Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1140: Cậu có chuyện muốn nói với tôi có phải hay không?

Một góc ở tiểu viện yên tĩnh, nền lát bằng đá xanh được quét dọn gọn gàng sạch sẽ

Dưới hoa và cây là cỏ xanh mang vẻ tươi mới, khiến người nhìn vui mắt vui tai.

Ở giữa sân tiểu viện tinh xảo này bày ra một chiếc bàn nhỏ làm bằng gỗ lim, đặt thêm hai cái bồ đoàn, điểm thêm một lò huân hương, nhìn tổng thể bố cục, nếu như lại pha thêm một bình trà ngon, quả thực chính là thần tiên ý cảnh.

Vào giờ phút này, có hai người đang có nhã trí đấu cờ nhã nhặn trong này, Bạch Tiểu Thăng đang mỉm cười bước vào.

Ánh mắt hai người họ nhìn nhau thân thiết nhu hòa, như là nhìn vãn bối mà mình ưa thích nhất.

Bạch Tiểu Thăng vừa thấy hai người này, nhất thời vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

Không chỉ có Tống Giai đại sư mà cả Lục Vân tiên sinh cũng ở đây!

Nhìn thấy Lục Vân tiên sinh, sự mừng rỡ của Bạch Tiểu Thăng liền tăng thêm hai phần.

Ở Thiên Nam, trong vườn ở Lục Gia Trang, Bạch Tiểu Thăng đã từng cùng vị lão đại Lục Vân này nghiên cứu thảo luận qua nhân sinh.

Từ biệt, mới đó mà đã hai năm rưỡi.

Trong hơn hai năm này Bạch Tiểu Thăng thường xuyên cùng với Lục Thanh Phong liên hệ, tiếp xúc , tới ở chung như anh em khác họ

Đối với Lục Vân, Bạch Tiểu Thăng cũng có một loại kính trọng và ngưỡng mộ như bậc cha chú.

Dù sao một vị lão đại, ở thời điểm ấy chịu nói chuyện bình đẳng với một thằng nhóc vô danh tiểu tốt như hắn, coi như là có ân tình mà Bạch Tiểu Thăng cứu hắn ở trong đó nữa, vậy cũng là cực kỳ đáng quý!

Trong suốt hơn hai năm qua, Bạch Tiểu Thăng chưa từng gặp lại Lục Vân một lần nào nữa, thậm chí là không liên lạc qua.

Vị Lục Vân tiên sinh này dù sao cũng là chủ tịch hội đồng quản trị kiêm giám đốc điều hành của tập đoàn Đằng Vân, thân phận cao quý, một hai năm trước đã đưa giá trị của Đằng Vân lên năm trăm tỷ USD trong đế chế Intenet Thế Giới ,bình thường bận trăm công ngàn việc, khẳng định là không có thời gian rảnh.

Có điều Lục Thanh Phong không dưới một lần nhắc qua, Lục Vân có dặn dò hắn, để hắn cùng Bạch Tiểu Thăng đi lại thân cận.

Bạch Tiểu Thăng đối với Lục Vân cũng rất cảm động và nhớ nhung

Không nghĩ tới, vào giờ phút này cố nhân tương phùng, Lục Vân lại ở ngay tại nhà của Tống Giai đại sư!

Bạch Tiểu Thăng cũng rất là cao hứng!

- Tống Giai đại sư , chú Lục!

Bạch Tiểu Thăng mặt mỉm cười, vội vàng bước nhanh tiến lên.

Cả hai người này, thực ra đều có thể được gọi là quý nhân của Bạch Tiểu Thăng, cũng nguyện ý lo lắng chiếu cố cho hắn, vì lẽ đó Bạch Tiểu Thăng đối với bọn họ cũng là tôn kính từ tận đáy lòng.

Tống Giai đại sư, Lục Vân nhanh chóng mỉm cười gật đầu, lần lượt đứng lên, bước nhanh đến gần mà đánh giá Bạch Tiểu Thăng.

- Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng , một năm không gặp . thật sự là phong thái trác tuyệt , không hổ là thiếu. Niên. Phong. Lưu a !



Tống giai đại sư cười to nói.

Ngay từ khi Bạch Tiểu Thăng vinh dự được thăng lên đại sự vụ quan, Tống Giai đại sư đã ngay lập tức biết rồi, thậm chí thông qua. Lục Vân cũng cười, vô cùng chân thành giơ ngón cái lên , tán thưởng một câu:

- Không tầm thường!

Trong ánh mắt khi Lục Vân nhìn Bạch Tiểu Thăng, cũng lộ ra sự thưởng thức, thán phục, vui vẻ, thậm chí còn có một tia kính phục.

Ai có thể nghĩ tới người thanh niên hắn đã từng xem trọng kia lại có một tiềm năng vượt trội như thế, có khí vận như thế, nó trưởng thành với tốc độ mạnh hơn so với hắn nghĩ gấp trăm lần.

Chỉ tốn thời gian không đến ba năm ,Bạch Tiểu Thăng liền nhảy lên làm Đại sự vụ quan khu Trung Quất của tập đoàn Chấn Bắc, cùng cấp bậc với Trần Cửu Thiên năm đó!

Phải biết rằng, Trần Cửu Thiên phấn đấu cả một đời, mới đạt tới loại trình độ đó .

Ngoại trừ những việc mà Tống Giai đại sư đã nói, Lục Vân còn biết --

Công ty dữ liệu thương mại thống trị châu Á, Bạch Tiểu Thăng cũng nắm giữ khá nhiều cổ phần cùng quyền lên tiếng trong đó.

Gần đây nhất ở giới kinh doanh, công ty mới quật khởi mạnh mẽ phát triển -- Tuyết Liên Vạn Hòa , tương tự như trên, cũng là do Bạch Tiểu Thăng đầu tư.

Thậm chí, ngay cả công ty của con rể tốt Trịnh Đông Tỉnh nhà mình đang quản lý -- Thăng Tỉnh Quốc Tế, cũng có lượng lớn cổ phần của Bạch Tiểu Thăng.

Tất cả, đều do một thanh niên trẻ tuổi, dùng thời gian không tới ba năm dốc sức làm ra!

Lục Vân chăm chú nhìn Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt cảm khái, thán phục .

Nếu hắn ở cái tuổi của Bạch Tiểu Thăng, sợ là cũng kém xa tít tắp!

- Quả nhiên, giới kinh doanh tương lai đều là của những người trẻ tuổi này, chúng ta đã sắp đến lúc lui ra khỏi sân khấu rồi.

Lục Vân thầm nghĩ , khóe miệng không kìm được lộ ra một vòng ý cười.

Hắn không hề cảm thấy khổ sở, một chút cũng không có, ngược lại lại cảm thấy vui mừng.

Bởi vì không riêng gì Bạch Tiểu Thăng, Trịnh Đông Tỉnh, còn cả con trai của hắn Lục Thanh Phong , đều ở trên con đường kinh doanh, ngẩng đầu phấn chấn tiến lên, sáng tạo ra những huy hoàng thuộc về mình.

Đặc biệt là, những thành tựu của Bạch Tiểu Thăng tạo ra sẽ giúp đỡ thúc đẩy Lục Thanh Phong, Trịnh Đông Tỉnh càng thêm nỗ lực.

Đây chính là chuyện tốt vô cùng!

Lục Vân cảm thấy vậy.

Đối mặt với sự chế nhạo của Tống Giai đại sư, sự vui vẻ tán thưởng của Lục Vân, Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

- Chút thành tích này của tôi, cũng không dám ở trước mặt hai vị kiêu ngạo. Tống đại sư, nếu ngài còn trêu chọc tôi nữa, vậy coi như tôi sẽ không mất công phí sức viết sách cùng mặt quạt đưa ngài.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Con có mang tới tác phẩm thư pháp mới à, mau mở ra cho ta nhìn một chút!

Ánh mắt Tống Giai đại sư sáng lên, lập tức biểu hiện vội vã không nhịn nổi.

Ánh mắt Lục Vân mang theo hiếu kì .

Bạch Tiểu Thăng còn am hiểu cả thư pháp sao?

Tống Giai đại sư tung hoành trong con đường này ít nhất cũng có hơn ba mươi năm đi, làm sao vừa nghe đô do Bạch Tiểu Thăng viết, sẽ hưng phấn như vậy?

Lâm Vi Vi đứng sau lưng Bạch Tiểu Thăng nhu thuận nghe lời, ngoan ngoãn lấy ra sách sao chép thơ từ cũng mặt quạt do Bạch Tiểu Thăng chép đưa qua.

Tống Giai đại sư vội vàng nhận lấy, nhanh chóng lật xem, càng xem đôi mắt càng sáng ngời.

- Hay, hay lắm, càng ngày càng tinh xảo, hạ bút như có thần phù trợ vậy!

Tống Giai đại sư chậc chậc tán thưởng , không quên giương mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng nói :

- Thằng nhóc , cậu bon chen quyền lợi làm cái gì chứ, cậu tiến thẳng vào con đường nghiên cứu văn hóa là được rồi. Tôi viết thư đề cử cho cậu thì sao? Đây đã là cấp đại sư rồi đó!

Tống Giai đại sư cầm đồ vật khoe khoang đưa cho Lục Vân xem.

Lục Vân tiếp nhận cái mặt quạt giấy kia, xem bên trên viết chính là ( Kinh Thi? Tiểu Nhã ) hay là( Lộc Minh ).

Chữ viết phi thường đẹp đẽ, phong lưu phóng khoáng, hoa trôi nước chảy.

Lục Vân kỳ thực cũng phi thường yêu thích văn học cổ đại cùng với tranh chữ. Trong nhà thu thập đông đảo bút tích. Thấy có thứ tốt, ánh mắt tự nhiên soi mói cực kì. Thấy được Bạch Tiểu Thăng viết như vậy, Lục Vân trầm mặc một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nở nụ cười kiên định không cho phép từ chối mà nói :

- Tiểu Thăng, cậu cũng phải viết cho tôi một cái mặt quạt !

- Nếu không được thì cho tôi cái này được không?

- Ông điên rồi, cái này là cho tôi, cho tôi đó!

Tống Giai đại sư vừa nghe xong đã cuống lên, nhanh chóng lấy lại mặt quạt từ trong tay Lục Vân , nhìn Lục Vân với ánh mắt cảnh giác cao độ.

Nhanh nhẹn như một lão ngoan đồng.

Một màn này, chọc cho bọn người Bạch Tiểu Thăng cười đến là vui vẻ .

- Chú Lưu, con lại viết thêm cho chú một bộ giống như vậy là được rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói

- Hoặc là, nếu chú muốn con viết cái khác cũng được.

- Được rồi được rồi, bộ này liền cho ông đi.

Tống Giai đại sư bỗng nhiên nói, gióng như màn tranh giành hồi nãy chỉ là một trò đùa, thậm chí hào phóng đem mặt quạt đưa cho Lục Vân.

Lục Vân cả người đều sững sờ.

Tống Giai đại sư không để ý tới hắn, cười nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Đến đây, đến đây. Đừng đứng đấy mãi như thế, mau vào đây cũng trò chuyện.

Tống Giai đại sư lên tiếng, một đám người liền đi vào phía trong phòng, hắn nhân cơ hội kéo tay Bạch Tiểu Thăng, vừa đi bên cạnh vừa ghé đầu nói.

- Thằng nhóc, tôi đã bị tổn thất một bộ mặt quạt , vừa nãy cậu hứa hẹn với Lục Vân, có phải hay không trở thành hứa hẹn với tôi rồi “ Muốn cái khác cũng được “? Vậy cậu có phải nên đền bù cho tôi một cuốn sách hay không?

Bạch Tiểu Thăng sững sờ, lập tức cười khổ.

Thì ra lão già này cảm thấy như vậy mới là kiếm lời…

Có điều, nhìn ông lão thân thiết như ông nội này, Bạch Tiểu Thăng cười gật đầu:

- Đương nhiên là có thể rồi !

...

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng bị Tống Giai đại sư cùng Lục Vân kéo vào nhà chính đi tán gẫu.

Cho dù là thư pháp hay hội họa, di tích văn hóa hay nơi làm việc, Bạch Tiểu Thăng ứng đối như thường, cùng hai vị trưởng bối nói chuyện vui vẻ.

So với một năm trước, Bạch Tiểu Thăng càng trở nên thành thục, thận trọng.

Tống Giai đại sư, Lục Vân càng nói chuyện càng thích thằng nhóc này.

Có điều, trong lúc vô tình biết được Bạch Tiểu Thăng đang trọ lại ở bên ngoài, Tống Giai đại sư liền gọi Vệ Phong đi cùng Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đến mang hành lý của Bạch Tiểu Thăng về.

- Tôi biết cậu sợ buổi tối làm phiền tôi, nhưng cậu lại đối với tôi khách khí như vậy, chẳng phải càng làm cho tôi tức giận hơn sao !

Tống Giai đại sư hầm hừ nói.

Bạch Tiểu Thăng nhanh chóng xin lỗi.

Tống Giai đại sư tự nhiên không phải là thực sự tức giận, nghe vậy lập tức đổi lại khuôn mặt tươi cười.

Để Tống Giai đại sư coi trọng như vậy, cũng đúng là không có ai! Lục Vân thầm nói.

Hắn càng ngày càng nhận ra, Bạch Tiểu Thăng đúng là vận may phi thường.

Thật ra Lục Vân còn biết, tổng giám đốc Hạ Hầu Khải của đại Trung Quất khu, cũng đã từng được Bạch Tiểu Thăng cứu, đặc biệt yêu thích Bạch Tiểu Thăng…

Lục Vân càng nghĩ càng thấy, Bạch Tiểu Thăng đúng là có sao may mắn phù trợ.

Ba người ngồi trò chuyện hơn một giờ, còn chưa đã ngứa, sau đó có người đến xin chỉ thị của Tống Giai đại sư, nói rằng bác sĩ tư nhân của ông đã đến rồi, muốn kiểm tra thân thể.

Lão già dĩ nhiên từ chối, muốn đổi ngày khác.

Bạch Tiểu Thăng cùng Lục Vân lần lượt khuyên nhủ, Tống Giai đại sư lúc này mới phẫn nộ rời đi.

Có điều trong khi đi, Tống Giai đại sư vừa cười vừa nói, lát nữa sẽ đi đến hầm rượu một chuyến, chọn Acho hai người họ một bình rượu vang tự ủ mang ra nếm thử.

Chờ Tống Giai đại sư đi rồi, Lục Vân cùng Bạch Tiểu Thăng lại trò chuyện thêm một hồi, bỗng nhiên Lục Vân cười nói:

- Tiểu Thăng, cậu có phải là có chuyện muốn nói với tôi? Từ lúc nãy tới giờ tôi để ý rằng, cậu không chuyên tâm nói chuyện, khả năng là có vấn đề

Lục Vân nói:

- Nói đi. Nếu có thể giúp được thì tôi nhất định sẽ không từ chối.

Bạn cần đăng nhập để bình luận