Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1127: Báo cáo huấn luyện viên

- Đã xong, người sẽ tới đây ngay lập tức.

Tiễn Hạo Vũ gọi điện thoại xong, trên mặt mang theo sự vui mừng, quay mặt lại nói với Tôn Nhị Thành.

- Vị này tới, thì nên xưng hô như thế nào?

Đôi mắt của Tôn Nhị Thành cũng sáng lên.

- Cái họ này của hắn tương đối ít thấy, chính là họ Lệ, cảm giác rất khốc liệt phải không, tên chỉ có một chữ Phong. Lệ Phong.

Cái tên này rất kỳ lạ.

- Cái tên rất hay a. Nghe thấy cái tên này, liền biết vị này là cao thủ, hơn nữa tuyệt đối là một người có năng lực mạnh mẽ.

Tôn Nhị Thành nhịn không được tán thưởng một câu.

- Nhìn đi, nhìn những người này đi, đây đều là những nhân viên bảo an cao cấp nhất mà Tiễn Gia chúng ta dùng rất nhiều tiền mời tới. Hắn, đã luyện qua Tán Thủ, còn hắn bên kia đã luyện qua quyền kích. Hắn. . .

Tiễn Hạo Vũ cảm thấy vui vẻ hẳn lên, phất phất tay để cho mấy nhân viên bảo tiêu kia chạy tới, tay chỉ bọn họ nói.

- Nói thật, bọn hắn đều rất lợi hại a.

Tiễn Hạo Vũ chỉ qua từng người, điểm qua một chút quá khứ của bọn họ, còn không tiếc lời tán dương.

Những nhân viên bảo tiêu kia đều coi như là Vũ thiếu đang tán dương về thân thủ của bọn hắn, dũng cảm gan dạ, cho nên mấy người bọn họ ai cũng hiên ngang ưỡn ngực, chắp hai tay sau lưng tỏ vẻ bá đạo.

- Quả thực so với mấy nhân viên bảo an của công ty chúng tôi mạnh hơn nhiều lắm, tôi đoán chừng, bọn họ một người cũng có thể đánh thắng hai người của chúng tôi bên kia.

Tôn Nhị Thành thấy thế cũng liên tiếp gật đầu tán thưởng.



- Hai người sao? Người bình thường nếu như đánh tay không, thì cho dù là ba người cũng không phải đối thủ của bọn hắn a.

Tiễn Hạo Vũ cười lạnh nói.

Những nhân viên bảo tiêu kia nghe được lời này càng thêm đắc ý, càng đứng thẳng lưng ưỡn ngực, đồng thời cũng có chút cảm động.

Mọi người đều nói Vũ thiếu tính tình bạc bẽo, nhưng mà hôm nay quả thật cho bọn hắn rất nhiều mặt mũi.

Có lẽ là trước đây bọn hắn chịu đòn, nên giờ Vũ thiếu cảm thấy băn khoăn đi.

Chỉ có điều nói đi cũng phải nói lại, Vũ thiếu nếu như có thể đem những lời tán dương này biến thành tiền thưởng, vậy thì không thể nào tốt hơn. . .

Tôn Nhị Thành liên tiếp gật đầu đồng ý, đều tán thành tất cả những lời của Tiễn Hạo Vũ nói ra.

Nhìn cái cổ của những nhân viên bảo vệ này thô to hơn người bình thường, người nào cũng khỏe mạnh giống như gấu xám, nắm tay thô to rắn chắc kia mà đấm một cái tuyệt đối để cho người bình thường không ngóc đầu dậy nổi.

- Lại đây, hiện tại các ngươi nói nguyên nhân cho ta nghe một chút, trong vòng một giây thôi các ngươi bị người ta nhanh chóng quật ngã như thế nào, đánh cho tơi tả không hề có lực hoàn thủ.

Tiễn Hạo Vũ đột nhiên chuyển chủ đề, muốn nói tới chính đề.

- . . . Bốn nhân viên bảo vệ liền trợn tròn mắt.

Ai nói Vũ thiếu chỉ biết sống phóng túng, không thích học tập. Chẳng lẽ là muốn hạ thấp sau đó nâng lên à, so sánh phụ trợ lẫn nhau, quả thật là siêu hay mà. So trước tiên nói mấy người bọn hắn là "Phế phẩm", lại khen Lệ Phong mạnh cỡ nào, càng có thể làm cho người ta có cảm giác tin phục. . .

Trong lòng của Tôn Nhị Thành cũng tràn đầy chờ mong, nhìn bốn người kia.

Bốn vị đại hán kia trong nháy mắt da mặt đỏ lên.

Sau năm phút.

Thần sắc nhân viên của cửa hàng đồ nướng vô cùng cung kính, dẫn một vị đại hán đi tới.

Cách thật xa, hai mắt của Tôn Nhị thành tựa như sáng lên, không nhịn được muốn đứng dậy tiếp đón.

Vị đại hán đang đi tới kia, dáng người cao to khoảng 1m9, cánh tay thô to rắn chắc ở dưới ánh đèn phát ra ánh sáng màu đồng cổ bóng lưỡng, long hành hổ bộ bước vào bên trong, một mực để cho người khác cảm nhận được tư thái nhẹ nhàng có một cảm giác không nói thành lời, tựa hồ như mỗi một bước đều bức người, hơi thở trầm ổn đều đặn bất cứ lúc nào cũng có thể giống con báo săn lao ra, đem bất luận con mồi gì cũng xé rách dập nát.

Hắn tiến đến giữa gian phòng, còn liếc nhìn chung quanh, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo, tựa hồ như muốn tra rõ mỗi một cái góc, lục soát tất cả các địa phương có khả năng nguy hiểm, tìm kiếm mỗi một phương hướng có điểm gì đáng giá lưu ý .

Tóm lại, đó là một người vô cùng đáng sợ.

Cho tới bây giờ Tôn Nhị Thành vẫn không cảm thấy nhãn quang của mình có bao nhiêu đặc biệt, nhạy cảm, nhưng mà thấy người này một lần, coi như hắn cũng nhìn ra được kiếm khí bắn tứ tung.

- Có dạng nhân vật này, còn sợ hôm nay không báo được thù hay sao?

Tôn Nhị Thành kìm lòng không được cảm thấy hy vọng, vô cùng kích động, vô cùng ước mơ.

Vừa nghĩ tới cái tên tiểu bạch kiểm kia hại bản thân mình mất đi công việc, vừa nghĩ tới cái tên đại hán kia kia nhục nhã mình trước mặt mọi người, liên tưởng đến một hồi nữa hai tên kia bộ dáng như cháu trai cúi đầu cầu xin mình tha thứ, với lại còn phải cầu xin mình một câu khoan dung, nghĩ đến đây Tôn Nhị Thành tựu như có luồng điện truyền qua khắp người cảm giác sảng khoái.

Nhân sinh đắc ý, cũng chỉ như thế a.

Mắt thấy Lệ Phong đến gần, trên mặt của Tiễn Hạo Vũ liền treo nụ cười vui vẻ, đứng dậy tiếp đón.

Bốn người đàn ông bảo vệ bị ép giải thích nguyên nhân mình bị hạ gục kia, một lần nữa nhìn thấy Lệ Phong, lập tức cảm thấy rất là thuận mắt, những oán hận trong lòng kia đã sớm bốc hơi không trông thấy nữa.

Cường giả chính là cường giả a.

Cái xã hội này tôn trọng cường giả, nghề này của bọn hắn càng là như vậy.

- Vũ thiếu, ngài tới tìm tôi là muốn tôi đối phó ai?

Lệ Phong đứng ở trước mặt Tiễn Hạo Vũ, ngữ khí bình thản hỏi một câu.

Hắn nói rất trực tiếp, bên trong thần sắc lại lộ ra một sự bễ nghễ bá đạo, tựa hồ không có đối thủ nào đáng giá lọt vào trong mắt hắn.

- Lần này mời ngươi tới đây là muốn đối phó một tên gia hỏa rất lợi hại. Chỗ chúng ta bên này gặp một tên cừu nhân, bên cạnh hắn có một người đàn ông nữa rất lợi hại, cho nên mới không thể không mời ngươi xuất mã. Vị này chính là Tôn Nhị Thành tiên sinh, hắn đã ăn phải thua thiệt từ trong tay của tên đàn ông kia.

Tiễn Hạo Vũ cười nói.

Khuôn mặt của Lệ Phong không chút biểu tình chỉ gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được, nhàn nhạt lườm Tôn Nhị Thành một chút.

- Lệ tiên sinh đúng không, tôi chính là Tôn Nhị Thành, hạnh ngộ hạnh ngộ.

Cái nhìn này, khiến cho Tôn Nhị Thành kìm lòng không được mà nuốt ngụm nước miếng, nhịn không được cố gắng rặn ra một nụ cười chào hỏi, chủ động đưa qua tay.

- Thật không có ý tứ, tôi không thích bắt tay với người khác.

Lệ Phong chỉ nhìn tay của hắn một chút, lại nhìn qua Tiễn Hạo Vũ.

- Không sao không sao, nếu như Lệ tiên sinh đã không thích, vậy thì không bắt cũng được.

Tôn Nhị Thành lập tức sững sờ, liền cười cười rút tay về.

Nếu như biến thành người khác, Tôn Nhị Thành khẳng định thái độ này khiến mình nhận lấy nhục nhã, chắc chắn sẽ nổi nóng, nhưng mà đối mặt với cái tên Lệ Phong này, vậy mà hắn không có một tia tức giận nào.

- Lệ Phong quả thật có thói quen này, Tiễn Gia chúng ta cũng đã đáp ứng, hứa với hắn sẽ không câu nệ tiểu tiết.

Tiễn Hạo Vũ cũng không cảm thấy thái độ này của Lệ Phong là không nể mặt mũi, chỉ quay qua cười nói với Tôn Nhị Thành một câu xem như giải thích.

Chỉ cần một câu nói kia, liền có thể nhìn thấy Tiễn Gia đối với Lệ Phong rất là coi trọng.

- Vũ thiếu, nói cho tôi biết tên người mà các người muốn đối phó đi, nhanh chóng làm xong việc, tôi còn phải trở về ngủ nữa.

Lệ phong lạnh nhạt nói.

- Được, rất tốt.

Tiễn Hạo Vũ gật đầu đồng ý.

Cái tên Lệ Phong này, hiện tại chỉ đáp ứng đến Tiễn Gia của bọn hắn, vẫn còn chưa ký Hợp Đồng cuối cùng.

Nếu như lần này có thể giúp đỡ, thì Tiễn Hạo Vũ cũng cảm giác được mình có mặt mũi lớn lao, đối với ngôn ngữ đạm mạc của đối phương quả thật cũng không thèm để ý.

Ở một bên Tôn Nhị Thành đem những gì mà mình trải qua, thuật lại cho Lệ Phong nghe.

. . .

Ở thành phố Đại Hữu nếu muốn đi chợ đêm thưởng thức các món ăn quà vặt đường phố, muốn nói ở đâu là chỗ tốt nhất, vậy thì không chỗ nào có thể hơn khu “Tiểu Thực Thành” được.

Đó là một cửa tiệm, trong tiệm bán mười bốn mười lăm loại mỹ thực của địa phương, từ chiên đến nấu, luộc, hầm đầy đủ tất cả các chủng loại hình thức, hơn nữa trong tiệm rất là sạch sẽ, trên dưới hai tầng, có mấy chục cái bàn để phục vụ khách, cho tới bây giờ đều đã hết chỗ ngồi.

Sau khi mấy người Bạch Tiểu Thăng tới chỗ này, khó khăn vất vả mới chờ được một cái bàn, mỗi người riêng phần mình đi qua lựa chọn mua quà vặt, cẩn thận tinh tế nhấm nháp một phen.

Hiện tại, một bên cái bàn, chỉ cho phép ngồi hai người Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi.

- Anh Tiểu Thăng, sao em có cảm giác anh đối với thành phố Đại Hữu này rất quen thuộc a, không riêng gì biết rõ chợ đêm bán rất nhiều mỹ thực địa phương, mà còn biết rõ tiệm này, nếu như anh sớm nói với bọn em, chúng ta không phải mắc công hết nhìn đông tới nhìn tây, hao tâm tốn sức lưu ý mấy địa phương còn lại.

Lâm Vi Vi một mặt ăn như gió cuốn, một mặt nói.

- Còn không phải anh đã sớm chuẩn bị đầy đủ, trước khi đến đây đã lên mạng điều tra tất cả sao.

Bạch Tiểu Thăng đối với chuyện này chỉ nở nụ cười.

Trên thực tế, Bạch Tiểu Thăng có cái lợi khí chuyên lục soát tìm kiếm như Hồng Liên này, lúc trước còn có thể nhờ mấy người Mạc Hân rành rẽ đường thành phố làm hướng dẫn viên, tìm chỉ là địa phương ăn cơm, còn không phải dễ như trở bàn tay sao.

Hai người đang nói chuyện, thì Lôi Nghênh xếp hàng lựa chọn món ăn đã vòng trở lại.

Tên gia hỏa này trên mặt nở nụ cười tươi rói, trong tay bưng một mâm đầy những thứ kỳ lạ.

Trên cái mâm đặt ở trên tay, một bên chất thức ăn tạo hình thành con thiên nga, con thiên nga nghểnh cổ hướng lên trời, cái cổ nhìn hơi thô to. Một bên là từng khối bánh ngọt tạo hình tinh mỹ tiểu xảo, nhìn vô cùng mê người.

- Thế nào, đẹp mắt chứ. Nghe nói mùi vị không tệ, một hồi tôi trước thay các người nếm thử.

Trên mặt Lôi Nghênh tràn đầy nụ cười.

Người đàn ông đôi khi cẩu thả này, vậy mà giờ phút này lại có tâm tính của một thiếu nữ, thậm chí không nỡ ăn bánh ngọt trước.

Hai người Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi bất động thanh sắc, liếc nhìn.

- Ôi, vừa khéo đến lượt tôi.

Lôi Nghênh vừa thả món ăn xuống, liền nghe được nhân viên bán hàng kêu tên mình, liếc mắt nhìn thẻ số, rồi đưa mắt nhìn màn hình lớn bên kia, vội vàng nói.

- Tôi đi một chút sẽ trở lại, hai người các người, không được ăn vụng đó.

Sau khi đứng lên, Lôi Nghênh còn quay lại nhìn hai người Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi, cường điệu nói.

Lôi Nghênh nói xong, dường như chưa an tâm thế mà dùng hai ngón tay chỉ chỉ con mắt của mình, lại chỉ chỉ bọn hắn.

Ý rằng "Tôi có thể nhìn chằm chằm các ngươi đó".

Hai người Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi trợn mắt, đồng thời khinh thường cười lạnh, tựa hồ cho rằng hành động này của Lôi Nghênh hết sức ấu trĩ.

Chỉ là hai khối bánh ngọt, có cần thiết phải như thế hay không.

Lôi Nghênh liền yên tâm, đứng dậy chạy qua bên kia đi xếp hàng.

Hắn vừa đi, hai người Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi liền quay đầu lại liếc nhìn nhau.

Sau khi xác nhận đã an toàn, hai người liền duỗi tay ra, đưa muỗng cực nhanh múc lấy khối bánh ngọt tinh xảo từ trong cái mâm của Lôi Nghênh kia, nhét vào trong miệng.

- Tuyệt, ăn ngon.

Lâm Vi Vi miệng nhai ngồm ngoàm, lầm bầm nói.

- Không tệ, một hồi hai ta cũng phải lấy một mâm.

Bạch Tiểu Thăng cũng gật đầu đồng ý.

- Nếu không, mình lại nếm thử cái kia?

Lâm Vi Vi mắt nhìn chằm chằm vào mâm món ăn của Lôi Nghênh.

- Không tốt a, hết thảy chỉ có sáu khối.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Sau đó, hai người này mỗi người lại cầm một miếng, ăn vô cùng vui vẻ.

Lôi Nghênh còn ở bên kia đắc ý xếp hàng, phía trước chỉ còn có hai người nữa là đến lượt hắn.

Ngoài tiệm.

Hai người Tiễn Hạo Vũ và Tôn Nhị Thành dẫn đầu một nhóm người kéo tới.

Tiễn Hạo Vũ vừa định dẫn người đi vào, liền bị Tôn Nhị Thành ngăn cản.

- Vũ thiếu, bên trong rất rối loạn, một hồi đánh nhau thì nhất định chén bát món ăn bay đầy trời, đồ ăn thức uống vương vãi, tung tóe lên người cậu thì không tốt.

Bộ dáng Tôn Nhị Thành thân mật khuyên nhủ.

Kì thực, hắn cũng là sợ đồ ăn tung tóe lên trên người mình.

- Lại nói, chúng ta đi vào động thủ, động tĩnh tất nhiên huyên náo quá lớn, không bằng kêu bọn họ đi ra.

Tôn Nhị Thành kiến nghị.

- Ngươi đi vào à?

Tiễn Hạo Vũ im lặng suy nghĩ, liền gật đầu đồng ý hỏi.

- Tôi sao? Tôi cũng không dám đối mặt với tên đàn ông lợi hại kia.

Tôn Nhị Thành lập tức sững sờ, tranh thủ thời gian khoát tay, thần sắc vô cùng kiên quyết,

- Các ngươi đi?

Tiễn Hạo Vũ quay lại nhìn bốn người đàn ông bảo tiêu ở phía sau mình kia.

Bốn người kia lập tức biến sắc, đồng thời cúi đầu, không ai nguyện ý vào trong.

Bọn hắn đều nghe Tôn Nhị Thành nói rồi, bên trong có một người đàn ông rất rất lợi hại, lại còn uy mãnh.

Bọn hắn còn dám tiến lên tìm xúi quẩy sao?

- Thật sự là một đám phế nhân.

Tiễn Hạo Vũ tức giận nói.

Đều không đi, chẳng lẽ muốn hắn đi?

Tiễn Hạo Vũ đang định điểm tướng thì có người lên tiếng.

- Để tôi đi, nói cho tôi biết, là người nào?

Lệ Phong lạnh giọng nói.

Nhận ra ai nấy đều không dám vào, khiến cho hắn có mấy phần bất mãn không vui.

Sự tình có gì lớn đâu, không phải chỉ là quật ngã một người đàn ông thôi sao, sớm làm cho xong rồi sớm trở về ngủ một giấc yên chuyện. Chuyện nào có đáng gì.

Vừa rồi, Lệ Phong cũng nghe Tôn Nhị Thành giải thích.

Nói cái tên đại hán kia hung mãnh như thế nào, một tay đánh bại hai tên bảo an, còn cầm cổ của hắn lên.

Nói thật, Lệ Phong cũng không có cảm giác gì quá lớn.

Ngược lại, hắn không cho rằng Tôn Nhị Thành nói ngoa, chỉ có điều cái loại mức độ mà Tôn Nhị Thành miêu tả kia, còn không lọt vào mắt hắn.

Ở bên trong đơn vị tác chiến của binh đoàn đặc chủng nước ngoài, những nhân vật biến thái như thế chỗ nào cũng có.

Chỉ có điều, người có thể để cho Lệ Phong hắn thấy vừa mắt, cũng không có mấy người.

. . .

Lệ phong đã nguyện ý đi, mấy người Tiễn Hạo Vũ và Tôn Nhị Thành tự nhiên vui lòng.

- Đúng là cái bàn kia, cái bàn mà có một tên tiểu bạch kiểm cùng một cô gái xinh đẹp, còn người đàn ông hung mãnh kia lại không có ở đó, hẳn là đang mua đồ ăn rồi.

Tôn Nhị Thành còn chủ động nhìn qua tấm kính trong suốt của cửa hàng tìm kiếm một phen, sau đó chỉ vào một vị trí.

- Được.

Lệ Phong nhìn một chút, gật gật đầu.

- Lệ tiên sinh, anh muốn trực tiếp động thủ sao? Bằng vào thân thủ của ngài, sợ rằng cũng không cần chúng tôi giúp.

Tôn Nhị Thành cười làm lành.

- Thanh niên yếu ớt trói gà không chặt cùng nữ nhân, tôi không hứng thú động vào.

Lệ Phong lạnh giọng nói, sau đó cất bước đi vào trong.

Kì thực, ngay cả cái người đàn ông "Rất biết đánh nhau" kia, hắn đồng dạng cũng không có hứng thú gì.

Người sống trong thời đại hòa bình, luôn cho rằng toàn bộ Trái Đất đều là bình yên vô sự.

Thật tình không biết, cái thế giới này, vẫn như cũ luôn có chiến hỏa tồn tại.

Đám người này ở trong nền hòa bình sống qua ngày, không nghĩ rằng chiến trường tàn khốc, những người còn sống sót từ trong tràng cảnh tu la đẫm máu trở ra, ai cũng là La Sát, đồng dạng cũng là người "Rất biết đánh nhau" thì ở trong mắt bọn họ không bằng cái rắm.

Ánh mắt của hai người Tiễn Hạo Vũ và Tôn Nhị Thành vô cùng chờ mong, ở bên ngoài nhìn theo chờ đợi.

- Một hồi nữa, liền có trò hay để xem rồi.

- Lệ Phong đi vào quật ngã cái tên đại hán kia trước, bên trong khẳng định sẽ loạn một đoàn cả lên, đều trừng mắt lớn hết cỡ cho ta chú ý nhìn chằm chằm vào cái tên tiểu bạch kiểm kia, chờ hắn đi ra liền nắm chặt hắn mang đi.

- Đến địa phương không có ai, chúng ta hảo hảo dọn dẹp hắn một chút, khiến cho hắn như cháu trai quỳ xuống đất nhận sai.

- Sau đó để cho chính hắn tự tát miệng mình, cho chừa cái tội dám làm hỏng chuyện tốt của chúng ta.

Đôi mắt của Tiễn Hạo Vũ như tỏa sáng, miệng không ngừng phân phó nói.

Hai mắt của Tôn Nhị Thành cũng mang vẻ chờ mong, cùng với bốn người đàn ông bảo tiêu kia gật đầu liên tiếp.

Thậm chí bọn hắn đã đoán được "Vận mệnh" bi thảm của đối phương.

Lệ Phong tiến vào bên trong cửa tiệm kia, khuôn mặt lạnh lẽo đi qua.

Hai người Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi ngồi đưa lưng về phía cửa chính của cửa hàng, cho nên Lệ Phong đi thẳng tới phía đối diện của bọn họ, đưa lưng về phía bên trong tiệm ngồi xuống.

- Vị tiên sinh này, nơi này đã có người ngồi.

Lâm Vi Vi lập tức sững sờ, lên tiếng nhắc nhở.

Lệ phong gật đầu.

- Tôi biết, tôi đang tìm các người.

Nghe được câu nói này, hai người Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi đều khẽ giật mình.

Tìm bọn họ?

- Chúng tôi hình như không quen biết cậu, là ai phái cậu tới?

Bạch Tiểu Thăng khá lịch sự hỏi.

Trương gia, có lẽ Uông Tử Du?

Bạch Tiểu Thăng suy đoán.

Người thanh niên trước mắt này nhìn tổng thể mà nói, chính là một thân kiêu ngạo cùng với lệ khí, thấy vậy Lâm Vi Vi âm thầm nhíu mày.

Người này, không giống như nhân vật có chức quyền, mà giống như là một tên tay chân. . .

Thái độ của Lệ Phong lạnh nhạt lườm Bạch Tiểu Thăng một chút, nhìn cái mâm bánh trên bàn, đưa tay cầm lấy miếng bánh ngọt tạo hình con thiên nga nhét vào trong miệng, miệng lớn nhai nuốt.

Đối với câu hỏi của Bạch Tiểu Thăng đặt ra ngoảnh mặt làm ngơ.

Hai người Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi lập tức nhìn nhau, khó chịu nhăn hai hàng lông mày.

Xem ra, người này không phải có bệnh, vậy thì là đến để gây chuyện.

- Ngươi đến cùng là có chuyện gì, nếu như không có nói, mời ngươi rời đi, còn nữa chỗ này là chỗ của bạn tôi đang ngồi.

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng trở nên lạnh lẽo.

Bạch Tiểu Thăng đều nguyện ý trước tiên bày tỏ thiện ý với người khác, trước tiên nói đạo lý.

Chỉ có điều, nếu như về tình về lý đối phương không được thông, hắn cũng không ngại mà động thủ.

Người thanh niên này vừa đến, Bạch Tiểu Thăng liền chú ý đến sự khác biệt của hắn.

Cảm giác trên, tương tự như trên người của Lôi Nghênh.

Kiêu ngạo, lệ khí nặng nề, hơn nữa có loại sát khí quanh quẩn trên người.

Bạch Tiểu Thăng đối với hắn không có một chút khinh thị nào, tâm lý đề phòng dâng lên, thậm chí bên trong đầu đã liên hệ với Hồng Liên chuẩn bị tăng tuyến thượng thận lên, kích thích lực lượng cùng tốc độ của mình, để có thể chống lại đối phương.

Lệ Phong lườm Bạch Tiểu Thăng một chút, tựa hồ phát giác được thái độ khác thường của hắn, liền cười nhạo một tiếng, liếc nhìn khung sắt dùng để tạo hình thiên nga bằng bánh ngọt kia, trực tiếp đưa tay cầm lấy hời hợt vo thành một cục, sau đó đem miếng bánh ngọt cuối cùng cầm lên.

- Ta chính là vì cái người bạn kia của ngươi mà tới, có người mời ta tới thu thập hắn.

Lệ Phong nói thẳng.

- Có điều, các ngươi yên tâm, ta sẽ không động thủ với hai người các ngươi, một tên thư sinh yếu ớt trói gà không chặt và một nữ nhân không đáng để ta động thủ. Một hồi nữa, cũng sẽ có người tìm các ngươi tính toán sổ sách. Ai bảo các ngươi làm hại người khác mất đi bạn bè, lại còn mất đi công việc hiện tại.

Hắn lại liếc mắt nhìn hai người Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi.

Lời nói này, khiến cho hai người Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi khẽ giật mình.

Ngoài tiệm.

Mấy người Tiễn Hạo Vũ và Tôn Nhị Thành còn đang hồi hộp vò đầu bứt tai trông chờ.

- Làm sao lại ngồi xuống ăn uống vậy?

- Tại sao vẫn chưa chịu ra tay?

- Không phải Lệ Phong đã nói rồi sao, tên họ Bạch kia và cô gái xinh đẹp kia không đáng cho hắn xuất thủ, chắc hẳn hắn đang đợi tên đàn ông hung mãnh kia trở về.

- Cái tên đại hán kia đi nơi nào rồi?

- A. . . Nhìn đi. Đến, đến rồi.

Trong lúc hai người nghị luận thì đôi mắt liền sáng lên.

Đứng ở cái góc độ này của bọn họ rất dễ dàng nhìn thấy tất cả hoàn cảnh bên trong, Lôi Nghênh đã trở về.

- Đều chuẩn bị tốt cho ta, một hồi nữa sẽ có trò hay để nhìn, còn nữa, nhớ chú ý cái tên tiểu bạch kiểm kia. Còn cô gái kia nữa, cũng phải chú ý cho ta.

Tiễn Hạo Vũ xoa xoa hai tay, lại căn dặn cấp dưới một lần nữa.

Lệ Phong cùng với hai người Bạch Tiểu Thăng vừa nói dứt lời, thì trực tiếp đem một miếng bánh ngọt cuối cùng ném vào trong miệng, trắng trợn nhai nuốt.

- Điểm tâm của ta ăn có ngon không? Tất cả đồ ăn của ta đều là do ngươi ăn à?

Một giọng nói trầm thấp từ sau lưng của Lệ Phong vang lên, mang theo sự tức giận.

Người đến rồi sao.

Lệ Phong lập tức cười lạnh, đứng người lên, uể oải cười nhạt quay lưng chuyển hướng về phía đối phương.

Khuôn mặt của Lôi Nghênh âm trầm nhìn lại.

Hai người đàn ông, rốt cục mắt đối mắt với nhau.

- Trò hay lập tức bắt đầu, đã đối mặt rồi, sắp đánh nhau rồi.

Tiễn Hạo Vũ ở ngoài cửa nhanh chóng kích động.

Tôn Nhị Thành nuốt nước bọt, trừng lớn mắt cảm thấy hưng phấn, mí mắt không nháy một cái chỉ nhìn chằm chằm, sợ bỏ qua màn song hùng quyết đấu đặc sắc bên trong kia.

Có lẽ, một trận đánh nhau kinh diễm tuyệt luân sắp mở màn.

Nhưng mà, bên trong cửa hàng, Lệ Phong vừa đối mặt với Lôi Nghênh.

Hai người đều sửng sốt.

- Là ngươi. Ta nói tại sao có người dám ăn đồ của ta, ha ha, quả thật lá gan càng lúc càng lớn mà.

Lôi Nghênh cười lạnh bẻ bẻ cổ tay.

Biểu lộ của Lệ Phong đột nhiên biến đổi.

Nguyên bản trên mặt hắn lúc nào cũng có vẻ cao ngạo, bễ nghễ, nhưng trong khoảnh khắc liền tiêu tán không còn, thay vào đó là sự sợ hãi.

- Huấn luyện viên, chào ngài.

Lệ phong "Ba" một tiếng làm tư thế nghiêm, một cử động nhỏ cũng không dám.

Mả mẹ nó, thứ hỗn trướng Tiễn Gia. Ngứa trứng, lại để cho mình tới đánh huấn luyện viên? Lôi Nghênh là người mà mình dám động sao?

Trong lòng của Lệ Phong lúc này ào ào sóng to gió lớn, sớm đem mấy người Tiễn Hạo Vũ, còn có Tiễn Gia mắng qua mấy lần.

- Bản sự không có học được bao nhiêu, lại đi học cách ăn nhờ ở đậu. Ngươi nói đi, ngươi là học sinh của ai.

Lôi Nghênh đem mâm đồ ăn cầm ở trong tay đặt lên trên mặt bàn, tức giận nói.

- Chính là ngài.

- Ta không có dạng học sinh như ngươi.

Lôi Nghênh giờ chân đạp lên trên đùi của Lệ Phong, đẩy hắn lui ra ngoài hai bước, sau khi hắn lùi lại cũng không phản công lại mà tranh thủ thời gian trở về tư thế nghiêm lần nữa.

Pha hành động này, động tĩnh lại không nhỏ.

Thực khách ở bốn phía đang chăm chú ăn uống liền dừng lại, ánh mắt hiếu kỳ ngó sang.

Một tên đại hán cao to lực lưỡng lại có tư thế giống cháu trai, bị một tên đại hán khác răn dạy, còn bị đánh đập, vậy mà vẫn một mực ngoan ngoãn, thành thành thật thật đứng yên không dám động?

Ngoài cửa, Tiễn Hạo Vũ, Tôn Nhị Thành kể cả bốn người đàn ông làm nhân viên bảo tiêu đều cảm thấy choáng váng.

Đây là cái tình huống gì thế?

Tuy nhiên, bọn hắn không nghe được cuộc đối thoại ở bên trong, suy nghĩ muốn bể đầu cũng không thể nào lý giải được.

Chỉ có điều vẫn còn đứng yên như cũ nhìn vào, chờ đợi Lệ Phong đi ra, muốn hỏi thăm minh bạch ngọn nguồn, nhưng lại không dám tiến vào trực tiếp hỏi.

Trong tiệm.

- Nguyên lai các ngươi là người quen cũ à, vậy thì dễ làm rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười đem chuyện Lệ Phong vừa rồi ra chào hỏi nói lại một phen.

- Ai bảo ngươi tới.

Lôi Nghênh giận dữ hỏi.

- Báo cáo huấn luyện viên là hai người, một người gọi là Tiễn Hạo Vũ, còn một người gọi là Tôn Nhị Thành. Hiện tại, bọn họ đang ở ngay bên ngoài.

Lệ Phong nghiêm trang lớn tiếng trả lời.

Hai người kia làm sao lại ở cùng một chỗ?

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng trở nên ngạc nhiên, hướng mắt ra phía ngoài nhìn, quả thật nhìn thấy hai cái thân ảnh đang lén lén lút lút đứng ở bên ngoài.

Nguyên lai là bọn hắn đến báo thù, gọi tới một đại hán mạnh mẽ như thế để đối phó với Lôi Nghênh, không nghĩ tới lại là học viên cũ của Lôi Nghênh?

- Cút ngay cho ta, thuận tiện đi giáo huấn hai cái tên có mắt không trong kia một chút cho ta.

Lôi Nghênh giận dữ nói.

- Vâng.

Lệ Phong một đầu mồ hôi, bộ dáng giống như được đại xá, nhanh chóng chuồn ra ngoài.

Ở doanh trại tập huấn đối mặt với sự nghiêm khắc của huấn luyện viên Lôi Nghênh, đã khiến cho Lệ Phong đối với người nam nhân trước mắt này kính nể tới cực điểm và đương nhiên cũng sợ hãi tới cực điểm.

Nếu như được lựa chọn, Lệ Phong cảm thấy rằng hắn cùng với vị huấn luyện viên này trong cuộc sống vẫn không cần gặp lại mới là tốt nhất.

- Chờ một chút.

- Ngươi ăn phải không?

Ngay thời điểm Lệ Phong sắp đi, Lôi Nghênh quát bảo hắn ngưng lại, trừng mắt nhìn lên cái mâm đã sạch sẽ trên bàn kia bĩu môi nói.

Lệ Phong đầu đầy mồ hôi, không dám không gật đầu.

- Tất cả mọi người đều là người quen biết cũ, cậu ta ăn của anh hai miếng bánh ngọt thì thế nào.

Bạch Tiểu Thăng cười khuyên bảo.

Được rồi, Lệ Phong quả thật chỉ ăn "Hai miếng", chỉ có điều món nợ này Bạch Tiểu Thăng không ngại tính trên đầu hắn.

- Lại mua cái khác là được mà.

Lâm Vi Vi cũng hát đệm theo.

- Ngươi biết phải làm sao chưa?

Lôi Nghênh lườm Lệ Phong một cái, hỏi.

- Vâng, huấn luyện viên.

Lệ Phong tay chân luống cuống chạy đến bên kia xếp hàng đi mua bánh ngọt.

Thế là, mấy người Tiễn Hạo Vũ và Tôn Nhị Thành ở ngoài cửa kinh ngạc nhìn thấy tất cả, bọn hắn mời tới một vị trợ thủ vô cùng hung mãnh, không hiểu sạo tựa hồ như bị người ta răn dạy một phen, lại còn bị bắt chạy đi xếp hàng mua đồ ăn.

Cái bộ dáng ngoan ngoãn như cún kia, quả thật làm cho người ta không nói được lời nào, kinh ngạc vô cùng.

- Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?

Tiễn Hạo Vũ vô pháp lý giải.

Tôn Nhị Thành càng không giữ nổi bình tĩnh.

Sau cùng, liếc mắt thấy Lệ Phong đi ra, hai người này tranh thủ thời gian nhanh nhất chạy qua hỏi thăm.

Khuôn mặt của Lệ Phong âm trầm nặng nề, đem mấy người bọn hắn dẫn vào con hẻm nhỏ ở bên cạnh, trước đó còn nói rằng sẽ đem sự tình nguyên nguyên bản bản nói cho bọn hắn.

Ước chừng mười phút đồng hồ sau.

Tinh thần của Lệ Phong rất sảng khoái từ bên trong con hẻm nhỏ đi ra, vừa đi vừa vỗ vỗ tay, tựa hồ như tâm tình tốt hơn một chút.

Chỉ có điều, khi liếc mắt nhìn qua cửa tiệm bên kia, Lệ Phong tựa như hơi run lên vội vàng chạy trốn rời đi.

Lại năm phút đồng hồ sau.

Tiễn Hạo Vũ, Tôn Nhị Thành và cả bốn người đàn ông bảo tiêu kia mặt mũi bầm dập, dắt dìu nhau đi ra, một phút cũng không dám đợi, đồng dạng chạy trốn rời đi.

Lệ Phong cùng với Tiễn Gia hợp tác xem như chính thức thất bại, đồng thời Lệ Phong cũng đã buông lời cảnh cáo, nếu như Tiễn Gia còn dám tìm những người kia gây phiền phức, hắn không ngại trèo lên cửa hỏi thăm.

Chuyện này, lại làm cho Tiễn Hạo Vũ vô cùng sợ hãi.

Nghe người ta nói, hắn còn ngay trong đêm đã rời khỏi thành phố Đại Hữu.

Tôn Nhị Thành cũng không dám tiếp tục nói chuyện báo thù nữa.

Việc này đối với mấy người Bạch Tiểu Thăng bọn họ mà nói, cũng coi như là một khúc nhạc đệm nhỏ giữa thời gian ăn cơm mà thôi.

Ba người vẫn như cũ vui sướng ăn cơm tối, sau đó trở về khách sạn.

Hiện tại tất cả chứng cứ đã chuẩn bị sẵn sàng, mấy người Bạch Tiểu Thăng bọn hắn chân chính để ý chính là ngày mai.

Bắt Uông Tử Du.

Bạn cần đăng nhập để bình luận