Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1136: Không chạy, có phải ngốc hay không

Trên đường ray của một chuyến tàu cao tốc, ở khoang đặc biệt dành cho thương nhân, có một người thanh niên tóc đen mắt đen đang ngã người nằm dựa lên cái ghế đã được bật ngửa ra sau, thư thư thái thái nằm ở bên trên, hai mắt lim dim, tai nghe còn đang đội vắt vẻo trên đầu, tựa hồ như đang nghe nhạc, lại tựa hồ như đã ngủ thiếp đi.

Người này đã khiến cho tỉnh Cam Đông và tỉnh Đại Khoảnh là hai sản nghiệp tỉnh vực lớn của tập đoàn đảo lộn loạn thất bát tao, trong vòng một ngày đã khiến cho tổng bộ như gặp phải sự kiện long trời lở đất, mọi người rối loạn như một bầy ong vỡ tổ. Ngược lại, hắn thì tốt, lặng yên không một tiếng động ngồi chuyến tàu cao tốc hướng về thành phố Quảng Vân, âm thầm lặng lẽ tan biến trong ánh mắt của mọi người.

Khiến cho Trầm Bồi Sinh muốn trút giận cũng không thể tìm được người mà trút.

Loại sự tình như thế này, tựa hồ cũng chỉ có Bạch Tiểu Thăng hắn mới có thể làm được.

Giờ này khắc này, bộ dáng của Bạch Tiểu Thăng nhìn như đang chợp mắt nghỉ ngơi, nhưng bên trong đầu hắn đang tràn ngập âm thanh liên tục vang lên, một phút cũng không được yên tĩnh.

Hồng Liên đang "Tính toán sổ sách" cho hắn.

Kỳ thực càng về sau này, thời gian để Hồng Liên có thể kết toán tựa hồ như càng lâu hơn một chút.

Nghe Hồng Liên giải thích, thì đây là vì muốn đưa ra kết quả ước định tốt hơn, phải đợi một chút sự tình lộ ra đầu mối hữu hiệu mới đưa ra phán đoán tốt nhất.

Chỉ có điều, Bạch Tiểu Thăng cũng không vội, đã là của hắn, thì làm thế nào cũng chạy không thoát.

Từ trước giờ cho tới hiện nay, Hồng Liên cho điểm đều tính toán đến sự công bằng hợp lý.

Đương nhiên, cho dù bất công hay đồng ý, thì Bạch Tiểu Thăng hắn cũng không có cách nào. Dù sao cũng có tiêu chuẩn nhất định phải theo.

Hiện tại, điểm đến rồi.

- Trợ giúp Thượng Văn Thư, người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực của tỉnh Thượng Vân, giải quyết nguy cơ cấp sản nghiệp tỉnh vực, gia tăng năm điểm.

- Điều tra đồng thời xử trí bảy người phụ trách công ty cỡ lớn, mười người phụ trách công ty cấp trung và nhỏ của tỉnh Cam Đông, đối với những người trong cuộc đều nhận được hình phạt hợp tình hợp lý, gia tăng mười hai điểm.

- Điều tra đồng thời xử trí một người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực của tỉnh Đại Khoảnh, sáu người phụ trách công ty loại hình cỡ lớn, đối với những người trong cuộc đều nhận được hình phạt hợp tình hợp lý, gia tăng mười hai điểm.

Điểm số thay phiên nhau nhảy lên, khiến cho tâm tình của Bạch Tiểu Thăng vui vẻ vô cùng, khóe miệng thậm chí còn mỉm cười không khép lại được.

Quả nhiên, sự tình thoải mái nhất thế gian này, không gì qua được chuyện kiếm thêm điểm số để tấn cấp.

- Lần này tổng cộng thu hoạch được hai mươi chín điểm, hiện tại ở cấp bậc Đại sự vụ quan đã có năm mươi bảy điểm, khoảng cách tới cấp Tổng giám đốc một Khu vực lớn chỉ còn bốn mươi ba điểm.

Thoáng cái, điểm số đã được hơn phân nửa rồi.

Tâm tình của Bạch Tiểu Thăng lúc này, quả thực không thể không tốt hơn.

Lúc này thời gian mới qua bao lâu chứ?

Đảm nhiệm vị trí đại sự vụ quan làm không đến nửa năm, vậy mà hành trình đã hơn một nửa, quả thực quá thoải mái.

Cấp Tổng giám đốc một Khu vực lớn.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng chậm rãi nghiền ngẫm mấy chữ này, thâm tâm vô cùng chờ mong.

Không giống với cấp khu vực bình thường kia, địa bàn phạm vi quản lý chỉ có mấy tỉnh.

Cấp Đại Khu vực, khả năng có thể là khu Đại Trung Hoa, mà cũng có thể là các khu vực khác trên thế giới.

Đến lúc đó, bản thân mình quả thật là "Dưới một người, trên vạn người".

Cái "vạn người" ở nơi này, là hơn vạn người có cấp bậc quản lý thuộc hàng đỉnh cấp trong tất cả các ngành, các nghề.

Phía dưới bọn hắn, lại xa xa không chỉ có mấy chục ngàn người, mà là hàng trăm ngàn người.

Cái phong cảnh này, ngay cả bản thân Bạch Tiểu Thăng cũng bắt đầu say mê không thôi.

Khóe miệng của Bạch Tiểu Thăng khẽ nhếch lên thể hiện ý cười, trong bất tri bất giác làm cho người ngồi bên cạnh cảm thấy hoảng sợ.

- Anh Tiểu Thăng?

Ngồi một bên, Lâm Vi Vi cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Bạch Tiểu Thăng nghe thấy có người gọi tên mình thì giật mình mở mắt ra, nhìn qua.

- Anh đang nghe cái gì vậy, thú vị như thế sao, em nhìn anh nãy giờ đã cười rất nhiều lần nha.

Khuôn mặt của Lâm Vi Vi đầy vẻ ngạc nhiên nói, thuận tay đưa qua một hộp hoa quả đã sớm được cắt gọn.

Chuối tiêu, Lê, dưa hấu, dưa Hami, trắng, đỏ, hồng phấn. . .

Tất cả đều được cắt gọt rất là chỉnh tề, không những đẹp mắt, mà trái cây còn rất tươi mới, để cho người khác chỉ cần nhìn thấy một lần thì ngay lập tức thèm ăn đến nhỏ dãi.

- Không có nghe cái gì đặc biệt cả, chỉ là vừa nghĩ tới tâm tình của mấy người Trầm Bồi Sinh giờ phút này, nhịn không được có chút cao hứng nhỏ nhỏ mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng bật người dậy, đem ghế ngồi điều chỉnh về tư thế ban đầu, rồi ăn hoa quả, vừa cắn một miếng nhịn không được mà gật đầu tán thưởng, thuận tiện trở về vấn đề vừa rồi của Lâm Vi Vi đề cập.

Nghe xong lời nói này, Lâm Vi Vi cũng bật cười.

Quả thực, mấy người Trầm Bồi Sinh bên kia hẳn là đã giận điên lên, mà nghĩ cũng phải họ không phát điên mới lạ.

Đặc biệt là Từ Vân Thông cũng gửi thông điệp về cho tổng bộ, dùng lời lẽ hợp với chính nghĩa và lợi ích chung tuyên bố ủng hộ Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Vi Vi nghĩ đến đó cũng muốn cười.

Nghĩ đến biểu lộ của vị Trầm Bồi Sinh Đại sự vụ quan kia, nhất định là vô cùng đặc sắc.

- Lần này thu thập được chứng cứ liên quan tới Trầm Bồi Sinh, nhất định phải bảo vệ cho thật tốt, chờ đến thời điểm thích hợp tích lũy chứng cứ đủ nhiều, nhiều đến mức có thể khiến cho Trầm Bồi Sinh khó mà chối bỏ tội lỗi, thì chúng ta sẽ sử dụng. Nếu cứ tìm được một chút chứng cứ lại lấy ra báo cáo, sử dụng chiến thuật thêm dầu dần dần, rất dễ tạo điều kiện cho đối phương có cơ hội hóa giải, chúng ta không nên làm loại chuyện này.

Bạch Tiểu Thăng nói xong liền đem một miếng dưa Hami nhét vào trong miệng nhai nuốt.

Thật ngọt.

Ăn vài miếng, Bạch Tiểu Thăng thuận tay cầm khay hoa quả đưa cho Lôi Nghênh đang ngồi ở dãy bên kia.

Bên trên còn cắm mấy cái nĩa bằng nhựa plastic nho nhỏ, mỗi người đều tự dùng cây nĩa của mình, rất vệ sinh.

Lôi Nghênh cũng không giả bộ khách khí, cầm khay trái cây ăn.

- Em cũng đã phân phó đều đã giữ toàn bộ, phân loại sắp xếp lưu giữ rất kỹ càng và bảo mật. Hiện tại, chúng ta từ chỗ mấy người Trần Vũ Thành và Dư Doanh bên đó thật sự thu thập được không ít chứng cứ, nếu như ngay lúc này lấy ra một mạch, cũng đủ để cho Trầm Bồi Sinh nhận thông báo giảm lương, thậm chí nhận trừng phạt là xuống chức cũng có thể.

Khi nói những điều này ánh mắt của Lâm Vi Vi còn nhấp nháy hào quang.

- Không đủ, nhiêu đó vẫn không đủ a. Cái anh muốn chính là làm triệt để khiến cho Trầm Bồi Sinh không có cơ hội lật bàn.

Bạch Tiểu Thăng lắc đầu nói.

Mỗi câu mỗi chữ của Bạch Tiểu Thăng đều rất nghiêm túc.

Bạch Tiểu Thăng hắn muốn chính là một người đối lập thanh trừng toàn khu Đại Trung Hoa.

Không phải nói chỉ ngăn chặn những người có vấn đề, những người có biểu hiện bất thường, kỳ thực bọn họ vô cùng tài năng, rất nhiều không có vấn đề, lại quá bình thường.

Bạch Tiểu Thăng hắn biết rõ, đương nhiên cao tầng của tập đoàn cũng biết rõ.

Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải, một nhóm các vị Đại sự vụ quan, một nhóm các vị phụ trách khu vực cũng biết rõ điều này.

Cho nên, sau đó mới có thông báo phạm phải sai lầm, xử phạt bằng hình thức giảm lương, xuống chức, tội to hay nhỏ cũng chỉ răn đe kiểu dùng hình phạt nhẹ cho biết sợ, lâu dần sẽ thành cái lộ tuyến, đồng thời cũng làm cho một vài cá nhân lưu tâm sử dụng.

Bạch Tiểu Thăng cũng không yêu cầu một khu Đại Trung Hoa "Trong trẻo" tuyệt đối.

Dù sao, nước quá trong sẽ không có cá.

Mà cái Trầm Bồi Sinh muốn, chính là giai đoạn sau khi thanh trừ khu Đại Trung Hoa.

Chỉ có điều, cách làm của Trầm Bồi Sinh càng thêm cực đoan, hắn đem bản thân mình biến thành một cái vòng xoáy, dùng mức độ lớn nhất hấp dẫn những nhân vật có vấn đề, để cho bọn họ giúp đỡ bản thân mình trèo lên vị trí quyền lực đỉnh cao, sau đó, lại đem những người này quét dọn một lúc, bấy giờ chỉ còn lại một khu Đại Trung Hoa trong sạch, đồng thời tạo thêm một bút công tích lớn trong bảng công trạng của mình, sau đó sẽ trùng kích vị trí cao hơn.

Không thể không nói, tuổi Trầm Bồi Sinh đã cao như thế, đặt trên vấn đề sự nghiệp cá nhân thì cũng thuộc dạng "Lão nhân" về hưu, vậy mà còn có hùng tâm tráng chí như thế, thậm chí dã tâm vô cùng to lớn, thực sự để cho người khác phải cảm phục.

Đương nhiên, Bạch Tiểu Thăng sẽ không tán đồng với cách làm của ông ta.

Nói cho cùng, mục đích mà Trầm Bồi Sinh đang theo đuổi, vẫn là một chữ "Lợi", lấy lợi cho bản thân mình làm mục đích, tuy nhiên cuối cùng khu Đại Trung Hoa cũng sẽ bị thanh trừ chỉ còn lại một mảnh "Trong trẻo", nhưng mà hắn tụ tập đám người kia, từ lúc đầu đã kiếm lời riêng, bắt đầu đục khoét nền tảng, đem toàn bộ nền kinh tế của tập đoàn ở khu Đại Trung Hoa đào ra trăm ngàn lỗ thủng, đến mức cuối cùng sau này, coi như diệt hết mọt trùng, cũng chỉ còn lại một căn phòng bốn phía rách nát thủng lổ chỗ, phớt phơ trong mưa gió.

Thì có ích lợi gì.

- Hiện tại, dựa vào tốc độ mà chúng ta thu thập chứng cứ bây giờ, thì cái ngày đem Trầm Bồi Sinh cầm xuống sẽ không còn xa nữa. Đương nhiên, càng ngày bọn hắn cũng sẽ càng hận chúng ta. Chỉ nói ngày lần này, có lẽ bọn họ cũng đang hận chúng ta đến tận xương đó.

Lâm Vi Vi cảm giác có lòng tin mười phần, cười nói.

Bạch Tiểu Thăng cũng nở nụ cười, hắn cũng cảm thấy được ngày đó sẽ không còn xa nữa.

- Anh Tiểu Thăng, chúng ta nhanh như vậy rời khỏi tỉnh Đại Khoảnh, chạy tới thành phố Quảng Vân, chuyện này là như thế nào a?

Sau đó, Lâm Vi Vi lại hỏi.

Bạch Tiểu Thăng cũng không có nói qua ở bên thành phố Quảng Vân này có manh mối chứng cứ gì, mà ngược lại, bên phía thành phố Nam Tự trải qua sự điều tra rõ ràng của bọn hắn mới thật sự có vấn đề. Bạch Tiểu Thăng chỉ dùng một tờ vé xe, liền có thể dẫn ra sâu cạn bên ấy.

Chỉ có điều, anh Tiểu Thăng cũng đã nói.

Lúc này đi thành phố Nam Tự khẳng định là không được, mấy người Trầm Bồi Sinh bọn họ tất nhiên đã đề phòng chặt chẽ rồi, cho dù có đi cũng chả được gì.

Muốn chờ, thì phải chờ cho mọi chuyện hạ nhiệt, sau đó yên tâm cầm súng, lặng lẽ đánh qua.

Đó là theo lý giải của Lâm Vi Vi.

Nhưng mà hiện tại lại đến Quảng Vân, có ý nghĩa gì đây?

Trong lòng Lâm Vi Vi cảm thấy hiếu kỳ, ngay cả Lôi Nghênh ở bên kia đang ăn trái cây cũng có mấy phần hiếu kỳ, tay thì ăn tai thì dựng thẳng lên lắng nghe, chờ Bạch Tiểu Thăng giải thích.

Bạch Tiểu Thăng phát giác được sự lo lắng của hai người, lập tức cười to.

- Vi Vi, em cũng đã nói, hiện tại người ta đang hận chúng ta thấu xương, chúng ta lại chiếm tiện nghi lớn như vậy, không chạy đi, chờ bọn họ cuống lên bất chấp mà trả thù à. Vậy có phải là ngu ngốc hay không a?

Bạch Tiểu Thăng khôi hài nói.

Hiện tại, tâm tình của Bạch Tiểu Thăng rất tốt, thậm chí còn trêu đùa hai người. Lần này tới Quảng Vân, chính là muốn tránh một hồi phong ba bão táp, thuận tiện đi thăm hỏi Tống giai đại sư một chút.

- Lần này, chủ yếu là tới chơi nhà bạn. Chỉ đi chơi thôi.

Bạch Tiểu Thăng vừa nói vừa nhìn xa xăm..

Cũng đã rất lâu không gặp Tống giai đại sư a.

Quả thật, Bạch Tiểu Thăng có chút nhớ cái lão gia tử kia.

Chỉ có điều, Bạch Tiểu Thăng có thể không biết, giờ phút này ở nhà của Tống giai đại sư, có một vị đại nhân vật đang làm khách.

Mà vị đại nhân vật này, Bạch Tiểu Thăng cũng quen biết.

Thậm chí, còn có quan hệ không ít.

Bạn cần đăng nhập để bình luận