Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1152: Kế hoạch săn bắn

Cùng mật đàm với người cầm lái của Nam Đô Ngô gia Ngô Đại Tôn ở trong thư phòng, chính là viên trợ lý Trình Lưu của Trầm Bồi Sinh.

Một trong những người tâm phúc thân cận nhất của Trầm Bồi Sinh, chân chính là một tay sai đắc lực và trung thành nhất.

Trình Lưu phụng mệnh Trầm Bồi Sinh mà đến, cùng với Ngô Đại Tôn, nói đúng hơn chính là "Hợp tác" về một vấn đề bên ngoài với Ngô gia.

Hiện tại, mọi việc gần như đã được bàn luận xong xuôi.

Ngô Đại Tôn không hổ là một người thương nhân khôn khéo, phương diện đàm phán của hắn rất là chuyên nghiệp, mặc dù đây không phải là một vụ hợp tác thương mại nghiêm chỉnh.

Mặc dù vậy, hắn cũng phải đi từng bước vô cùng thận trọng, tầng tầng thăm dò, đem mấy cái điều kiện hợp tác nâng lên độ cao mà bản thân mình vô cùng hài lòng, lại đè ép phòng tuyến cuối cùng của đối phương đến trình độ hiểm yếu quan đầu, nhưng lại không cố ý làm khó dễ, chỉ vừa đủ để cho đối phương miễn cưỡng có thể tiếp nhận, nhưng tuyệt đối là đau thấu tâm can.

Cho dù là kẻ già đời, cũng rất khó đối phó với hạng người như thế này.

Trong lòng Trình Lưu âm thầm cảm thán không thôi.

Nếu không phải trước khi đến đây, đích thân Trầm Bồi Sinh tiên sinh đã gọi hắn qua dặn dò một phen, nếu không hắn quả thật cảm thấy khó mà lấy được tiến triển tích cực nào trong buổi đàm phán ngày hôm nay.

- Lấy thủ đoạn cùng với năng lực của Trầm tiên sinh, chuyện này một khi bắt tay vào làm, kỳ thực, không cần tới người ngoài như chúng ta đây a.

Sau khi đàm luận xong sự tình.

Những điều kiện của Ngô Đại Tôn đưa ra nếu như đạt thành, chắc chắn sau đó hắn sẽ kiếm cho Ngô gia của mình đầy bát đầy bồn, một vụ làm ăn vô cùng hài lòng nha.

Trong lòng vô cùng thích chí và vui vẻ, Ngô Đại Tôn châm cho Trình Lưu một chén trà nóng, giống như vô tâm vô ý hàn huyên một câu.

- Chúng tôi tới đây làm việc, cũng là thuận tiện cần Ngô tiên sinh tham dự, tự nhiên sẽ làm 'Sạch sẽ'.

Trình Lưu cười nói.

- Trầm tiên sinh nhà ta ít nhiều gì cũng là Đại sự vụ quan của tập đoàn khu Đại Trung Hoa, nguyên tắc làm việc, vẫn cần thiết phải chú ý đến sự ảnh hưởng.

- Huống hồ gì ở Nam Đô, thậm chí là cả ba tỉnh ở bốn phía, thì Ngô gia mới thực sự là địa đầu long. Làm những việc này, hoàn toàn dễ như trở bàn tay.

Trình Lưu mỉm cười, cũng giống như lời nói của Ngô Đại Tôn, hai người chỉ đang "Nói chuyện phiếm".

- Trình tiên sinh nói chuyện quá khách khí rồi, cái gì mà Địa Đầu Long chứ, địa đầu xà còn tạm được, ha hả.

- Trầm Đại sự vụ quan vậy mà tín nhiệm người như Ngô mỗ đây, quả thật là vinh hạnh vô cùng, đây cũng là lần đầu tiên hợp tác giữa hai bên, các ngươi không sợ…

Ngô Đại Tôn cười ha ha, sau đó bộ dáng nửa đùa nửa thật nửa chân thành nói.

- Sự tình bí mật mà hôm nay chúng ta thảo luận, đem tiết lộ ra ngoài sao?

Ngô Đại Tôn đem mặt xích lại gần một chút, nở nụ cười tủm tỉm, đè thấp âm thanh xuống mấy phần nói.

- Chuyện này một khi nói ra ngoài, thật sự là chuyện nghe rợn cả người, đặc biệt là ở tổng bộ tập đoàn khu Đại Trung Hoa các người.

Ngô Đại Tôn ngồi xuống vị trí của mình, âm thanh lớn hơn trước mấy phần, tựa hồ như đang cảm thán.

- Ngẫm lại mà xem, một vị Đại sự vụ quan, vậy mà dùng trăm phương ngàn kế động thủ đối với một tên sự vụ quan cấp dưới, mà còn mượn tay người ngoài giả mạo đến.

- Trong sự việc này, còn dính đến một vị Đại sự vụ quan khác.

- Ôi nha, chuyện này nếu như nói ra, tổng bộ tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa các ngươi, sợ là dẫn đến oanh động không nhỏ đi.

Ngô Đại Tôn nở nụ cười, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Trình Lưu, lưu ý thần sắc biến hóa trên khuôn mặt của hắn, cho dù là biến hóa nhỏ bé nhất.

Nhìn mặt mà nói chuyện.

Có đôi khi không phải là sự tự vệ giữa nhân viên cấp dưới đối với cấp trên, mà còn là một trong những thứ được đem ra đọ sức trong bất kỳ một cuộc đàm phán song phương nào.

Mặc dù các điều kiện hợp tác cơ bản đã được thảo luận, đồng thời cũng đã được hai bên thông qua, nhưng mà Ngô Đại Tôn vẫn muốn thử một lần...

Có thể hay không dùng loại "Trò đùa" này, kéo thêm một hai phần lợi ích.

Đối mặt với lần "Đe dọa" này của Ngô Đại Tôn, thì ngược lại, thần sắc của Trình Lưu vô cùng tự nhiên.

Hắn thậm chí cầm lấy chén trà mà Ngô Đại Tôn mới châm cho mình, chậm rãi uống vào, yên lặng thưởng thức.

Đã cùng Ngô gia hợp tác, dĩ nhiên sau đó, bọn họ nhất định sẽ đề cập đến một số vấn đề đáng kể, chuyện này hiển nhiên không thể tránh né.

Ngô Đại Tôn muốn mượn vấn đề này để thổi phồng vấn đề lên, mặc dù vấn đề có thể không thực sự đi đến độ cao như ý, cũng có thể thông cảm được.

Chỉ có điều, những phản ứng này của ngươi, lão sư Trầm Bồi Sinh của ta đều đã đoán trước được. Aizz, Nam Đô Ngô gia, có vị thương nhân Ngô Đại Tôn danh bất hư truyền đã vơ vét của dân sạch trơn.

Trong lòng của Trình Lưu cũng âm thầm cảm thán không thôi.

Hắn để tách trà xuống, sau đó ung dung nói.

- Ngô tiên sinh, những điều kiện mà chúng tôi đã đưa ra không tính là thấp nha. Không sai biệt lắm, Ngô gia của ngài nhất định phải khai trương ăn ba năm không hết. Ngài là một thương nhân lớn, lấy sinh ý làm đầu, nhưng cũng cần phải ghi nhớ kỹ làm ăn cũng cần biết tới đạo lý khe nhỏ sông dài.

- Giữa chúng ta là là mối quan hợp tác chân thành, vì lẽ đó chúng tôi thẳng thắn cung cấp thông tin. Những thứ này, chúng ta đã thông báo cho ngươi, một trong những nguyên nhân là tin vào cách làm người của ngài, thứ hai chúng tôi không sợ cũng là sự thật.

- Ngài nếu như đi đường tắt, đem sự tình của chúng ta nói bên ngoài, trực tiếp đưa thông tin mật đàm giữa chúng ta lên bàn làm việc của Hạ Hầu Khải tiên sinh Tổng giám đốc của tập đoàn chúng ta khu Đại Trung Hoa, thì Trình mỗ tôi là người phục đầu tiên.

- Có thể hữu dụng không? Tổng giám đốc Hạ của chúng tôi, sẽ trả tiền cho ngài vì đóng góp này sao?

- Lui một vạn bước mà nói, chuyện này nếu như lộ ra ánh sáng, cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng, nhưng có thể ảnh hưởng tới Trầm Bồi Sinh tiên sinh bao nhiêu đây?

- Bày đặt ra chuyện hợp tác, bày đặt kiếm tiền không cần, nhất định phải làm việc như thế, Ngô tiên sinh ngài không sợ thua thiệt sao?

Trình Lưu cười nói.

- Nhất định phải nói lời làm tâm tình không vui…

Ánh mắt của Trình Lưu khẽ nhắm lại, vẫn đang nở nụ cười như trước, chỉ điều nụ cười hiện tại có mấy phần lạnh lẽo.

- Lấy năng lực hiện tại của Trầm tiên sinh, lần sau, khả năng Ngô gia sẽ đối mặt với phiền phức, chính là toàn bộ công ty xí nghiệp của tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa công khai liên tiếp đối kháng.

- Như vậy... có được không?

Trình Lưu mỉm cười, đã hoàn thành uy hiếp đối với Ngô Đại Tôn.

Mà những lời uy hiếp này, nghe tới lại như là đang nói lý.

Chẳng qua lại giống như thanh đao gác ở trên cổ, cùng ngươi phân rõ phải trái.

Đôi mắt của Ngô Đại Tôn hơi co lại, tiếp theo liền ha hả cười trừ.

- Vừa rồi, quả thật là tôi cùng Trình tiên sinh nói chuyện đùa cũng không có ảnh hưởng to tát gì đến chính sự, kỳ thực Ngô mỗ tôi cũng ngưỡng mộ Trầm tiên sinh đã lâu, lần hợp tác này, càng phải tận tâm tận lực. Tương lai, càng hy vọng cùng với Trầm tiên sinh hợp tác thật lâu dài. Ở Nam Đô, có địa phương cần dùng đến anh em huynh đệ, các vị cứ mở miệng là được.

Ngôn từ và biểu hiện của Ngô Đại Tôn vô cùng thành khẩn, cái gì mà vạch trần sự việc, cái gì ruồng bỏ mối làm ăn, cơ bản không tồn tại.

Trình Lưu nở nụ cười.

Hắn cũng nói vài lời hòa hoãn, biểu thị nãy giờ chỉ là hai bên nói đùa mà thôi, hy vọng Ngô Đại Tôn không thèm để ý.

Trong thời gian ngắn, hai bên cấp tốc giương cung bạt kiếm đánh nhau, nhưng sau giây phút giao phong chóng vánh, không khí trong phòng lại một mảnh tường hòa.

Sát vách của căn thư phòng này, trong một gian phòng.

Ngô Dương Uy đang co quắp nằm ở trên ghế salon, một tay cầm cái trứng gà luộc thay phiên nhau lăn mắt trái một cái, mắt phải một cái, tay kia thì cầm một cái túi chườm nước đá thoa lên mặt.

Mũi của Vương Nam Bắc bị sưng đỏ như trái cà chua, cũng may không có đổ máu, gương mặt sầu mi khổ kiểm, nhe răng trợn mắt, hắn cũng đang cầm túi chườm nước đá thoa lên trên mặt.

Bác sĩ tư nhân phụ trách ý tế của Ngô gia cũng đã tới, sau khi kiểm tra cũng đã nói rằng không có gì đáng ngại, nhưng cũng không có biện pháp nào tốt hơn, chỉ kê ra một vài loại thuốc làm tan máu bầm giảm đau, đông thời sai người hầu đưa tới trứng luộc cùng túi chườm nước đá để hỗ trợ tiêu sưng mà thôi.

Hai người Ngô Dương Uy và Vương Nam Bắc nằm lê lết ở chỗ này, mục đích là chờ Ngô Đại Tôn ở bên kia xong việc.

Đến mức độ cho dù là ở trong phòng đọc sách, Ngô Đại Tôn và vị Trình tiên sinh kia xảy ra chuyện gì. Thì Ngô Dương Uy hắn cũng không quan tâm, Vương Nam Bắc càng không có tư cách để quan tâm.

Chờ đợi hơn nửa giờ đồng hồ, Ngô Dương Uy quăng quả trứng luộc đang thoa trên mắt xuống, thử nháy mắt mấy cái, vẫn cảm thấy rất đau và phồng to, phần khó chịu này vẫn là thứ yếu, chỉ sợ là mấy ngày tiếp theo sau này lại không thể đi ra ngoài đùa nghịch được.

Không phải vậy đường đường là đại thiếu gia của nhà họ Ngô, bị người ta đánh thành bộ dạng như gấu mèo thế này, còn chưa có báo thù.

Chuyện này nếu như nói ra, quả thực là đánh vô mặt của Ngô Dương Uy hắn.

- Mẹ kiếp, người đàn ông cùng với người phụ nữ đã đánh ta kia, cũng không biết rõ tên họ là gì. Chỉ có điều, nhìn giống như chỉ là tùy tùng đi theo bên người. Dẫn đầu động thủ chính là cái tên thanh niên mặt trắng kia, nhìn hắn mới giống như là người dẫn đầu. Ở thành phố Nam Đô này, ăn gan cọp hay sao mà dám đụng đến ta, ta nhất định phải phế ngươi.

Ngô Dương Uy híp mắt, nhãn quang hung hăng, gầm gừ nói.

Cho dù Ngô Dương Uy tính khí có tốt như thế nào cũng nuốt không trôi được cục tức này.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ có hắn khi dễ người khác, không ai dám khi dễ hắn.

Thậm chí thời điểm hắn còn học tiểu học, bị người khác đấm một quyền. Ba hắn đều để cho hắn đánh lại, kiên quyết bắt hắn chào hỏi lại một cách hung ác.

- Nhà ta có tiền, đánh xong rồi tính.

Câu "Hào ngôn" này lúc trước của Ngô Đại Tôn, khiến cho nhân sinh từ nhỏ đến giờ của Ngô Dương Uy đều chiếu theo câu nói này mà chạy theo, phong cách làm việc càng bám chặt vào câu này của ba hắn.

- Ngô thiếu.

Ở một bên, Vương Nam Bắc tựa hồ như có chuyện muốn nói, nhưng cứ ấp a ấp úng.

- Nói đi. Người gì đâu mà giống như đàn bà cứ chít chít chóe chóe, giống như cái tên khốn nạn đó, có tin ta đánh ngươi không.

Ngô Dương Uy nhìn bộ dáng của hắn, trong lòng cảm thấy tức giận, nguýt hắn một cái.

- Không biết anh có nghĩ tới hay không, những người đó tại sao lại dám động đến anh. Bọn hắn chỉ là mãnh long quá giang, ở địa phận thành phố Nam Đô này thì nhà họ Ngô của chúng ta chính là bá chủ. Anh nói đi, ngoại trừ việc bọn hắn cho rằng mình có bối cảnh có thể dựa vào, ngoài ra hôm nay có thể bọn chúng muốn rời khỏi Nam Đô hay không. Cho nên, mới không có sợ hãi chút nào.

Vương Nam Bắc lúc này mới nói.

Vương Nam Bắc nói lên suy đoán của bản thân mình, Ngô Dương Uy ngay lập tức sững sờ.

Đúng vậy a.

Nhà họ Ngô bọn họ ở thành phố Nam Đô này ai mà không biết, ai mà không hiểu, dám ở chỗ này đánh đập hắn tàn bạo như thế, vậy thì rõ ràng là muốn bỏ chạy.

Đến lúc đó, bản thân mình muốn báo thù thì đi chỗ nào tìm người đây.

Nghĩ đến đây, đôi mắt bầm tím sưng to như mắt gấu mèo kia của Ngô Dương Uy lập tức trừng lớn hơn mấy phần, trên mông như gắn thêm lò xo bật thẳng lên như viên đạn.

Để cho Vương Nam Bắc ngồi phía đối diện bị dọa sợ giật nảy cả mình.

- Ngươi nói không sai, không tệ, bọn hắn đây là muốn chạy rồi.

- Khả năng bọn hắn trong ngày hôm nay sẽ rời khỏi thành phố Nam Đô, cho nên mới dám ... không có sợ hãi như vậy.

Trong đầu của Ngô Dương Uy như được điểm tỉnh, ngay lập tức ánh mắt trở nên sắc bén.

- Đánh ta xong rồi muốn bỏ chạy à, ở đâu ra có chuyện dễ dàng như vậy.

Ngô Dương Uy kêu to.

- Hai nữ nhân kia, ta không thể bỏ qua.

Sau đó, trong suy nghĩ của hắn bỗng dưng hiện lên hình ảnh của hai cô gái xinh đẹp cực phẩm kia, ánh mắt càng phát ra tia sáng sắc bén, thầm quyết tâm nói.

- Kỳ thực, Ngô tổng ở bên kia còn có sự tình quấn thân vẫn chưa giải quyết xong, chúng ta hoàn toàn có thể tự chính mình làm được. Chỉ cần tiêu một ít tiền, tìm thêm một vài người lợi hại. Nếu như đối phương lại có thể đánh, thì như thế nào. Một người đánh mười người, vậy chúng ta liền kêu đến hai mươi người.

Vương Nam Bắc thấy quan điểm của mình được thiếu gia tán thành, lại đề xuất ý nghĩ xấu.

- Còn nữa, có lẽ chỉ có cái tên thanh niên mặt trắng kia là hơi khó xử một chút. Mặt khác hai người đàn ông còn lại, có lẽ không có lợi hại như thế.

- Không sai.

Ngô Dương Uy lập tức vỗ đùi tán thưởng.

Vấn đề tựa hồ như ngay lập tức được giải quyết.

Bọn hắn hoàn toàn không cần thiết phải tìm Ngô Đại Tôn để tố khổ.

Nói chuyện báo thù cùng với bắt nữ nhân, trong lòng Ngô Dương Uy nhất thời hưng phấn cả lên, ngay lập tức muốn có hành động.

Vương Nam Bắc đi mở cửa.

Không đợi bọn hắn ra ngoài, Ngô Đại Tôn liền từ bên ngoài đi vào.

Sự tình sau khi nói xong, Trình Lưu cũng đã cáo từ rời đi.

Nghe người hầu nói, con trai đang ở chỗ này chờ hắn. Ngô Đại Tôn liền tới nhìn xem một chút.

- Cha.

- Chủ tịch HĐQT.

Hai người Ngô Dương Uy và Vương Nam Bắc lần lượt lên tiếng chào hỏi.

Vị khách kia đã xong?

- Các con đây là... Muốn đi ra ngoài? Đi làm cái gì? Là ai làm, con trai của Ngô Đại Tôn ta, thế mà bị người ta đánh thành cái dạng này.

Ngô Đại Tôn nhíu mày hỏi, nhìn xem bộ mặt kia của con trai, trong lòng lập tức có mấy phần đau xót, tức giận nói.

- Là một nhóm người ở bên ngoài.

Vương Nam Bắc vội vàng nói.

- Người bên ngoài sao? Các ngươi làm ăn như thế nào, cứ như vậy để cho Dương Uy bị người bên ngoài khi dễ thê thảm như vầy. Đúng là phế vật.

Ngô Đại Tôn nhìn hằm hằm Vương Nam Bắc, mắng nhiếc.

Vương Nam Bắc bị dọa chỉ biết im lặng chịu trận.

- Đó là những người nào?

Ngô Đại Tôn nhíu mày hỏi.

Con trai xuất hành, từ trước tới giờ vẫn hay dẫn theo một đám người, vậy mà còn bị đánh thành cái dạng này.

Chẳng lẽ đối phương có nhiều người hơn sao?

Tỉnh táo một chút, Ngô Đại Tôn muốn tinh tế cẩn thận hỏi đầu đuôi câu chuyện một chút.

- Không rõ ràng, con chỉ biết rằng bên trong mấy người đó có một người tên là Bạch Tiểu Thăng.

Ngô Dương Uy nói.

Bạch Tiểu Thăng?

Ngô Đại Tôn nghe được cái tên này, đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó đôi mắt khẽ co rút lại.

Mới vừa nãy Trình Lưu cũng đã đề cập, muốn hắn lưu ý đến cái tên đó, nghe nói còn là một vị Đại sự vụ quan, không phải gọi là Bạch Tiểu Thăng sao.

Người đã tới Nam Đô rồi sao?

- Cái tên khốn nạn này, bởi vì mấy người bọn con ngăn cản đường đi của hắn, nói nhiều với bạn gái của hắn hai ba câu thôi, thì đã động thủ khi dễ bọn con rồi. Cha nhìn xem, hắn đánh con thành như thế này đây.

Ngô Dương Uy không có chú ý đến biến hóa trên khuôn mặt của ba mình, tiếp tục nghiến răng nghiến lợi nói.

- Không riêng gì đánh con, hắn còn nhục nhã nhà họ Ngô chúng ta, đau có thể nhịn nhưng chuyện danh dự gia tộc này không thể nhịn.

- Vừa rồi, Vương Nam Bắc còn nói, không chừng trong ngày hôm nay bọn hắn liền rời khỏi thành phố Nam Đô. Cho nên, vì mặt mũi của nhà họ Ngô chúng ta, con nhất định phải đi tìm người để thu thập bọn hắn.

- Cha, chuyện này ngài không cần quan tâm. Con nhất định giải quyết thích đáng.

- Chỉ có điều, nếu như bọn con bên này huyên náo có chút lớn, khả năng còn cần ngài ra mặt chào hỏi một chút...

Ngô Dương Uy tự quyết định.

Ngồi một bên, Vương Nam Bắc lại lưu ý đến dáng vẻ của Ngô Đại Tôn căn bản không có nghe, mà là âm thầm nhíu mày suy nghĩ.

Trong lòng hắn lập tức có mấy phần ngạc nhiên.

Nghe được Ngô Dương Uy nói những người kia có thể rời đi, Ngô Đại Tôn lập tức như "Bừng tỉnh" .

Quái thật, Ngô thiếu chỉ là nói ra cái tên họ Bạch thôi. Tại sao phản ứng của Ngô tổng lại cổ quái như vậy, hay là ngài nhận biết cái người thanh niên trẻ tuổi kia... Trong lòng Vương Nam Bắc âm thầm nói.

- Dương Uy, cái tên gọi là Bạch Tiểu Thăng kia, có phải là người này hay không?

Ngô Đại Tôn vội vàng từ trong túi móc ra một tấm hình.

Chính là hình chụp của Bạch Tiểu Thăng do Trình Lưu mang tới đưa cho hắn để nhận diện.

Trình Lưu để cho Ngô gia lưu ý đến người này.

- Không sai, chính là tên tiểu tử khốn kiếp này.

Ngô Dương Uy cầm bức ảnh tường tận xem xét một chút, lập tức trừng lớn mắt kêu to nói.

- Con gặp được hắn ở chỗ nào?

Ngô Đại Tôn vội vàng nói.

- Ở khách sạn Dịch Trạm Đại Ngư.

Dịch Trạm Đại Ngư.

Hai mắt của Ngô Đại Tôn nhắm lại.

Trình Lưu đã nói trong vòng hai ngày này, cái tên họ Bạch kia sẽ tới đây, mới yêu cầu cho bọn họ lưu ý nhiều hơn một chút.

Không nghĩ tới, hắn lại đến nhanh như vậy, còn ngủ lại ở khách sạn của người quen mình.

Đúng là tự nhiên chui tới cửa.

- Cha, tại sao cha lại có hình của hắn vậy?

Bộ dáng của Ngô Dương Uy vô cùng kinh ngạc nói.

Chẳng lẽ cha của mình lại nhận biết người thanh niên này sao, lại còn thân thuộc sao?

Chẳng lẽ là con riêng hay sao?

Chẳng lẽ nói, bản thân mình vô duyên vô cớ lại có thêm một người anh em cùng cha khác mẹ sao, đến chia sản với hắn à?

Ngô Dương Uy ở trong mấy kiểu sự tình "Cẩu huyết" như thế này, đầu óc nhất thời "Dùng tốt" nhạy bén, suy nghĩ không ngừng nổi lên, hơn nữa não bộ linh hoạt hẳn lên...

Nếu để cho Ngô Đại Tôn biết con trai của mình lại có suy nghĩ như vậy, không bị tức giận đến nổ tung thì cũng thổ huyết.

Nói không chừng tâm tình một khi kích động, hắn thật đúng là đi sinh một đứa con thứ hai, chứ đem toàn bộ gia nghiệp giao lại cho đứa con trai Ngô Dương Uy ngu xuẩn này thì trước sau gì cũng sập đổ...

- Người này, con đừng động đến hắn, nghe rõ chưa.

Ngô Đại Tôn nhận được sự xác nhận của con trai, ngay lập tức dùng lời lẽ nghiêm khắc và tàn khốc cảnh cáo Ngô Dương Uy.

Chưa bao giờ hắn có thái độ nghiêm khắc như thế.

Từ nhỏ tới giờ, hắn chưa từng bị cha cảnh cáo dùng lời lẽ nặng nề quát lớn như thế, Ngô Dương Uy bị dọa cho nhảy dựng cả lên.

Ngô Đại Tôn không rảnh để ý tới con trai mình suy nghĩ như thế nào, quay người vội vàng rời đi, trước tiên phải làm chính sự đã.

Trước là hắn vội vàng muốn đi thông báo cho Trình Lưu bên kia.

Thứ hai, tên họ Bạch kia đã tới, cái trò hay kia cũng phải thực trước thời hạn một chút.

Thời gian cấp bách, may mắn là những trò chơi kia cũng do mấy công ty bên phía của Trầm Bồi Sinh thực hiện, hắn chỉ cần phối hợp thật tốt là được, độ khó không lớn.

Đây là lần thứ nhất có thể làm ăn cùng với Trầm Bồi Sinh, Ngô Đại Tôn cũng phải để bụng một phen.

Ngô Đại Tôn vừa đi, Ngô Dương Uy ngơ ngác nhìn về phía cửa, bên trong đầu của hắn chỉ có mấy từ đại diện cho tất cả cuộc sống hắn thay nhau hiện lên "Con riêng", "Gia sản".

Trước đây nhân sinh của hắn không có một chút nguy cơ nào có thể uy hiếp.

Hiện tại, quả thật là "Nguy cơ trùng trùng" .

- Ngô thiếu, vậy chuyện này, chúng ta cũng nên quên đi thôi.

Vương Nam Bắc nhỏ giọng nói.

Ngô Đại Tôn cũng đã nói rồi, không cho bọn hắn có hành động thiếu suy nghĩ, tuy rằng không biết nội tình bên trong, nhưng cũng chỉ có thể làm theo.

Vương Nam Bắc nói xong, liền thấy biểu hiện của Ngô Dương Uy tựa hồ như có mấy phần dữ tợn, lập tức giật mình.

Tại sao lại có biểu hiện như thế?

Tức giận?

Không đến mức đó chứ.

- Lão Vương, trong tấm thẻ này của ta có tiền, bây giờ ngươi cầm số tiền này, đi tìm cho ta mấy người võ công lợi hại một chút, tìm thêm càng nhiều càng tốt.

Ngô Dương Uy móc ra một tấm thẻ ngân hàng, lặng lẽ kín đáo đưa cho Vương Nam Bắc.

Còn muốn động thủ sao, chẳng phải Ngô Đại Tôn đã nói rõ là không cho phép sao?

Vương Nam Bắc cầm lấy tấm thẻ, trong lòng ngạc nhiên đồng thời có chút sợ hãi.

- Phía khách sạn Dịch Trạm Đại Ngư bên kia, phái thêm mấy người chú ý tới động tĩnh của bọn họ bên đó cho ta, tùy thời báo cáo tất cả tình huống, đừng để cho bọn hắn chạy mất.

Hiện tại, Ngô Dương Uy quả thực như biến thành một người khác, mệnh lệnh này đưa ra quả quyết vô cùng.

Đáng tiếc, chuyện này cũng không phải là chuyện gì đứng đắn, nếu không phải vậy, Ngô Dương Uy hiện tại cũng có một hai điểm phong thái của Ngô Đại Tôn.

- Tiếp cận bọn hắn, chậm nhất là trong buổi tối ngày hôm nay liền động thủ.

- Đến lúc đó nói cho mấy người mà ngươi tìm đến, đặc biệt chiếu cố tên họ Bạch kia cho ta, tốt nhất là đánh hắn đến mức mẹ hắn nhận không ra, chỉ cần không chết là được.

Cho đến cuối cùng, Ngô Dương Uy quyết tâm nói.

- Còn nữa. Hai nữ nhân bên cạnh hắn, toàn bộ bắt về.

Ánh mắt của Ngô Dương Uy lộ ra một tia cười âm hiểm.

Ngay cả Vương Nam Bắc khi nghe được những lời này, vô ý nhìn về phía cửa lớn, trong lòng cũng cảm thấy thấp thỏm không yên.

- Ngô thiếu, chuyện này chúng ta có nên bàn bạc lại kỹ càng hơn một chút không, dù sao Ngô tổng cũng không muốn…

- Vương Nam Bắc, ngươi có nghe không.

Ngô Dương Uy tức giận nói.

Vương Nam Bắc im lặng không dám lên tiếng.

Bình thường hắn tự nhiên là nghe theo lời Ngô thiếu ngài, nhưng chuyện này nếu làm lại đi ngược lại ý muốn của Ngô Đại Tôn cha ngươi a.

- Ngươi đã dẫn ta đi chơi những thứ đồ chơi kích thích kia, nếu như ta nói với cha ta, ngươi đoán xem ông ta sẽ nghĩ như thế nào? Nếu như ta lại thêm mắm thêm muối vào chuyện này, Vương Nam Bắc ngươi cảm thấy mình sẽ như thế nào. Tự mình suy nghĩ cho tốt hậu quả đi.

Ngô Dương Uy nở nụ cười lạnh nhìn Vương Nam Bắc, đưa tay vỗ vỗ mặt của hắn.

Thân mình Vương Nam Bắc nghe vậy khẽ run rẩy.

- Tôi lập tức đi làm ngay.

Vương Nam Bắc khẽ cắn răng một cái.

Dù sao, đến lúc đó bất luận đã xảy ra chuyện gì, liền nói tất cả đều do Ngô Dương Uy phân phó, hắn cũng đã tận lực khuyên nhủ, nhưng không có khả năng thuyết phục.

Thấy Vương Nam Bắc đáp ứng, Ngô Dương Uy vô cùng hài lòng.

Vương Nam Bắc vội vàng rời đi, ánh mắt của Ngô Dương Uy lặng nhìn về phía nơi xa.

Ánh mắt trở nên hung hăng vô cùng.

Mặc kệ tên họ Bạch kia có lai lịch như thế nào, con riêng của cha mình cũng tốt, không có quan hệ cũng kệ.

Đều không ảnh hưởng đến việc hắn động thủ.

Cùng lắm là rước thêm cừu hận nhiều một chút mà thôi, cũng không ảnh hưởng kết quả.

- Chẳng cần biết ngươi là ai, hiện tại ta chỉ muốn đem ngươi từ não người đánh thành não chó chết.

Ngô Dương Uy thì thào nói.

Trên một chiếc xe đang rời xa khỏi nhà họ Ngô, Trình Lưu đang gọi điện thoại cho Trầm Bồi Sinh.

Tuy là trợ lý, nhưng bản thân hắn cũng dùng danh tự lão sư để xưng hô với Trầm Bồi Sinh.

- Lão sư, chuyện của tôi bên này đã làm xong. Đúng vậy, nhà họ Ngô sẽ phối hợp với công ty của chúng ta, nhất định sẽ hoàn thành cuộc săn bắn đối với Lâm Kha.

Trình Lưu cười nói.

- Những ngày này tôi vẫn đang một mực suy nghĩ về những lời của ngài đối với tên họ Bạch kia quả thực không sai. Tên Bạch Tiểu Thăng này không phải là không có nhược điểm, hắn rất nặng tình cảm, đặc biệt là đối đãi với bằng hữu. Đây cũng chính là nhược điểm lớn nhất của hắn.

- Đáng tiếc, hiện tại người ở bên ngoài, cũng chỉ có một người là Lâm Kha kia. Chỉ có điều như vậy thôi cũng đã đủ rồi.

- Bạch Tiểu Thăng hắn độc lai độc vãng, trơn trượt giống như một con lươn, lại xảo trá tàn nhẫn, khó mà bắt được. Hơn nữa ba phen mấy bận tung hỏa mù gây bất lợi cho chúng ta, thực cũng thắng được mấy lần, điểm ấy rất chán ghét.

- Chỉ có điều, ngài cũng đã nói, muốn vây khốn đầu cá chạch này, cần phải sử dụng nhiều biện pháp, không nhất thiết phải rơi xuống trên người hắn, mà là rơi xuống trên người bạn bè thân thuộc của hắn, Bạch Tiểu Thăng hắn tất nhiên sẽ chui đầu vào rọ mà thôi.

- Hơn nữa, lần “nhất thương Từ Hoảng” này của Bạch Tiểu Thăng, chính là thành phố Nam Đô. Ngài cũng đã đoán rằng, bất luận hắn hạ mục đích đi nơi nào chăng nữa,thì cuối cùng hắn nhất định sẽ tới đây. Tôi cảm thấy chắc chắn là như vậy. Bố cục này, chúng ta đã chiếm hết thiên thời địa lợi, cam đoan hắn chắp cánh khó mà thoát khỏi.

...

Trình Lưu vừa nói xong chuyện này, lại đem những tình huống sự việc đã mật đàm với Ngô Đại Tôn bên kia nói lại một lần, từng cái từng mục báo cáo cho Trầm Bồi Sinh.

Trong lòng của hắn, thì sự khâm phục đối với lão sư Trầm Bồi Sinh tăng thêm mấy phần.

Lão sư đối với tính kế nắm bắt lòng người, quả thực là vô cùng đáng sợ.

Ngay cả những thủ đoạn đàm phán mà Ngô Đại Tôn có khả năng đề cập đến, đều bị lão sư đoán mười cái không sai cái nào, càng dặn dò qua hắn nếu gặp tình huống như thế nào, thì phải có biện pháp ứng đối như thế nào cho phù hợp.

Cho nên, Trình Lưu hắn mới không tốn hao chút khí lực nào, liền có thể đạt thành hợp tác với Ngô Đại Tôn.

Tuy rằng Bạch Tiểu Thăng người này rất là trơn trượt, nhìn chung hắn cùng bên mình đối nghịch lẫn nhau, cũng có mấy lần đắc thủ, nhưng cũng do một phần là lão sư không muốn ra tay độc ác mà thôi.

Một khi lão sư trở nên nghiêm túc, Bạch Tiểu Thăng chắc chắn sẽ ngồi tù mà thôi.

Trốn trời cũng không thoát.

Trình Lưu báo cáo hơn mười phút, rồi cúp máy điện thoại.

Hắn vừa cúp máy, liền có điện thoại gọi vào.

Trên màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi chính là Ngô Đại Tôn.

- Lúc nãy mình rời đi cho tới bây giờ không đến nửa giờ đồng hồ, hắn đã gọi điện thoại cho mình, có chuyện gì sao?

Trong lòng của Trình Lưu có mấy phần ngạc nhiên, nhưng vẫn ấn nút kết nối.

- Ngô tổng, chẳng lẽ ngài lại muốn thêm cái điều kiện gì vào sự hợp tác của chúng ta sao? Tôi đã rời đi rồi, cũng không tiện quay trở lại nha.

Sau khi kết nối điện thoại, Trình Lưu ung dung cười hỏi một tiếng.

Dù sao đây cũng chỉ là một trò đùa, Ngô Đại Tôn lại không chịu nổi, cũng không có khả năng lặp đi lặp lại nhiều lần quá phận như thế.

Ở đầu dây điện thoại bên kia, không có truyền đến tiếng cười đùa cởi mở của Ngô Đại Tôn.

Ngược lại, Ngô Đại Tôn ở trong điện thoại chỉ chầm chậm nói một câu nói.

Một câu nói kia, bất quá chỉ có mười chữ, nhưng mười chữ này lại khiến cho mặt mũi tràn đầy nụ cười của Trình Lưu lập tức thu liễm lại, thần sắc trở nên ngưng trọng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận