Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1123: Ý tốt của Bạch Tiểu Thăng

Uông Tử Du dùng ánh mắt hồi hộp, nhìn chăm chú vào Bạch Tiểu Thăng đang ngồi trước mặt.

Cái người này trẻ người non dạ cái gì chứ, rõ ràng chính là một lão hồ ly cáo già mà! Coi như Bạch Tiểu Thăng chưa đủ tuổi nên không tính là “lão” thì cũng là một con cáo nhỏ đầy quỷ kế đa đoan!

Trước đây Uông Tử Du không phải là chưa bao giờ nghe nói đến Bạch Tiểu Thăng với đủ các loại “truyền thuyết” về hắn.

Có điều, nghe cũng chỉ là nghe thôi không phải tự mình trải qua, cảm thụ về nó cũng không sâu sắc được.

Hôm nay, rốt cuộc được nhìn thấy người thật, lại còn được mặt đối mặt, nhìn thấy chung quy thì tuổi của Bạch Tiểu Thăng so với mình cũng không tính là lớn lắm, nghĩ đến những gì mà bản thân nghe được về Bạch Tiểu Thăng, thầm nghĩ so với chính mình chắc chắn trải nghiệm sẽ không phong phú bằng đi, khiến hắn không kìm lòng được hơi nghi ngờ về các truyền thuyết của Bạch Tiểu Thăng. Buông lỏng thái độ cảnh giác đối với Bạch Tiểu Thăng.

Sau đó, Uông Tử Du liền nếm trải lợi hại!

Không tới thời gian một phút, Bạch Tiểu Thăng đột ngột nói thẳng, kì thực khúc chiết nhiều lần lặp đi lặp lại, giống như chiết thanh sắt như thế nhiều lần chiết tâm tính của hắn.

Dĩ nhiên Uông Tử Du trong nháy mắt lúc ấy liền bị thua!

Tâm tình hắn bây giờ trở nên vô cùng rối bời.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng xa xôi, tiếp tục thưởng thức cái cây ngân châm trắng cực phẩm kia.

Uông Tử Du nhìn Bạch Tiểu Thăng, nhưng mà Bạch Tiểu Thăng lại không có nhìn hắn, cứ như vậy đến khi trôi qua quá hai phút.

- Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng, anh nói có chứng cớ xác thực nên mới đến đây điều tra tôi. Vậy liệu tôi có thể nhìn những cái gọi là chứng cớ được không?

Uông Tử Du dùng thanh âm có chút khàn khàn đưa ra lời đề nghị.

Uông Tử Du cũng nghĩ tới, nếu như cái chứng cớ (xác thực” trong miệng Bạch Tiểu Thăng mới nói ra chỉ dùng để thử hắn thôi thì sao?

Nếu đã có chứng cớ xác thực rồi, một vị đại sự vụ quan còn đích thân chạy tới đây làm gì ?

Tùy tiện phân phó một câu, liền lập tức có thể bắt hắn đi tổng bộ báo cáo, bàn giao vấn đề.

Đánh rắn động cỏ, còn có thể cùng tổng giám đốc đại Trung Quất khu nói chuyện, tìm cái lý do gì khác, để hắn tới.

Tuyệt đối khó lòng phòng bị.

- Những lời trong miệng anh mới nói ra, tôi cũng không biết câu nào là thật, câu nào là giả …. Đừng hòng lừa gạt tôi!

Uông Tử Du cẩn thận nói.

Ánh mắt hắn nhìn Bạch Tiểu Thăng bây giờ, cứ như là gặp phải đối thủ lớn không bằng.

Trước đây hắn có thể ngạo mạn nhưng hiện tại thì một chút cũng không dám có.



Bạch Tiểu Thăng nghe được câu nói này của Uông Tử Du, liền ngẩng đầu nhìn hắn.

Vẻ mặt Uông Tử Du biến hóa, thu hết cử chỉ hành động của Bạch Tiểu Thăng vào trong đáy mắt.

Bạch Tiểu Thăng thích ý mười phần, nở nụ cười.

Ngày hôm nay hắn đến đây, trước tiên là làm sáng tỏ uy phong của mình, sau là để cho Uông Tử Du đón tiếp, đánh cho hắn một đòn để hắn hạ bớt ngạo mạn.

Tuy là dưới lầu có hai kẻ mắt mù, dám ngang nhiên chặn đường không cho hắn vào khiến hắn nổi giận, nhưng thật ra, hắn vốn là muốn cho Uông Tử Du một ấn tượng ----

Hắn - Bạch Tiểu Thăng này không dễ trêu, hắn là loại người hung ác!

Lúc nãy khi nói chuyện với Uông Tử Du, Bạch Tiểu Thăng cũng đã sớm suy nghĩ kĩ!

Hắn chính là muốn để lại ấn tượng cho Uông Tử Du, cho hắn biết rằng bất luận mình có dùng thủ đoạn hay cách thức nào thì đều rất hung hãn, không thua kém gì Trầm Bồi Sinh !

Thậm chí so với Trầm Bồi Sinh còn ác liệt hơn mấy phần!

Chỉ có như vậy, mới để cho Uông Tử Du thấy được thủ đoạn cứng rắn của mình, thì mới làm cho hắn suy nghĩ đến phương án khác được!

Bạch Tiểu Thăng cần chính là phương án này.

Trước mắt, Uông Tử Du muốn nhìn chứng cứ.

Bạch Tiểu Thăng xa xôi mở miệng nói vài câu, cũng không đề cập đến chứng cứ.

- Thực ra, ngày hôm qua tôi đã nghĩ muốn đến đây gặp anh. Ngày hôm qua, hai chúng ta gặp mặt, câu nói ấy chính là lừa người. Nếu muốn thì ở chỗ tôi có đầy đủ chứng cớ, còn ở đây phí phạm thời gian với anh làm gì ?

Nghe Bạch Tiểu Thăng nói như vậy, trong lòng Uông Tử Du liền buông lỏng.

Quả nhiên là lừa hắn!

Có điều, vừa nghĩ đến điều này, trong nháy mắt Uông Tử Du lại cảnh giác lên.

Lời này cũng là Bạch Tiểu Thăng nói cho hắn, có thể tin sao!

Người này, tính khí thay đổi thất thường !

Đúng như dự đoán ——

- Thế nhưng sau khi nghỉ ngơi một đêm, tôi cảm thấy vẫn là nên cho tổng giám đốc Uông đây một cơ hội.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Làm cho người ta một cái lối thoát, còn chính mình cũng có một phần thu hoạch mà, đúng mà phải không ? Vì thế, sau khi trải qua một đêm này, mặc dù tôi có chứng cứ, nhưng vẫn muốn cùng anh cẩn thận ngồi xuống tâm sự một chút.

Con ngươi của Uông Tử Du co rụt lại, có chút không tin nổi.

Chỉ qua một đêm, liền có chứng cứ sao?

Tối hôm qua, có người nói Bạch Tiểu Thăng chỉ đi đến nhà họ Trương...

Lẽ nào, là người nhà họ Trương bán đứng chính mình?

Không thể như vậy đi !

Nếu như nhà họ Trương phản bội, nhiều lắm xem như là làm tức giận ông Thẩm, nhà họ Trương nếu như phản bội chính mình, vậy chính là hướng về ông Thẩm mà tuyên chiến!

Bọn họ có hứa hẹn được chỗ tốt gì, mà có thể có quyết tâm như vậy

Uông Tử Du hồi hộp suy nghĩ, những lời mà Bạch tiểu Thăng mới nói, hẳn cũng là đang lừa hắn đi.

Uông Tử Du hiện tại đối với tất cả những lời nói của Bạch Tiểu Thăng đều nghi thần nghi quỷ, hoài nghi tất cả.

Uông Tử Du âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng trấn định nói.

- Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng, chỉ một buổi tối anh liền điều tra tất cả về tôi? Còn lấy được cả chứng cớ xác thực nữa, nếu đùa cũng có hơi quá rồi đấy ! Anh cũng đừng có mà vòng vo! Nếu như có chứng cứ, liền đưa ra đi, tôi là người đoan chính ăn ngay nói thẳng , nếu có vấn đề gì, tôi có thể giải thích!

Mẹ nhà ngươi, làm người ta dao động sao, lần này lão tử không thấy thỏ không thả chim ưng, không chứng kiến thì tuyệt đối không sợ hãi!

Uông Tử Du nghĩ ra một chủ ý.

Uông Tử Du nhìn Bạch Tiểu Thăng, dường như đang chờ hắn đưa ra chứng cớ.

Bạch Tiểu Thăng đưa tay ra , cười nói.

- Anh thử nhìn tôi xem, trông tôi giống như có mang theo chứng cớ lắm sao?

Không có?

Không có thì nói làm cái gì ...

Tim Uông Tử Du vừa rơi xuống.

- Tổng giám đốc Uông đã kiên trì chờ hai ngày rồi, chứng cứ cũng đang trên đường gửi đến rồi, không cần phải vội đâu.

Bạch Tiểu Thăng nâng trà lên, uống một hớp cười nói.

Uông Tử Du mặt mày tối sầm.

Mình gấp ?

Mình kiên trì chờ đợi?

Mình chờ người mang chứng cứ lại đây, là mình chờ rước xui xẻo à?

- Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng, vừa nãy anh không phải là nói như vậy. Vừa nãy anh nói anh mang chứng cớ xác thực tới, hiện tại lại nói chứng cứ đang trên đường tới, vậy là sao, anh đang đùa tôi đấy à? Coi như tôi cũng chỉ là người phụ trách sản nghiệp khu vực tỉnh nhưng tôi cũng cũng là người trực thuộc ban lãnh đạo , anh đến đây điều tra không phải điều tra, đến đây chỉ để trêu đùa tôi sao ? Không còn gì để nói đi. Chính là từ Vân Thông tiên sinh, cũng sẽ không đáp ứng!

Uông Tử Du vừa thấy không có chứng cớ, bỗng trở nên dũng cảm hơn mấy phần.

Đối mặt với Bạch Tiểu Thăng mưu mô xảo quyệt, không thể mềm lòng, nhất định phải kiên cường mới được .

Uông Tử Du âm thầm tự cổ vũ cho chính mình.

Bạch tiểu thăng nở nụ cười, không cho rằng đó là ngang ngược.

- Hai ngày, nhanh thì một ngày, chứng cứ sẽ đến đây. Đến lúc ấy anh muốn xem tôi liền cho anh xem. Chắc chắn sẽ không để cho anh thất vọng

Nụ cười của Bạch Tiểu Thăng vô cùng hiền lành.

- Cá nhân tôi hi vọng anh có thể an ổn nghỉ ngơi khoảng một hai ngày gì đó, đừng nóng vội đem chuyện bên này đã xảy ra đăng báo cho... Vị kia, vậy tôi sẽ ngay lập tức biết được, tôi có bản lĩnh này.

- Tôi chính là muốn cho anh một cơ hội, cậu không thể cô phụ ý tốt muốn hợp tác với cậu đâu!



Dứt lời, ánh mắt Bạch Tiểu Thăng sắc lạnh , sắc bén như dao :

- Bạch Tiểu Thăng này không chỉ mạnh miệng đâu! Nếu như tôi thật sự muốn làm gì anh thì người kia có muốn cũng không thể bảo vệ được anh đâu!

Sau đó , Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười:

- Ngược lại, bỏ của để lấy người lại là lựa chọn tốt nhất của vị kia, anh xem Quách Vân Tâm, Tôn Hữu Hợp không phải như vậy à.

Bạch Tiểu Thăng nói việc nhà như thể đó là trò cười, rất nhanh liền đem trà uống sạch, chính mình tiếp tục rót thêm nửa chén.

- Tôi thật hy vọng anh hợp tác với tôi.

- Tôi có thể đảm bảo rằng nếu như anh có biểu hiện tốt , chuyện cũ của anh tập đoàn có thể bỏ qua.

- Tôi tin tưởng rằng Uông Tử Du anh thông minh như vậy , sẽ hiểu được nên có lòng trung thành với ai.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng nói xong những câu này, Uông Tử Du không nói một lời.

Bạch Tiểu Thăng có thể nhận ra được, tâm tình của hắn có sự dao động không hề nhỏ, rất loạn.

Hơn nữa như chính mình cũng từng nói, Uông Tử Du cũng không hoàn toàn tin tưởng đối với Trầm Bồi Sinh.

Chung quy, thiên hạ rộn ràng đều vì lợi mà đến thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi mà thôi, nhân lợi hội tụ, cũng đừng nói chuyện gì quên mình vì người.

Tai họa đến nơi, tự mình cứu lấy mình chính là biện pháp duy nhất.

Bạch Tiểu Thăng sở dĩ lựa chọn thẳng thắn nói chuyện cùng Uông Tử Du, hơn nữa không tiếc tẩy trắng hắn , giúp hắn chạy thoát tội, chính là muốn lợi dụng hắn , làm tan rã cái đoàn thể nhỏ nhoi bên tập đoàn này.

Càng nhanh hơn, càng sạch sẽ hơn!

- Đúng rồi, ngoài việc tập đoàn bỏ qua không truy xét việc của anh , không bắt ép trách phạt hay bồi thường gì , mà chúng tôi còn có thể lầm một ít các công tác bảo vệ cho anh , như là …..

Bạch Tiểu Thăng không nhanh không chậm nói .

Những điều mà Bạch Tiểu Thăng đang nói này thực ra hắn đã cùng tổng giám đốc Hạ Hầu Khải bàn qua .

Trầm Bồi Sinh có vấn đề, tổng giám đốc Hạ lại không phải người ngu, trời vừa sáng liền biết.

Thậm chí Bạch Tiểu Thăng tin tưởng, Hạ lão cũng đã sớm có kế hoạch.

Thời điểm nói chuyện, Bạch Tiểu Thăng cũng quan sát biểu hiện của Uông Tử Du, tuy hắn không tình nguyện cho lắm, có điều vẫn đang nghe.

Vậy thì được rồi.

- Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng, cá nhân tôi vẫn cho rằng tôi bị người khác mưu hại. Nếu như anh đưa ra bất kì chứng cớ gì gây bất lợi cho tôi, tôi có thể giải thích.

Uông Tử Du vẫn khăng khăng ngôn từ chính nghĩa

- Được đấy.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Vậy anh liền chờ một hai ngày đi. Nhưng đừng có mà tôi vùa đi thì anh liền báo cáo, người cuối cùng chết vẫn là anh!

Uông Tử Du đang muốn nói tiếp.

Bạch Tiểu Thăng liền vung tay , ngăn cản hắn , sau đó bưng chén trà lên uống.

Uống trà!!!!

Uông Tử Du bèn dừng lại tiếp khách.

Uống sạch chén trà , Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn thời gian rồi để chén trà xuống, cười đứng dậy .

Uông Tử Du vừa nhìn thấy, vội đứng dậy.

- Đại sự vụ quan Tiểu Thăng là muốn đi về sao ?

- Tôi không thể quấy rầy anh được.

Bạch Tiểu Thăng cười haha.

- Còn phải hối thúc nữa, hay là ngày hôm nay liền đưa đến, đến lúc đó tôi liền đến, anh chờ là được rồi.

Uông Tử Du không biết làm sao nói tiếp.

Chờ, chờ chết à...

- Cái kia …..chuyện này, tôi nên báo cáo, hay là không cần báo cáo đây?

Uông tử Du thầm nói.

Trong nội tâm hắn đang cực kì xoắn xuýt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận