Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1141: Hảo ý của ngài, tôi từ chối

Khuôn mặt của Lục Vân trở nên ôn hòa, nhìn Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, thái độ đối xử hiền lành giống như là cháu trai của mình vậy.

Hiện tại, bằng chừng ấy tuổi của Bạch Tiểu Thăng, lại có được thành tựu như thế, khiến cho hắn vô cùng vui mừng.

Đặc biệt là Bạch Tiểu Thăng là người dưới trướng của Hạ Hầu Khải, một lão đại mà Lục Vân rất khâm phục.

Lục Vân tin tưởng rằng, nhất định Bạch Tiểu Thăng đã thể hiện ra tài năng xuất chúng không gì sánh kịp của mình để có được những gì ngày hôm nay.

Đương nhiên, đây chỉ là một trong những thứ mà Lục Vân coi trọng Bạch Tiểu Thăng.

Chính là năng lực.

Càng làm cho Lục Vân để ý và tán thưởng không thôi chính là, một phen đối đáp của Bạch Tiểu Thăng với bọn họ, không nhanh không chậm, không kiêu ngạo cũng không gấp gáp, những kiến giải của hắn cũng là một phương diện đặc biệt để lưu tâm, càng quan trọng hơn chính là tâm cảnh trầm ổn.

Phần tâm cảnh vững vàng như thái sơn kia, mới chính là thứ đáng quý nhất, nó có thể khiến cho người ta trở nên cứng cỏi hơn.

Dưới cái nhìn của Lục Vân, dù trong tương lai, lỡ như có một ngày nào đó Bạch Tiểu Thăng sẩy chân hoàn toàn không còn gì trong tay, nhưng bằng vào phần tâm cảnh này của hắn, có thể Đông Sơn tái khởi là chuyện tất nhiên.

So sánh với năng lực, Lục Vân càng để ý điểm này của Bạch Tiểu Thăng.

Tâm cảnh.

Mới vừa rồi, thậm chí Lục Vân còn suy nghĩ, lấy vị trí Tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Đằng Vân mời chào Bạch Tiểu Thăng tới giúp mình.

Chỉ có điều, Hạ Hầu Khải cũng là một trong những vị tiền bối mà hắn vô cùng tôn kính.

Huống chi hiện tại song phương có quan hệ hợp tác rất tốt, thực sự không nên đào góc tường nhà người ta.

Lục Vân cũng nhịn nửa ngày, mới dằn xuống tâm tư xúc động muốn đào Bạch Tiểu Thăng đi.

Hiện tại, hắn phát giác ra được Bạch Tiểu Thăng tựa hồ như có chuyện muốn hỏi bản thân mình, Lục Vân cũng trưng ra thái độ khẩn thiết để đối đãi.

- Chú Lục, con quả thật là có vài thứ muốn hỏi ngài, kỳ thực nếu như ngài không ở nơi này, thực ra là con muốn hỏi Tống giai đại sư.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

Sở dĩ đến thành phố Quảng Vân này, một phương diện chính là thăm hỏi Tống giai đại sư, mà một phương diện khác thì Bạch Tiểu Thăng hắn còn có một mục đích khác.

Chính là cái cái vấn đề hắn đã giấu ở trong lòng gần ba năm nay.

- Nói cho tôi nghe một chút.

Lục Vân nói.

Nhân vật tầm cỡ như hắn đây, có địa vị tôn sùng, ngoài tài lực hùng hậu ra, ngược lại sẽ không có chuyện nào có thể đánh cược cả, nói cái lời "Ở trước mặt ta, vấn đề của ngươi liền không phải là vấn đề nữa” này.

Bạch Tiểu Thăng hơi trầm ngâm hệ thống lại lời nói của mình một chút.

Ở Thiên Nam, Ngụy Tuyết Liên cũng đã cùng với hắn ghé qua Lục gia, Lục Vân hẳn là biết rõ thân phận của Ngụy Tuyết Liên.

Tuy ở trước mặt của Bạch Tiểu Thăng thì Lục Vân chưa từng nói qua, nhưng mà trong lòng của Bạch Tiểu Thăng đã thầm khẳng định.

Lúc đó, Lục Vân nhìn ánh mắt của Ngụy Tuyết Liên, cái ngữ khí nói chuyện đều bộc lộ rõ hai chữ "quen biết".

- Chú Lục, con và Ngụy Tuyết Liên quả thực vừa gặp đã cảm mến nhau, ngài cũng biết mà.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Lục Vân không ngoài ý muốn, nhưng thần sắc ngưng trọng hẳn lên.

- Chú Lục, chú cũng biết rõ, lúc ấy con cùng nàng có sự chênh lệch rất lớn. Nói một người ở trên trời còn một người ở dưới đất cũng không quá đáng.

- Từ lúc đầu con đã rất biết rõ, gia thế của nàng vô cùng hiển hách, là con trèo cao.

- Chỉ có điều, yêu thích một người, chính là yêu thích. Nếu như bởi vì gia thế, vậy con liền nỗ lực để san bằng sự chênh lệch kia, để cho bản thân mình từng bước trở nên cường đại hơn, từng bước một tiếp cận nàng, từng bước một đi tới và có tư cách xứng với nàng.

- Lúc ấy, trong nhà phái người tới đón nàng đi, dù sao, trước khi đi nàng cũng đã nói cho con một câu, rằng sẽ chờ con.

- Mà con cũng đặt ra hứa hẹn, sau ba năm nữa sẽ đi tìm nàng. Đây là ước hẹn ba năm giữa con và nàng.

- Con còn nhớ rõ lời hứa kia của mình, 'Sau ba năm nữa, anh sẽ đi tìm em, cho dù là vấn đề gì ngăn cách anh và em đi chăng nữa, thì lúc đó sẽ không còn là vấn đề nữa'. Đây là một lời hứa của người đàn ông, con nhất định phải nói được thì phải làm được.

- Vì lẽ đó, trong khoảng thời gian này, bất luận con nhớ nàng, suy nghĩ về nàng như thế nào, thậm chí có quan hệ không tệ với em gái của nàng là Ngụy Mặc Nhiễm, thì con cũng không có cách nào lấy được phương thức liên lạc với nàng, nên đã lâu không có liên lạc qua. Nỗi nhớ nhung trong lòng kia, không có nhạt nhòa từng giờ từng phút. Mà ngược lại, thời gian càng lâu, nỗi nhớ nhung của con đối với nàng càng sâu sắc.

- Rất thần kỳ đúng không ạ, có ít người, duyên định chính là một đời, ngay cả thời gian cũng không ngăn cản được.

- Trong hơn hai năm qua, con gặp được rất nhiều cô gái khác, các nàng đều rất ưu tú rất xinh đẹp, thậm chí không ai kém hơn Tuyết Liên cả, nhưng mà con chưa bao giờ vì đó mà tâm động qua.

. . .

Bạch Tiểu Thăng nói rất nhiều rất nhiều, Lục Vân thì yên lặng lắng nghe.

Nỗi nhớ nhung kia của Bạch Tiểu Thăng quả thật sâu tận xương tủy.

Từ trong lời nói của hắn, biểu lộ trên khuôn mặt, thần thái bên trong ánh mắt, từng tia từng tia như thẩm thấu vào không gian xung quanh, đâu đâu cũng có.

Thông qua những lời nói kia, Lục Vân liền có thể cảm nhận được nỗi nhớ nhung của Bạch Tiểu Thăng, như nước suối róc rách, tuy rằng yên tĩnh như thời gian trôi qua nhưng lại kéo dài không dứt.

- Cho nên, thực sự con muốn biết rõ ràng Ngụy gia là tồn tại như thế nào, Ngụy Tuyết Liên đến cuối cùng ở chỗ nào. Thời gian ước hẹn ba năm cũng sắp đến rồi, cũng là thời điểm con nên đi tìm nàng.

Bạch Tiểu Thăng khẳng định nói.

Lục Vân nhìn thẳng vào mắt của Bạch Tiểu Thăng.

Nói thật, cái người trẻ tuổi này, hắn rất yêu thích.

Nói câu không khách khí, nếu như hắn còn có con gái, thì rất muốn gả cho Bạch Tiểu Thăng.

Chỉ là, càng yêu thích, càng thưởng thức, Lục Vân càng không đành lòng đem một chút sự tình nói cho Bạch Tiểu Thăng biết.

Chỉ có điều nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng đang nhìn mình chăm chú, với ánh mắt và ý chí kiên định, Lục Vân chỉ đành thở dài.

Có chút sự tình, nên nói, thì cuối cùng cũng phải nói.

- Tiểu Thăng, sau đây có thể chú sẽ nói một ít lời, có thể sẽ làm cho lòng con cảm thấy rất đau đớn, hi vọng con có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Lục Vân nói.

- Không sao đâu, Chú Lục.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nói.

Hắn đã chuẩn bị kỹ càng tâm lý từ lâu rồi.

Dù cho hắn hôm nay là Đại sự vụ quan, dù cho vị thế hiện giờ của hắn là dưới một người trên vạn người, dù cho hắn có thể trong vòng một ngày khiến cho hai ba mươi người phụ trách công ty phải xuống đài, hắn cũng không cảm thấy mình có đủ tư cách để sánh vai với gia tộc của Ngụy Mặc Nhiễm.

Đây là một loại cảm giác, nhưng rất rõ ràng.

Chỉ có điều, Bạch Tiểu Thăng cũng không để ý.

Chính mình đã đặt ra lời hẹn ước ba năm, thì nhất định phải thực hiện được.

Dù cho đó là một bức tường cao, thì bản thân mình cũng sẽ đụng ngã nó.

Dù cho đó là một ngọn núi, thì bản thân mình cũng sẽ đào thông nó.

Đây là một lời hứa của một người đàn ông, cũng là một cái mà người nam nhân chịu trách nhiệm.

Không đáng la hét, không đáng hò hét, nhưng đáng giá yên lặng để nỗ lực phấn đấu.

Nếu như Ngụy gia cảm thấy hắn còn chưa đủ tư cách, thì hắn liền dành thời gian mấy năm nữa cho Ngụy gia, đến lúc đó Bạch Tiểu Thăng hắn nhất định sẽ lấy một tư thái bình đẳng và thoải mái. Đi tới ngay trước mặt của cao tầng trưởng bối của Ngụy gia, cùng với Ngụy Tuyết Liên nói, "Anh thích em, cho tới bây giờ đều chưa từng thay đổi, mặc kệ là ngày hôm qua, ngày hôm nay, hay là tương lai. Mà hôm nay, anh tới đây để cầu hôn em Ngụy Tuyết Liên, anh có cái tư cách này. Như vậy, Ngụy Tuyết Liên tiểu thư, em có thể gả cho anh được không?”

Bạch Tiểu Thăng tin tưởng rằng hắn có thể thủ vững tình yêu của, cũng tin tưởng Ngụy Tuyết Liên cũng có thể giữ vững lòng tin đối với hắn.

Có chút hứa hẹn, đặt ra, chính là cả một đời.

Có chút cảm tình, trả giá, cũng là cả một đời.

Lục Vân nhìn Bạch Tiểu Thăng, nhìn thấy sự chấp nhất của hắn, sự kiên quyết của hắn, chỉ đành biết thở dài.

- Con muốn hỏi thăm cái Ngụy gia này, gia thế rất là khủng khiếp. Hơn nữa lại phi thường ghê gớm khó lường.

- Bọn họ ở Châu Phi thì có mỏ vàng. Ở Úc Châu thì có nông trường. Ở Châu u thì tham gia mảng tài chính. Ở Châu Á thì phát triển mạnh mẽ Công thương nghiệp.

- Chính như có một vài tập đoàn, con chưa từng nghe qua tên của nó, thậm chí rất khó tìm được tin tức ở các mảng truyền thông, muốn tìm ra sự hiện hữu tài phú của bọn họ trên bảng danh sách là điều không ai làm được, nhưng mà bọn họ quả thật đang chân chính tồn tại ở cái thế giới này, đồng thời thực lực vô cùng cường đại. Ngụy gia, chính là một cái như thế.

- Nếu nói như vậy làm con có cảm giác mơ hồ, vậy chú làm một cái so sánh. Bọn họ, bộ dạng giống với tập đoàn Chấn Bắc chính là một công ty đa quốc gia, chỉ kém có chút xíu.

- Không nên cảm thấy thua kém một xíu, chính là hàng thứ hai. Vậy tập đoàn Đằng Vân của ta, tối thiểu ở hạng ba bốn sao.

Lục Vân cười khổ.

Có lẽ là Lục Vân khiêm tốn, nhưng có lẽ cũng là lời nói thật.

Nhưng loại so sánh này, quả thật làm cho Bạch Tiểu Thăng cảm giác được Ngụy gia vô cùng cường hãn.

Thực lực của bọn họ theo sát phía sau tập đoàn Chấn Bắc.

Bố cục thực sự ở trên toàn cầu là đáng sợ bực nào.

Coi như Bạch Tiểu Thăng ngay từ đầu đã sớm có sự chuẩn bị, cũng cảm thấy kinh hãi thật sâu.

Chỉ có điều, hắn cũng không có nhụt chí.

Sau khi giật mình xong, Bạch Tiểu Thăng ánh mắt trở nên kiên nghị.

Yêu thích chính là yêu thích, không nên bị hiện thực dọa lùi, nếu như khoảng cách quá lớn, vậy thì phải nỗ lực vượt qua nó, bởi vì chính bản thân mình là một người nam nhân.

- Càng bởi vì, con chính là Tổng giám đốc tương lai của tập đoàn Chấn Bắc tập đoàn.

Bạch Tiểu Thăng âm thầm xiết chặt hai nắm đấm.

- Ngụy gia vô cùng cường đại, là bởi vì các đời Người cầm lái của bọn hắn, đều là người có tài, bất luận là nam nữ. Điểm này, ngay cả chính bản thân ta đều rất khâm phục. Chỉ có điều, một khi trở thành Người cầm lái Ngụy gia, vậy hôn sự với Ngụy Tuyết Liên, liền không phải chỉ cần một mình nàng là có thể làm chủ, thậm chí không phải cha mẹ nàng có thể làm chủ, nhất định phải chịu quyết định từ gia tộc, cũng chỉ có thể —— ở rể.

Lục Vân tiếp tục nói,

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng cảm thấy mát lạnh như đang rơi xuống vực sâu.

- Mà theo chú được biết, bất luận là tư chất hay năng lực thì Ngụy Tuyết Liên từ năm lên sáu tuổi đã bắt đầu được khảo nghiệm mười mấy năm liền, và được nhận định là nhân tuyển trọng yếu nhất cho vị trí gia chủ tương lai. Tiểu Thăng, thật không phải là chú muốn đả kích con. Lúc ấy Trần Cửu Thiên muốn cùng chú nói chuyện hợp tác, chú còn không chịu, coi như con hiện tại sánh vai Trần Cửu Thiên, đồng thời hơn hai năm đạt được nhiều thành tựu, càng có các loại tư sản khác, nhưng hãy tin tưởng chú, Ngụy gia chọn lựa con rể, bất luận gia thế, hay là năng lực, con cũng. . . Hi vọng xa vời.

Lục Vân thở dài nói.

Bạch Tiểu Thăng trầm mặc không nói.

- Lục Vân chú thiếu Bạch Tiểu Thăng con một cái nhân tình, hai chúng ta quyết định một cái 'một lời hứa 10 năm'. Hiện tại, nếu như con quyết định phải dùng cái phần nhân tình này, vậy thì Lục Vân chú sẽ dốc sức tất cả giúp Bạch Tiểu Thăng con nếm thử một phen. Bất luận có thất bại hay không, con có bằng lòng hay không?

Lục Vân suy nghĩ một lát , lại nói.

Bạch Tiểu Thăng lại lâm vào trầm mặc.

Lục Vân cũng không nhanh thúc giục, vẫn kiên nhẫn chờ đợi Bạch Tiểu Thăng hồi phục lại.

- Lời đề nghị này của ngài. . .

Hồi lâu sau, Bạch Tiểu Thăng đã lấy lại tinh thần, đối với Lục Vân thể hiện sự áy náy sau đó nở nụ cười làm lành, ngữ khí khẳng định lại vô cùng kiên quyết.

- Con không đồng ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận