Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1113: Sự tự tin của Hoắc Vũ Manh tăng mạnh

Người đàn ông nước ngoài râu ria xồm xoàm tên là Antonio vô cùng kích động, vừa đi tới đã cho Bạch Tiểu Thăng một cái ôm thật chặt.

Đây là phương thức ân cần thăm hỏi giữa những người bạn ở quốc gia của hắn.

Cũng đại biểu cho việc Antonio xem Bạch Tiểu Thăng là bạn, tượng trung cho việc ông ta tán thưởng trình độ của Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng biết rõ loại lễ tiết này nên mỉm cười đáp lại.

Điều này khiến Antonio mỉm cười gật đầu, hảo cảm đối với Bạch Tiểu Thăng lại tăng thêm hai phần.

Các khách mời ở tại đây đều nghẹn họng nhìn trân trối một màn này.

Thật hay giả vậy!

Chủ nhân của xưởng rượu Châu u ra mặt chứng thực, Bạch Tiểu Thăng mới là chính xác ?

- Ông trời ơi, cái này chẳng phải nói là người anh em kia lúc nãy đã nói đúng hết tất cả, từ nguyên liệu cho tới phương thức sản xuất loại rượu này sao?

- Cái này. . . thật là khó tin mà.

- Tôi vẫn chưa thể tin vào sự thật đây này!

Tiếng nghị luận vang lên bốn phía.

Nghe thấy được tiếng thán phục, sợ hãi vang lên xung quanh, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh chỉ còn biết nhìn nhau cười.

Một màn này họ cũng đã được gặp mấy lần rồi!

- Trời ạ !

Cổ Đại Tráng sợ hãi thán phục đan xen, khó có thể kìm nén nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt.

Không nghĩ tới, Bạch tiểu ca lại mạnh như vậy!

Thế mà thắng Hoắc Vũ Manh ?

Đây rõ ràng là “Nghiền ép” mà!

Lão Cổ kích động, thật sự muốn phất cờ reo hò cỗ vũ cho Bạch Tiểu Thăng.

- Cái này sao có thể, tôi. . . Nói sai nhiều như vậy sao?

Lúc này, sắc mặt Hoắc Vũ Manh vô cùng khó coi, đôi mắt đẹp trừng thật to.

Nàng sai, còn sai nhiều như thế, thật sự không hợp thói thường?

Hoắc Vũ Manh nhìn chén rượu trong tay, làm thế nào cũng không thể tin được.

Người không thể tiếp nhận được ngoài Hoắc Vũ Manh còn có một người, đó chính là Tiễn Hạo Vũ.

- Ông làm sao có thể chứng minh được thân phận của mình chứ!

Tiễn Hạo Vũ chỉ Antonio rồi hét to,

- Nói cái gì mà rượu này sản xuất ở chỗ ông, ông hãy đưa bằng chứng ra đi!

Tiễn Hạo Vũ có ý nghĩ muốn đổ tất cả lên đầu người nước ngoài râu ria xồm xoàm này.

Tựa hồ muốn chứng minh Bạch Tiểu Thăng làm dáng.

Trương Vân Dao thay đổi sắc mặt, lập tức quát một tiếng chói tai,

- Vũ thiếu, chú ý lời nói và việc làm của ngài đi, Antonio tiên sinh là khách quý của Trương gia, thân phận cao quý, há có thể. . .

Trương Vân Dao không nói tiếp nữa, bởi vì Antonio đã nâng tay lên, ngăn nàng lại.

Trương Vân Dao cũng tính là người của Trương gia, có thể làm chủ trì cho lần phẩm rượu này thì đại biểu cho thân phận của nàng cũng không thấp.

Nàng đã nói như thế, đồng thời biểu hiện với người người nước ngoài này tuyệt đối cung kính, vậy thì thân phận của Antonio hẳn là sẽ không sai.

Trong mắt những người khách mời ở đây, lúc này thậm chí còn có chút kính sợ mà nhìn người nước ngoài kia.

Dù sao có thể cùng người cầm lái đương nhiệm, chủ tịch HĐQT của tập đoàn Trương gia Trương Thiên Dục đàm phán sinh ý thì thân phận của đối phương tuyệt đối không đơn giản, không phải chỉ là một ông chủ của một gia trang đơn giản như vậy.

- Cậu tên là Tiễn Hạo Vũ, cậu có cha là Tiễn Thành Sơn, đúng không?

Antonio mỉm cười hỏi Tiễn Hạo Vũ.

Tiễn Hạo Vũ sững sờ.

Người nước ngoài này làm sao biết rõ cả cha của mình thế?

- Ngày hôm qua, tôi còn gặp qua Tiễn tiên sinh, hắn muốn hợp tác với tôi, nhưng rất là tiếc vì thực lực của Tiễn gia các người không làm cho tôi hài lòng.

Antonio nói một cách không khách khí,

- Nếu như cậu không tin thân phận của tôi thì có thể gọi điện thoại cho Tiễn tiên sinh hỏi.

Nghe xong những lời này, Tiễn Hạo Vũ lập tức trợn tròn mắt.

Cái người nước ngoài râu ria xồm xoàm này không những từ chối cha của hắn mà còn nói. . .

Ngại nhà bọn hắn thực lực chưa đủ!

Khách mời xung quanh đều trừng lớn mắt, dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm Tiễn Hạo Vũ.

Tiễn Hạo Vũ chỉ cảm thấy những ánh mắt kia bên trong đều là đùa cợt, mà dù không ai nói tiếng nào nhưng tuyệt đối rất nhiều đều đang âm thầm cười trên nỗi đau của người khác, biến mình thành trò cười cho họ.

Tiễn Hạo Vũ rất tức giận nhưng lại không thể phản bác lại được.

Hoặc là nói, hắn không dám ở trước mặt ngoài nước ngoài này lỗ mãng.

Dù sao, đây là nhân vật mà ngay cả cha mình cũng phải đi cầu cạnh.

Trương Vân Dao nhìn thấy mọi thứ trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm được một chút.

Tiễn Hạo Vũ đứng ra chẳng làm được gì ngược lại còn tự rước lấy nhục !

- Vị tiên sinh tôn kính này, đây là danh thiếp của tôi, nếu cậu có thời gian hoan nghênh cậu đến gia trang của tôi ngồi một chút! Cậu chính là khách nhân tôn quý của tôi!

Antonio không tiếp tục để ý tới Tiễn Hạo Vũ nữa mà chuyển hướng sang Bạch Tiểu Thăng, thậm chí còn cười tủm tỉm lấy ra một tấm danh thiếp tinh xảo đưa qua.

Thái độ đối với Bạch Tiểu Thăng và đối với Tiễn Hạo Vũ khác nhau một trời một vực.

- Được, có thời gian tôi nhất định sẽ tới quấy rầy.

Bạch Tiểu Thăng cười nói, sau đó cũng không khách khí, hai tay tiếp nhận tấm danh thiếp.

Antonio thấy vậy hài lòng cười gật gật đầu, quay người rời đi.

Người nước ngoài này có chút ý tứ, có thể xen lẫn bên trong những người tùy tùng ở giữa xem náo nhiệt, bênh vực lẽ phải, đặc biệt lúc xong chuyện xoay người rời đi, thật là có phong phạm của Hiệp Giả.

Bạch Tiểu Thăng cũng ngấm ngầm gật đầu.

Đám người đầy kính sợ đưa mắt nhìn Antonio rời đi.

Lúc Antonio đi ngang qua chỗ Trương Vân Dao, nàng còn hơi cúi đầu xuống biểu hiện lòng kính trọng.

Trong nhóm người đưa rượu đến có rất nhiều người lập tức đi theo sau lưng Antonio đi ra ngoài.

Xem ra, người nước ngoài râu ria xồm xoàm lần này là "Cải trang vi hành", muốn mở mang kiến thức một chút xem phải chăng có người có thể phẩm được rượu của hắn.

Kết quả, hẳn là làm hắn hài lòng.

Toàn trường yên tĩnh, cho đến khi bóng lưng của người nước ngoài đó biến mất thì vẫn như cũ không có người phát biểu.

Tiễn Hạo Vũ ngây ngốc hơn nửa ngày cũng chưa lấy lại được tinh thần.

- Vị tiểu thư này, vòng phẩm rượu này là tôi thắng đúng không?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi Trương Vân Dao.

Trương Vân Dao nở nụ cười xinh đẹp, duỗi bàn tay trắng nõn ra năm ngón tay khép lại chỉ hướng Bạch Tiểu Thăng nói.

- Vòng này người chiến thắng là Bạch Tiểu Thăng tiên sinh !

Nàng biết rõ tên của Bạch Tiểu Thăng, đồng thời còn giới thiệu cho mọi người biết.

Mọi người nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Vừa rồi, Bạch Tiểu Thăng biểu hiện thật là không thể bắt bẻ, trang chủ của một gia trang về rượu cũng khen ngợi không thôi còn đích thân mới hắn tới làm khách.

Vậy thì bọn họ chẳng còn lý do nào để không tán thưởng Bạch Tiểu Thăng.

- Bạch Tiểu Thăng tiên sinh, ngài thắng ván này.

Trương Vân Dao nở nụ cười chân thành, sai người đưa một bình rượu Shirley chưa mở qua, rồi nói,

- Tôi tên là Trương Vân Dao, ngài có thể gọi thẳng tên của tôi, hoặc gọi là Vân Dao đều được.

Bạch Tiểu Thăng cười gật đầu.

Lâm Vi Vi đắc ý đứng ra, tiếp nhận cái bình rượu Shirley kia, còn thị uy để Hoắc Vũ Manh và Tiễn Hạo Vũ nhìn.

Mặt mũi hai người kia hiện tại đã trắng bệch.

- Lúc trước anh có nói, anh thắng toàn bộ mới tính là thắng!

Hoắc Vũ Manh nghiến răng nghiến lợi, nhìn về phía Trương Vân Dao rồi ra lệnh,

- Lập tức bắt đầu vòng tiếp theo đi.

- Đúng vậy, thêm một vòng nữa, việc ngươi thua là không thể nghi ngờ rồi!

Tiễn Hạo Vũ kêu to.

Không cần hai người này thúc giục, bên ngoài đã có mấy người hạ nhân Trương gia đi tới.

Nhưng mà lần này, không có mỹ nữ bưng bình rượu mà chỉ là đẩy lên hai chiếc xe, trên xe còn để các bình chứa có tạo hình kỳ lạ.

Từ bên ngoài nhìn vào, cái bình chứa kia có kích thước cỡ bằng một cái thùng gỗ không nhỏ, còn việc hình dáng và cấu tạo của nó từ chất liệu gì thì không thể đoán được.

Tất cả các khách mời đều dùng ánh mắt hiếu kỳ quan sát.

- Đây là rượu gì thế?

- Không có bình chứa, dùng thùng gỗ đựng à?

- Chẳng lẽ vòng thứ ba này là uống bia ?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tò mò, nghị luận ầm ĩ.

Ngay cả Hoắc Vũ Manh cũng sững sờ.

- Đây là loại rượu rất đặc biệt, cũng là khách quý của Trương gia đêm nay mang tới, chư vị xem như có lộc ăn rồi.

Trương Vân Dao mỉm cười ra vẻ thần bí, để cho người ta đem ly pha lê lên.

Ly pha lê lần này là loại có cái đế dài giống như ly để uống Champagne!

Nhưng phía trên nó lại biến dạng thành hình tam giác, bởi vì được nhiều người dùng để uống Cocktail, nên cái này còn được gọi là —— ly Cocktail !

- Tại sao lại dùng loại ly này?

- Vậy bên trong cái này rốt cuộc là đựng Champagne, hay Cocktail?

- Champagne có thể dùng loại ly này để uống sao?

- Cocktail ? Hình như cũng không phải!

Mọi người đều xôn xao nghị luận.

Trương Vân Dao mỉm cười không nói, chỉ hướng dẫn các gia nhân lấy rượu ra khỏi bình.

Khi rượu vừa chảy ra, một mùi hương kì dị bỗng toả ra bốn phía, khiến cho toàn trường yên tĩnh.

Bên trong những người khách mời này có những người rất sành về rượu, khi hưởng mùi hương kia bên trong ánh mắt của họ đều hiện lên sự mê ly.

- Tôi chưa bao giờ ngửi qua mùi rượu mà có thể làm rung động lòng người như thế, thật là rung động lòng người mà.

- Thật sự rất muốn uống thử! Đây là loại rượu gì vậy?

Tất cả các khách mời đều nghị luận xôn xao.

Lông mày của Hoắc Vũ Manh hơi nhíu lại, giống như là đang trầm tư, đang hồi tưởng.

Bỗng nhiên, đôi mắt của nàng sáng lên.

Đây là!

Rượu này không bình thường, không phải ai cũng có thể uống!

Tìm một người thường thì đừng nói là uống, ngay cả nghe chắc cũng chưa từng nghe được!

Mà nàng cũng may mắn, uống qua một lần.

Từ đó, ghi khắc không quên!

Mắt thấy Tiễn Hạo Vũ đều có vẻ mặt mê mang, Trương Vân Dao cũng không hiểu sao tâm lý của Hoắc Vũ Manh lần này lại tốt như vậy.

Mọi người tại đây chỉ sợ trừ mình ra không còn ai có thể biết được.

Nàng đang vô cùng đắc ý.

Bên kia, Bạch Tiểu Thăng cũng nhíu lông mày lại, ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc.

Rượu này, hắn cũng quen thuộc.

Nó chính là "Gặp gỡ bất ngờ"!

Bạn cần đăng nhập để bình luận