẩm rượu này, nếu mấy người không muốn tham gia thì cứ nói thẳng là mình không biết đi.

Hoắc Vũ Manh cười lạnh,

- Mấy người có thể nói như vậy mà, dù sao thì loại người như mấy người đã từng được uống qua loại rượu đắt như vậy sao?

Hoắc Vũ Manh từng bước ép sát, từng câu chữ đều mang vẻ mỉa mai.

Lâm Vi Vi cũng tức giận không thể nhịn được nữa,

- Tôi tất nhiên có thể nói. Chỉ là, vừa rồi vị tiên sinh kia đã nói xong hết, cô còn muốn tôi nói cái gì nữa đây!

Những gì Lâm Vi Vi biết Tiễn Hạo Vũ đều đã nói hết rồi. Bây giờ có nói thì người ta cũng chỉ xem là mình lặp lại câu nói của người khác thôi.

Hoàn toàn không đủ để khiến cho người bên ngoài tin phục, ngược lại còn sẽ bị người ta cười chê nói mình bắt chước người khác.

- Ha ha, thật sự buồn cười! Người ta mới nói xong thì cô nói là mình cũng biết, thật lợi hại đó!

Hoắc Vũ Manh cười to, nói một câu.

- Đúng là không biết xấu hổ, cũng không có khoa trương như vậy chứ.

- Đúng vậy đó, mỹ nữ. Nếu cô thích nghe tôi nói chuyện đến như vậy, không bằng ban đêm tìm thời gian tôi sẽ phổ cập cho cô một phen, thế nào?

Tiễn Hạo Vũ cũng cười to phụ hoạ theo.

Các vị khách mời xung quanh, nam thì trên mặt đều mang nụ cười ý vị thâm trường, nữ thì nhao nhao bĩu môi, mắt lộ ra vẻ mỉa mai.

Sắc mặt Lâm Vi Vi nhanh chóng chuyển sang tím tái, tức giận đến phát run.

- Thật quá mức rồi!

Cổ Đại Tráng rốt cục không nhịn được nữa, tức giận đứng ra nói,

- Vũ thiếu, Vũ Manh tiểu thư, các người cũng xem như khách nhân cao quý của Trương gia, nhưng cũng không nên vì vậy mà khi dễ người khác! Lão Cổ tôi nhìn không nổi nữa rồi!

Những gì Cổ Đại Tráng nói ra thật sự rất đúng.

Nhưng đáng tiếc căn bản không ai để vào tai những điều hắn nói.

Tiễn Hạo Vũ và Hoắc Vũ Manh thậm chí còn không liếc nhìn hắn được một cái.

Sắc mặt của mỹ nữ quản lý có chút biến hóa, lưu ý đến thần sắc của Bạch Tiểu Thăng.

Một khi Bạch Tiểu Thăng không vui, bọn họ nhất định phải tham gia!

Hạ nhân của Trương gia ở bốn phía, cũng đều từ mỗi phương hướng lưu ý đến biểu hiện của Bạch Tiểu Thăng.

Người khách quý này mà bị mất mặt, bọn họ sẽ không gánh nổi trách nhiệm.

Còn có người lanh lợi đã nhanh chóng chạy như bay vào bẩm báo cho Trương Vũ Đông.

Đang lúc Lâm Vi Vi rất tức giận, Hoắc Vũ Manh dương dương đắc ý thì có một cánh tay khoác lên vai Lâm Vi Vi rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ.

- Vi Vi, không cần phải xem trọng lời nói của bọn họ.

Phía sau nàng, Bạch Tiểu Thăng không vội không chậm nói,

- Không phải chỉ mới có một vòng đầu thôi sao, chỉ mới bình phẩm một bình rượu đã thắng rồi, thế thì còn gì là trò chơi nữa.

- Nếu em thích thì vòng kế tiếp bình phẩm hai bình rượu, anh thay em thắng họ là được.

- Đến lúc đó, xem ai mới là người không hiểu rượu, ai là người chỉ biết phát ngôn bừa bãi, thô bỉ không chịu nổi, còn không tự biết thân phận mình là phụ nữ nữa chứ !

Bạch Tiểu Thăng nói một cách hời hợt.

Hắn lại nắm vững thắng lợi !

Lâm Vi Vi nghe nói như thế thì nhanh chóng bình phục lại tâm tình, nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, gật đầu,

- Được rồi, tôi muốn hai bình rượu kia!

Bạch Tiểu Thăng cười cười với nàng.

Lâm Vi Vi cũng cười cười, đi thẳng tới chỗ sau lưng Bạch Tiểu Thăng, đó chính là vị trí lúc đầu của nàng.

Chỉ hai câu nói đơn giản, nàng đã lại trở về bộ dáng ôn hoà, nhã nhặn như lúc đầu.

- Ồ, khẩu khí không nhỏ đó, hai vòng sau anh muốn thắng toàn bộ sao! Anh thật sự cho rằng nơi này không có người nào trong nghề có đúng không?

Hoắc Vũ Manh cười lạnh nhìn Bạch Tiểu Thăng, hét lớn,

- Vừa rồi anh không nghe thấy Tiễn Hạo Vũ bình phẩm rượu hay sao?

- Có phải cảm thấy rất chuyên nghiệp đúng không?

- Nhưng mà so với tôi thì hắn còn kém rất xa đó.

Tiễn Hạo Vũ trực tiếp bị minh hữu giễu cợt, nhưng lại không cảm thấy mất mặt, mà lại nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng rồi cười lạnh nói,

- Ở vòng thứ nhất là do Vũ Manh nhường nên mới có phần của tôi. Nói cho anh biết, nàng chính là chuyên gia chân chính! Trước đây, Trương gia mấy lần mở tiệc rượu, đều là nàng làm trọng tài đấy!

Hoắc Vũ Manh lại cường hãn như thế sao!

Mọi người tại đây đều nhìn Bạch Tiểu Thăng bằng ánh mắt thương hại.

Thế nào, cái gì cũng không hiểu còn dám phát ngôn bừa bãi, lúc này sợ rồi chứ!

Hoắc Vũ Manh tiểu thư chính là chuyên gia phẩm rượu đứng đầu đấy!

- Muốn thắng tôi, anh còn kém cả 10 vạn tám ngàn dặm. Tôi thấy anh đối với người dưới của mình cũng không tệ, nàng thấy anh bị người khác khinh bỉ thì nhanh chóng đứng ra nói giúp, đúng là tình cảm không tệ đâu.

Hoắc Vũ Manh châm chọc,

- Cô gái này thân hình cũng tốt đó chứ, chắc hai người đã vui vẻ ở trên giường không ít nhỉ.

Lời này của Hoắc Vũ Manh quá mức rồi!

Ngay cả đến mỹ nữ phụ trách tiệc rượu cũng thay đổi sắc mặt, khẽ kêu một tiếng,

- Hoắc tiểu thư, xin chú ý lời nói của cô một chút!

- Cô thì tính là cái gì, một hạ nhân cũng dám nói chuyện với tôi sao?

Hoắc Vũ Manh lập tức giận dữ quát.

Người của Trương gia, nàng cũng không nể mặt mũi.

Nàng là thiên kim tiểu thư của Hoắc gia, là bạn học của Trương Vũ Đông, còn là người ái mộ hắn!

Mỹ nữ phục trách tiệc rượu không để ý tới việc mình bị nhục, mà vội vàng nhìn về phía nhóm người Bạch Tiểu Thăng.

Nàng bây giờ đang sợ khách quý nổi giận.

Bạch Tiểu Thăng vẫn yên lặng nhìn Hoắc Vũ Manh, không thấy thần sắc giận dữ trên gương mặt của hắn, nhưng mọi người vẫn ẩn ẩn cảm thấy sâu trong ánh mắt đó có một tia lạnh giá.

Phía sau hắn, ánh mắt của Lôi Nghênh và Lâm Vi Vi cũng lạnh đến đáng sợ.

Mỹ nữ phục trách tiệc rượu thấy như vậy thì lại có mấy phần sợ hãi mà rung động trong lòng.

Đặc biệt là Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt yên lặng, lại thâm thúy như vực sâu. Cảm giác đầu tiên khi nàng thấy ánh mắt đó chính là, nó chỉ xuất hiện trên người của lão gia Trương Hi lúc sắp nổi giận.

Người này, không được!

Mỹ nữ phục trách tiệc rượu kinh sợ nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Cô là chuyên gia phẩm rượu sao? Vậy rất tốt, xem ra cô rất tự tin, tôi rất ưa thích những người tự tin. Hiện tại tôi muốn đánh cược với cô, hy vọng cô có gan đáp ứng!

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Hai vòng phẩm rượu tiếp theo chỉ cần cô thắng được một vòng thì xem như cô thắng! Chúng tôi sẽ làm theo những điều cô phân phó, bất cứ là chuyện gì.

- Nhưng mà, nếu như tôi thắng tất cả hai vòng, tôi cũng không cần cô phải cược cái gì lớn lao...

Bạch Tiểu Thăng dừng lại một chút rồi dùng tay chỉ vào Lâm Vi Vi ở sau lưng mình, chân thành nói,

- Cô chỉ cần ở trước mặt mọi người cúi đầu trước nàng, hô to ba tiếng 'Tôi xin lỗi' vậy là được rồi!

- Cô, có dám ứng chiến không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận