Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1114: Cô uống sai rồi

Bàn tay điêu luyện pha chế ra loại rượu ngon khiến cho người ta uống vào tim đập thình thịch, giống như mỹ nữ không hẹn mà gặp, rượu này có tên là "Gặp gỡ bất ngờ".

Tên của rượu này còn là do Bạch Tiểu Thăng đặt ra!

Không nghĩ tới vòng thứ ba này lại dùng loại rượu này để phẩm rượu.

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên không thôi.

Sự trùng hợp này so với tên của rượu cũng rất là giống nhau!

Trương Vân Dao nói rượu là khách quý mang tới, chẳng lẽ đêm nay vị khách quý thần bí kia là Mạc Hân!

Hồi tưởng lại bộ dáng của cô gái này, Bạch Tiểu Thăng bất giác mỉm cười, có thể dịu dàng có thể dữ dội, có tâm địa của một nữ hiệp, có tính thần mạo hiểm cao, quả thực làm hắn cực kỳ khắc sâu.

Hơn một năm nay, Mạc Hân cũng thỉnh thoảng liên lạc với hắn.

Không nghĩ tới hiện tại ở Trương gia cũng có thể gặp lại cố nhân!

Kỳ thực, rượu "Gặp gỡ bất ngờ" này về sau đã trải qua mấy lần cải tiến, thậm chí hiện tại chỉ riêng mùi hương thôi cũng đã làm cho mọi người lưu luyến muốn ngửi mãi không thôi.

Mỗi một lần cải tiến, Mạc Hân đều sẽ báo cáo với Bạch Tiểu Thăng, nghe ý kiến của hắn.

Nếu Bạch Tiểu Thăng không tán đồng thì nàng sẽ không cải tiến theo phương thức đó nữa!

Nhắc đến mới nhớ phiên bản "Gặp gỡ bất ngờ" mới nhất Bạch Tiểu Thăng vẫn chỉ mới "Nghe qua", chứ không có tự mình nếm thử, vì vậy hiện tại hắn rất muốn thưởng thức.

- Họ Bạch, lần này anh từ bỏ đi!

Đang lúc Bạch Tiểu Thăng hồi ức lại chuyện xưa thì chợt nghe có người đang cười lạnh.

Bạch Tiểu Thăng lấy lại tinh thần, cũng vừa lúc có người hầu đưa tới một chén rượu.

Bạch Tiểu Thăng tiếp nhận chén rượu, ngẩng đầu lên nhìn đi qua.

Người vừa mới nói là Hoắc Vũ Manh.

Lúc này, nàng đứng ở nơi đó, ngón cái ngón trỏ cầm ly cooktail, đôi mắt đẹp mang theo vẻ si mê nhìn rượu trong ly, giống như đang nhìn “Quỳnh Tương Ngọc Dịch”.

Trên mặt còn có một cỗ kính ý khi nhìn mỹ tửu này.

Ngay cả nàng còn như vậy thì những người khách mời kia còn đến cỡ nào. Ai nấy đều dùng hai tay nâng ly rượu không dám lỗ mãng.

Những người kia một bên thì rất muốn nhấm nhấp loại rượu ngon này, một bên khác thì lại không dám uống sợ mình không biết cách uống sẽ chà đạp mỹ tửu này, vì vậy không nhịn được nhìn hai người Bạch Tiểu Thăng và Hoắc Vũ Manh, hy vọng được hai người "Chỉ điểm".

Nghe Hoắc Vũ Manh nói xong, ánh mắt mọi người đều tụ lại ở trên người nàng.

- Cô muốn tôi từ bỏ sao?

Bạch Tiểu Thăng cười,

- Không biết Hoắc tiểu thư dựa vào đâu mà có thể nói ra những lời như vậy, không lẽ cô rất hiểu loại rượu này sao?

Lời này, khiến cho Hoắc Vũ Manh cười nhạo một tiếng.

- Mọi người tại đây, không có ai có thể hiểu bằng tôi!

Hoắc Vũ Manh lườm Bạch Tiểu Thăng một chút, bên trong ánh mắt bộc lộ sự tự tin, còn có nhàn nhạt ý trào phúng,

- Bởi vì tôi đã có vinh hạnh uống qua rượu này một lần, hơn nữa còn được nghe qua truyền thuyết mỹ diệu từ nó.

Vì lẽ đó nên trong lòng tự tin mười phần sao?

So với người nắm giữ bản gốc như mình còn muốn hơn?

Bạch Tiểu Thăng cười,

- Ồ? Vậy thì Hoắc tiểu thư lấy cái gì để dạy cho tôi?

Đối mặt với thái độ điếc không sợ súng này của Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt của Hoắc Vũ Manh đều là ý tứ "Gỗ mục không thể điêu khắc được".

- Hoắc tiểu thư, nếu cô đã uống qua loại rượu này, lại biết rõ rất nhiều tin tức, vậy thì không ngại chia sẻ cho chúng tôi một chút chứ.

Trương Vân Dao không nhịn được phải lên tiếng.

Tay nàng cũng đang cầm một ly rượu.

Ngay cả nàng là người chủ trì hội phẩm rượu cũng chưa từng được uống qua loại rượu này, cũng như những người khác nàng rất muốn uống nhưng lại sợ mình đường đột khinh nhờn mỹ tửu.

Rất nhiều người nhao nhao gật đầu, ánh mắt tha thiết nhìn về phía Hoắc Vũ Manh.

Ngay cả Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đều có mấy phần hiếu kỳ.

Đúng là Bạch Tiểu Thăng có nói qua với bọn họ về "Gặp gỡ bất ngờ", nhưng mà bọn hắn cũng không có nếm thử mấy lần cải tiến của rượu sau này, nên cũng không nhận ra được.

Cũng là do Bạch Tiểu Thăng có các giác quan phi thường nhạy bén, cùng với siêu cấp trí tuệ nhân tạo Hồng Liên nên vừa rồi mới có thể phân biệt được.

Người phụ nữ này đã uống qua loại rượu đó sao? Vậy cái trận này, sợ là sẽ thua rồi! Nhưng mà mỹ tửu trước mắt, thua cũng không tính là mất mặt.

Cổ Đại Tráng thầm suy nghĩ, sự chú ý của hắn đã đặt hết vào ly rượu trong tay thay vì trận đấu.

Theo hắn thấy, Bạch Tiểu Thăng đã thắng một trận, bây giờ có thua một trận thì cũng là hoà không phân thắng bại, không tính là mất mặt.

Thấy tất cả mọi người đều đặt ánh mắt lên trên người mình, Hoắc Vũ Manh nhếch miệng lên một nụ cười đắc ý.

Chỉ có nàng, đã uống qua loại rượu này!

Chỉ có nàng, biết rõ loại rượu này!

Tại thời khắc này, Hoắc Vũ Manh cảm thấy mình giống như là một Vương Giả cao cao tại thượng, là một Nữ Vương chưởng khống toàn cục!

Bạch Tiểu Thăng đối với rượu Shirley có đánh giá vô cùng chuẩn xác thì đã sao!

Hiện tại, mình sẽ khiến cho hắn không còn lời nào để nói!

- Rượu này có tên là 'Gặp gỡ bất ngờ' .

Hoắc Vũ Manh bắt đầu trình diễn.

Đám người lập tức an tĩnh, nín thở ngưng thần lắng nghe.

- Tương truyền có một cặp nam nữ trẻ tuổi, nam suất khí đa tài, nữ mỹ lệ dịu dàng, bọn họ ở trong lúc vô tình gặp gỡ bất ngờ, hấp dẫn lẫn nhau, ái mộ lẫn nhau. Mỗi ngày trôi qua, bọn họ cảm thấy mỗi một ngày đều là thời gian hoàn mỹ nhất của thế gian!

- Nhưng mà, người nam kỳ thực biết rõ, người nữ có thân phận không bình thường, cuối cùng rồi sẽ có một ngày nàng cũng phải rời đi.

- Người nữ cũng biết rõ ly biệt là chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.

- Nhưng bọn họ lại đem những suy nghĩ đó chôn sâu tận đáy lòng, mỗi ngày ở bên nhau luôn tìm cách làm cho đối phương được vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất. . .

Hoắc Vũ Manh giống như hoà mình vào câu chuyện, ánh mắt như si như say.

Cố sự này, dùng ngôn từ rất giản dị, giống như là đang kể lại một câu chuyện thường ngày, nhưng nó lại làm cho người nghe kìm lòng không được chợt nhớ về mối tình đầu của mình, tình cảm sơ khai lúc hai người mới yêu nhau.

- Cuối cùng, người nữ cũng phải rời đi, nhưng người nam lại không thể gặp mặt để nói lời chia tay.

- Nhưng mà, người nữ có sai người truyền đến cho người nam một câu, chỉ có ba chữ ——

- Em chờ anh!

- Người nam từ đầu đến cuối không có nhụt chí, vẫn một mực đang nỗ lực, hắn tin tưởng sẽ có một ngày mình có thể đứng trước mặt nàng trả cho nàng ba chữ -

- Anh đến rồi!

- Không có chuyện tình long trời lở đất, không có lời thì non hẹn biển, gặp lại nhau như gặp gỡ bất ngờ, cả đời nguyện theo nhau mãi mãi!

Bên trên lông mi dài nhỏ của Hoắc Vũ Manh bất tri bất giác xuất hiện một giọt nước mắt trong suốt, nàng đã bị cố sự này làm cho cảm động.

Khách nam khách nữ tại nơi đây đều rất xúc động, con mắt của rất nhiều người đã trở nên ướt át, nhưng khóe miệng lại treo nụ cười mỉm.

- Đó chính là cố sự của rượu này, nhờ nó mà rượu này mới tồn tại.

Hoắc Vũ Manh nhìn quanh bốn phía, mắt thấy gần như tất cả mọi người bị nàng đả động, nàng cũng không nhịn được kiêu ngạo hơn.

Chỉ là nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, nàng lại ngoài ý muốn phát hiện, người đàn ông này lại có loại biểu tình cổ quái ——

Có chút, dở khóc dở cười?

Thật là một người quê mùa, dung tục!

Hoắc Vũ Manh hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, thậm chí còn có chút phẫn nộ.

Bạch Tiểu Thăng thờ ơ, ai thán một tiếng trong lòng —— Mạc Hân, chắc chắn là cô làm rồi! Đây là lúc trước tôi kể cho cô nghe, sau đó cô xem nó như là cố sự của rượu lan truyền như vậy sao!

Hoắc Vũ Manh trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng xong, quay qua nhìn mấy vị khách mời, giơ ly rượu lên,

- Để cảm ơn cố sự động lòng người của rượu này, chúng ta cùng nâng ly lên nhấm nháp mỹ tửu 'Gặp gỡ bất ngờ' nào.

Rất nhiều người lập tức nâng ly lên.

- Mọi người hãy lấy phương thức uống rượu đỏ, ngửi hương khí, uống một ngụm rượu, sau đó nuốt một nửa còn một nửa hãy lấy lưỡi đưa nó đi khắp khoang miệng!

Khi Hoắc Vũ Manh chỉ điểm, rất nhiều người không tự kìm hãm được mà làm theo.

Ngay cả Hoắc Vũ Manh cũng cẩn thận từng li từng tí, nhấm nháp như thế.

Rượu chạm đầu lưỡi, dư vị kéo dài.

Vẻ mặt rất nhiều người đều vô cùng kích động.

- Loại phương thức này sai hoàn toàn.

Bỗng nhiên một giọng nói truyền đến, không vội không chậm nhưng từng chữ rõ ràng.

Không khí thưởng thức rượu ngon lập tức bị phá tan.

Rất nhiều người kinh ngạc nhìn qua nơi phát ra giọng nói.

Hoắc Vũ Manh cũng mở mắt ra, nhíu mày nhìn qua.

Tâm tình uống rượu bị người khác làm hỏng, nàng rất tức giận!

Người nói chính là Bạch Tiểu Thăng.

- Anh nói tôi uống rượu sai phương thức?

Hoắc Vũ Manh nhìn Bạch Tiểu Thăng bằng ánh mắt căm ghét, cười lạnh nói,

- Thật là nực cười!

- Ngươi đây là đang lòe người khác, ngươi nói Vũ Manh sai, vậy ngươi nói một chút xem, làm như thế nào mới đúng.

Tiễn Hạo Vũ cũng tức giận lên tiếng,

Hắn án lấy phương thức mà Hoắc Vũ Manh nói thực hiện theo, rõ ràng cảm giác hương vị đạt cực hạn rất là hưởng thụ.

Bạch Tiểu Thăng chỉ cười không nói, đi thẳng tới quầy bar bên kia, sau đó trực tiếp lấy nước hoa quả, mỗi một loại rót vào một chút.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, còn gật gật đầu.

- Ừm, như thế này mới đủ thoải mái mà. Đây là bản cải tiến của ‘Gặp gỡ bất ngờ’, hương vị kéo dài, dư vị sau đó một khắc mới là đẹp nhất.

- Chứ không phải do quá trình uống rượu kéo dài mà có được.

Bọn người Hoắc Vũ Manh trợn mắt hốc mồm nhìn chăm chú vào Bạch Tiểu Thăng.

Sau đó, Hoắc Vũ Manh và Tiễn Hạo Vũ giận dữ, liên tiếp gầm thét.

- Nói vớ va vớ vẩn !

- Nói bậy nói bạ !

- Ngươi đây là đang khinh nhờn rượu ngon!

- Người có biết đây là rượu ngon hay không!

- Mọi người không nên tin hắn!

Hai người này liên tục nói không ngừng.

Đám người cũng đều nhìn Bạch Tiểu Thăng bằng ánh mắt xem thường, rượu đẹp như vậy, tại sao có thể dùng phương thức thô bạo như thế để thưởng thức chứ.

Rất nhiều người thậm chí bắt đầu theo phong trào, lên tiếng chỉ trích Bạch Tiểu Thăng.

Đương nhiên, những người kia phần lớn là đã uống rượu.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi qua, án theo cách làm của Bạch Tiểu Thăng, khi rượu vừa mới vào miệng thì đôi mắt của hai người đã bắn ra dị sắc.

Biểu hiện này làm cho một bộ phận người chưa uống do dự.

Cổ Đại Tráng vô cùng xoắn xuýt, bưng ly rượu không biết làm thế nào.

- Các người tin vào phương thức phẩm rượu thô bỉ như vậy sao? Đó là phương thức để thưởng thức rượu ngon à?

Hoắc Vũ Manh mắt thấy rất nhiều người dao động, lập tức giận dữ nói.

Đám người lại lâm vào im lặng.

Trương Vân Dao cũng á khẩu không trả lời được.

- Tôi tin!

Bỗng nhiên, phía sau đám người, bên ngoài đại sảnh, truyền đến một giọng nữ thanh thoát.

- Ai, là ai ở nơi đó nói vớ va vớ vẩn thế!

Hoắc Vũ Manh phẫn nộ nhìn qua nơi phát ra giọng nói.

Mọi người cũng nhìn qua.

Bên ngoài đại sảnh có một đám người đang đi tới, cầm đầu là một mỹ nữ tuyệt sắc, nụ cười tinh khiết ngọt ngào, ở bên cạnh nàng còn có Trương Vũ Đông đi theo.

Hoắc Vũ Manh mắt thấy Trương Vũ Đông đi theo bồi tiếp một người phụ nữ không quen biết, lại còn xinh đẹp như vậy thì lập tức ghen tuông ngập trời, giận dữ nói,

- Cô tin? Cô thì tính là cái gì?

- Im ngay, Hoắc Vũ Manh cô đừng quá phận!

Không đợi người phụ nữ kia đáp lại, Trương Vũ Đông đã giận dữ quát,

- Mạc Hân tiểu thư chính là người sáng tạo ra loại rượu này!

Chỉ một lời nói đã làm cho mọi người ngạc nhiên.

Hai mắt Hoắc Vũ Manh trợn tròn vô cùng lớn, ngơ ngác nhìn người gọi là Mạc Hân tiểu thư kia.

Đây là người sáng tạo ra loại rượu tuyệt vời này sao?

Mạc Hân chỉ mỉm cười nhìn bọn hắn, sau đó nhìn chăm chú về phía người nào đó.

- Tôi chỉ là một người cải tiến rượu mà thôi, không dám xưng danh người sáng tạo.

Mạc Hân đưa tay chỉ Bạch Tiểu Thăng, nụ cười ngọt ngào vô cùng,

- Các người có thắc mắc gì có thể chất vấn anh ta, anh ấy mới là người sáng tạo ra loại rượu này.

Chỉ một câu nói đã làm cho đám người toàn trường như bị sét đánh ngang tai!

Họ Bạch, người sáng tạo ra loại rượu này?

Bọn hắn đang. . . Nghi vấn người sáng tạo ?!

Bạn cần đăng nhập để bình luận