Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1154: Cô có bản lĩnh, đánh tôi đi

Các phóng viên chen chúc nhau mà vào, máy quay hướng về phía Lâm Kha, điên cuồng chụp ảnh và quay phim.

Đèn flash chớp chớp chói mắt.

Một đám người trực tiếp đưa microphone và bút ghi âm trong tay đến bên miệng của Lâm Kha.

Vô số vấn đề như sóng biển dồn dập lại đây.

- Lâm tiểu thư, có tin tức cho rằng ngài nỗ lực dùng tiền tài để thao túng công bằng trong dư luận, che đậy lại những vấn đề to lớn của hạng mục Thanh Vân Cảng lần này, xin hỏi, ngài có giải thích như thế nào đối với vấn đề này?

- Lâm tiểu thư, có người nói, ngài lạm dụng chức quyền ở trong hạng mục này, làm cái gọi là ưu đãi đối với nội bộ, ý đồ kiếm lấy tiền boa kếch xù, ngài đáp lại như thế nào?

- Lâm tiểu thư, xin hỏi ngài muốn làm gì và phạm vi sử dụng của số tiền trên bàn kia, tại sao nhất định phải lựa chọn giao dịch bằng tiền mặt, có liên quan đến phạm tội tài chính hay không…



Những phóng viên này điên cuồng đặt câu hỏi, căn bản là không cho Lâm Kha có thời gian suy nghĩ và đi trả lời.

Dường như bọn họ muốn khiến cho Lâm Kha nghẹt thở trong đại dương chất vấn!

Ngược lại chỉ cần chụp được ảnh giống giống thôi, còn nội dung thì…

Công ty bọn họ bỏ nhiều tiền lương nuôi cán bút, liền đủ để hoàn thành rồi, căn bản không cần Lâm Kha nói cái gì.

Internet không phải có câu nói à.

Bắt đầu một kế hoạch, nội dung dựa cả vào người biên tập…

Đối với công ty truyền thông tư nhân giống như địa phương, lưu lượng và điểm nóng mới là thứ mà bọn họ cần cù để đạt được.

Đạo đức nghề nghiệp không tồn tại.

Huống chi những người này còn đều là “người mình” mà Bì Đại Lỗi dẫn đến đây.

Lâm Kha không nói một lời, chỉ trừng lớn hai mắt tức giận, chỉ liếc nhìn Bì Đại Lỗi một cái rồi liền nhìn trừng mắt gắt gao nhìn Cung Song Vũ đang đứng ở chỗ cửa.

Cung Song Vũ bày ra bộ mặt mỉm cười, ngóng nhìn Lâm Kha.

Trên mặt của hắn không còn nhát gan lo lắng nữa mà là thoải mái, mãn nguyện, thậm chí có hai phần dương dương tự đắc.

Sự vụ quan Lâm Kha, cũng có chút danh tiếng ở tổng bộ kia mà.

Vừa đến đây đã điều tra qua hắn, rất nghiêm khắc đối với vấn đề sổ sách ghi chép.

Thế nào chứ, còn không phải bị hắn ra tay hạ gục!

Cung Song Vũ cười thoải mái.



Lâm Kha siết chặt nắm đấm.

Đổi lại là lúc bình thường, nhất định nàng sẽ xông tới, đánh cho tên họ Cung kia thành đầu heo. Thế nhưng đối mặt với máy quay, đối mặt với truyền thông. Vũ lực chính là thứ không thể dùng nhất vào lúc này.

- Lâm tiểu thư, chúng tôi nghe nói tất cả những hành động này của ngài đều là được thủ trưởng của ngài, một vị tên gọi là Bạch Tiểu Thăng sai khiến ngài, là ngài bị cưỡng ép phải nghe theo, có chuyện này phải không?

Bỗng nhiên có một phóng viên đặt câu hỏi như thế.

Dường như vấn đề này như một trận sấm sét nổ lập tức khiến Lâm Kha tỉnh lại.

Bỗng nhiên nàng quay đầu nhìn về phía phóng viên đã đặt ra câu hỏi.

Người phóng viên kia bị chú ý một cách bất thình lình thì giật mình nhưng ánh mắt tỏa sáng, đưa microphone về phía trước một ít.

Hắn đợi thêm dù cho Lâm Kha kia nói đôi câu vài lời thôi cũng được, thậm chí mắng hắn một câu thôi cũng được!

Đáng tiếc, Lâm Kha đến giới hạn bộc phát rồi lại mạnh mẽ kìm chế lại, nhìn về Bì Đại Lỗi ngồi ở phía đối diện.

Khuôn mặt Bì Đại Lỗi dữ tợn nhưng tràn đầy nụ cười, tay đeo nhẫn vàng, nhẫn ngọc bích, kẹp một điếu xì gà đưa lên miệng hút một hơi thật sâu, phụt ra một làn khói thuốc về hướng của Lâm Kha, giơ giơ cái tờ giấy mà Lâm Kha mới ký xong lúc nãy.

Không cần phải nghĩ cũng biết.

“Chứng cứ” của những cái gọi là câu hỏi đặt vấn đề của các phóng viên đều ở bên trong cái thứ này.

Thật ra, muốn nói đến những thứ như hợp đồng này dính đến những điều khoản trong pháp luật, có tính chuyên nghiệp quá mạnh, rất nhiều ông chủ của nhiều công ty cũng chưa chắc tìm hiểu được hết. Bọn họ thường thường là dẫn theo luật sư tin cậy của chính mình đi kiểm tra xem, nhiều lắm chỉ đảo qua loa đại khái chút thôi.

Lần này, Cung Song Vũ là người một nhà lại nói rõ là hợp đồng được bên mình đặt ra, luật sư đã xem qua rồi.

Bì Đại Lỗi càng làm như nhìn cũng không thèm liền ký tên luôn rồi.

Tất cả để cho Lâm Kha nhìn thấy trở thành một loạt ảo giác khiến cho nàng bị rơi vào trong bẫy.

Coi như Lâm Kha đọc những văn kiện thật dầy kia thì những vấn đề chen lẫn nhau cũng rất khó phát hiện được.

Đương nhiên, ký thì cũng đã ký rồi.

Có hối hận nhiều hơn nữa, có kiếm cớ gì cũng đều là chuyện vô bổ!

Có chữ ký tự tay Lâm Kha viết lên vậy thì chính là chứng cứ “như sắt thép”.

Coi như tổng giám đốc Hạ Hầu Khải có ý muốn bao che thiên vị cho Lâm Kha nhưng có chứng cứ trước mặt đây rồi thì hắn có thể làm sao!

Đến lúc đó --

Ở ngoài có rất nhiều truyền thông được bên của Trầm Bồi Sinh sắp xếp trong âm thầm, gắt gao cắn vào chuyện này không tha.

Bên trong có người của Trầm Bồi Sinh sắp xếp vào sẽ không ngừng “nói khuyên giải”, yêu cầu Hạ Hầu Khải đi nghiêm trị không nán lại.

Càng có vô số con mắt khác nhìn chằm chằm vào chiều hướng phát triển của tình thế, tìm kiếm chỗ thu được lợi lớn nhất.

Hạ Hầu Khải cũng sẽ “thân bất do kỷ”.

Còn có, ảnh hưởng cuối cùng của chuyện này nếu như chỉ là một công ty con trực thuộc tập đoàn thì ngược lại cũng thôi.

Then chốt là sẽ mang sự tổn hại danh tiếng cho bộ sự vụ, thậm chí là tổng bộ khu Đại Trung Hoa, như vậy thì nghiêm trọng hơn nhiều!

Thật sự đi đến bước đường kia, nói không chừng ngay cả tổng giám đốc Hạ Hầu Khải cũng khó tránh khỏi sự chất vấn đến từ tổng bộ.

Nói cho cùng thì dư luận rất đáng sợ!

Một khi bị dùng quả thật là vũ khí sắc bén hết sức, giết thần giết phật!

Lâm Kha đang ở vào giới hạn chuẩn bị bùng nổ thì được đánh thức bởi một câu nói của người phóng viên kia.

Bố cục lớn như vậy không thể chỉ để đối phó với một sự vụ quan như bản thân mình được!

Mà Bạch Tiểu Thăng càng không nên xuất hiện ở bên trong cái loại rắc rối này.

Người phóng viên kia làm sao mà biết tên của Bạch Tiểu Thăng, đồng thời bắt hắn cuốn vào đây như thế này cũng không thể là ngẫu nhiên!

Mà là tất nhiên.

Đây là muốn nhịp nhàng bôi xấu Bạch Tiểu Thăng!

- Bọn họ không phải hướng đến một người như mình mà là đụng vào Bạch Tiểu Thăng!

Lâm Kha cực kỳ thông minh, trong nháy mắt đã nghĩ đến điểm này.

Đồng thời cũng làm cho nàng không rét mà run.

Đối phương biết rõ là Bạch Tiểu Thăng ở ngay tại Nam Đô sao?

Thời cơ như vậy, thủ đoạn như thế…

Càng có Cung Song Vũ này là “người mình” phối hợp, để khiến cho mình sức cùng lực kiệt đánh mất hết tính cảnh giác…

Then chốt là truyền thông nhà họ Ngô, không phải công ty của tập đoàn cũng bị Trầm Bồi Sinh mua chuộc hay sao chứ?

Lâm Kha nhìn chăm chú vào cái người mập phát ngán tên là Bì Đại Lỗi này.

Phải nói, chỉ dùng một sự kiện, tấn công dư luận một lần đã nghĩ muốn gây khó dễ đối phó với một vị đại sự vụ quan, vậy cũng quá khinh thường cái tồn tại như đại sự quan này rồi.

Thế nhưng, ngay cả con đê ngàn dặm vẫn còn bị phá hủy bởi một tổ kiến hay sao.

Ở trên đập lớn chắc chắn lại thủng ra một lỗ hổng.

Sau đó một bên nắm lấy cái thời cơ này liều mạng phá hoại, mở rộng tiến công, cuối cùng sẽ dẫn đến cả con đê dài vỡ tan cũng không lạ gì!

Bạch Tiểu Thăng sắp sửa đối mặt có lẽ là vô số đề tài, vô số tính toán mượn chuyện của mình để nói.

Đến lúc nào đó hắn sẽ bị hãm sâu trong vòng xoáy rắc rối, tránh ra được là một chuyện, ít nhất cũng sẽ bị làm cho cực khổ sứt đầu mẻ trán, tâm lực tiều tụy, nói không chắc…

Sẽ thật sự sụp đổ!

- Bì tiên sinh, tôi muốn nói chuyện với ông một chút, thế nào?

Lâm Kha nhìn chăm chú Bì Đại Lõi, rất chăm chú hỏi dò.

Tuy rằng biết rõ rất khó phá bỏ rắc rối từ chỗ truyền thông nhà họ Ngô với Bì Đại Lỗi, khó lại càng khó, nhưng Lâm Kha vẫn muốn thử một lần.

Dù cho cơ hội chỉ có nhỏ bé chút xíu thôi!

Bì Đại Lỗi làm một bộ dạng thoải mái nhàn nhã, thổi ra một làn khói thuốc, cười hỏi.

- Nói chuyện cái gì? Nói chuyện về những hợp tác kia của hai ta hay sao? Có thể, ngược lại là tôi nhất thời nhiều dầu mỡ là ngu mê muội tâm trí, gây ra lỗi lầm, nhưng đảm đương một chút thì vẫn có thể. Lâm tiểu thư cô cũng thừa nhận bản mình có làm sai rồi hay sao?

Bên cạnh, con ngươi của rất nhiều phóng viên nhà họ Ngô sáng ngời lên, nhanh chóng đưa bút ghi âm đến gần, rất nhiều người chuẩn bị sổ tay lên để múa bút thành văn, hẳn là tìm tới “một chút tin tức”.

- Không cần nói chuyện?

Lâm Kha nhìn chăm chú lấy Bì Đại Lỗi, siết chặt nắm đấm.

- Làm sao, lẽ nào cô còn muốn đánh tôi? Dùng nắm đấm nhỏ của cô đánh lên ngực của tôi hay là muốn cướp đồ của tôi?

Bì Đại Lỗi cười ha hả rồi nói.

Xem ra hắn là chuẩn bị không nói chuyện rồi!

Lâm Kha than thầm.

Cũng đúng, nếu thật sự là người đã bị một bên Trầm Bồi Sinh đã mua chuộc, chính mình có giá trị gì để cho người ta hồi tâm chuyển ý chứ.

Mặt Lâm Kha không hề có cảm xúc gì, trực tiếp chen ở trong vòng vây của các phóng viên đi về phía cửa.

Đợi tiếp nữa cũng không có ý nghĩa, thà rằng như vậy rồi thì cũng không bằng nhanh chóng đi báo cho Bạch Tiểu Thăng, báo cho Hạ Hầu Khải.

Đông đảo bút ghi âm, máy chụp ảnh, máy quay phim một đường đi theo, mặt Lâm Kha vẫn không hề có cảm xúc, trong lúc bước đi vẫn có thể duy trì dáng vẻ.

- Con nhóc này lợi hại nha, tình cảnh như thế vẫn còn có thể không loạn trong lòng, đây chính là sự vụ quan của tập đoàn Chấn Bắc à!

Chính là Bì Đại Lỗi cũng than thở một tiếng.

Lâm Kha một mạch đi ra tới cửa, Cung Song Vũ liền đứng ở chỗ đó, cười ha ha, hạ giọng nói một câu với nàng.

- Ở trước màn ảnh mà sự vụ quan Lâm không có làm bừa, thật sự là hành động rất thông minh.

Trong nụ cười lúc đó của Cung Song Vũ biểu hiện lên sự khiêu khích, trong ánh mắt thì truyền ra lời kế tiếp --

Cô là sự vụ quan thì đã làm sao, chính là tôi đâm lén cô, ngay ở trước mặt màn ảnh cô có thể làm gì!

Tôi nghe nói Lâm Kha cô rất biết đánh nhau, đến đến đến, cô thử đánh tôi một cái xem?

Bạn cần đăng nhập để bình luận