Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1119: Xéo ngay cho ta !

Tòa nhà truyền thông Thiên Du, tại cửa vào đại sảnh ở lầu một, thường ngày chỉ có một người bảo an đứng trước cửa.

Nhưng hôm nay lại có hai người.

Mới đầu nhiên viên khi tiến vào còn không có để ý đến, chờ lúc thấy rõ ràng người đứng đó là ai thì không khỏi giật mình kêu lên.

Một người là Tôn Nhị Thành, quản lý của bộ bảo an của Thiên Du truyền thông.

Còn người còn lại là Tổng giám đốc, Dương Đại Thịnh!

Tổng giám đốc đến trông cửa ?

Việc này ai mà tin cho được!

Đa số đều có ý nghĩ đầu tiên là, khả năng là Tổng giám đốc đang chờ một vị khách quý nào đó!

Thế nhưng nếu thật sự là khách quý, thì chiến trận này cũng có chút quá ít người rồi.

Mọi người đi qua, đều rất khó hiểu.

Hai giờ sau, Dương Đại Thịnh vẫn còn đứng ở nơi đó, cất bước đứng thẳng, biểu lộ căn bản không giống như là đang chờ người, mà là ủ rũ cúi mặt, mày cau chặt lại, ánh mắt hằm hằm nhìn người đang ra vào, dường như người nào cũng nợ hắn trăm tám mươi vạn vậy.

Những nhân viên đi vào công ty bị nhìn chằm chằm tâm lý cũng từng đợt run rẩy, đều vội vàng cùng Tổng giám đốc cười làm lành, gật đầu.

Nhưng Dương Đại Thịnh vẫn hờ hững lạnh lẽo như cũ.

So sánh với các nhân viên công ty tiến đến, kỳ thực Tôn Nhị Thành mới thật sự là không ngừng kêu khổ.

Hắn cùng Tổng giám đốc đứng mặt đối mặt đến tận hai giờ!

Đãi ngộ này, chưa ai từng được hưởng thụ qua!

Thường ngày, Tôn Nhị Thành luôn ở trong văn phòng của mình uống trà, nhiều lắm là đến phòng quan sát tuần tra một chút, đùa giỡn nữ nhân viên một chút.

Hiện tại, hắn phải giống như một cái bảo an đứng ở chỗ này trông cửa, cùng Tổng giám đốc mặt đối mặt!

Áp lực tâm lý rất lớn!

Còn có, đứng gác trong thời gian ngắn thì còn có thể nhịn được, đằng này đứng đã được hai giờ rồi!

Bắp chân Tôn Nhị Thành đã sắp bị chuột rút rồi.

Nếu tiếp tục như thế, không phải là biện pháp tốt!

Tôn Nhị Thành thầm nghĩ, mặc kệ Tổng giám đốc đã chịu khích thích gì, không thể để cho hắn một mực đứng ở đây được, nếu không mình chẳng khác gì đang bị dẫn ra pháp trường!

Nghĩ được như vậy,

Tôn Nhị Thành cười làm lành rồi tiến lại gần.

- Nhìn cái gì, tự tiện rời cương vị, trở về chỗ ngay!

Dương Đại Thịnh trừng Tôn Nhị Thành một chút.

Nếu hỏi Dương Đại Thịnh có mệt mỏi không? Câu trả lời là phi thường mệt mỏi !

Có muốn tìm một chỗ ngồi nghỉ một lát không? Phi thường muốn!

Thế nhưng không được a !

Hắn đã là người "Mang tội trên người", được Uông Tử Du tiên sinh sung quân đi làm bảo vệ trông cửa, lại muốn không biểu hiện một chút, để cho Uông tiên sinh thấy được, thì hắn liền triệt để xong đời!

Đối mặt với sự nổi giận quát lớn của Dương Đại Thịnh, Tôn Nhị Thành vẫn như cũ dùng vẻ mặt vui cười đối mặt.

Ai kêu nhân gia là Tổng giám đốc chứ!

- Dương Tổng, ngài đã đứng ở chỗ này hơn hai giờ rồi, tôi biết rõ ngài muốn làm một tấm gương tốt, muốn trải nghiệm các chức vụ ở cơ sở. Nhưng mà sức khoẻ của ngày không những quan trọng đối với chính ngài mà còn đối với công ty nữa! Nếu ngài mệt mỏi xin nghỉ, vậy thì những tên cấp dưới như chúng tôi sẽ giống như Lục Thần vô chủ, đến lúc đó nếu gặp phải đại sự gì, chúng tôi cũng không thể trược tiếp đi xin chỉ thị từ Uông tiên sinh được. Ngài thấy có đúng không?

Bản lĩnh vỗ mông ngựa của Tôn Nhị Thành ở Thiên Du truyền thông, tuyệt đối được xếp vào top đầu.

Hắn vuốt mông ngựa không hề cứng nhắc, có tình có lý, không hề nịnh nọt, một mặt nghiêm túc, chính khí lẫm thiên.

Dương Đại Thịnh liếc hắn, hừ lạnh một tiếng, lầm bầm nói,

- Tiểu tử ngươi còn có chút lương tâm ! Thế nhưng ta không ở chỗ này không được a, là Uông tiên sinh. . . An bài.

- Đã rõ, đã rõ!

Tôn Nhị Thành vội vàng nói.

Kỳ thực hắn một điểm cũng không hiểu rõ, đây là an bài cái gì, nhìn thấy càng giống như là xử phạt.

Nhưng mà, công việc trông cửa này không hề có người muốn làm, nhưng nếu lãnh đạo làm việc này, làm cấp dưới ngàn vạn lần không thể hỏi nhiều.

- Dương Tổng, Uông tiên sinh muốn ngài trông cửa, thế nhưng không nói là ngài chỉ được đứng chờ ở chỗ này thôi. Bảo an chúng tôi, còn có thể luân chuyển cương vị, ai có thể chịu được đứng một lúc mấy giờ liền chứ.

Tôn Nhị Thành cười nói,

- Ngài có thể đến ghế sô pha ở đại sảnh ngồi nghỉ một chút, chỉ cần nhìn chằm chằm sang bên này là được rồi. Nơi này, tôi sẽ sắp xếp người khác đến thay, đồng dạng, không hề bị ngắt quãng. Còn ngài sẽ không bị mệt nhọc, ngài thấy thế nào?

Dương Đại Thịnh nghĩ nghĩ, rồi hơi gật gật đầu.

Có lý !

Mấu chốt là, hắn cũng thật sự mệt mỏi. Hai giờ rồi, hắn thường ngồi trong văn phòng, thân thể này vốn đã rất yếu ớt, vẫn là "Người đã trung niên bất đắc dĩ, giữ ấm trong chén ngâm cẩu kỷ"*, nếu cứ đứng như vậy đến cuối cùng sẽ phải ngã xuống mất, vậy thì còn mất mặt hơn nữa, được chả bằng mất.

*Ý là người già thì không thể làm theo ý mình nữa phải bảo trọng thân thể.

- Biểu hiện này của ngài, người ở đây cũng thấy cả rồi, coi như sau đó Uông tiên sinh có hỏi, mọi người cũng có thể chứng minh ngài đã nghiêm túc làm việc.

Tôn Nhị Thành giơ ngón tay cái, tán thành nói.

- Vậy ta đi nghỉ một lát ?

Dương Đại Thịnh hỏi.

- Nhất định phải nghỉ một lát, bên này tôi sẽ an bài thỏa đáng.

Tôn Nhị Thành vỗ ngực cam đoan.

Vị tổ tông này vừa đi, mình cũng có thể bảo cấp dưới thay ca, mình cũng có thể đi nghỉ được rồi!

Tôn Nhị Thành thầm nói.

- Được, vậy ta đi nghỉ ngơi một chút vậy!

Dương Đại Thịnh cảm thán, vỗ vỗ bả vai Tôn Nhị Thành,

- Lão Tôn, vẫn là ông biết lo lắng cho lãnh đạo, tốt, không tệ, ta sẽ nhớ kỹ !

Tôn Nhị thành lập tức cười làm lành, vừa định tiếp tục thể hiện sự trung thành của mình, liền nghe được Dương Đại Thịnh tiếp tục nói,

- Vậy ngươi liền thay ta tiếp tục đứng ở chỗ này đi nhé, ta đi nghỉ một lát.

Nụ cười Tôn Nhị Thành lập tức cứng đờ.

Không phải chứ!

Dương Tổng, ý của tôi không phải như vậy!

- Làm rất tốt, cuối năm tôi cho cậu thăng chức, tăng lương !

Dương Đại Thịnh vỗ vỗ bả vai của Tôn Nhị Thành.

- . . .Tôn Nhị Thành.

- Aizz, tôi sẽ ở đây canh gác cẩn thận, ngài. . . cứ yên tâm !

Bỏ lại Tôn Nhị Thành, Dương Đại Thịnh chạy đến ghế sô pha ở một góc đại sảnh ngồi nghỉ, đối mặt với cửa vào đại sảnh, giương mắt liền có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống bên kia, dặn dò Tiểu Tiền Thai đưa tới cho mình một ly cà phê, lúc này mới thở dài ra một hơi, giơ tay đấm bóp bắp chân bị sưng mỏi của mình.

Tôn Nhị Thành đứng ở vị trí của Dương Đại Thịnh, cúi mặt, âm trầm nhìn chằm chằm người ra vào.

Dương Đại Thịnh mới uống xong non nửa ly cà phê thì từ bên ngoài đại sảnh có ba người tiến vào. Những người này chính là Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh.

Vừa tiến vào cửa, Bạch Tiểu Thăng liền khẽ giật mình.

Trong đại sảnh của cao ốc truyền thông Thiên Du, từ lúc nào mà có một vị “Tang Môn Thần” đứng gác cửa thế.

Nhìn ánh mắt của đối phương, nếu không biết, còn tưởng rằng mình thiếu hắn trên dưới một trăm vạn đó.

Tôn Nhị Thành tuy đạt được lời hứa thăng chức tăng lương của tổng giám đốc, thế nhưng đứng một mạch hơn hai giờ cũng thật sự rất mệt mỏi.

Tâm tình tất nhiên không tốt lắm.

Mắt thấy có người đi đến, không biết đối phương là thần thánh phương nào, Tôn Nhị Thành vẫn như cũ nhịn tức giận xuống, cố nở ra một nụ cười hiền lành,

- Mấy vị, có chuyện gì không?

- Chúng tôi muốn tìm người.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Tìm người?

Tôn Nhị Thành một mặt hồ nghi.

- Chúng tôi tìm Uông Tử Du tiên sinh.

Bạch Tiểu Thăng tiếp tục nói.

Tôn Nhị Thành giật mình, nụ cười trên mặt lập tức nhiệt tình lên hẳn, thái độ cũng biến thành cung kính hơn không ít,

- Mấy vị là bạn của Uông tiên sinh hay là người quen? Có hẹn trước không? Nếu không có gì khác, tôi sẽ thông báo một tiếng!

Người quen của Uông tiên sinh, không thể lạnh nhạt được!

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng,

- Chúng tôi không phải là bạn của Uông tiên sinh, cũng không phải người quen, càng không có hẹn trước, nhưng mà chúng tôi có chút chuyện quan trọng, muốn gặp Uông tiên sinh, muốn gặp mặt trò chuyện một chút.

Không phải bạn, không phải người quen, ngay cả hẹn trước cũng không có, đến cửa, còn muốn gặp mặt?

Tôn Nhị Thành lập tức trầm mặt xuống, lạnh nhạt dò xét Bạch Tiểu Thăng,

- Dạng này a. . . Các ngươi muốn làm gì? Là người của gia tộc nào, hay là công ty nào?

- Không phải là bán bảo hiểm chứ!

Tôn Nhị Thành híp mắt nói.

Gia tộc buôn bán, các công ty lớn, thậm chí là bán bảo hiểm, đều từng tới tìm Uông tiên sinh.

Tôn Nhị Thành cũng không thấy kỳ quái.

- Đều không phải những dạng đó.

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Chỉ cần gặp mặt, ông sẽ tự khắc biết thôi.

Tôn Nhị Thành nghe xong những lời này, lập tức cười lạnh.

Chờ các ngươi gặp Uông tiên sinh, mình tự nhiên biết rõ?

Còn có việc như vậy sao !

Các ngươi chẳng là cái gì, ta sao có thể để cho các ngươi đi gặp Uông tiên sinh, các ngươi cho là ta dễ lừa gạt chắc!

- Uông tiên sinh hôm nay không tiếp khách ! Mấy người hôm khác lại tới đi.

Tôn Nhị Thành trầm mặt, không kiên nhẫn phất tay, giống như xua đuổi một con ruồi.

Không phải, phải là ba con ruồi.

Mặc kệ là sắc mặt hay là thái độ, đều phi thường ác liệt.

Việc này cũng khó trách hắn, dù sao Tôn Nhị Thành đã đứng ở đây hai giờ, thể xác lẫn tinh thần đã mỏi mệt, nếu nói không tức giận mới là lạ.

- Anh có thể xem thứ này một chút, nếu như không biết, có thể đưa cho Tổng giám đốc của các người xem một chút.

Lâm Vi Vi lấy huy chương của Bạch Tiểu Thăng ra đưa cho đối phương.

Thái độ của đối phương, tuy khiến cho bọn họ rất khó chịu, nhưng mình không có báo lên thân phận, người ta đâu có biết mình là ai, thái độ này cũng có thể hiểu được.

Cho nên mấy người Bạch Tiểu Thăng có thể lý giải.

- Thứ đồ gì ?

Tôn Nhị Thành nhíu lông mày lại, cảm giác lỗ mũi ngứa, một tay ngón út móc lỗ mũi, rồi mới cầm lấy đồ vật Lâm Vi Vi đưa qua.

Lâm Vi Vi chau mày, có chút ngại muốn rút tay lại.

- Cô không phải là muốn tôi xem à, tránh cái gì?

Tôn Nhị Thành nhíu mày hỏi.

- Mời anh tôn trọng một chút, đồ vật này rất là quý giá.

Lâm Vi Vi chân thành nói.

Tôn Nhị Thành lập tức nổi giận.

Mẹ nó chứ !

Mình đối mặt với Uông Tử Du phải tôn trọng, đối mặt với Dương Đại Thịnh phải tôn trọng, ngay cả một đám không biết là ai, cầm một đồ vật chưa biết là gì, còn không cho mình nhìn, lại muốn mình phải tôn trọng trước!

Tao tôn trọng đại gia mày !

Tôn Nhị Thành lập tức nổi giận mắng.

- Chơi cái trò gì vậy, lão tử không thèm nhìn !

- Muốn Tổng giám đốc của chúng ta nhìn cái này sao? Tổng giám đốc của chúng ta còn không có này thời gian !

- Các người có chịu nghiêm túc hay không hả, nếu không thì đi nhanh lên!

Tôn Nhị Thành coi Lâm Vi Vi là đang đùa nghịch mình.

Lúc này do khoảng cách khá xa nên chưa nhận ra được loại huy chương gì.

Ba người Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình, lập tức hiểu rõ.

Khoảng cách hai bên khá là xa, đối phương căn bản không biết rõ đây là vật gì!

Nhưng mà, này thái độ quả thực quá ác liệt !

- Thái độ này của anh là có ý gì!

Lôi Nghênh tức giận nói.

Lâm Vi Vi cũng trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Một vị đại sự vụ quan như Bạch Tiểu Thăng đích thân đến, tự báo thân phận, lại bị người ta đuổi đi.

Nói ra, uy nghiêm của đại sự vụ quan còn đâu !

Tôn Nhị Thành cứng cổ, quan sát ba người trước mặt, nhìn tuổi tác chắc cũng không phải là đại nhân vật gì.

Tôn Nhị Thành cười lạnh đứng dậy,

- Thái độ của tôi là như thế đấy.

- Nói cho mấy người biết, mấy người cái gì cũng không phải, còn không có hẹn trước, muốn gặp Uông tiên sinh ! Nếu đi qua được cái cửa này, Tôn Nhị Thành này sẽ theo họ của mấy người!

- Hiện tại. . .

Tôn Nhị Thành giơ tay chỉ ra ngoài,

- Xéo đi ngay cho tôi !

Tôn Nhị Thành lần này quát lớn hơn.

Quen làm cháu trai, ngẫu nhiên làm bố một lần, con mẹ nó thật là sảng khoái!

Thoải mái !

Bạn cần đăng nhập để bình luận