Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 112: Tôi muốn trả ơn cậu!



Qua ba lần rượu, trò chuyện vui vẻ thì bữa cơm cũng kết thúc.

Lục Thanh Phong giơ tay lên, A Thành lập tức chỉ huy, một nhóm người hầu được huấn luyện nghiêm chỉnh đồng loạt đi đến, cấp tốc đem chén đĩa cũ trên bàn thay bằng cái mới, thay đổi món tráng miệng cùng mấy ấm trà ngon.

Lục Vân vừa mới uống một chút rượu đỏ, sắc mặt có chút ửng hồng, tinh thần rất tốt.

Uống trà được một lúc.

Lục Vân nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, nụ cười chợt thu liễm lại, có thêm vài phần nghiêm túc.

Bạch Tiểu Thăng trong lòng hơi động.

Lục Vân, là có lời muốn nói với mình?

Quả nhiên, Lục Vân nâng tay lên, vỗ nhẹ hai tay.

Bàn ăn liền an tĩnh lại, xa xa A Thành nhìn thấy Lục Vân đối với cậu ấy vẫy tay, lập tức gọi Rolla, còn có người hầu ở bốn phía, cấp tốc rút lui xuống.

Một lát sau, cả tòa đình giữa hồ, chỉ còn sáu người Lục Vân ngồi bên cạnh bàn đá.

Có chuyện gì quan trọng vậy, thần thần bí bí còn cho tất cả mọi người không phận sự lui xuống.

Bạch Tiểu Thăng rất hiếu kỳ.

Lục Vân nhìn ánh mắt hắn, nhàn nhạt cười một tiếng.

- Có mấy lời, tôi nói cho mấy người các cậu nghe cũng không sao vì tôi tín nhiệm mọi người, nhưng nếu truyền ra ngoài lọt vào trong tay người khác, đặc biệt là những đối thủ của tôi, rất có thể bại lộ một chút tin tức, dù là việc nhỏ không đáng kể, nhưng có thể bị người ta lợi dụng, nghiên cứu ra phương thức làm việc của tôi. Thương trường như chiến trường không thể không đề phòng.

Lục Vân hời hợt giải thích, Bạch Tiểu Thăng lập tức cảm thấy một cổ sát ý nhàn nhạt.

Cái này gọi là, đứng ở trên cao sẽ thấy lạnh!

- Những lời tiếp theo tôi sẽ nói, mặc dù chủ yếu là nói với Tiểu Thăng, nhưng mọi người cũng có thể nghe một chút.

Lúc nói những lời này, cả người Lục Vân thay đổi đặc biệt, khí chất lãnh đạo lại một lần nữa xuất hiện để cho mọi người thần sắc nghiêm túc lắng nghe.

Mười ngón tay Lục Vân giao nhau để trên bàn đá, nhìn Bạch Tiểu Thăng, cười một tiếng.

- Tiểu Thăng, tôi tin tưởng cậu trước khi đến đây đã tìm hiểu qua không ít sự tình.

Bạch Tiểu Thăng không chần chờ, gật gật đầu.

- Tôi Lục Vân, tay trắng lập nghiệp, dùng thời gian mười mấy năm, xây dựng nên một mạng lưới thương nghiệp rộng khắp cả nước, khiến người người ngưỡng mộ. Có thể nói ở trong nước, tôi là bá chủ của lĩnh vực này.

Lục Vân âm thanh ổn trọng như núi.

Không có chút nào khoe khoang!

- Đằng Vân trong lĩnh vực internet ở trong nước đã có địa vị nhất định, được mọi người công nhận!

- Nhưng ai có thể tưởng tượng được, năm đó tôi phải khổ sở như thế nào. Lúc nào cũng trong trạng thái thiếu ngủ! Các cậu là người trẻ tuổi hiện đại, lại thường khóc than làm việc cực khổ. Có thể các cậu không biết, hơn mười năm trước, tôi gặp trắc trở trong công việc, mấy ngày không ăn một miếng. Tôi nói mười mấy năm trước, không là vài thập niên trước! Khi đó tôi đói đến nổi khí lực để đi cũng không có, còn bị bệnh, lúc khó khăn nhất đã đến tìm một người bạn thân, lúc ấy liền choáng ngã ngay trước mặt cậu ấy. Là vị bạn thân đó đã cho tôi ăn uống, mang tôi đi chữa bệnh đã cứu tôi một mạng.

- Cậu ta là ân nhân cứu mạng của tôi.

Lục Vân cường điệu, cảm khái liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Hôm nay sau mười mấy năm, cậu lại cứu tôi một mạng! Tôi đã nghe bác sĩ nói qua, nếu lúc đó cứu chữa chậm trễ một chút sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nguyên nhân bệnh là do dị ứng cũng là cậu phát hiện được!

- Trở về với đề tài mới vừa rồi. Tôi sau khi khỏi bệnh, từ chỗ bạn thân ấy cầm lấy một chút tiền, bằng vào số tiền kia đã Đông Sơn tái khởi, sinh ý càng làm càng lớn!

Bạch Tiểu Thăng yên tĩnh nhìn Lục Vân, vô cùng khâm phục.

Lục Vân rất chân thành nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Cậu biết không, tôi kiếm được những đồng tiền lời đầu tiên chuyện thứ nhất tôi làm là cho cậu ấy một nửa.

- Cậu ấy nói, chúng ta là anh em, tôi không phải cần cậu cho tiền mà giúp cậu, cậu dùng tiền báo đáp, cậu xem tôi là hạng người gì.

- Tôi nói, cậu là huynh đệ của tôi, nhưng Lục Vân tôi từ trước tới giờ không thiếu ai ân tình, nhất là không nợ huynh đệ, tiền này cùng tình nghĩa của chúng ta không có quan hệ, cậu nhất định phải nhận lấy.

Lục Vân cười một tiếng, thân thể khẽ dựa về phía sau.

- Tiểu Thăng, cậu nói xem tôi làm vậy có đúng không?

Lục Vân đây có thể coi là, cưỡng ép lấy tiền báo ân.

Mọi người không dám nghị luận, tất cả đều nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng có chút trầm mặc, cười.

- Đúng hoặc là không đúng. Đều là nhận định của người ngoài, cần phải để ý tới sao?

Ánh mắt Lục Vân sáng lên.

Vấn đề này, ông ta không chỉ hỏi qua một người, mỗi người trả lời cũng khác nhau, nhưng đều là trả lời đúng hoặc sai.

Câu trả lời của Bạch Tiểu Thăng vậy mà cùng với suy nghĩ của ông ta năm đó!

- Đúng sai đều là nhận định của người khác, chúng ta không thể chi phối người khác, không cầu người bên ngoài tán thành, nhưng cầu không thẹn với tâm.

Bạch Tiểu Thăng cảm khái nói.

Đôi mắt Lục Vân tỏa sáng, hơi gật đầu.

Trịnh Đông Tỉnh, Lục Thanh Phong cũng không kìm lòng được gật đầu theo.

- Đây là cái nhìn của cậu sao?

Lục Vân cười hỏi.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

- Không sai! Rất giống suy nghĩa năm đó của tôi.

Lục Vân cười nói.

- Nhưng mà, tôi nói những lời này còn có một tầng ý tứ khác, có lẽ quá mức tầm thường, nên cậu không có lưu ý tới.

- Vậy sao?

Bạch Tiểu Thăng sửng sốt hỏi.

Lục Vân đưa tay, Lục Thanh Phong tranh thủ thời gian đưa qua một tập giấy nhỏ dài, Lục Vân để lên bàn giao cho Bạch Tiểu Thăng.

- Cái này là chi phiếu khống được năm ngân hàng lớn công nhận, cậu cứ tùy ý điền vào một con số.

Lục Vân nói.

- Vẫn là câu nói kia. 'Tiền này không quan hệ với tình nghĩa của chúng ta’, Lục Vân tôi từ trước tới giờ không thiếu nợ ân tình của ai, đặc biệt là ơn cứu mạng.

Bạch Tiểu Thăng sững sờ.

Thì ra Lục Vân có ý tứ này.

Lấy tiền kết nhân tình?

Bạch Tiểu Thăng nhìn tấm chi phiếu kia.

Trong nước, chi phiếu khống có mệnh giá lớn nhất là 99,999,999 nhân dân tệ.

Một tệ nữa là một trăm triệu!

Lục Thanh Phong đã sớm biết chuyện này, cho nên cũng không kinh ngạc.

Trịnh Đông Tỉnh thì kinh ngạc không ngậm miệng lại được.

Chỉ cần Bạch Tiểu Thăng cầm lấy, vậy là cậu ấy liền có một trăm triệu!

Số tiền này, không sai biệt lắm là trong 99% mọi người cả một đời cũng chưa thấy qua. Nếu là người bình thường thì mấy đời cũng không tiêu hết.

Nói không hâm mộ là giả.

Trịnh Đông Tỉnh sốt ruột nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng, hận không thể thúc giục —— Cầm đi, cầm đi!

Bạch Tiểu Thăng nhìn trang giấy thật mỏng trên mặt bàn, số tiền này nếu lấy ra tiền mặt, chỉ sợ có thể làm cho màu đỏ của tờ một trăm tệ nhuộm đỏ cái bàn này, lúc đếm tiền có thể bị chuột rút.

Tài phú kia đủ để cho mình tiêu xài cả một đời, thậm chí lưu cho con mình tiêu xài cả một đời còn được.

Bạch Tiểu Thăng cười, vươn tay, dưới con mắt chăm chú nhìn của tất cả mọi người, nhẹ nhàng mang theo cảm giác hạnh phúc cầm tờ chi phiếu lên.

Ánh mắt của mọi người đều là cổ vũ, tán đồng.

Bạch Tiểu Thăng cũng làm việc mà mọi người đang mong muốn.

Giống như tất cả đều vui vẻ.

Nhưng mà, nháy mắt sau đó, khuôn mặt Lục Vân cứng lại.

Lục Thanh Phong và mọi người kinh ngạc trừng lớn mắt, cái bọn họ nhìn thấy ——

Bạch Tiểu Thăng nhẹ nhàng đưa lại chi phiếu cho Lục Vân.

- Tiền này, tôi không cần.

- Tại sao?

Chân mày Lục Vân hơi nhíu lại.

- Không lẽ cậu ngại ít?

- Một trăm triệu mà còn ít sao?!

- Nếu so sánh với thân phận của Lục Vân tiên sinh thì một trăm triệu này chả đáng là bao.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

- Người trẻ tuổi, lòng tham không đáy!

Ánh mắt Lục Vân nhắm lại, ấn tượng cực tốt với Bạch Tiểu Thăng có chút thay đổi.

- Nhưng tôi đã nói qua, tôi cứu người không phải vì tiền, cứu ngài hoặc là người khác đều là việc nên làm.

Bạch Tiểu Thăng cười nhìn Lục Vân.

- Ngài có nguyên tắc của ngài, tôi cũng có nguyên tắc của tôi.

- Tiền này, tôi không cần!

- Nhưng nguyên tắc của tôi cũng không dễ bị phá vỡ đâu.

Ánh mắt Lục Vân có chút hung hăng.

Bạch Tiểu Thăng cười không nói.

- Nếu tôi đã không cần thì ngài cũng không làm khó dễ được tôi.

- Một trăm triệu đúng là không ít, nhưng nếu nhất định tôi phải chọn, tôi thà rằng muốn ——

- Lục Vân ngài thiếu tôi một ân cứu mạng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận