Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1142: Làm khách Tống gia

Lục Vân muốn dùng ước định —— "10 năm một lời hứa” để giúp đỡ Bạch Tiểu Thăng thực hiện "Ước hẹn ba năm" của hắn và Ngụy Tuyết Liên .

Kết quả, Bạch Tiểu Thăng từ chối.

Lục Vân thở dài một tiếng, cho là Bạch Tiểu Thăng không muốn lãng phí ước định kia với Lục gia.

Kỳ thực, đối với chuyện này, Lục Vân thật đúng là không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không nghĩ đến sẽ lừa gạt Bạch Tiểu Thăng, muốn sớm chấm dứt ước định với hắn.

Lục Vân rất nghiêm túc.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng gật đầu, hắn dù phải hao hết công sức, thà rằng trả cái giá lớn như thế nào đi nữa, cũng phải để cho Bạch Tiểu Thăng một cơ hội thắng lợi, một khả năng để Ngụy gia có thể chấp nhận hắn.

Đương nhiên, cho dù kết quả cuối cùng như thế nào đi chăng nữa, vẫn phải phụ thuộc vào Bạch Tiểu Thăng, thậm chí là xem ông trời có chiếu cố cho cặp uyên ương trẻ này hay không.

Đối với chuyện này, thứ Lục gia đưa ra nhất định sẽ không hổ thẹn với ước định "10 năm hứa một lời" đó.

- Cậu có thể nghiêm túc suy nghĩ lại một chút, đối với chuyện này, dùng ước định của tôi với cậu, cậu cũng không thiệt thòi.

Lục Vân thành khẩn thuyết phục.

Bởi vì coi trọng Bạch Tiểu Thăng, Lục Vân cũng không thể hiện sự ngang ngược, ngược lại còn muốn mềm mỏng thuyết phục.

- Không được, Lục thúc, ngài hiểu lầm rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Cháu không đồng ý với hỗ trợ của ngài, cũng không có nói, không nỡ dùng cái ước định của ngài cùng với Lục gia kia.

- Chẳng qua cháu cảm thấy, một người đàn ông đang theo đuổi một người phụ nữ thì đó hoàn toàn là chuyện của mình, không thể trông chờ vào bạn bè hoặc thân phận cao, gia cảnh tốt để thúc đẩy nhà gái đáp ứng, như vậy thì còn ra sao nữa! Loại chuyện này, bạn bè chỉ có thể dệt hoa trên gấm, mà không phải chủ lực, cháu cũng không muốn tạo thành căn bệnh hay ỷ vào người khác.

- Kỳ thực cháu chỉ muốn biết, Ngụy gia ở đâu, bọn họ ở nơi nào. Về sau, chính cháu sẽ đến đó.

- Cháu biết, bằng vào thân phận và địa vị trước mắt của mình, có lẽ Ngụy gia sẽ chướng mắt, nhưng cháu cần một cơ hội.

- Sau khi có được cơ hội, cháu sẽ dùng thời gian ngắn nhất để chứng minh bản thân, để cho Ngụy gia biết cháu xứng đáng để bọn họ gả con gái.

Bạch Tiểu Thăng tuy nói không được dõng dạc, nhưng lại vô cùng nghiêm túc.

Trong lúc hắn nói, hai mắt hắn lóe sáng, tràn đầy tín niệm cùng kiên nghị.

Lục Vân than nhẹ một tiếng rồi mỉm cười.

Trên thực tế, coi như hiện tại, hắn vẫn như cũ không hề đánh giá cao khả năng Bạch Tiểu Thăng có thể trèo lên cửa Ngụy gia.

Nhưng hắn lại bị Bạch Tiểu Thăng dùng dũng khí và chân thành làm cho triệt để rung động.

- Lát nữa, tôi đưa một chút tư liệu về Ngụy gia cho cậu xem một chút.

Lục Vân nói,

- Tiểu Thăng, tôi sẽ cố hết sức giúp đỡ cậu.

Lục Vân, Lục gia ủng hộ, từ "Toàn lực ứng phó" biến Thành "Hết sức", Bạch Tiểu Thăng lại không cảm thấy lại bất luận thất ý nào.

- Kỳ thực, nếu nói một điểm hi vọng cũng không có thì cũng chưa hẳn, dù sao Bạch Tiểu Thăng cậu lúc này không giống với trước kia, bạn bè của cậu ở trong nước rất nhiều!

- Có Lục Vân tôi, có Tống giai đại sư, có Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải, tuy chúng tôi chỉ có nhiều ảnh hưởng trong nước, nhưng mà mấy người chúng tôi cộng lại cũng đủ làm nước cờ đầu cho cậu có thể đi vào cửa của Ngụy gia.

Lục Vân cười nói.

Cửa Ngụy gia cao, nếu không có đủ nước cờ đầu tiên thì lấy thân phân địa vị hiện tại của bạch Tiểu Thăng, ngay cả cửa cũng không thể vào được.

Bạch Tiểu Thăng cảm kích cười cười, điều này hắn tự nhiên cũng hiểu được.

- Thế nhưng tiếp sau đó là khảo nghiệm chân chính dành cho cậu, Tiểu Thăng! Muốn Ngụy gia cho cậu một cơ hội, nói nghe đơn giản, không có gì khó, nhưng là đến tột cùng có bao nhiêu khó khăn, ai cũng không biết ! Tất cả chỉ có mình cậu cố gắng thôi!

- Đến lúc đó nếu như cậu hồi tâm chuyển ý, muốn Lục gia tôi hỗ trợ, 10 năm hứa một lời, Lục Vân tôi tất sẽ toàn lực hỗ trợ!

Lục Vân nói đến cuối cùng, vẫn như cũ không nhịn được trịnh trọng nói câu.

Tập đoàn Chấn Bắc, tập đoàn cấp Thế Giới.

Ngụy gia, đồng dạng cũng thế.

Tầng cấp này đại biểu cho đỉnh Himalaya của thế gian, Bạch Tiểu Thăng chỉ dựa vào một người độc hành để leo lên nó là chuyện khó khăn cỡ nào.

Nhưng mà, Lục Vân lại ẩn ẩn có chút chờ mong.

Bạch Tiểu Thăng, cũng có thể sáng tạo đến kỳ tích !

- Lục thúc, ngài cứ yên tâm đi. Có nước cờ đầu là đủ !

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Lục Vân gật gật đầu, lại nói một chút đến Ngụy gia, Bạch Tiểu Thăng chăm chú nghe, ghi tạc chúng trong lòng.

Nửa giờ sau, Tống giai đại sư đã quay trở lại, vui mừng phấn khởi, tự mình mang theo một bình rượu nho tới.

Đừng nhìn đây chỉ là rượu nho Tống gia tự ủ, nhưng mà từ nguyên liệu đến kỹ thuật sản xuất, thậm chí là Nhưỡng Tửu Sư đều không thua mấy tửu trang lớn bên Châu u !

Tống giai đại sư để cho Vệ Phong đưa chén đến, tính cả ông ta thì cũng chỉ có ba người thưởng thức chai rượu này.

Tống giai đại sư nói, hai vị trợ lý của Bạch Tiểu Thăng là Lâm nha đầu và đại hán Lôi Nghênh đều đi về nhà ăn nghỉ ngơi, cũng đồng dạng đưa đến một bình mỹ tửu để nhấm nháp, để cho Bạch Tiểu Thăng không cần phải áy náy.

Bạch Tiểu Thăng cười cảm tạ một câu.

Lục Vân ở bên cạnh rất cảm thán. Cũng chỉ là hai người trợ lý của Bạch Tiểu Thăng, Tống giai đại sư đều tự mình chiếu cố đến bọn họ, từ một điểm này liền có thể nhìn đến, Tống giai đại sư coi trọng bao nhiêu đối với Bạch Tiểu Thăng !

- Vậy mình liền yên tâm, Tống giai đại sư nhất định sẽ đáp ứng liên hợp cùng mình, vì Bạch Tiểu Thăng làm một 'Nước cờ đầu'!

Lục Vân cảm thấy cực kỳ tự tin.

Ủng hộ càng nhiều, đối với Bạch Tiểu Thăng mà nói, càng là chuyện tốt !

Trong lúc nhấm nháp mỹ tửu, sau khi Lục Vân được Bạch Tiểu Thăng đồng ý thì nói sự việc Bạch Tiểu Thăng muốn trèo vào cửa Ngụy gia và sự việc thỉnh cầu chính thức kết giao của Ngụy Tuyết Liên , thông báo cho Tống giai đại sư.

- Việc này có chút khác biệt, chỉ dựa vào mặt mũi của tôi và Lục Vân, làm nước cờ đầu sợ rằng vẫn còn chưa đủ. Cho nên, tôi hi vọng Tống lão đều góp một phần sức lực, cho Bạch Tiểu Thăng một cái nước cờ đầu thật mạnh mẽ!

Lục Vân nói.

Tuy Bạch Tiểu Thăng từ chối dùng cái ước định kia, Lục Vân cũng chuyển từ "Bất kể đại giới" sang thành "Hết sức" .

Nhưng cái "Hết sức" này, Lục Vân cũng thật sự là dự định "Dốc hết toàn lực"!

Cái nước cờ đầu này là để nện cửa của Ngụy gia, cũng làm đệm dưới chân Bạch Tiểu Thăng.

Khiến cho người Ngụy gia biết rõ, người trẻ tuổi trước mắt này tuyệt đối có tư cách theo đuổi phụ nữ của Ngụy gia, dù cho nàng là nhân tuyển cho chức gia chủ Ngụy gia!

- Hóa ra là như thế !

Tống giai đại sư cười to, một ngụm uống cạn chén rượu đỏ, phóng khoáng nói,

- Chuyện này, tôi tất nhiên sẽ giúp !

- Không riêng gì tôi, còn có Hạ Hầu Khải, còn có một đám lão gia hỏa, tôi sẽ đi phụ trách liên hệ ! Những lão gia hỏa này, ngày sinh nhật đó của tôi cũng cầm không ít chữ viết của Bạch Tiểu Thăng, hiện tại muốn bọn hắn giúp cậu một chút lực, giúp cái chuyện nhỏ, sao, ai dám không vui, đừng trách tôi không khách khí !

Tống giai đại sư hào tình vạn trượng, vỗ bả vai Bạch Tiểu Thăng,

- Tiểu tử, thật không nhìn ra, cậu và nha đầu Ngụy gia đã sớm liếc mắt đưa tình, Ám Độ Trần Thương. Chuyện tốt ! Thật có bản lãnh ! Ha ha, đàn ông thì phải như vậy ! Không quản sự nghiệp hay là ái tình, đều muốn một tới vào liền, không sợ phía trước gian khó, một mực đi về phía trước ! Nơi cuối phải có tiếng vỗ tay, phải có rượu ngon!

Tống giai đại sư lại rót cho mình nửa chén rượu đỏ, lão đầu nói đến thống khoái, cũng muốn uống thật sự sảng khoái, hoàn toàn không để ý tới trước khi đi Vệ Phong đã dặn đi dặn lại, Tống giai đại sư không thể uống quá nửa ly rượu. . .

Bạch Tiểu Thăng ngược lại cũng muốn ngăn cản, nhưng Tống giai đại sư vẫn cố chấp từ chối.

Nhân sinh cao hứng vui mừng, sao có thể không uống rượu chứ.

Lục Vân bên cạnh cũng nở nụ cười.

Có Tống giai đại sư, Hạ Hầu Khải, cộng thêm một nhóm bằng hữu của bọn họ, trận chiến này, ngay cả Lục Vân hắn cũng líu lưỡi, cũng có rất nhiều mong đợi.

Dù cho cửa Ngụy gia có sâu, có cao đi nữa thì khi một "Nước cờ đầu" này được đặt xuống, cũng có thể khiến bọn họ phải kinh hãi!

- Tống lão, tôi. . .

Cảm thấy được Tống giai đại sư sẽ hỗ trợ, Bạch Tiểu Thăng lúc này muốn đứng dậy biểu thị cảm ơn.

- Ngồi xuống, đừng đứng dậy ! Đừng nói cái chữ cảm ơn đó!

Tống giai đại sư quát bảo ngừng lại, một tay đè xuống bả vai Bạch Tiểu Thăng, còn lườm hắn một cái,

- Mới vừa rồi còn xem trọng tiểu tử nhà cậu, hiện giờ đã già mồm đứng dậy, tôi rất sợ bộ dáng này!

Bạch Tiểu Thăng nghe được tiếng quát lớn, nhưng trong lòng lại rõ ràng cảm thấy được sự ấm áp.

Bạch Tiểu Thăng không có đứng dậy, nhưng hai tay giơ lên ly rượu đỏ, trịnh trọng biểu thị kính ý với Tống giai đại sư và Lục Vân, sau đó một hơi uống cạn rượu trong chén, lấy đó thay lời cảm tạ.

Tống giai đại sư và Lục Vân nhìn nhau cười cười, cũng không nói thêm cái gì.

Ba người vui vẻ trò chuyện với nhau, rất nhanh đã đến gần trưa.

Tống giai đại sư nói, đã sắp xếp xong xuôi yến hội.

Đồ ăn trong trang viên từ các loại gà vịt tôm cá đều được nuôi trong trang viên, khi muốn ăn mới bắt lên, nên tuyệt đối ngon.

Bữa cơm này vừa để cho Bạch Tiểu Thăng bày tiệc mời khách, lại để tiễn đưa Lục Vân.

Bởi vì đến buổi chiều, Lục Vân sẽ rời khỏi.

Bữa cơm này có mấy món ăn là đồ nướng vỉ, vừa làm vừa ăn, đầu bếp đã ở bên kia chờ đợi, Tống giai đại sư đề nghị bọn hắn đi qua trước.

Bạch Tiểu Thăng và Lục Vân tự nhiên đáp ứng.

Ba người đứng dậy muốn đi qua bên đó.

Vừa đến đây, Vệ Phong vội vàng tiến lên nghênh đón, nói một câu với Tống đại sư,

- Tống lão, có khách đến bái phỏng.

Tống giai đại sư nhìn Vệ Phong một chút.

Vệ Phong nhỏ giọng nói,

- Đối phương có thân phận đặc thù, ngài có thể gặp một lần.

Vệ Phong đi qua nói nhỏ hai câu bên tai Tống đại sư.

Tống giai đại sư suy nghĩ một chút, nhất thời gật đầu,

- Vậy thì gặp một lần, để cho hắn ở viện tử phía trước chờ đợi, tôi sẽ đi qua đó.

Vệ Phong vội vàng gật đầu, dùng tai nghe thông báo đưa người tới.

Tống giai đại sư cười rồi nói với Bạch Tiểu Thăng và Lục Vân,

- Hai vị cứ đi trước, tôi có một vị khách nên phải đi nói với người ta một câu.

- Nếu như vậy thì chúng tôi đi qua bên kia trước cũng được.

Lục Vân cười nói,

- Không thể để cho Tống lão phạm phải tội danh lãnh đạm với khách nhân được.

Bạch Tiểu Thăng cũng gật đầu.

Đã có thể khiến cho Vệ Phong cố ý tới bẩm báo, đồng thời chỉ có hai câu nói đã khiến Tống đại sư quyết định đi gặp.

Thân phận của người đó nhất định rất phi phàm.

Không thể để vì mình là khách nhân mà lãnh đạm với người đó được.

Nghe Lục Vân nói, Tống giai đại sư hơi trầm ngâm.

- Mặc dù chỉ là một người trẻ tuổi, người hậu bối này lại lần đầu tới bái phỏng, nhưng nếu tôi để cho người ta đứng ở trong viện nói dăm ba câu liền đuổi đi thì cũng không tốt! Đặc biệt là, hắn còn. . .

Tống giai đại sư như đang tự nói, nhưng lại giương mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, trong ánh mắt chất chứa chút thâm ý gì đó.

- Nhưng cũng không có gì quan trọng, dù sao chỉ là tới bái phỏng tôi mà thôi.

Tống giai đại sư cười nói.

Trước khi Bạch Tiểu Thăng và Lục Vân kịp lên tiếng, Tống giai đại sư lại lầm bầm,

- Nhưng thân phận người này rất bất phàm, qua loa cũng không tốt. . .

Tống giai đại sư lại có chỗ xoắn xuýt !

Bạch Tiểu Thăng và Lục Vân lại có mấy phần kinh ngạc.

Đặc biệt là Bạch Tiểu Thăng, hắn rất hiếu kỳ, ý vị ẩn trong ánh mắt khi Tống đại sư nhìn mình, đến tột cùng là đại biểu cho cái gì.

Không khó để đoán được vị khách này có thân phận không tầm thường, nhưng lại có quan hệ gì với mình?

- Được rồi, như vậy đi, hai người cứ đi qua đó trước, tôi qua bên kia nói chuyện tầm thời gian một chén trà rồi sẽ quay lại, xem như cho hắn đủ mặt mũi.

Tống giai đại sư cười ha hả rồi nói.

Quyết định như thế khiến cho hai người Bạch Tiểu Thăng đều gật đầu đồng ý.

- Đã như vậy, chúng tôi sẽ đi qua đó trước, ông cứ từ từ nói chuyện.

Trước khi đi, Lục Vân cười nói.

- Vâng.

Bạch Tiểu Thăng cũng nói.

Tống giai đại sư cười một tiếng với hai người, sau đó cũng không nhiều lời mà quay người đi đến tiểu viện vừa rồi.

Người tới tuy có thân phận không tầm thường, nhưng nếu muốn cho mình nghênh đón thì vẫn chưa đủ tư cách!

Vừa rồi, Tống giai đại sư muốn đi tiền viện gặp mặt, nhưng mà đó chỉ là nói mấy câu, còn loại gặp mặt với thời gian dài như vậy thì vẫn là để cho người trẻ tuổi kia đến bái phỏng mình mới đúng.

Trên mặt Vệ Phong nở nụ cười, làm một tư thế “mời” với Bạch Tiểu Thăng và Lục Vân, bảo một người hầu đưa hai người qua hướng nhà ăn trước, hắn thì đứng ở cổng viện chờ khách nhân.

Bạch Tiểu Thăng và Lục Vân đi theo người hầu hướng về phía sâu trong đình viện.

Nhưng mà, hai người không hẹn mà cùng một lúc bước chậm dần lại.

Phát hiện động tác của đối phương và động tác của mình không khác lắm, bọn họ thậm chí còn nhìn nhau cười cười.

Hai người cũng coi như ăn ý, đều muốn đứng từ xa nhìn xem người đến bái phỏng là ai, có gì đặc biệt.

Thế mà có thể làm cho Tống giai đại sư do dự.

Khi Bạch Tiểu Thăng và Lục Vân đang tiến vào sân nhỏ, vị khách mời kia của Tống đại sư cũng đến đình viện mà lúc nãy bọn họ chờ đợi.

Xa xa, mấy người Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy có ba người đi đến.

Nhưng mà, hai người trong đó lại dừng lại ở cửa vào.

Chỉ có một người trẻ tuổi tiến thẳng đến chỗ Vệ Phong, đồng thời Vệ Phong cũng làm một tư thế nghênh đón.

Sau khi nói chuyện dăm ba câu, vị kia mới đi theo Vệ Phong tiến vào trong đình viện.

Người trẻ tuổi kia đi lại ưu nhã, đi đường đều rất có khí thế, phong độ phi phàm.

Lục Vân thấy người này thì cũng không có suy nghĩ gì.

Bạch Tiểu Thăng lại ngẩn người.

Người này, hắn biết !

Đây không phải là vị khách hôm qua nhường phòng cho mình, Ôn Ngôn sao !

Hắn tới bái phỏng Tống giai đại sư ?

Tống giai đại sư vậy mà vì vấn đề tiếp đãi vị khách này mà có nhiều biến hóa, có nhiều do dự !

Vị Ôn Ngôn này có lai lịch gì?!

Bạch Tiểu Thăng hơi giật mình, lại rất hiếu kỳ.

Bạch Tiểu Thăng cho là, nếu Tống giai đại sư nghe được thân phận đối phương liền quyết định gặp mặt, vậy nhất định biết được nội tình của đối phương.

- Sau này mình phải hỏi thăm một chút mới được.

Bạch Tiểu Thăng thầm nhủ.

Thật tình không biết, có thể hắn đã đoán sai!

Kỳ thực, Tống giai đại sư cũng không biết rõ thân phận chân thật của vị Ôn Ngôn này.

Chỉ là, Vệ Phong chuyển lời đến nói là, đối phương tự xưng là một người bạn cũ của Tống giai đại sư ở Châu Mỹ, bất luận là tên hay là thân phận thì đều xứng đáng để gặp.

Đối phương còn nói, hắn nhậm chức ở tổng bộ của tập đoàn Chấn Bắc !

Đây cũng là một nguyên nhân đả động Tống giai đại sư.

Tống giai đại sư một là nể mặt bạn cũ, thứ hai, cũng do cảm thấy đã thuộc một tập đoàn với Bạch Tiểu Thăng, đồng thời lão bằng hữu Hạ Hầu Khải vẫn là Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc, đối phương lại là nhân vật ở tổng bộ của tập đoàn nên mới đi gặp một lần.

Sau đó Tống giai đại sư lại cảm thấy, chỉ là gặp mặt cũng không có gì không ổn, cũng nên mời hắn một chén trà.

Cho nên, mới có một màn trước mắt này.

Ôn Ngôn đi theo Vệ Phong, lúc muốn tiến vào đình viện lại phát hiện nơi xa có người dừng chân, lúc chăm chú nhìn qua đó thì lại chợt nhận ra đó là Bạch Tiểu Thăng.

Ôn Ngôn tựa hồ cũng không kinh ngạc khi Bạch Tiểu Thăng ở đây, hắn chỉ mỉm cười rồi giơ tay hơi vẫy vẫy thể hiện ý chào hỏi, nhưng bước chân vẫn không ngừng lại.

- Hai người quen biết?

Lục Vân nhìn thấy Ôn Ngôn vẫy tay thì lập tức ngạc nhiên hỏi.

Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm một lát, thì thào nói,

- Có thể coi là như vậy.

Gặp vị khách mời thần bí kia, Bạch Tiểu Thăng và Lục Vân không còn ngừng lại nữa mà đi theo người hầu thẳng đến nhà ăn.

Trong lúc đi, Bạch Tiểu Thăng và Lục Vân không còn trò chuyện về Ngụy gia mà là nói về những vấn đề khác.

Đối với Lục Vân mà nói, trong hai năm Bạch Tiểu Thăng làm việc, nghe được rất nhiều chuyện thú vị, cũng khiến cho hắn sinh ra rất nhiều cảm xúc, xác thực là việc đúc luyện người.

Chỉ nói một cách đơn giản, khí tràng hiện giờ Bạch Tiểu Thăng bộc lộ ra liền có thể biết rõ đây là dấu ấn do lần lịch luyện này của hắn lưu lại, nó tuyệt đối "Rất có ích lợi".

Thậm chí, Lục Vân bắt đầu nghĩ lại chính mình, có phải ngay từ đầu không nên để con trai Lục Thanh Phong làm việc từ cấp quản lý, mà là bò lên từng một chút một từ cơ sở hay không. Như thế mới có thể càng thêm mạnh mẽ!

Đối với Bạch Tiểu Thăng mà nói, vị Đại Thương Nhân Lục Vân này là một đại tiền bối, so sánh với hai năm trước, phong thái càng hơn, cái loại khí tràng này, cái loại mị lực bộc lộ ra từ nhân cách, thủy chung đủ để hắn học hỏi!

Bạch Tiểu Thăng lấy Lục Vân làm gương, hấp thụ cách nhìn trên nhiều góc độ và lối suy nghĩ từ cuộc đối thoại giữa hai người, từ đó cũng được ích lợi không nhỏ.

Hai người vừa nói vừa cười, cảm tình hai bên cũng càng thêm thân thiết.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng và Lục Vân tiến vào nhà ăn nửa giờ, Tống đại sư đã chạy trở về.

Vị khách mời kia chắc là đã đi rồi.

- Tôi tới đã chậm một chút.

Tống giai đại sư áy náy cười một tiếng với hai người Bạch Tiểu Thăng ,

- Người tới tuy tuổi còn trẻ, thế nhưng cũng không kém hơn Tiểu Thăng. Cho nên, tôi nhất thời hứng khởi nói chuyện thêm vài câu.

Bạch Tiểu Thăng và Lục Vân cũng không gặp vấn đề gì.

Kỳ thực cũng chỉ là đợi nửa giờ, hai người cũng không cảm thấy lâu.

- Phải nói đến, tập đoàn Chấn Bắc của các cậu không hổ là quái vật khổng lồ ! Nói đến nhân kiệt, một cái Bạch Tiểu Thăng cậu liền đủ khiến cho tôi giật mình, giờ lại tới một tên Ôn Ngôn, chậc chậc.

Tống giai đại sư càng cảm thán.

- Hắn cũng là người của tập đoàn Chấn Bắc ?!

Bạch Tiểu Thăng giật nảy cả mình.

- Cậu không quen biết người này sao?

Tống giai đại sư lấy làm kỳ,

- Hắn nói hắn làm ở tổng bộ tập đoàn Chấn Bắc, hơn nữa hắn còn nhắc qua tên cậu, tôi còn tưởng rằng hai người còn quen biết nhau, chút nữa còn để hai người đến nói chuyện đó.

Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm, sau đó cười nói,

- Vậy thì nếu lần sau có duyên gặp mặt sẽ làm quen với hắn một chút.

Có một việc Tống giai đại sư không nói, Bạch Tiểu Thăng cũng không có lưu ý.

Liên quan tới Ôn Ngôn, Bạch Tiểu Thăng thật sự rất quan tâm.

Hắn định sau khi ăn xong thì để cho Lôi Nghênh trở về tìm vị Ôn Ngôn này, sau đó tâm sự một chút.

Nào có thể đoán được, sau khi Lôi Nghênh trở về lại phát hiện, đối phương đã rời nhà hàng.

Giữa trưa, ở nhà Tống giai đại sư, chủ và khách đều vui vẻ.

Xế chiều Lục Vân liền rời đi, mà Bạch Tiểu Thăng thì lại ở nhà Tống giai đại sư mấy ngày.

Liên quan tới tình báo về Ngụy gia, đêm đó Lục Vân đã gửi cho Bạch Tiểu Thăng qua internet.

Sau khi xem, Bạch Tiểu Thăng trầm mặc rất lâu.

Lúc này, cách ba năm hứa hẹn còn có thời gian nửa năm.

Cũng không biết Bạch Tiểu Thăng hắn liệu có thể sáng tạo kỳ tích gì trong khoảng thời gian ngắn ngủi này. . .

Mà Bạch Tiểu Thăng cũng không biết, một âm mưu hãm hại hắn cũng đang được ngấm ngầm triển khai.

Bạch Tiểu Thăng hắn là có thể loạn quyền đánh chết lão sư phó, nhưng Trầm Bồi Sinh cũng không phải quả hồng mềm!

Bạn cần đăng nhập để bình luận