Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 113: Trang viên này, như thế nào?



Lục Vân và Bạch Tiểu Thăng đối mặt, ánh mắt hai người đều lóe lên một tia quật cường.

Số tiền kia, một bên nhất định phải có, một bên không phải không cần.

Không hề nhượng bộ!

Không cần tiền, không phải là do Bạch Tiểu Thăng ngốc. Mà là, một khi hắn nhận số tài phú kếch xù này, hắn và Lục Vân gần như đã "Thanh toán xong", mặc dù Lục Vân nói qua, "Không ảnh hưởng tình cảm hai bên".

Nhưng tình cảm này nhiều hay ít, cũng là một môn học vấn!

Một trăm triệu này, nếu như nói không gây ra gợn sóng nào trong lòng Bạch Tiểu Thăng, thì hiển nhiên là không thể nào.

Nó, thậm chí đã khơi dậy dục niệm của hắn!

Lục Vân là cá sấu lớn ở ngành nghề internet trong nước , mình không tham thì thôi, nếu tham thì sẽ không chỉ là một trăm triệu này! Bạch Tiểu Thăng tự nhủ.

Lục Vân nhìn Bạch Tiểu Thăng, hết lần này tới lần khác cũng đầy vẻ thưởng thức.

Tiểu tử này, thật sự không đơn giản!

Người trẻ tuổi này bất ngờ đối mặt với một trăm triệu, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh tỉnh táo, còn có thể có ý nghĩ của mình? Đúng là yêu nghiệt!

Lục Vân để tay lên ngực tự vấn lòng, mình ở độ tuổi như Bạch Tiểu Thăng có thể gánh vác được loại dụ hoặc này hay không.

Đáp án là, không được!

Lục Thanh Phong, Lục Văn Thiến, Trịnh Đông Tỉnh giật mình nhìn Bạch Tiểu Thăng, bọn hắn cũng khó hiểu. Chỉ có Lục Thanh Phong sau khi kinh ngạc thì ánh mắt lóe sáng, có chỗ hiểu rõ.

Ngụy Tuyết Liên từ đầu đến cuối rất yên tĩnh, nhìn Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt sáng tỏ.

- Tiền cuối cùng là vật ngoài thân! Lấy tiền báo ân, người thương nhân đầy hơi tiền như tôi, có phải đã để cho người ta phải bật cười hay không.

Lục Vân cười nói.

Hắn phá vỡ cục diện bế tắc, nhẹ nhàng cầm lấy tờ chi phiếu trống kia, chuyển giao cho Lục Thanh Phong.

Giống như, chịu thua.

Thế thôi sao? Trịnh Đông Tỉnh nhìn thấy mà đau lòng.

Nhưng nếu lão Bạch đã quyết định, hắn cũng không tiện xen vào.

- Lần này, các cậu hiếm khi qua đây, thì chớ vội đi, cứ ở trong trang viên của tôi chơi đùa, tôi để Thanh Phong đi cùng các cậu.

Lục Vân không hề đề cập tới chuyện vừa rồi, tựa hồ chưa hề phát sinh qua.

Lục Vân tự mình chỉ vào từng phương hướng, tự mình giảng giải

- Trang viên của tôi, bên kia có một cái sân golf, bên kia là rừng sinh thái có thể cắm trại, bên kia có vườn trái cây, mỗi mùa đều có trái. . . Nơi này có thuyền, lát nữa mấy người cũng có thể chèo thuyền, câu cá.

Dứt lời, Lục Vân giống như hữu ý vô ý nhìn Bạch Tiểu Thăng, hỏi mọi người.

- Các cậu cảm thấy, chỗ này thế nào?

Trang viên này tốt, ăn uống chơi thật đúng là đầy đủ, lại phối lên phong cảnh thoải mái , đúng là một phương thế ngoại đào nguyên!

Đám người liên tiếp gật đầu.

Ở chỗ này, không cần nói chơi một ngày, dù là mấy tháng không đi ra, chỉ sợ cũng sẽ không cảm thấy buồn tẻ vô vị.

Bạch Tiểu Thăng cảm khái.

Thu Thủy Trang Viên, diện tích một ngàn ba trăm mẫu!

Dù nơi này là ngoại ô thành phố Thiên Nam, nhưng mảnh đất trống lớn như vậy, chỉ sợ cũng giá trị liên thành. Đổi lại là thương nhân khác, đã sớm toàn lực khai phát làm bất động sản.

Không thể không nói, Lục Vân thật biết hưởng thụ, xa hoa lãng phí!

Nhưng mà, nhìn nụ cười thâm ý của Lục Vân.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên khẽ động, phủ định phán đoán trước đó.

- Hồng Liên, kiểm tra thông tin liên quan tới vùng đất này cho tôi, chính sách động thái mới nhất!

Bạch Tiểu Thăng gấp rút nói.

- Tốt, chủ nhân. . . Kiểm tra hoàn tất, căn cứ một tháng trước mới ra, “Quy hoạch tổng thể thành phố Thiên Nam 2017-2030”, khu vực này sắp thành căn cứ mới của dự án sinh thái xanh.

Hô hấp Bạch Tiểu Thăng dồn dập lên.

- Mảnh đất này, Lục Vân thu mua khi nào!

- Kiểm tra hoàn tất, mảnh đất này được Lục Vân mua ba năm trước đây.

Ba năm trước!

Bạch Tiểu Thăng kinh hãi.

Ba năm trước Lục Vân đã mua được mảnh đất này, vậy mà vẫn không hề khai thác, vẫn duy trì nguyên sinh thái!

Phải biết rõ, những năm gần đây, bất động sản nóng nảy, rất nhiều người cầm tới trước tiên sẽ làm khai thác, trực tiếp trở thành trăm triệu phú ông.

Lục Vân vì sao lại chậm chạp không làm.

Thật sự là hưởng thụ sao?

Bạch Tiểu Thăng không tin!

Vậy chỉ có một loại khả năng, Lục Vân đã biết rõ từ ba năm trước , đồng thời một mực tin tưởng phán đoán của mình, chờ đợi ngày nở hoa kết trái .

Giá trị hiện nay của mảnh đất trống này, khó có thể tưởng tượng!

Bạch Tiểu Thăng hít vào một hơi.

Đây là thương nhân đỉnh cấp, ánh mắt của cá sấu lớn trong ngành internet sao!

Hắn nhìn Lục Vân, ánh mắt hiện vẻ tôn kính.

Có thể tinh chuẩn phán đoán, lại có thể tin tưởng vững chắc vào bản thân mình, chịu được thời gian khảo nghiệm, đó mới là con đường đại nhân vật nên đi!

Không lạ gì mình lại có hành trình mười năm kỳ hạn để kế thừa, Bạch Tiểu Thăng hắn cách chức vị Tống giám đốc ngàn tỷ, chỉ sợ giống như lên núi Hymalaya.

Lục Vân thấy được ánh mắt Bạch Tiểu Thăng biến hóa, khóe miệng hơi mỉm cười.

Hắn sở dĩ hỏi nơi này như thế nào, không chỉ là sống phóng túng, mà là một loại dò xét.

Xem ra, tiểu tử này đã hiểu.

Thật là giang sơn đời nào cũng có tài tử! Lục Vân cảm khái.

- Địa sản, tôi không quá hiểu. Năm đó, tôi dùng giá cực thấp mua được mảnh đất này, mặc kệ bất động sản nóng nảy như thế nào, tôi đều bất động. Trái lại, tôi trồng cây, trồng rừng, khu đất trũng đổi thành hồ nhân tạo, rất nhiều người nói tôi khờ, nói tôi có tiền không biết tiêu làm sao. Tiểu Thăng, cậu cảm thấy thế nào?

Lục Vân cười hỏi.

Ông không hiểu nhiều về địa sản? Bạch Tiểu Thăng cười khổ.

Lục Vân này, thật sự hiểu tinh túy của "Nước sôi cải trắng".

- Lục tổng ở thời gian tốt nhất, dùng giá tiền thích hợp nhất, mua xuống một miếng đất trống, dùng phương thức bảo tồn tốt nhất, chờ đến ngày nó nở hoa kết trái. Ngài nói không hiểu, thế thì không biết bao nhiêu người phải xấu hổ chết.

Bạch Tiểu Thăng cảm khái.

Những người khác có chút mê mang, hai người Bạch Tiểu Thăng, Lục Vân đối thoại quá mù mịt!

Không phải nói trang viên à, làm sao lại nói đến địa sản.

- Ah?

Lục Vân cười nhẹ, ánh mắt cổ vũ Bạch Tiểu Thăng tiếp tục nói.

- Giá mảnh đất này có thể tăng bao nhiêu, tăng gấp bao nhiêu lần thì tôi không rõ ràng.

Bạch Tiểu Thăng nhấp một ngụm trà rồi nói

- Nhưng mà, Thiên Nam đang cố gắng chế tạo khu thành thị xanh, cũng đã nhận được quốc gia ủng hộ. Thiên Nam không thiếu tiền, thứ thiếu là một khối 'Ruộng thí nghiệm'. Căn cứ phương án kế hoạch mới nhất của thành phố, rất hiển nhiên 'Ruộng thí nghiệm' được chọn trúng là mảnh đất dưới chân chúng ta. Sở dĩ tuyển chỗ này mà không là chỗ khác, chỉ sợ là do hoàn cảnh nơi đây bảo trì tốt nhất!

Bạch Tiểu Thăng đặt chén trà xuống, cảm khái nhìn Lục Vân, bội phục nói,

- Công thần không phải Lục tổng thì không ai có thể hơn! Cảm tạ ngài có thể cho Thiên Nam có phương Tịnh Thổ này. Đương nhiên, giá trị mảnh đất này cũng bởi vậy tăng cao, đây là chuyện cả hai cùng có lợi!

Người bên ngoài nghe được thì rất kinh ngạc.

Thì ra trang viên này lại có giá trị lớn như vậy!

Lục Vân cười ha ha.

- Từ giờ trở đi, cậu đừng gọi tôi là Lục tổng hoặc Lục tiên sinh, gọi tôi chú Lục, có thể chứ?

Lục Vân chủ động đề nghị.

Chuyện này làm cho Ngụy Tuyết Liên cũng hơi kinh ngạc.

Lục Vân rất xem trọng nhân tình, bằng không cũng sẽ không khăng khăng dùng tiền "Trả lại".

Lần này, hắn lại chủ động muốn kết giao mật thiết hơn với Bạch Tiểu Thăng !

Ánh mắt Lục Thanh Phong, Lục Văn Thiến nhìn Bạch Tiểu Thăng cũng có khác biệt.

Bạch Tiểu Thăng cười.

- Vậy thì, tôi gọi ngài một tiếng chú Lục.

Hắn hào phóng nói.

Lục Vân mỉm cười gật đầu

- Tốt! Tiểu Thăng, thế thì chú Lục thương lượng với cậu một chuyện. Thấy thế nào?

- Ngài cứ nói!

Lục Vân mỉm cười.

- Nếu như tôi đưa tòa trang viên này cho cậu dùng để báo đáp, cậu có đồng ý hay không!

Bạn cần đăng nhập để bình luận