Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1145: Anh đã đến!

Lưu Văn Đao đi phía trước dẫn đường, Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi theo ở phía sau.

Trong lòng mọi người suy nghĩ khác nhau.

Bạch Tiểu Thăng có mấy phần vội vàng, có mấy phần kích động.

Trong ánh mắt của hắn, những cái thuộc về đại sự vụ quan không dễ dàng mài giũa ra được như trầm ổn, cơ trí, quả quyết đã bị quét đi sạch sành sanh.

Biến thành dáng vẻ chỉ cần người ta nhìn một chút là có thể nhìn ra đang cấp bách và khát vọng.

Trước mắt sự nhanh nhẹn của Bạch Tiểu Thăng chính là một tình yêu cuồng nhiệt bên trong một học sinh nam.

Lâm Vi Vi có thể nhìn ra, còn có thể cảm thấy có mấy phần đáng yêu.

Nhưng nếu là để cho tổng giám đốc của những công ty, chủ tịch tập đoàn, sự vụ quan, người phụ trách sản nghiệp tỉnh kia đã từng bị Bạch Tiểu Thăng “giết chết” mà nhìn thấy đoán chắc là sẽ tức nôn ra máu mất.

Bọn họ lăn lộn ở nơi làm việc phải nhiều năm như vậy, trải qua mưa gió mà không gục ngã, cuối cùng lại thất bại trong tay của Bạch Tiểu Thăng, giờ phút này thấy một lần đây chính là một học sinh nam trúng phải tình yêu cuồng nhiệt vậy còn không phải “chết không nhắm mắt” còn gì!

Lâm Vi Vi chú ý biểu hiện của Bạch Tiểu Thăng, vừa vui vẻ mừng thay cho hắn, chính mình là mơ hồ khổ sở, sâu trong con ngươi thậm chí lại có một chút mất mát.

Có điều, nàng cũng rất là tò mò, tò mò cái vị Ngụy Tuyết Liên kia. Đến tột cùng là người phụ nữ như thế nào, lại có ma lực gì, làm cho anh Tiểu Thăng của nàng vừa thấy đã yêu, quyết chí thề không thay lòng đổi dạ!

Khác với Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh là người yên lặng nhất, nhiều lắm là có mấy phần tò mò đối với Ngụy Tuyết Liên.

Có điều hắn cũng là bị làm phiền nhất.

Một đường này, thái độ của Lưu Văn Đao rất hờ hững đối với Bạch Tiểu Thăng, nhưng đối với hắn rất là nòng lòng, một đường đi là một đường nói chuyện với hắn-

- Võ thuật của anh rất là không tồi, tốc độ rất nhanh, đủ sức mạnh, động tác không đẹp mắt nhưng ra tay là tàn nhẫn, không chậm trễ chút nào.

- Đây không phải là luyện ra, đây là giết chóc mới hiện ra. Anh đã từng giết người rồi chứ? Trên lưng gánh mạng người mà còn có thể đường đường chính chính tiến vào nơi làm việc, tôi đoán là anh đã từng làm lính, hơn nữa ít nhất cũng là cái loại binh vương kia, có đúng không?

Một đôi mắt phượng của Lưu Văn Đao nhìn Lôi Nghênh mỉm cười.

Lôi Nghênh liếc nhìn Lưu Văn Đao một chút nhưng không lên tiếng.

Hắn đã từng đam mê võ thuật như mạng sống, thậm chí không tiếc đi ra chiến trường để rèn luyện can đảm và bản lĩnh. Nếu như là hắn trước kia gặp phải một đối thủ mạnh như Lưu Văn Đao, vậy chắc chắn cũng phải đến đánh nhau một trận.

Đáng tiếc, hơn hai năm cuộc đời ở nơi làm việc đã khiến Lôi Nghênh sau khi không lười biếng huấn luyện, tâm tình đã nhã nhặn đi không ít, tư tưởng hiếu thắng đấu thắng đã giảm đi nhiều.

Hơn nữa, nhìn Lưu Văn Đao xinh đẹp tuyệt trần, trông đàn bà còn hơn đàn bà.

Không có lòng dạ nào muốn đánh với hắn!

Lôi Nghênh không có một chút tâm tình nào muốn đánh cùng với hắn.

- Thật ra, không phải là tôi đoán ra được, mà là tôi đã được xem qua tư liệu về anh. Anh ở binh đoàn quốc tịch nước ngoài cũng là một nhân vật ma quỷ rất lợi hại! Hẳn là tôi nên nghiêm túc đánh nhau với anh!

Lưu Văn Đao cười nói nhiệt tình.

- Có thời gian hai ta lại bàn luận một chút, vậy là vừa vặn!

Lôi Nghênh hờ hững lạnh nhạt.

- Lưu Văn Đao, sao rồi, vẫn còn chưa tới à?

- Các người tới Nam Đô bao lâu?

- Làm sao mà chúng tôi vừa đến mà các người liền biết rồi. Đây là chúng ta trùng hợp gặp được nhau phải không?

- Không, Tuyết Liên bảo anh đi tìm chúng tôi, trời vừa sáng các người đã biết chúng tôi muốn đây sao?

Lôi Nghênh không nói lời nào, nhưng Bạch Tiểu Thăng thì không nhịn được liên tiếp đặt câu hỏi cho Lưu Văn Đao.

Đi lâu như vậy rồi, càng đến gần chỗ của Ngụy Tuyết Liên, trong lòng Bạch Tiểu Thăng này còn tăng thêm hai phần căng thẳng.

Lần này, đổi thành Lưu Văn Đao lạnh nhạt, thậm chí hắn còn lườm Bạch Tiểu Thăng bằng ánh mắt lạnh lẽo một chút.

Nói thật, Lưu Văn Đao không có cảm tình gì đối với Bạch Tiểu Thăng.

Đã từng gặp mặt một lần duy nhất vẫn là từ hai năm rưỡi trước rồi, không nhìn ảnh tư liệu thì căn bản là quên hết mọi ấn tượng luôn.

Trong hai năm qua, Lưu Văn đao đều rõ ràng tiểu thư của nhà mình bị người nhà canh giữ nghiêm ngặt, cuộc sống cũng quá mất tự do.

Đều là do cái tên Bạch Tiểu Thăng này làm hại.

Tiểu thư cũng nhớ đến hắn mãi không quên, trái tim vẫn dõi theo hắn.

Nhưng hắn đây đã bao giờ thử liên hệ với tiểu thư một lần nào chưa.

Thậm chí bên ngoài tên họ Bạch kia có bao nhiêu là thứ từng liên hệ với tiểu thư Ngụy Mặc Nhiễm, hơn nữa quan hệ cũng không tệ, cái tên họ Bạch kia muốn liên lạc với tiểu thư mà đồng thời tránh tai mắt của người khác thật sự rất khó sao?

Lưu Văn Đao vô cùng không vừa lòng đối với Bạch Tiểu Thăng, thậm chí rõ ràng có mấy phần địch ý.

Lần này, Lưu Văn Đao xem qua tài liệu thấy Bạch Tiểu Thăng có nắm giữ năng lực vật lộn “khác hẳn với người thường”, hắn liền muốn thử xem, nếu như ra tay tàn nhẫn chút coi như là hả giận thay cho tiểu thư.

Nhiều lắm là không làm mất mặt.

Kết quả là cơn tức này muốn xả cũng không xong.

Sắc mặt của cái tên Lưu Văn Đao kia có thể tốt được không?

Nhìn thấy thái độ của Lưu Văn Đao đối với Bạch Tiểu Thăng không được tốt.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh không hẹn mà cùng nhau cau mày, nhưng Bạch Tiểu Thăng lại làm như không thấy, mà làm như “không thức thời” cứ truy hỏi tiếp.

- Sắp tới nơi rồi, muốn nói chuyện gì thì tự mình đi mà nói, tôi không được bao biện làm thay.

Lưu Văn Đao lạnh lùng nói một câu chặn họng Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cũng không hề tức giận, chỉ nở nụ cười ngượng ngùng.

Hắn không có tức giận, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng không tiện nói cái gì.

- Ầy, cái đám nhà gỗ ở phía trước kia, tiểu thư đang ở bên trong đó, nếu cậu sốt ruột thì chính mình hãy đi trước, ngược lại chúng tôi sẽ không làm phiền các người.

Lưu Văn Đao tùy ý chỉ tay rồi nói bằng giọng lười biếng.

Bạch Tiểu Thăng vừa thấy một cái con ngươi của hắn trở lên nóng rực, nói một tiếng với Lưu Văn Đao.

- Cám ơn!

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng bước nhanh đi thẳng đến chỗ đó.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nghe thấy vậy cũng biết ý, cũng cảm thấy không nên đi làm phiền người ta thì tốt hơn, nên đơn giản là dừng bước ở đây.

Lưu Văn Đao cũng không có không khuyên bọn họ lại đi về phía trước một chút, mà là dựa vào một cái trụ ở hành lang, tay ôm vai, cười híp mắt hỏi Lôi Nghênh.

- Nhân dịp này hay là hai người chúng ta lại đọ sức một lát đi.

Lâm Vi Vi thấy Lưu Văn Đao rắc rối một chút, không nói gì cất bước muốn đi đến ngồi ở khu nghỉ ngơi gần chỗ khu nhà gỗ kia một chút.

Lưu Văn Đao chỉ là nhìn Lâm Vi Vi một chút không nói thêm gì, rồi lại quay về phía Lôi Nghênh cười nói.

- Như thế nào, đánh một trận chứ?

Mặt của Lôi Nghênh không hề có cảm xúc gì, từ phía trước Lưu Văn Đao đi tiếp về phía trước.

- Không có hứng thú!

- Hơn nữa tôi không đánh nhau với con gái!

- Anh!

Lưu Văn Đao nhìn theo Lôi Nghênh bằng ánh mắt ngạc nhiên xong gân cổ lên hét giận dữ.

- Cái anh này, quả thật là quá không có lễ phép! Người ta là đàn ông đích thực!

Đàn ông đích thực?

Còn “người ta”?

Da mặt của Lôi Nghênh co giật, không để ý đến hắn nữa.

Cái tên Lưu Văn Đao này vô cùng hiếu chiến đáng tiếc là lắm mồm như đàn bà, lúc nãy còn trợn mắt với Bạch Tiểu Thăng cũng thật là rất muốn ăn đòn mà.

Có điều Lưu Văn Đao càng muốn đánh nhau thì Lôi Nghênh càng cảm thấy là không thể làm thỏa mãn nguyện vọng của hắn.

Làm như vậy tạm thời coi như là xả giận thay cho Bạch Tiểu Thăng!

Càng xa hơn một chút, Lâm Vi Vi cũng không quay đầu lại, chỉ cười lạnh một tiếng, cuối cùng cũng cảm thấy coi như là hả giận được mấy phần.

Có điều, mắt Lâm Vi Vi nhìn phía xa, Bạch Tiểu Thăng đã đi đến bên ngoài của nhà gỗ, nhẹ nhàng gõ cửa sau đó mở cửa đi vào.

Nhìn thấy cảnh này, dường như trong lòng của Lâm Vi Vi lại có hai phần mất mát.

Thế gian này, tình cảm đúng là thứ rèn luyện tâm tính của con người nhất.

Mặc kệ là chính người cảm thấy có thoải mái bao nhiêu, mỗi giờ mỗi phút nó đều là hỏi tâm linh của người, để người biết rõ ràng ràng --

Thật ra chính mình còn lâu mới có nghĩ thông được đến như vậy…



Lâm Vi Vi nhìn cảnh đó một chút, Bạch Tiểu Thăng đứng ở trước cánh cửa của ngôi nhà gỗ đó, nhẹ nhàng gõ vang hai tiếng lại cảm thấy như vậy có vẻ hơi xa lạ, liền ngượng ngùng nở nụ cười rồi nhẹ nhàng mở cửa rồi bước vào.

Đối diện cửa là một loạt song gỗ dựng lên cửa sổ hướng ra phía ngoài, có thể nhìn thấy phía xa xa có hồ nước, cảnh đẹp trên núi.

Phía trước cửa số có bài trí một cái bàn làm bằng gỗ.

Một cô gái ngồi một bên cạnh bàn.

Một tay nàng cầm một cuốn sách, dường như lại đang không chuyên tâm đọc, ánh mắt ngây ngốc, một tay nâng quai hàm, lộ ra cái cổ nhẵn nhụi trắng như tuyết.

Một bên mặt của nàng dưới sự tôn thêm của phong cảnh ở ngoài cửa sổ nhìn đẹp như tiên tử.

Ngụy Tuyết Liên đang ngồi ở chỗ đó phát hiện thấy có người đi vào mới bừng tỉnh một chút, nàng nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, nhất thời nở nụ cười hớn hở, cái bộ dáng trong tròng mắt sáng ngời vụt qua quyến rũ động lòng người đến không thể tả nổi.

- Anh đã đến!

Bạn cần đăng nhập để bình luận