Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1131: Giương đông kích tây?

Một câu nói này của Bạch Tiểu Thăng liền để cho Lâm Vi Vi cảm thấy choáng váng, cũng làm cho Lôi Nghênh sững sờ trong chốc lát.

HIện tại, bọn họ bị tên Lâm Ngọc kia vượt lên trước một bước, muốn tự giải quyết tất cả mọi chuyện. Thời điểm này phải ngay lập tức khai thác tìm kiếm biện pháp để phản công lại mới là vương đạo.

Đặt vé trước?

Muốn về nhà ?

Đây là chuyện gì?

Chẳng lẽ nói, Bạch Tiểu Thăng muốn từ bỏ chiến trường bên thành phố Cam Đông này sao?

Hiện tại, bọn hắn đã tự mình chạy đến bên này, còn xác nhận bên này quả thật có một mẻ lưới cá lớn, thậm chí ngay cả chứng cứ xác thực cũng đã lấy được bảy tám phần.

- Bây giờ phải bỏ qua như vậy à, em không cam lòng.

Hiếm thấy lần nào Lâm Vi Vi không có ngay lập tức chấp hành mệnh lệnh của Bạch Tiểu Thăng, mà trong lòng không tình nguyện lầm bầm oán trách.

- Quả thật trở về sao?

Bộ dáng của Lôi Nghênh cũng như hòa thượng sờ hoài không thấy tóc nói.

- Người ta đã bày ra một động thái tốt như thế, mình cũng phải hồi báo một chút để cho người ta vừa ý không phải sao. Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, ngoái nhìn về phía tòa cao ốc truyền thông Thiên Du một chút.

- Còn nữa, đã ai nói là chúng ta đặt vé trở về thành phố Lâm Hải đâu.

Lời nói này của Bạch Tiểu Thăng khiến cho hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ngạc nhiên liếc mắt nhìn nhau.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng nói tiếp mấy câu, khiến cho khuôn mặt của hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lộ vẻ kinh dị.

Sau khi giao phó xong, Bạch Tiểu Thăng mang theo bọn họ rời đi.

Công ty truyền thông Thiên Du, ở văn phòng của Uông Tử Du.

- Lão Lý, Bạch Tiểu Thăng nói đặt trước vé xe trở về thành phố Lâm Hải ngay trong ngày hôm nay, ngươi lưu ý một chút. Nếu có tin tức gì khác thường, ngay lập tức nói cho tôi biết. Nếu như đến tối ngày hôm nay, vẫn không có tin tức gì đặc biệt, cũng thông báo một tiếng cho tôi biết.

Lâm Ngọc hàn huyên cùng với Uông Tử Du một phen, sau đó để cho hắn lui ra, tay cầm lấy điện thoại di động cá nhân gọi một cuộc điện thoại.

- Được, tôi biết rồi.

Người nhận được cuộc điện thoại này của Lâm Ngọc chính là Lão Lý, là người làm việc ở khâu hậu cần tại tổng bộ tập đoàn, là nhân vật có đầy đủ quyền hạn để tra cứu thông tin.

Người này cũng là "Người một nhà".

Kỳ thực, Lâm Ngọc cũng không dám chắc rằng Bạch Tiểu Thăng sẽ dùng hệ thống của khâu hậu cần thuộc tập đoàn để đặt trước vé hay không, nhưng nếu như, thông qua vấn đề này có thể biết được thực sự Bạch Tiểu Thăng có muốn rời đi hay không, nếu như không có, vậy có thể chứng rằng Bạch Tiểu Thăng đang lừa dối hắn.

Có thể đang làm một sự chuẩn bị khác.

Chỉ có điều, Bạch Tiểu Thăng có rời khỏi thành phố Đại Hữu hay không, Lâm Ngọc hắn cũng sẽ mau chóng chấm dứt vấn đề ở nơi đây, mau chóng đem sự tình của Uông Tử Du "Xử trí" đến nơi đến chốn, để tránh đêm dài lắm mộng, hồ đồ gây chuyện không đâu.

Đặt điện thoại di động xuống, Lâm Ngọc lại cầm lên gọi một cuộc điện thoại cho lão sư, đem tình huống bên này đại khái nói lại một phen.

Cuộc điện thoại này trò chuyện còn chưa kết thúc, liền có một cuộc điện thoại khác gọi vào.

Chỉ có điều, Lâm Ngọc lại không quan tâm, vẫn tiếp tục trò chuyện với lão sư cho xong, lúc này mới nhìn dãy số trên màn hình điện thoại một chút.

Đúng là dãy số của Lão Lý vừa rồi hắn mới gọi.

Nhanh như vậy đã có tin tức rồi sao?

Lâm Ngọc cũng vô cùng ngạc nhiên, lập tức nhận cuộc gọi.

- Lâm Ngọc sự vụ quan, tôi đã tra được hành trình của Bạch Tiểu Thăng, đúng là buổi trưa ngày hôm nay có đặt vé xe.

Người ở bên kia đầu dây đi vào thẳng chủ đề chính.

Thật sự là mua vé rời đi sao?

Còn đi vội vã như vậy?

- Vậy là hắn về thành phố Lâm Hải sao?

Trong lòng của Lâm Ngọc âm thầm lấy làm kỳ, vội hỏi.

- Cũng không phải. Hắn đặt vé đi thành phố Nam Tự.

- Thành phố Nam Tự?

Đầu tiên, Lâm Ngọc khẽ giật mình, lập tức hai hàng lông mày chậm rãi hơi nhíu lại với nhau.

Quãng đường đi thành phố Nam Tự so với thành phố Lâm Hải còn xa hơn, Bạch Tiểu Thăng đi chỗ đó làm cái gì?

Hơn nữa, thành phố Nam Tự. . .

- Được rồi, tôi biết rồi.

Đôi mắt của Lâm Ngọc hơi co lại một chút nói.

- Bạch Tiểu Thăng, ngươi tốt lắm. Nói với ta là trở về tổng bộ. Tại sao phải chạy đến thành phố Nam Tự chứ?

Đặt điện thoại xuống, Lâm Ngọc gửi cho lão sư tin nhắn về vấn đề này, sau đó thần sắc âm trầm có chút ngưng trọng, tự nói một mình.

- Chẳng lẽ, ngươi có thể từ trong miệng của mấy người Quách Vân Tâm bọn hắn phát giác được bên kia có vấn đề sao?

- Không được rồi, sự tình bên này phải nhanh chóng giải quyết. Mình cũng phải chạy về tổng bộ, cùng với lão sư thương lượng một phen.

Nói là làm, Lâm Ngọc ngay lập tức mở máy tính cá nhân ra, ngay tại chỗ bắt đầu soạn thảo báo cáo.

- Coi như sự tình có gấp thì vấn đề bên này cũng phải giải quyết thích đáng cái đã, không phải Bạch Tiểu Thăng nói tội của Uông Tử Du ít nhất cũng thuộc hàng cấp ba à, được rồi, vậy thì mình liền phạt nặng một chút, trực tiếp để cho hắn thoát ly khỏi tập đoàn, cho dù lúc này, Bạch Tiểu Thăng còn muốn điều tra hắn, đều không có tư cách nữa.

Người ta không còn làm ở tập đoàn, đừng nói ngươi là cái gì Đại sự vụ quan, coi như ngươi là Tổng giám đốc của khu Đại Trung Hoa, cũng không thể ép buộc người ta phải phối hợp?

Lâm Ngọc nhếch miệng lên hiện ra một nụ cười lạnh lẽo.

Bên này hắn hành động cấp tốc, làm tốt bản tường trình báo cáo, mà Trầm Bồi Sinh ở tổng bộ cũng đang hô ứng lẫn nhau, một đường xét duyệt nhanh chóng thông qua không chút cản trở nào.

Đến bốn giờ chiều, một phần thông báo xử phạt Uông Tử Du chính thức được tuyên bố ở Bộ Sự Vụ.

- Uông Tử Du thân là người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực của tỉnh Cam Đông, nhiều vấn đề về điều khoản hạng mục xác nhận không có, dưới sự điều tra cấp tốc của Lâm Ngọc sự vụ quan, cùng với những chứng cứ vô cùng xác thực, tập đoàn đã cho xử trí đầy đủ, quả quyết, hiện nay miễn nhiệm tất cả quyền hạn và chức vụ của Uông Tử Du, thanh trừ khỏi tập đoàn. . .

Phần báo cáo này, khiến cho rất nhiều người cảm thán một phen.

Lâm Ngọc sự vụ quan từ khi đảm nhiệm chức vụ sự vụ quan kiểu mới này cho đến nay, quả nhiên tác phong và hành động như bão táp, thái độ vô cùng cứng rắn giống như lúc trước, đồng thời có được sự ủng hộ vô cùng to lớn của Trầm Bồi Sinh Đại sự vụ quan.

Nhìn đi, hiện tại trực tiếp xóa bỏ một người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực lại nhanh chóng như vậy.

Trước đây, ngay cả một chút tin tức thì mọi người cũng không có nghe được.

Mọi người ở Bộ Sự Vụ nhịn không được mà âm thầm cảm thán một phen, phần đông nhân số đối với Lâm Ngọc sự vụ quan lại ca ngợi vô cùng.

Mà lúc này, Lâm Ngọc đang ngồi trên tàu lửa cao tốc trở về thành phố Lâm Hải.

- Bạch Tiểu Thăng, lần này ngươi chơi cái trò giương đông kích tây, chạy đến cái địa phương xa như vậy muốn đánh cho chúng ta trở tay không kịp sao, chắc hẳn ngươi không biết lão sư đã cân nhắc biện pháp ứng đối toàn diện ở nơi đó rồi sao, chuyến đi này của ngươi, cuối cùng cũng không được gì, ha ha.

Lâm Ngọc ngồi trên toa tàu vip vắng người, liên tục cười lạnh.

- Không chỉ riêng một lần này đâu, mà sẽ còn có lần sau nữa, rất rầt nhiều lần nữa. . .

- Rồi ngươi sẽ phát hiện, chút đạo hạnh nho nhỏ này của ngươi, căn bản không lọt nổi ánh mắt của lão sư, tất cả các hành động của ngươi đều chịu sự chi phối của chúng ta mà thôi.

- Bệnh tình của Hạ Hầu Khải mặc dù có sự chuyển biến tốt, nhưng chung quy cũng đã là tuổi xế chiều, lại từng gặp nguy cơ, dưới sự nỗ lực công kích của lão sư, thì thời gian hắn đi xuống sẽ không còn xa nữa. Thời điểm Hạ Hầu Khải vừa xuống đài, lão sư sẽ thượng vị ngay lập tức.

- Đến lúc đó 'Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết', ngươi không có sự lựa chọn nào khác.

Thời điểm Lâm Ngọc cảm thấy tâm hồn thư thái, thì ở công ty truyền thông Thiên Du, Uông Tử Du cũng đang thu thập đồ vật của mình, chuyển lên xe cá nhân đang đậu ở bãi đỗ xe.

Đường đường là một người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, một khi bị miễn chức, bị đuổi ra khỏi cửa, bất quá chỉ cần một ngày mà thôi, mệnh lệnh bên trên đưa đến, hắn ngay lập tức phải rời đi, toàn bộ nhân viên của công ty truyền thông Thiên Du đều dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía hắn.

Thậm chí ngay cả "Người một nhà" như Dương Đại Thịnh kia đều lấy cớ bận sự vụ của công ty, không có mặt ở công ty, tựa hồ như sợ dính vào hắn sẽ gặp phải phiền toái.

Đối với cái thái độ này, Uông Tử Du cũng không thèm quan tâm, nhưng trong lòng hắn lại đang không ngừng cười lạnh.

- Tất cả đều là tiểu nhân ánh mắt vô cùng thiển cận, cho rằng ông nội ngươi đây một khi gặp phải rủi ro, thì sẽ không ngóc đầu lên được sao? Hắc hắc, ông nội các ngươi đây bất quá là nghỉ dưỡng xả hơi hai năm, không được nhậm chức thì thế nào, thu nhập vẫn như cũ hai triệu một năm, chờ qua trận phong ba bão táp này, ông nội các ngươi đây còn có thể đứng dậy, đến lúc đó gặp lại, sẽ cho lũ tiểu nhân các ngươi đẹp mặt.

Uông Tử Du dùng âm thanh mà chỉ có bản thân mình mới có thể nghe được lẩm bẩm một hồi, một mặt dụng lực đem rương đồ đạc quăng lên cốp xe ở phía sau, đồng thời đóng mạnh nắp cốp xe xuống như muốn trút giận, nhưng vô dụng vì nắp cốp sau của xe chạy bằng điện.

Làm xong tất cả mọi chuyện, Uông Tử Du ngẩng đầu lên, lập tức như là gặp quỷ, giật nảy cả mình.

- Ngươi, các ngươi tại sao còn ở chỗ này?

Uông Tử Du thất thanh nói.

Liếc mắt nhìn thấy, Bạch Tiểu Thăng đang cười tủm tỉm đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm vào hắn, phía sau chính là hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh.

- Thế nào, sao lại trông mong chúng tôi đi khỏi đây như vậy, Uông tiên sinh. Sự tình còn chưa có nói xong, sao chúng tôi có thể đi đây, ngài nói xem có đúng hay không?

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Uông Tử Du nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt có chút kinh sợ hoảng loạn.

- Có phải nghe nói chúng tôi mua vé đi thành phố Nam Tự, cho nên ông cảm thấy rất an tâm có phải hay không.

Bạch Tiểu Thăng ha hả cười nói.

- Nào có chuyện đó, hành tung của ngài, tôi làm sao lại biết rõ như thế chứ.

Uông Tử Du miễn cưỡng cố gắng nặn ra nụ cười làm lành.

- Không biết sao, Lâm Ngọc có thể nhanh như vậy đem mọi chuyện bên này xử trí xong xuôi tất cả sao?

Bạch Tiểu Thăng cười ha hả.

Lần này, Bạch Tiểu Thăng dùng một vé đi tới thành phố Nam Tự, thành công thăm dò được một chuyện, quả nhiên bên kia thực sự có vấn đề, mà không phải từ trong miệng của mấy người Quách Vân Tâm bọn hắn nhận được một câu "Khả năng có vấn đề”.

Như vậy có thể khẳng định trạm tiếp theo, có thể đi thành phố Nam Tự tản bộ một vòng?

Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

- Ngươi mua vé tại sao không có lên xe?

Uông Tử Du kêu to nói.

- Ai nói là mua vé, thì nhất định phải đi. Thế nào, tôi là một Đại sự vụ quan, lãng phí một tấm vé xe mà thôi, cũng không được sao. Nếu không phục, ông có thể đi tố cáo tôi đi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận