Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1150: Chèo thuyền du ngoạn trên hồ

Ngô Dương Uy, Vương Nam Bắc mang theo mấy tên bảo tiêu nửa thật nửa giả kia hoảng hốt thoát đi.

Ngô Dương Uy, đây chính là dòng chính độc đinh của Nam Đô Ngô gia!

Ở Nam Đô, tuy không nói là hô phong hoán vũ, nhưng đi lại nghênh ngang cũng không là vấn đề.

Ai có thể nghĩ tới, hôm nay ở chỗ này, hắn lạ phải chịu thiệt thòi lớn như vậy.

Mười tên bảo tiêu mà mà vẫn để bị đánh cho mấy lần.

Ngay cả bản thân cũng bị đánh thành gấu trúc quốc bảo.

Báo ra danh tiếng của Nam Đô Ngô gia, người ta căn bản còn không để trong mắt, trực tiếp ra tay.

Mặt mũi của Ngô gia quả thật có thể vứt đi được rồi!

Tên quản lý kia vừa có chút hồi hộp lại có chút khoái chí.

Chính mình cũng bị vả mặt mấy phát rõ đau, nhưng nhất định không đau bằng tên Ngô Dương Uy kia, hai con mắt bị đánh Thành gấu trúc.

Hôm nay Ngô Dương Uy đã bị nếm trải mấy lần hương vị của mặt đau.

Tên quản lý kia cảm thán xong Ngô Dương Uy, lại nhìn mấy người Bạch Tiểu Thăng, trên mặt lập tức đổi lại vẻ kính sợ.

Không chỉ bởi vì thân phận của Ngụy Tuyết Liên, địa vị thần bí tôn sùng, càng bởi vì Bạch Tiểu Thăng vậy mà lợi hại như thế, mười tên đại hán cùng nhau tiến lên cũng không phải đối thủ !

Nếu như đó là do người khác nói cho nghe thì hắn nhất định không bao giờ tin tưởng.

Coi như tận mắt nhìn thấy, hắn cũng cảm thấy như đang nằm mộng, cảm thấy dư vị cũng không được chân thực.

Tên quản lý kia khi nhìn Lưu Văn Đao, Lôi Nghênh cũng đồng dạng líu cả lưỡi.

Thân thủ của hai người này cũng vô cùng mạnh mẽ.

Ba người đàn ông này, một người cũng không dễ trêu, lại còn cộng thêm một mỹ nữ thân phận thần bí nữa.

Bối cảnh của bọn hắn chắc chắn là vô cùng khủng bố.

Mặc dù Ngô Dương Uy được Vương Nam Bắc báo ra thân phận, nhưng còn không phải bị người ta đánh cho thê thảm.

Việc này chứng minh. . .

Người ta căn bản không để Nam Đô Ngô gia vào trong mắt!

Tên quản lý kia ngấm ngầm nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng chạy đi qua, nhiệt tình chiêu đãi mấy người Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng được Ngụy Tuyết Liên, Lâm Vi Vi trái nâng phải đỡ, dường như đã bị thương.

Tên quản lý vội vàng hỏi thăm, có cần bác sĩ hay không. Nếu nghiêm trọng thì có cần đi bệnh viện hay không.

Lời này vừa nói ra lập tức khiến cho Ngụy Tuyết Liên và Lâm Vi Vi lập tức để ý.

- Không sao, giờ tôi tốt hơn nhiều rồi.

Thái độ Bạch Tiểu Thăng đang đang uể oải lập tức lấy lại tinh thần, còn giả bộ như thật nói với mấy người,

- Tôi luyện chính là nội gia quyền, vết thương nhỏ có thể tự lành, không quan trọng, nếu như đi gặp bác sĩ ngược lại sẽ gây thêm trở ngại.

Đây coi là cái đạo lý gì thế.

Dù sao, tên quản lý kia cũng nghe không hiểu.

Ngụy Tuyết Liên, Lâm Vi Vi cũng nghe không hiểu, các nàng đều vô thức nhìn về phía người "Hiểu việc".

Vẻ mặt Lôi Nghênh thành thật, gật gật đầu.

Lưu Văn Đao đứng bên cũng không nói gì.

Không làm vậy thì có thể làm gì được nữa ?

Nói Bạch Tiểu Thăng hoàn toàn là lừa quỷ, vô nghĩa, làm gì có cái nào gọi là năng lực tự lành.

Vị tiểu thư kia của nhà mình lại phải lo lắng thêm một hai ngày?

Việc này càng không ổn!

Lưu Văn Đao lão đại mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn phải giúp Bạch Tiểu Thăng lừa gạt tiểu thư của mình.

Thấy "Đạo lý" của Bạch Tiểu Thăng đạt được tán thành của hai vị nhân sĩ chuyên nghiệp, Ngụy Tuyết Liên và Lâm Vi Vi cuối cùng là an tâm một chút.

- Vậy chúng ta ?

Ngụy Tuyết Liên nhẹ giọng hỏi thăm.

- Đương nhiên là lên thuyền, nên ăn một chút, nên hát thì hát, đừng để đám hỗn đản kia làm hỏng hứng thú của chúng ta.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Ngụy Tuyết Liên và Lâm Vi Vi nhìn nhau cười một tiếng, vẫn như cũ khoác cánh tay Bạch Tiểu Thăng, hướng đến thuyền hoa.

Tên quản lý vốn muốn đuổi theo nhưng lại bị Lôi Nghênh ngăn lại.

- Đầu bếp và nguyên liệu nấu ăn đã ở trên đó rồi sao?

Lôi Nghênh hỏi, sau khi đạt được câu trả lời chắc chắn thì cười nói,

- Vậy anh đi làm việc của mình đi, nơi này của chúng tôi không cần chăm sóc đặc biệt.

Trải qua hai năm ma luyện, ánh mắt của Lôi Nghênh đã trở nên sắc bén, nhìn thấy thái độ tên quản lý kia đối với Ngụy Tuyết Liên càng cung kính hơn một chút thì liền hiểu ngay lập tức, người ta e ngại thân phận của Ngụy Tuyết Liên cho nên mới đặc biệt để bụng.

Nhưng mà, nếu thật sự để cho vị này lên thuyền hầu hạ, dù sao cũng là người ngoài, đứng ở bên cạnh hầu hạ, mọi người cũng thiếu mất mấy phần tự nhiên.

Cho nên, Lôi Nghênh đang khuyên ngăn.

Tên quản lý hơi suy nghĩ liền nói,

- Vậy thì tốt, để tôi đến bến tàu trực ban.

Nếu ba vị có điều gì cần đến thì có thể dùng bộ đàm trên thuyền liên lạc với tôi.

Lôi Nghênh cười nói,

- Được.

Rồi quay người đuổi theo Lưu Văn Đao đang đi ngay trước mình.

Tên quản lý kia đưa mắt nhìn bọn họ leo lên thuyền hoa, rồi nhìn thuyền hoa rời đi khỏi bến tàu, còn đối với những người này tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

. . .

Ngồi ở bên trên thuyền hoa, thưởng thức cảnh đẹp, có giai nhân trái phải làm bạn, lại có đỉnh cấp đầu bếp nấu ăn, Bạch Tiểu Thăng thật sự cảm thấy vô cùng hài lòng.

Thậm chí trong lòng hắn còn cảm thán, đời này chẳng phải là truy cầu những điều này sao, cùng với người mình thích thưởng thức cảnh đẹp, nhấm nháp mỹ vị.

Lôi Nghênh ngồi một cái bàn bên trong góc, trên mặt nở nụ cười, chỉ uống mỹ tửu cũng đã rất hài lòng.

Người đang khó chịu nhất chỉ sợ chính là Lưu Văn Đao.

Hắn nhân lúc người ta không để ý, trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút. Để tiêu bớt tức giận.

Lần này lên thuyền hoa, Ngụy Tuyết Liên miêu tả cho Bạch Tiểu Thăng những gì mình đã trải qua trong hai năm này.

So sánh với Bạch Tiểu Thăng từ cơ sở từng bước một đi lên, trải nghiệm của Ngụy Tuyết Liên đầy đủ hiển hiện thực lực của gia tộc.

Nàng vừa vào nơi làm việc liền quản lý một công ty giá trị mấy trăm triệu, có ba vị quản lý cao cấp làm phụ tá.

Cha của Ngụy Tuyết Liên còn nói qua, nàng không cần phải vội vàng, từng chút một tiến lên, hai năm này chỉ cần hoàn thành một cái mục tiêu nhỏ, nói thí dụ như. . . Kiếm lời khoảng một trăm triệu. . .

Nếu cần thêm đầu tư, một tỷ tám trăm triệu, cha nàng đều lập tức phê duyệt. . .

Cho dù có thua lỗ cũng là để cho nàng luyện tập. . .

Đương nhiên, những điều đằng sau Ngụy Tuyết Liên không thể nào tự mình nói ra, là do Lưu Văn Đao nói.

Lúc Lưu Văn Đao nói chuyện, còn cố ý nhìn sang Bạch Tiểu Thăng.

Ý định quá rõ ràng——

Ngươi và tiểu thư của nhà chúng ta thật không thích hợp. Bây giờ ngươi được ở cùng một chỗ với cô ấy, cũng chỉ là do tiểu thư mới vào làm việc, lấy ra làm đồ chơi để luyện tập. . .

Đương nhiên, Lưu Văn Đao cũng không biết Bạch Tiểu Thăng có hai công ty lớn, lại có cổ phần ở chỗ của Trịnh Đông Tỉnh.

Nhưng cho dù có biết, hắn cũng sẽ cảm thấy Bạch Tiểu Thăng không xứng với tiểu thư của mình.

Ngụy gia là một Đại Tập Đoàn, thực lực gần với tập đoàn Chấn Bắc. Cái thực lực đó, coi như Bạch Tiểu Thăng vắt hết óc đều không tưởng tượng nổi, thậm chí không thể lý giải !

Bạch Tiểu Thăng ngươi cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng phải nhìn xem cái miệng cóc của ngươi có đủ lớn hay không.

Trong « Trang Tử » của Tiêu Diêu Du Thiên có nói:

- Bắc Minh có cá, kỳ danh là Côn. Côn to lớn, không biết mấy ngàn dặm. Hóa làm chim, mang tên là Bằng. Lưng chim Bằng, không biết mấy ngàn dặm. Giận mà bay, cánh như đám mây che trời.

Bạch Tiểu Thăng ngươi là con cóc ghẻ, chỉ biết trước mắt là thiên nga, lại không biết kỳ thực là chim Bằng, ngươi cũng không thể dòm ngó được.

Lưu Văn Đao lạnh nhạt trào phúng.

Tất nhiên Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn ra ý đồ của Lưu Văn Đao.

Sau đó, hắn cười cười kéo tay Ngụy Tuyết Liên lại gần, thân mật vừa nói vừa cười.

Lưu Văn Đao lập tức thể hiện vẻ mặt "Thế gian làm sao lại có người vô sỉ như thế", cơ hồ tức chết.

- Tên này không ngờ lại vì hộ chủ mà sốt ruột, không tệ, không tệ !

Trong suy nghĩ của Bạch Tiểu Thăng, ngược lại đối với Lưu Văn Đao còn có thêm chút thưởng thức.

Nhưng rất đáng tiếc, tài liệu Lưu Văn Đao anh nắm giữ vẫn như cũ rất có hạn, anh không biết rõ thân phận của tôi!

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ.

Tôi là người sở hữu hai công ty đang rất phát triển là Tôn Bạch Trí Thắng và Tuyết Liên Vạn Hòa, lại còn là đại cổ đông của Quốc Tế Thăng Tỉnh !

Còn là người cầm lái tương lai của tập đoàn Chấn Bắc !

Tôi xứng với Tuyết Liên !

Đương nhiên, những lời này không thể nói ra được, ngay cả đối với Ngụy Tuyết Liên cũng như vậy !

Bạch Tiểu Thăng không phải là người cả ngày nói rồi mới làm việc, mà là trước làm rồi mới nói, đương nhiên ngoại trừ hứa hẹn.

Sau khi trò chuyện về công việc xong, Lâm Vi Vi và Ngụy Tuyết Liên liền chuyển sang chủ đề mà các nàng hứng thú, Bạch Tiểu Thăng cũng gia nhập vào.

Ba người ngược lại là vừa nói vừa cười, thật vui vẻ.

Lôi Nghênh một bên uống rượu một mình cũng rất vui vẻ.

Lưu Văn Đao thì càng ngày càng phiền muộn.

Lúc này, Ngô Dương Uy rời đi dịch trạm, một đường đón xe chạy thẳng về nhà, sắc mặt vô cùng khó coi, đôi tay siết chặt thành nắm đấm, vừa nhìn là biết cơn tức không hề nhỏ chút nào.

Cũng khó trách, Ngô thiếu đã lớn như vậy nhưng còn chưa ăn thiệt thòi lớn như thế bao giờ

Tâm tình không tốt đã là rất khá rồi.

Ngô Dương Uy mang theo cặp mắt Gấu Mèo, để cho người khác nhìn thấy đều không thể nhịn được cười.

Cứ như thế, Vương Nam Bắc ngồi đối diện hắn cũng phải kìm nén đến mức rất khó chịu, nhưng vẫn không dám cười, đành phải chăm chú nhìn vào chỗ khác, cố gắng không nhìn người đối diện.

- Đám khốn nạn kia, còn cái tên Bạch Tiểu Thăng, tôi thề sẽ không bỏ qua cho hắn !

Vẻ mặt Ngô Dương Uy hết sức dữ tợn, nói đi nói lại những lời như thế.

Sau đó hắn lại sờ vào đôi mắt của mình, á một tiếng, lần nữa lại tức giận nói,

- Tôi nhất định phải phế bỏ hắn.

Vương Nam Bắc cũng hùa theo tán thành.

Đám người kia chọc vào phiền toái lớn rồi!

Đối với cái này, Vương Nam Bắc ngược lại không hề hoài nghi.

Phải biết, Ngô Dương Uy thế nhưng là độc đinh của Ngô gia, mà Ngô gia lại là Vương Giả chân chính của Nam Đô.

Vừa nghĩ tới lúc cha của Ngô Dương Uy là Ngô Đại Tôn biết rõ chuyện này, vẻ mặt lôi đình phẫn nộ, Vương Nam Bắc đều có chút sợ run cả người.

- Mưa dông gió giật, muốn tới !

Bạn cần đăng nhập để bình luận