Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1116: Cá nhân tôi, ha thứ cho các người!

Bên ngoài đại sảnh có một đám người nhanh chóng đi vào, những người này vây quanh một vị trung niên và một ông lão.

Vị trung niên “Khí vũ hiên ngang” làm cho người ta nhìn vào thì cảm thấy người đó rất có khí thế không giận tự uy. Lúc người này nhìn người khác, không cần bộ lộ ra cảm xúc vui buồn nhưng vẫn có thể làm cho người khác có cảm giác khiếp sợ.

Mà lúc này, hắn đang cẩn thận từng li từng tí bồi tiếp bên người ông lão kia, trên mặt không dám có một tia bất kính.

Ông lão kia thì mặt trầm như nước đi ở vị trí trung tâm, đi lại vững vàng hữu lực, khí thế trên người còn lớn hơn vị trung niên kia một bậc.

Rất nhiều người nhìn thấy hai người đó thì đôi mắt bỗng nhiên co rụt lại, khí tức đều ngưng tụ.

Người tới không phải là ai khác, người trung niên là Người cầm lái của Trương gia hiện tại Trương Thiên Dục !

Ông lão thì chính là lão gia tử Trương gia —— Trương Hi !

Trong nháy mắt, cả đại sảnh lập tức im ắng.

Các khách mời đều không tự chủ được mà đứng trang nghiêm ngay ngắn, trên mặt lộ ra vẻ kính sợ, cả người còn dịch ra hai bên trái phải tạo ra một con đường rộng lộ ra bọn người Bạch Tiểu Thăng.

- Trương Lão!

- Trương tiên sinh!

Trương Hi và Trương Thiên Dục một đường đi qua, mọi người đều khom người, nhẹ giọng chào hỏi.

Hai người Trương Hi hơi gật đầu, mang trên mặt nụ cười khách khí.

Nhưng mà thời điểm hai người nhìn về phía trước, thì bên trong nụ cười rõ ràng có một tia không vui.

Kết hợp với một màn vừa rồi, rất nhiều người có ánh mắt ý vị thâm trường, ngấm ngầm nhìn về phía Tiễn Hạo Vũ.

Tiễn Hạo Vũ thấy vậy cũng choáng váng.

Vừa rồi, hắn thật là uy phong, lời nói vang dội, động trời!

Mỗi một vị có mặt ở đây đều nghe được.

Dư âm của từng câu vẫn còn quanh quẩn bên tai, vẫn còn chưa tiêu tan hết.

- Tiễn Gia tôi năm đó giúp đỡ Trương gia người như thế nào, anh cũng quên, Trương gia các người đều quên!

- Ở chỗ của người vong ân phụ nghĩa thì cũng đừng có nói đến quy củ làm gì!

- Cho dù Trương lão gia tử đích thân đến, cũng đừng hòng tôi xin lỗi bọn họ!

Lời này nói ở tại Trương gia, đâu chỉ là cuồng bá!

Nhưng mà chân trước uy phong,

Chân sau lão gia tử Trương gia đã giá lâm.

Những lời này lập tức trở thành thiên lôi. Nói không tốt, có thể làm cho chính mình nổ thành thịt nát xương tan.

Nhìn thấy lão gia tử Trương Hi đứng trước mắt, còn ánh mắt của Trương Thiên Dục lại đạm mạc nhìn mình, lạnh lẽo không có chút cảm tình nào.

Tiễn Hạo Vũ rất muốn cho chính mình một cái bạt tay.

Mình làm sao lại tiện miệng như thế!

Trong lòng của Tiễn Hạo Vũ hiện tại rất bất ổn.

Làm sao bây giờ !

Họ sẽ xử lý mình như thế nào đây!

. . .

Trương Hi và Trương Thiên Dục đứng tại phía trước cách đó không xa, cái khí thế kia khiến cho Tiễn Hạo Vũ cảm giác từng cơn lạnh truyền tới, làm cho hai chân hắn run rẩy. Trên mặt hắn giật giật mấy cái mới nhếch miệng lên miễn cưỡng nở nụ cười.

Hoắc Vũ Manh cũng không dám làm càn nữa, nhưng vẫn tỏ vẻ đáng thương khổ sở như cũ, nước mắt ngắn nước mắt dài hòng lấy lòng hai vị trưởng bối, nhỏ nhẹ cất giọng,

- Trương gia gia, Trương thúc !

Hai người nghe vậy cũng chỉ hơi gật gật đầu.

Thần sắc Trương Vân Dao cung kính, ở xa xa khom người xem như chào hỏi.

Cổ Đại Tráng thì chạy tới bên người Bạch Tiểu Thăng, nhìn một chút sau đó nhích sát lại gần hắn, đè thấp giọng nói thì thầm,

- Bạch tiểu ca, vị trung niên kia chính là người cầm lái Trương gia hiện tại, chủ tịch HĐQT tập đoàn của Trương gia Trương Thiên Dục tiên sinh. Lão tiên sinh bên cạnh hắn là lão gia tử của Trương gia, Trương Hi lão tiên sinh. Những người vãn bối như chúng ta ở trước mặt hai vị này cũng không dám lỗ mãng!

- Hiện tại, Tiễn Hạo Vũ tên xui xẻo kia xem như đã chọc giận họ rồi, chúng ta chỉ cần đứng ở đây thành thật chờ đợi, ngàn vạn đừng đổ thêm dầu vào lửa, cậu cũng đừng chủ động tố khổ.

- Hai người họ hỏi cái gì, chúng ta chỉ cần trả lời lại cái đó. . .

Tuy nói Bạch Tiểu Thăng cùng Trương Vũ Đông và vị khách quý thần bí Mạc Hân hình như cũng có quan hệ, nhưng ở Trương gia này, trước mặt hai vị đại thần, Cổ Đại Tráng cảm thấy sợ hãi cũng là điều đương nhiên.

Cổ Đại Tráng sợ Bạch Tiểu Thăng chủ động mở miệng, yêu cầu một cái cái gọi là "Công chính", khiến cho lão gia tử của Trương gia xuống đài không được, kết quả là thắng không đáng tiền, ngược lại còn bị thiệt lớn.

Theo Cổ Đại Tráng thấy thì lão gia tử Trương gia nói một câu lúc đến kia nghe như rất giận dữ, nhưng quan hệ của Trương gia cùng Tiễn Gia không thể quá căng thẳng được.

Dù gì Tiễn Gia cũng là ân nhân và đồng bạn hợp tác với Trương gia, Trương lão gia tử lại là người đức cao vọng trọng, biết tự kiềm chế thân phận, không thể nào tức giận với vãn bối được.

So sánh với bọn hắn, Bạch Tiểu Thăng mới là "Người ngoài".

Hai vị đại nhân vật của Trương gia đều tới, bốn phía tất cả mọi người đều không dám phát ra tiếng động, Cổ Đại Tráng còn có thể tốt ý nhắc nhở mình.

Bạch Tiểu Thăng cười với hắn một cái, đối với tên gia hỏa này ngược lại có thêm hai phần hảo cảm.

Gặp lại là duyên, cũng có thể đưa lão Cổ một phần chỗ tốt.

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ trong lòng như thế.

Bên kia, Tiễn Hạo Vũ đã tươi cười đi qua nghênh đón.

Nhưng mà, nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

- Trương gia gia, Trương thúc, hai ngài sao lại tới đây ạ. Thật là, cũng không thông báo cho những tiểu bối như chúng con một tiếng, những người hạ nhân này đúng là làm ăn tất trách quá!

Tiễn Hạo Vũ cũng không ngốc, một câu có vẻ như oán trách, nhưng trọng điểm để cho hai vị kia nghe thấy chính mình là tiểu bối.

Tiểu bối mà, nhất thời khinh suất, không lựa lời nói, trưởng bối sao có thể trách phạt được.

- Tiểu tử Tiễn Gia, cậu mà là tiểu bối sao.

Trương Hi nở nụ cười lạnh khiến cho Tiễn Hạo Vũ nhìn thấy khẽ run rẩy,

- Tiểu bối mà có thể ở Trương gia chúng tôi la lối om sòm, chỉ trích lão đầu tử tôi vong ân phụ nghĩa sao. Tôi thấy cậu mới là trưởng bối !

Lời này, quá nghiêm trọng rồi!

- Đây không phải là tiểu tử nhất thời kích động sao, nói sai mà!

Tiễn Hạo Vũ lập tức cười làm lành nói,

- Chúng con chỉ ở chỗ này đùa giỡn có chút quá thôi!

- Đùa giỡn!

Trương Thiên Dục mặt không biểu tình lặp lại hai chữ này.

- Đúng vậy Trương thúc, chỉ là đùa giỡn thôi!

Con mắt của Tiễn Hạo Vũ xoay chuyển, sau đó chỉ vào Bạch Tiểu Thăng đang đứng bên kia,

- Đều là do tên tiểu tử này quá phận, thế mà làm cho Vũ Manh nhục nhã trước mặt mọi người.

- Ngài nói xem còn đứng ra giúp người của mình có đúng không! Sau đó kéo luôn mình vào chuyện này. Ban đầu, con không có gây chuyện mà!

- Người kia làm nhục con, kêu con phải xin lỗi một cô gái trước mặt nhiều người! Còn làm sao có thể đáp ứng? Con dù sao cũng là người nối nghiệp của Tiễn Gia không phải sao, hiện tại con còn đang ở Trương gia, con mất mặt thì mặt mũi của ngài cũng sẽ không dễ nhìn mà!

Năng lực ngụy biện của Tiễn Hạo Vũ xác thực không đơn giản.

Cổ Đại Tráng bĩu môi một cái, ngầm ngầm nói với Bạch Tiểu Thăng,

- Cứ để cho hắn nói, chớ để ý, chúng ta ngàn vạn lần phải nhẫn...

Cổ Đại Tráng nói còn chưa dứt lời thì Bạch Tiểu Thăng đã mở miệng, câu chuyện trực chỉ Tiễn Hạo Vũ.

- Anh cũng biết mình là người nối nghiệp của Tiễn Gia trong tương lai, vậy anh cũng phải biết có chơi có chịu chứ! Hiện tại, hãy xin lỗi vị trợ lý này của tôi đi!

Bạch Tiểu Thăng cất giọng nói, tay còn chỉ về phía Hoắc Vũ Manh,

- Còn có cô nữa!

Bạch Tiểu Thăng thế mà ở trước mặt hai vị lão đại của Trương gia, không chút khách khí làm khó dễ người khác!

Cổ Đại Tráng tràn đầy kinh hãi.

Vị tiểu ca này, quá không giữ được bình tĩnh!

Cũng khó nói, chắc do hắn chưa biết quan hệ của ba nhà Trương gia, Tiễn gia và Hoắc gia như thế nào?

Bọn họ có thể nói là người thân một nhà đó!

Coi như trước mặt mọi người huyên náo túi bụi, nhưng kết quả cuối cùng thì như thế nào?

Ngươi nói những lời này chỉ càng khiến cho Trương Lão tiên sinh càng khó làm việc!

Bọn họ làm sao có thể không trách ngươi!

Cổ Đại Tráng gấp gáp suy nghĩ thay cho Bạch Tiểu Thăng.

- Ngài nhìn xem, ngài nhìn một cái đi ! Hắn ngay trước mặt hai vị vẫn phách lối như vậy, đây còn là khách mời sao, còn để chủ nhân vào mắt sao!

Tiễn Hạo Vũ lập tức kêu to.

Hiện tại hắn cảm thấy vô cùng khoái ý.

Tên tiểu tử họ Bạch, đơn giản là ngu xuẩn !

Thật không biết quan hệ giữa Trương gia, Tiễn Gia và Hoắc gia tốt bao nhiêu sao?

Ở trước mặt Trương Hi lão gia tử, thế mà còn dám vênh mặt hất hàm sai khiến.

Đúng là muốn tìm chết mà!

Tiễn Hạo Vũ quả quyết nắm lấy cơ hội, châm ngòi thổi gió.

Khách mời ở bốn phía cũng hồi hộp nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, rất nhiều ánh mắt mang theo vẻ thương hại.

Suy nghĩ trong lòng của bọn họ cùng với Tiễn Hạo Vũ không khác lắm.

Trương Vân Dao thầm than.

Chính nàng, cũng cho là như vậy.

Khóe miệng Hoắc Vũ Manh, mơ hồ hiện lên một tia cười nhạo.

Nàng cũng tin tưởng vững chắc, Trương gia gia, Trương thúc thúc sẽ không thật sự làm cho nàng xuống đài không được.

Đối mặt với cái tên không có mắt còn dám đổ thêm dầu vào lửa này, tin tưởng hai vị trưởng giả của Trương gia đã rất giận.

Trương Hi và Trương Thiên Dục nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, trên mặt còn mang theo nụ cười.

Cái nụ cười vô cùng thiện ý này so với thái độ băng lãnh lúc nãy khi đối diện với Tiễn Hạo Vũ bị mọi người xem thành —— hai vị lão đại này, lòng dạ thật thâm trầm.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười lại, Mạc Hân ở bên cạnh hắn cũng cười nhạt một tiếng, sau đó gật gật đầu với mấy người Trương gia.

Trương Vũ Đông vội vàng đi tới bên cạnh Trương Thiên Dục gấp rút thì thầm vài câu, lại chạy tới nói hai câu với Trương Hi.

Mặc dù người của Trương gia rất có thể đã báo lên cho họ biết Bạch Tiểu Thăng là người sáng chế ra "Gặp gỡ bất ngờ", nhưng việc này can hệ trọng đại, Trương Vũ Đông không thể không thận trọng, thuật lại một phen.

Dù sao, chuyện này cũng chỉ cần một câu nói, không tốn bao nhiêu thời gian.

Cha con Trương Hi và Trương Thiên Dục nghe xong thì liếc nhau, bên trong ánh mắt hiện lên một tia quyết đoán.

Trương Thiên Dục cất giọng nhìn mọi người nói rõ ràng từng chữ,

- Sự tình đầu đuôi, chúng tôi đều đã biết được! lần đặt cược này đều là do mọi người hưng phấn mà ước định.

Tiễn Hạo Vũ nghe xong lời này thì lập tức mừng rỡ.

Đây rõ ràng là muốn thiên vị cho mình mà!

Đôi mắt của Hoắc Vũ Manh híp lại rồi lườm Bạch Tiểu Thăng bên kia một chút, khóe miệng treo một nụ cười lạnh.

Chung quy.

Trương, Tiễn, Hoắc vẫn là một nhà!

Rất nhiều người nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt lộ ra vẻ đồng tình.

- Nhưng mà, con cháu gia tộc trong thương đạo phải lấy nhất ngôn cửu đỉnh làm đầu, Hoắc Vũ Manh và Tiễn Hạo Vũ, hai người các ngươi đã đáp ứng, vậy thì đúng hẹn mà thực hiện đi!

Trương Thiên Dục nhìn về phía Hoắc Vũ Manh và Tiễn Hạo Vũ, sau đó gào to một tiếng mà mọi người đều nghe rõ ràng.

Nghe xong lời này, Hoắc Vũ Manh và Tiễn Hạo Vũ lập tức sửng sốt.

Trương Thiên Dục đang kêu bọn họ xin lỗi ?

Chuyện này sao có thể !

Trương gia, Tiễn Gia và Hoắc gia cùng tồn tại ân tình và lợi ích!

Làm sao có thể để cho con cháu nối dõi của hai nhà mất mặt trước mặt mọi người ở Trương gia được!

- Trương thúc, ngài đây là. . .

Tiễn Hạo Vũ không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

- Trương thúc !

Hoắc Vũ Manh thì dậm chân, làm một bộ ủy khuất nũng nịu, nhìn về phía Trương Hi,

- Trương gia gia !

Cổ Đại Tráng trợn mắt há hốc mồm nhìn những gì đang diễn ra. Trương Vân Dao cũng sững sờ.

Bọn hắn, quả thật không nghĩ ra được kết quả này.

Trương Hi yên lặng đưa mắt nhìn Hoắc Vũ Manh và Tiễn Hạo Vũ.

- Quyết định này cũng chính là quyết định của ta, hai người các ngươi là hai tiểu bối lại có thể không nghe theo sao! Không thèm quan tâm đến quyết định của lão già này sao!

- Nhưng mà. . .

- Hoắc Vũ Manh, cô trở về chuyển cáo cho Hoắc Thành!

- Tiễn Hạo Vũ, cậu cũng trở về chuyển cáo cho Tiễn Từ Phong!

- Từ giờ về sau, Trương gia không còn thiếu nợ nhau với Hoắc gia và Tiễn Gia các người, tình cảm, sinh ý nhất đao lưỡng đoạn, các hợp tác, liên kết hiện tại đều sẽ chấm dứt.

Lời nói này của Trương Hi như một tiếng sấm.

Thời khắc nó vừa phát ra đã làm cho đại sảnh nổ tung.

Không xin lỗi liền ân đoạn nghĩa tuyệt ?

Tình huống này là như thế nào!

Có cần thiết phải như vậy hay không!

Thời khắc mọi người còn đang choáng váng, Trương Hi đã chỉ tay về phía Bạch Tiểu Thăng, nói một cách vô cùng khẳng định,

- Hắn là khách nhân tôn quý nhất của Trương gia tôi. Nếu như hắn không cao hứng, thì cho dù có cắt đứt quan hệ với hai nhà các người, Trương gia tôi cũng không có gì hối tiếc!

Lời nói này của Trương Hi đã không còn là ném lựu đạn nữa mà chính thức ném pháo oanh tạc luôn rồi.

Ngoại trừ mấy người quan trọng, những người còn lại khi nghe thấy điều này đều cảm thấy thế giới quan của mình như bị phá vỡ.

Một người là lão gia tư của Trương gia đức cao vọng trọng, một người khách mời trẻ tuổi đến không thể trẻ hơn được nữa, còn được xem như là người đồng trang lứa với mình.

Tên họ Bạch kia, ở trong mắt lão gia tử Trương gia lại có địa vị cao như thế!

Thậm chí vượt qua cả Tiễn Gia và Hoắc gia có tình cảm hợp tác với nhau nhiều năm như vậy!

Khách mời toàn trường đã không còn biết nói cái gì cho phải.

Hoắc Vũ Manh, Tiễn Hạo Vũ, Trương Vân Dao, Cổ Đại Tráng đều nhìn Bạch Tiểu Thăng bằng ánh mắt sợ hãi.

Vị này, đến tột cùng là có lai lịch như thế nào!

Bạch Tiểu Thăng đối mặt với biểu hiện “khoa trương” của Trương Hi cũng chỉ mỉm cười.

Nhất định là Trương Vũ Đông đã báo cáo lại với Trương Hi và Trương Thiên Dục rằng mình có quan hệ rất tốt với Mạc Hân, lại thêm thân phận của chính mình và mang danh là người sáng chế ra “Gặp gỡ bất ngờ”.

Chỉ là lấy Tiễn Gia và Hoắc gia so sánh với chính mình, vậy ở trong mắt người Trương gia, bọn họ tính là cái gì?

Huống hồ, sợ là Trương Hi và Trương Thiên Dục cũng đã sớm cực kỳ bất mãn đối với hai nhà kia, từ lúc hai người Trương Hi vừa ra trận, Bạch Tiểu Thăng liền biết rõ điểm này.

Từ cục diện ngày hôm nay mà xét, Trương Hi bọn họ nhất định sẽ mượn chuyện của mình để thoát khỏi quan hệ với hai cái nhà này!

Chính mình, nhiều lắm chỉ xem như một liều thuốc kích thích.

Trương Hi không hổ là người già thành tinh !

Bạch Tiểu Thăng cảm thán không thôi.

Hôm nay, coi như Hoắc Vũ Manh và Tiễn Hạo Vũ trước mặt mọi người xin lỗi mình, đồng thời mình cũng biểu thị sự tha thứ, Trương gia cũng sẽ không cùng hai nhà này tiếp tục hợp tác!

Bạch Tiểu Thăng âm thầm suy nghĩ.

Tiễn Gia và Hoắc gia có con cháu thành sự thì ít bại sự thì nhiều. Xác thực, không phải là đồng bọn để hợp tác lâu dài!

Hơn nữa Trương gia đối với cái kia hai nhà, có thể nói, cũng đã hết tình hết nghĩa.

Trương Hi nói xong những lời nói kia, sau đó mang theo con trai Trương Thiên Dục, cháu trai Trương Vũ Đông đến gần Bạch Tiểu Thăng, nụ cười tràn đầy giống như là bạn bè lâu năm.

Tuy nói xuất phát từ vai vế của Tống giai đại sư, Hạ Hầu Khải thì ông ta cũng được xem là một nửa trưởng bối của Bạch Tiểu Thăng, nhưng mà Bạch Tiểu Thăng không riêng gì thân phận hiển hách ở tập đoàn Chấn Bắc mà còn có quan hệ với Mạc Hân.

Trương Hi đương nhiên sẽ không thật sự tự cho mình là trưởng bối.

- Tiểu Thăng, lão phu cố ý đến chậm chính là muốn cho cậu ở chỗ này vui vẻ một chút, không muốn để cho cậu chơi không thoải mái, vì thế cậu đừng trách móc tôi nhé.

Trương Hi cười ha hả nói.

Đường đường là lão gia tử của Trương gia, vậy mà lại đi nói với một người trẻ tuổi là "Chớ trách móc" mình.

Các vị khách nghe xong đều trợn tròn mắt.

Cổ Đại Tráng còn khoa trương hơn nữa, da mặt thì run rẩy, lấy tay vặn bắp đùi của mình, trong miệng thì thào nói,

- Má ơi, tôi không nằm mơ đó chứ!

Các vị khách lúc này mới phát hiện, từ lúc các trưởng bối của Trương gia giá lâm thì Bạch Tiểu Thăng vậy mà lưng eo vẫn thẳng tắp, không có bất kỳ hành động hành lễ nào, cũng không có chủ động đi về phía đối phương.

Điều này làm cho phán đoán của mọi người về thân phận của Bạch Tiểu Thăng được nâng cao thêm một bậc nữa !

Rất nhiều người nhanh nhạy còn chú ý đến chi tiết, có thể làm cho Trương Hi lão gia tử chính miệng xưng là "Khách nhân tôn quý nhất", vậy thì nhận vật này có thân phận đến bực nào! Là đến từ siêu cấp Đại Gia Tộc sao!

Các tân khách nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, bên trong ánh mắt đều tràn đầy kính sợ.

Hoắc Vũ Manh và Tiễn Hạo Vũ cũng trợn tròn mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, hai tròng mắt như sắp lòi ra ngoài.

Bởi vì hắn mà Trương gia muốn đoạn tuyệt với hai nhà bọn họ !

Trương Hi còn tự thân đi qua nói chuyện với hắn?

Hắn, đến cùng là ai!

- Bạch tiên sinh, chiêu đãi không chu toàn.

Trương Thiên Dục cũng nhẹ nhàng cười nói một tiếng xem như xin lỗi.

- Trương lão gia tử nói quá lời rồi, tôi ở chỗ này vẫn rất vui vẻ, còn thắng được hai bình rượu nữa đó.

Bạch Tiểu Thăng cười nói, đồng thời còn cười gật đầu với Trương Thiên Dục.

- Nơi này không phải là địa phương để nói chuyện, Bạch tiên sinh, mời!

Trương Thiên Dục cười nói, sau đó làm một thủ thế mời.

Nhân vật như thế vậy mà còn phải mời Bạch Tiểu Thăng ngay trước mặt toàn bộ tân khách.

Mọi người đều im lặng.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

Nhưng trước khi đi, hắn lại nhìn về phía Hoắc Vũ Manh và Tiễn Hạo Vũ.

Hai người kia cũng ngây ngốc nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Tôi bước ra khỏi cánh cửa này mà còn chưa nghe được lời xin lỗi, vậy hai vị cũng không cần nói nữa.

Bạch Tiểu Thăng cười nhạt nói.

Cái nụ cười này, để cho người ta nhìn thấy không rét mà run.

Hai mắt của Hoắc Vũ Manh và Tiễn Hạo Vũ bất chợt co rút lại.

Bạch Tiểu Thăng đi ra gần tới cửa, hắn đang song hành cùng với Trương Hi !

Trương Hi, Trương Thiên Dục và Trương Vũ Đông cũng không nhìn hai người Hoắc Vũ Manh và Tiễn Hạo Vũ.

Thời điểm giảng ân tình bọn họ sẽ có đủ lý do để tha thứ cho lỗi lầm của một người!

Nhưng vào thời điểm quyết định, bọn họ sẽ có thể nhất đao lưỡng đoạn !

Trương gia ở trên con đường thương đạo, tam đại hưng thịnh, không phải không có đạo lý.

Mắt thấy bọn họ đã đi sắp tới cửa ra vào.

- Miệng tôi tiện, thật xin lỗi!

Một giọng nữ thê lương vang lên, ẩn ẩn mang theo tia tuyệt vọng, ủy khuất.

Hoắc Vũ Manh, cúi đầu.

Bạch Tiểu Thăng vẫn như cũ trò chuyện với Trương Hi, tựa hồ mắt điếc tai ngơ.

- Miệng tôi tiện, thật xin lỗi!

Một giọng nam dồn dập vang lên.

Tiễn Hạo Vũ, cúi đầu.

Bạch Tiểu Thăng vừa đi tới cửa thì ngừng chân, quay đầu liếc mắt nhìn hai người một cái rồi cười nói,

- Cá nhân tôi, tha thứ cho các người.

Lời này của Bạch Tiểu Thăng là có ý riêng, Hoắc Vũ Manh và Tiễn Hạo Vũ ở trước mặt mọi người hô xong mấy câu kia, sớm đã vô cùng ngượng ngùng thì làm sao còn có tâm trí để nhận ra thâm ý đó.

Chỉ có Trương Hi và Trương Thiên Dục nghe xong thì cười nhạt một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng, Mạc Hân, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi theo ba người Trương gia ra khỏi đại sảnh.

Đại sảnh yên lặng một lát, khách mời mới thức tỉnh, bạo phát, nhiệt liệt thảo luận.

Liên quan tới thân phận thần bí của Bạch Tiểu Thăng đã để cho người ta có không biết bao nhiêu chuyện để nói.

Cổ Đại Tráng lập tức bị đám người vây quanh hỏi thăm đủ thứ chuyện.

Hắn “ngồi trên băng ghế lạnh” đã quen, giờ được người ta nhiệt tình như vậy thì lập tức mặt mày hớn hở.

Càng về sau, nếu không phải mỹ nữ hỏi thì hắn sẽ không trả lời. . .

Cổ Đại Tráng bắt đầu chém gió, nói cái gì mà mình với Bạch Tiểu Thăng đã là bạn đã nhiều năm. . .

Mà Hoắc Vũ Manh và Tiễn Hạo Vũ từ lúc tự vả mặt mình, cúi đầu xin lỗi trước mặt mọi người thì đã không còn mặt mũi mà ở lại đây nữa.

Bọn họ coi là sự tình đã dừng lại ở đây rồi.

Bọn hắn còn muốn mau chóng về nhà, càu nhàu với trưởng bối, nói cho người lớn trong nhà biết Trương gia quá phận như thế nào, vong ân phụ nghĩa như thế nào!

Hoắc Vũ Manh và Tiễn Hạo Vũ sau khi trở về đổ dầu vào lửa, xác thực có tác dụng, trưởng bối của Tiễn Gia và Hoắc gia thật đúng là rất tức giận vì Trương gia không nể mặt mũi của mình nên muốn chất vấn một phen. Nhưng rất nhanh thôi bọn họ sẽ phát hiện cửa lớn của Trương gia họ còn không thể nào vào được!

Những dự án hợp tác với Trương gia, không đến một tuần đều bị đoạn tuyệt!

Hành động quả thật rất quả quyết dứt khoát !

Tiễn Gia và Hoắc gia dưới sự tức giận cũng quyết định cho Trương gia một cái giáo huấn, bọn hắn nhanh chóng tụ tập bạn bè thương đạo của mình, trắng trợn nói Trương gia "Vô sỉ", hiệu triệu mọi người nhất trí ngăn chặn Trương gia. . .

Nhưng mà giày vò đến giày vò đi, Tiễn Gia và Hoắc gia sẽ phát hiện, những người mà bọn họ gọi là bạn bè thương đạo cơ hồ đều nghiêng về một bên, dựa sát vào Trương gia, thậm chí có một số người còn xuất thủ với bọn họ!

Dù sao, Trương gia thế lớn, còn có nhiều tiền hơn!

Hơn nữa, Tiễn gia và Hoắc gia làm như vậy, mà Trương gia đều cho bọn hắn nhiều lợi ích hơn thì tuyệt đối Trương gia tốt hơn !

Hành động của Tiễn Gia, Hoắc gia mới là ti tiện vô sỉ rõ như ban ngày.

Tiễn Gia và Hoắc gia có khả năng không nghĩ tới, Trương gia đối với mình dễ dàng tha thứ như vậy cũng không phải bắt nguồn từ tình cảm. Trương gia cũng đi lên từ thương đạo vì thế họ đang dùng bọn hắn để thể hiện khí độ của Trương gia.

Đương nhiên thời điểm bọn họ biết được điều đó thì đã chậm. . .

Lần này về sau, chỉ hai năm ngắn ngủi, Tiễn Gia và Hoắc gia sa sút, từ một công ty lớn nổi danh một đường xuống dốc đến bất nhập lưu.

Đương nhiên, đây đều là những chuyện sau này.

Đêm đó, còn xảy ra một việc, Cổ Đại Tráng được người Trương gia mời đi, sau đó có tin đồn Cổ gia bọn hắn được hưởng 5% cổ phần của công ty Tửu nghiệp mà Trương gia mới thành lập.

Cái công ty đó được Trương gia bơm một tỷ tiền vốn lưu động.

Cổ Đại Tráng cho biết đây là quà mà bạn tặng. . .

Lúc đó, Cổ Đại Tráng như phát mộng, khi hắn gọi điện thoại cho cha của mình thì cứ nói lắp bắp.

- Alo, cha, cái kia. . . Người biết rõ vì sao gọi là 'Gặp gỡ bất ngờ' không. . .

- Ừm, nhà mình muốn hợp tác với Trương gia đó!

Bạn cần đăng nhập để bình luận