Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1137: Ôn Ngôn, Nguyễn Ngữ

Thời điểm đến thành phố Quảng Vân thì đã là đêm hôm khuya khoắt.

Đi tới đứng ở hành lang chờ của đường sắt cao tốc, Bạch Tiểu Thăng thầm suy nghĩ, cuối cùng quyết định đi đến địa điểm lân cận tìm một khách sạn nào đó ở lại trước.

Chờ sáng sớm ngày mai hẵng đi bái phỏng Tống giai đại sư.

Đây cũng không phải là khách khí với Tống giai đại sư, cũng không phải bên Tống gia không có đầy đủ chỗ ở cho bọn họ.

Mà do Bạch Tiểu Thăng cảm thấy rằng, với thời gian này khả năng là lão gia tử đã đi ngủ sớm, bản thân mình tùy tiện đi qua, lại làm lão đầu tử trở nên cao hứng, muốn ngồi trò chuyện với mình một hồi, tất nhiên sẽ làm xáo trộn thời gian làm việc và nghỉ ngơi theo như nguyên tắc của lão, chuyện này không được tốt lắm.

Coi như thân thể của Tống giai đại sư vẫn còn cường tráng, nhưng vẫn phải chú ý nhiều một chút mới tốt.

Tuổi càng ngày càng cao, cần phải chú ý tới vài vấn đề về sức khỏe của người già.

Cho nên Bạch Tiểu Thăng thà rằng "Khách khí" một chút, trước tiên cứ ở bên ngoài, cùng lắm là sáng mai trả phòng, thời điểm đi qua nói xạo một chút là mới tới, chắc cũng không có ai truy hỏi đến cùng.

Quyết định chủ ý xong, Bạch Tiểu Thăng liền nói quyết định của mình cho hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nghe, hai người kia tự nhiên là gật đầu ưng thuận.

Kỳ thực, gần bên này thật sự có một khách sạn lớn đạt chuẩn năm sao đó chính là khách sạn quốc tế Vân Tranh.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng liền bắt xe đi qua, chỉ ngồi năm phút đồng hồ là đã tới nơi.

Kiến trúc của tòa khách sạn này cũng được xếp vào một trong những kiến trúc tiêu biểu của địa phương, thậm chí đứng trên hành lang chờ của khu đường sắt cao tốc, dù chỉ là mượn nhờ ánh đèn đường thành phố thôi cũng có thể có thể nhìn thấy rõ ràng nơi này.

Mọi người bước xuống xe đứng trước cửa khách sạn quốc tế Vân Tranh quan sát toàn kiến trúc này, coi như kiến thức rộng rãi như mấy người Bạch Tiểu Thăng cũng nhịn không được liên tiếp gật đầu tán thưởng, bôn ba rất nhiều tỉnh thành khác nhau, đã ở rất nhiều khách sạn, nhưng tòa khách sạn này nhìn vẻ bề ngoài vô cùng khí thế, tuyệt đối có thể xếp vào ba vị trí đầu.

Ba người vừa mới xuống xe một lát, thì đã có nhân viên giữ cửa dùng vẻ mặt tươi cười đi đến nghênh đón, khi biết mục đích của bọn họ là muốn vào ở lại, lại thấy ba người có một ít hành lý tùy thân, liền ngoắc gọi tới một nhân viên hỗ trợ đẩy chiếc xe kéo đến, giúp đỡ vận chuyển hành lý lên phòng.

Trình độ lẫn thái độ phục vụ của nhân viên, lại có thể cho khách sạn này thêm hai điểm cộng.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cảm giác rất là hài lòng với nơi này, cất bước đi vào bên trong.

Đến sảnh chính của khách sạn, ở quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng là ba vị mỹ nữ có dung nhan xinh đẹp, tư thái thướt tha, lời lẽ nói chuyện rất là nhẹ nhàng khách khí, hướng dẫn tận tình chi tiết, để cho ba người thêm phần ấn tượng tốt.

Chỉ có điều, gian phòng nghỉ nơi này cũng thật là đắt, thậm chí so với một vài khách sạn năm sao ngang hàng thì giá phòng ở đây còn muốn cao hơn một phần ba.

Có điều, đối với người cất trong thẻ ngân hàng mấy trăm triệu tiền riêng như Bạch Tiểu Thăng mà nói thì...

Đắt!

Là khái niệm gì?

Ở thời điểm mấy người Bạch Tiểu Thăng đang làm thủ tục nhận phòng, thì ở phía sau bọn họ, lại có ba người tiến vào.

Bạch Tiểu Thăng trong lúc vô tình nhìn thoáng qua, ánh mắt liền bị hấp dẫn bởi những người đó.

Ba người kia, kỳ thực là hai nam một nữ, bộ dáng lại có vài phần kỳ lạ.

Dẫn đầu là một người thanh niên trẻ tuổi, nhìn có lẽ cùng mình xấp xỉ tuổi nhau, dáng người dong dỏng cao, gầy gò, đứng ở nơi đó sống lưng thẳng tắp như kiếm.

Khuôn mặt rất dễ nhìn, có thể xưng là đẹp trai, hơn nữa trên miệng thủy chung lúc nào cũng treo nụ cười mỉm, ánh mắt nhìn người luôn luôn khiêm tốn hữu lễ.

Giờ phút này, trên thân người thanh niên kia mang theo một cỗ khí chất đặc biệt.

Sự xấu hổ của những người bình thường.

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ, lại lưu ý đến phong thái của hắn mỗi khi giơ tay nhấc chân, bỗng nhiên như bừng tỉnh đại ngộ.

Phong cách ga lăng thân sĩ a.

Tên gia hỏa này chẳng lẽ là tiếp nhận cách thức giáo dục theo phong cách lễ nghi thân sĩ ở Châu u mà lớn lên sao?

Bạch Tiểu Thăng để cho Hồng Liên tra xét một chút, những lễ nghi đó, vậy mà còn mang một chút mùi vị của giới quý tộc Châu u.

Nếu không phải dáng dấp của hắn là người Châu Á, thì nhiều khi người khác còn lầm tưởng hắn còn là Nam Tước, Tử Tước ở Châu u nữa kìa.

Hai người khác, chính là một ông lão người Châu u mặc quân phục.

Tinh thần của lão ấy rất tốt, đứng ở đó lại có phong phạm đặc biệt, hơn nữa sắc mặt mơ hồ lộ ra một tia cao ngạo.

Không phải thái độ cự người ngàn dặm, mà cái sự cao ngạo kia lộ ra sự cao quý, chính là tự nhiên mà toát ra ngoài.

Lúc nói chuyện với nhân viên nghiệp vụ của khách sạn, ông lão kia thậm chí lộ còn ra một sự hiền hoà, thậm chí là khiêm tốn hữu lễ.

Ngoài ra, còn có một cô gái, tuổi so với Lâm Vi Vi thì nhỏ hơn một chút, bộ dạng rất xinh đẹp, hơn nữa dáng người lại cực kỳ tốt, bộ ngực sữa rất là phát triển, mấy cô gái khác ở trước khách sạn khi bắt gặp, đều âm thầm lặng lẽ liếc nhìn một chút, ánh mắt cực kỳ hâm mộ ước ao.

Cô gái này có khí chất như u lan, hai tay gấp lại trước người, bộ dáng nhu thuận.

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ nếu như nàng đổi trang phục toàn thân thành một nữ hầu gái, có phải thích hợp hơn hay không?

Thời điểm mà Bạch Tiểu Thăng nhìn qua, thì người thanh niên trẻ tuổi kia cũng đồng thời đang liếc mắt nhìn qua đây, cẩn thận đánh giá Bạch Tiểu Thăng sau đó khẽ mỉm cười.

Bạch Tiểu Thăng cũng nở nụ cười lễ phép với hắn, nhưng trong lòng lại cảm thấy kinh dị vô cùng.

Khi ánh mắt của hai bên đối diện với nhau, Bạch Tiểu Thăng liền phát hiện.

Cái ánh mắt của người thanh niên trẻ tuổi này lại thâm thúy vô cùng, bản thân mình vậy mà nhìn không thấu.

Chuyện này quả thật không thể tưởng tượng nổi, lấy nhãn lực hiện tại của Bạch Tiểu Thăng, coi như là nhân vật như Trầm Bồi Sinh ở trước mặt cũng có thể nhìn thấu mấy phần.

Lẽ nào tâm tính của người thanh niên kia so với Trầm Bồi Sinh còn mạnh hơn?

Bạch Tiểu Thăng âm thầm tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Thế gian người tài xuất hiện lớp lớp, làm thế nào để có thể xuất hiện được người so với bản thân mình càng xuất sắc càng yêu nghiệt hơn nữa đây.

Mình còn chưa tới cái cấp độ tự luyến kia nha.

Bạch Tiểu Thăng âm thầm tự giễu bản thân.

Thậm chí, trong lòng Bạch Tiểu Thăng lúc nào cũng ngầm khuyên bảo chính bản thân mình không nên kiêu căng. Kỳ thực hắn có thể đi đến được như ngày hôm nay, cũng bằng vào sự hỗ trợ của Hồng Liên cùng bản thân ma luyện mới thành, bản thân mình không tính là thiên tài, lại càng không phải yêu nghiệt, không thể kiêu ngạo tự mãn, càng không thể nhìn thấy người mạnh hơn mình, liền ghen ghét cừu hận.

Bình phục lại tâm cảnh một chút , Bạch Tiểu Thăng đối với người thanh niên trẻ tuổi kia nở nụ cười.

Nhân viên lễ tân phía bên kia, cũng đang đang làm thủ tục nhận phòng cho bọn họ.

Khác biệt chính là bên kia, người phụ trách làm thủ tục với nhân viên lễ tân chính là ông lão người châu u kia. Lão nhìn thế mà có thể nói tiếng phổ thông vô cùng lưu loát lại rõ ràng, thậm chí Bạch Tiểu Thăng nhận thấy so với người trong nước cũng không khác nhau quá nhiều.

Đương nhiên, bất luận là đối mặt nở nụ cười với người thanh niên trẻ tuổi kia, hay là lưu ý cách phát âm của ông lão Châu u, cũng chỉ là thời gian trong chốc lát, bên này thao tác của Lâm Vi Vi rất nhanh chóng, đã lấy xong thẻ phòng, đi tới bên cạnh nở nụ cười với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cũng đem lực chú ý thu hồi lại, dẫn theo hai người Lôi Nghênh và Lâm Vi Vi đi vào bên trong khách sạn.

Chỉ có điều, bọn hắn mới đi được mười mấy bước, liền nghe thấy phía sau truyền đến một hồi la hét.

- Vị tiên sinh và phu nhân ở trước mặt, mời các vị chờ một chút.

Ba người Bạch Tiểu Thăng phát giác âm thanh kêu gọi này quả thật là đang kêu bọn họ, lập tức ngạc nhiên, ngừng chân quay mặt lại.

Ông lão tóc bạc người Châu u kia, vậy mà lại đuổi theo bọn họ.

Mặc dù là chạy, nhưng bước chân của lão vô cùng vững vàng, hơi thở trầm ổn không có chút nào hổn hển mệt nhọc, hơn nữa lúc đang chạy tới cũng không quên chú ý bảo trì hình tượng của mình, cái này thật là lợi hại.

Hơn nữa, đôi nam nữ trẻ tuổi kia cũng đi theo ở phía sau.

- Xin hỏi, ngài là đang gọi chúng tôi sao?

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên dò hỏi.

Mọi người bèo nước gặp nhau, thậm chí chưa nói với nhau câu nào, cũng không biết tên, nhiều lắm là coi trọng ánh mắt đồng thời cười một cái.

Làm sao lại đuổi tới rồi?

Bạch Tiểu Thăng cũng tò mò.

- Đúng vậy, tiên sinh, chúng tôi quả thật có chuyện mạo muội muốn thỉnh cầu một chút.

Ông lão nở nụ cười, nụ cười ôn hòa và lễ độ.

- Ồ, có chuyện gì vậy?

Bạch Tiểu Thăng đối mấy người này cảm nhận cũng không xấu, lập tức cười nói.

- Thiếu gia của chúng tôi, đối với cái con số 805 đặc biệt yêu thích vô cùng, hoặc có thể nói là cái con số này có ý nghĩa đặc biệt với thiếu gia của chúng tôi, cho nên ngài ấy vào ở khách sạn, nhất định phải ở gian phòng này, thế nhưng mà. . . Vị phu nhân xinh đẹp này, vừa rồi đã đặt trước mất gian phòng này, tôi muốn hỏi thăm một chút, có thể đổi cho chúng tôi gian phòng này có được hay không?

Ông lão nở nụ cười làm lành, chỉ chỉ tấm thẻ phòng trong tay của Lâm Vi Vi.

- Đương nhiên, ba gian phòng của các vị liên tục gần sát nhau, nếu đổi đồng loạt, chúng tôi sẽ tới thương lượng với khách sạn.

- Hơn nữa để tỏ lòng biết ơn, chúng tôi có thể thanh toán tiền phòng thay cho các vị.

Ngôn ngữ của ông lão người Châu u này vô cùng thành khẩn, lão vừa đang thương lượng, cũng vừa là thỉnh cầu, không có bất kỳ ý nghĩ ép buộc nào.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng biết rõ nguyên nhân, lại nở nụ cười.

- Chẳng lẽ nói, thiếu gia của các vị vào bất kỳ khách sạn ở địa phương nào, đều muốn gian phòng có con số kia sao? Nếu như sớm bị người khác đặt mất thì làm sao, chẳng lẽ các vị cũng xuất tiền cho người ta để đổi phòng à? Nếu như đối phương không vui, các vị sẽ làm thế nào?

Bạch Tiểu Thăng liên tục đặt mấy câu hỏi, lại không có chút thái độ ý nghĩ làm khó dễ nào, chỉ là hiếu kỳ hỏi một chút mà thôi.

Ánh mắt của hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng rất hiếu kỳ nhìn sang.

Không nghĩ tới, trên đời này lại có thể đụng phải nhân vật thú vị như vậy, yêu thích một con số, thậm chí nhất định phải ở gian phòng có con số đó.

Ông lão há miệng muốn giải thích.

- Lão Hoàng, để tôi đến nói cho mấy vị bằng hữu này đi.

Thì ở phía sau ông lão truyền tới một âm thanh ôn hòa ngắt ngang lời của ông ấy.

Ông lão kia ngay lập tức im lặng, thái độ rất là cung kính thối lui qua một bên.

- Các vị, tôi muốn đổi gian phòng, quả thật bên trong còn có chuyện khác. Tôi nói một chút, các vị lắng nghe, nếu như có thể đổi vậy tôi chân thành cảm tạ.

Người thanh niên trẻ tuổi kia nở nụ cười đi lên phía trước, nói với bọn họ.

- Tên tôi là Ôn Ngôn.

Người thanh niên trẻ tuổi lại nở nụ cười, chỉ vào người mình rồi báo ra họ tên.

- Nàng gọi là Nguyễn Ngữ.

Sau đó hắn quay lại chỉ vào cô gái đang đứng ở phía sau lưng giới thiệu.

Thật sự là một cái tên kỳ lạ.

Bạch Tiểu Thăng lập tức nở nụ cười, chỉ mình và hai người bên cạnh, giới thiệu.

- Tôi tên là Lâm Thăng, hắn tên Phương Thành còn nàng gọi là Bạch Oánh.

Dùng tên giả?

Với lại cái tên chả giống ai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận