Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1156: Sức mạnh của dư luận, giết người xuyên tim

Sau khi Bạch Tiểu Thăng chia tay Ngụy Tuyết Liên, thì đi tới cửa phía Đông công viên.

Đám người Ngụy Tuyết Liên vội vàng tới cửa phía Bắc công viên.

Bạch Tiểu Thăng không quen thuộc nơi này lắm, bất quá Ngụy Tuyết Liên lại quen biết nhiều.

Tuyến đường đi cũng là Ngụy Tuyết Liên đề nghị.

Một người đi trung tâm thành phố, một người đi ra vùng sân bay ngoại ô, đều là phương hướng cùng tuyến đường ngắn nhất.

Ngoài ra, cả hai người đều không có lưu luyến miễn cưỡng, cũng hoàn toàn không cần thiết.

Dù sao, tình cảm của hai người cũng tính đến lâu dài, không phải trong một sớm một chiều.

Bên phía Ngô Dương Uy cũng đồng thời phân làm hai đường.

Vương Nam Bắc mang theo hai mươi lăm người, vội vàng đi giáo huấn Bạch Tiểu Thăng, mà bản thân Ngô Dương Uy thì mang theo mười lăm người, đi bao vây bắt Ngụy Tuyết Liên.

Đến mức đối với việc đi ngăn chặn Ngụy Tuyết Liên, Ngô Dương Uy thật đúng là dám quang minh chính đại đi làm chuyện bất chính, ngay cả bản thân hắn cũng không có suy nghĩ kỹ.

Có lẽ hắn cũng chỉ là muốn đùa nghịch lưu manh một chút, âu yếm một chút mà thôi.

Nếu như bỏ mặc vưu vật như thế mà không động chạm vào mà để rời khỏi địa bàn của mình.

Đối với Ngô Dương Uy mà nói, quả thực là "Tội nghiệt"!

Chia ra hai đường, riêng phần mình bố trí ổn thỏa.

Vương Nam Bắc nhìn xem hơn hai mươi người bên cạnh, nhìn bọn hắn so với những vệ sĩ nhà mình nuôi có vẻ mạnh mẽ và hung hãn hơn nhiều.

Mười người đối với mười người, nhất định dạy dỗ cho vệ sĩ nhà mình phải ngoan ngoãn.

Vương Nam Bắc cũng tăng lòng tin lên nhiều, lúc này dẫn người xuất phát.

Trên đường, để có được lý do ổn thỏa, Vương Nam Bắc còn bàn bạc một phen.

Đến lúc đó, hơn hai mươi người này sẽ vây công tên Bạch Tiểu Thăng kia, và gã đàn ông cao to bên cạnh.

Chính mình sẽ tấn công cô nàng xinh đẹp kia, đến lúc đó đem cô ta ra để uy hiếp, còn sợ hai người Bạch Tiểu Thăng không được giơ tay chịu trói hay sao?

Đến lúc đó, cũng phải nhắc nhở đám người độc ác này, thời điểm đánh người phải giữ lại sức lực một chút, nếu không đem tên họ Bạch kia đánh ra tàn phế, sẽ có vấn đề lớn. Mình thấy. . . Cứ đánh cho mặt mũi bầm dập, thành mắt gấu mèo, lại chụp vài kiểu ảnh cho Ngô thiếu xem, cũng được rồi.



Vương Nam Bắc nghĩ thầm.

Bọn hắn một đường đuổi theo, phát hiện đám người Bạch Tiểu Thăng đi rất nhanh, cứ theo tốc độ này, còn có khoảng cách giữa hai bên, sợ là không kịp ngăn chặn đối phương lại ở trong công viên.

Người bên Đông Môn này vẫn hơi thưa thớt, Bắc Môn cũng thế, cho nên tốt nhất là ra tay ở trong công viên!

- Các người đều tăng tốc độ lên, ngăn chặn bọn họ ở công viên cho tôi!



Vương Nam Bắc có chút gấp gáp.

- Vậy chúng tôi đi trước một bước, sẽ không đợi ngài nữa.

Một người đàn ông đầu trọc có mặt mũi dữ tợn, nhếch miệng cười nói.

- Tốt lắm, không cần chờ tôi !

Sau khi Vương Nam Bắc đồng ý, người đàn ông kia mang theo hơn hai mươi người bắt đầu chạy tới phía bên kia.

Những gã này đều là hạng người hung hãn, toàn thân bắp thịt, tăng tốc độ chạy trở nên nhanh như gió quét.

Đều là những loại người rèn luyện qua những thời gian truy đuổi người và bị người truy đuổi nơi đầu đường xó chợ.

Lập tức, Vương Nam Bắc bị bỏ lại ở phía sau.

- Hóa ra, bọn họ chạy nhanh như vậy!



Vương Nam Bắc thấy hơi kinh ngạc, lập tức nhận ra,



- Vậy là do mình kéo chân họ chậm lại...

Đã có người truy đuổi nhanh, Vương Nam Bắc cũng không vội vàng, đổi từ chạy thành bước đi nhanh.

Hắn nghĩ tới thời điểm hắn đi qua, hai người Bạch Tiểu Thăng đang bị bao vây tấn công, hắn vừa vặn có thể thong dong đi qua, bắt được nữ nhân xinh đẹp kia.

Đến lúc đó, nói không chừng mình cũng có thể đục nước béo cò, thành người đầu tiên thử nếm qua.

Vương Nam Bắc nở nụ cười bỉ ổi.

Xa xa, Vương Nam Bắc nhìn thấy hơn hai mươi người của mình xông lên, bao vây ba người Bạch Tiểu Thăng.

Xa xa, Vương Nam Bắc nhìn thấy hai bên dường như muốn ra tay.

- Tôi đến rồi!

Vương Nam Bắc cảm thấy hưng phấn, cũng bắt đầu điên lên.

Bên kia.

Bạch Tiểu Thăng vặn lông mày, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Không biết bọn người này ở đâu xuất hiện, tóc nhuộm đủ mọi màu sắc, trên thân đủ các loại hình xăm lưu manh, khí thế hung hãn, thế mà bỗng nhiên bao vây bọn hắn, còn ra lệnh bắt bọn hắn phải ôm đầu ngồi xổm xuống đất.

Bên phía Lâm Kha đang xảy ra vấn đề rất nghiêm trọng, còn đang chờ hắn đi tới giải quyết. Tình thế phía sau rất nghiêm trọng, rõ ràng có bóng dáng của Trầm Bồi Sinh.

Nếu như Trầm Bồi Sinh đối phó bản thân Bạch Tiểu Thăng, gài bẫy hắn như thế nào, Bạch Tiểu Thăng đều không để ý, đánh không lại, cũng đáng đời bản thân mình không có năng lực.

Nhưng mà dùng cách đối phó bạn hắn, để uy hiếp hắn.

Bạch Tiểu Thăng này đã bắt đầu thực sự tức giận lên rồi đấy.

Trước mắt, bỗng nhiên xuất hiện một nhóm người, làm chậm trễ thời gian của bọn hắn.

Bạch Tiểu Thăng cũng thật sự nổi giận.

Hắn xoay đầu nói với Lôi Nghênh,

- Đừng tốn nhiều thời gian với bọn họ ở đây, nhanh chóng giải quyết, làm cho từng tên một không đứng dậy nổi là được!

Lôi Nghênh gật đầu.

Ánh mắt của hắn vốn thâm thúy như vực sâu, sau khi nhận được mệnh lệnh từ Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt bỗng chốc sáng ngời như đuốc.

Hơn nữa khóe miệng hắn còn câu lên một nụ cười hung tàn.

Thật sự cho rằng Lôi Nghênh này bước chân vào làm văn phòng, là có thể bắt nạt dễ dàng như vậy sao!

Lão hổ không được nhe răng, cũng không phải mèo bệnh.

- Vi Vi, em cứ ở yên đây, anh cùng Lôi Nghênh sẽ bảo vệ em.



Bạch Tiểu Thăng nhắc nhở một tiếng.

- Hai người cẩn thận.



Lâm Vi Vi nói.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

- Lên!

Không có nhiều lời nói nhảm, chỉ có một chữ, Bạch Tiểu Thăng cùng Lôi Nghênh trực tiếp ra tay.

Gã đàn ông dẫn đầu kia là dân lăn lộn nơi đầu đường xó chợ, thực ra cũng nghe được lời nói của Bạch Tiểu Thăng.

Hắn còn đang cười lạnh.

Các người cũng chỉ là hai nam nhân, đối mặt với hai mươi lăm cao thủ đường phố chúng ta, còn dám ra tay trước ?

Đầu óc cũng không phải là bị úng nước chứ!

Chúng ta đúng là không mang theo vũ khí nhưng mỗi người đấm một quyền đều có thể đem các người đánh cho nôn ra hết đó! Gã đàn ông nghĩ thầm trong đầu.

- Nhóc con, mày quá phách lối . . .



Người đàn ông kia chế giễu.

Lời còn chưa nói hết, hắn bỗng thấy gương mặt người trẻ tuổi kia bất chợt xuất hiện gần trong gang tấc!

- Hồng Liên, tăng lên tuyến trên thận, hỗ trợ lực công kích, giúp tôi khóa chặt điểm yếu hại không phải trí mạng của gã này!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng đầy sắc bén, trong đầu ra hiệu lệnh

- Vâng !

Bên trong đầu, Hồng Liên đáp ứng.

Bạch Tiểu Thăng tung cú đấm xé gió.

Đôi mắt gã đàn ông bỗng nhiên co rụt lại, hắn vốn am hiểu đánh nhau với người khác, thuộc vào dạng bá chủ một phương nơi đường phố, rất nhạy cảm với nguy hiểm, trong nháy mắt hắn cảm giác đối phương cho hắn sự nguy hiểm.

Đáng tiếc, nắm đấm kia bay tới, nhanh đến mức khiến cho hắn chỉ có thể cảm thấy, không kịp phản ứng.

Một quyền đấm vào huyệt vị ở giữa cổ họng.

- Mẹ kiếp!

Trước mắt gã đàn ông kia tối sầm lại.

Bạch Tiểu Thăng tung nắm đấm thứ hai, đấm vào giữa cạnh sườn, sau đó là nắm đấm thứ ba.

Sau ba quyền đánh cho gã đàn ông kia cứ thế mà dặt dẹo ngã xuống.

Có thể dẫn đầu ở trong đám người này, không thể nghi ngờ là thân thể cường tráng như gấu chó, võ nghệ cao nhất, lại bị Bạch Tiểu Thăng hạ gục trong nháy mắt.

Sau khi tung ra ba quyền, Bạch Tiểu Thăng thở ra một hơi, hít sâu một cái, lại phóng tới người thứ hai.

Bên phía Lôi Nghênh đã ba tên gục xuống.

Đối với hắn mà nói, đánh người chỉ cần một cú đấm hoặc một cú đá là đủ rồi!

Bạch Tiểu Thăng từng chứng kiến Lôi Nghênh đứng trước lớp dây được buộc trên thân cây kia, tung liên hoàn đấm trong một giây, đánh suốt hai giờ đồng hồ.

Một lần tung liên hoàn đấm là có thể nát dây, bóc cả vỏ cây ra.

Còn có đánh cọc gỗ, Lôi Nghênh dùng sức một cú đá càng có thể đá gãy đôi cọc gỗ to cỡ miệng bát.

Gia hỏa này thực sự là một cỗ máy sinh ra để chiến đấu !

Bản thân ở chốn quan trường, khiến cho hắn giấu đi mũi nhọn, chỉ khi nào ra tay, hắn mới thực sự trở lại là chiến thần !

Vương Nam Bắc thấy bên kia đánh nhau, cảm thấy mừng rỡ, tưởng là họ Bạch bị bao vây rồi.

Cho tới khi hắn chạy tới nơi, trong thời gian ngắn ngủi ấy, nhìn lại đã thấy trên mặt đất có mười mấy người nằm xuống.

Tất cả đều là người của bọn hắn !

Suốt quãng đường chạy tới, chân hắn như được tăng thêm sức mạnh.

Nhưng giờ nhìn thấy cảnh tượng này, Vương Nam Bắc trực tiếp nghẹn họng trân trối, đầu óc choáng váng, hoa mắt chóng mặt, thậm chí quên việc đi bắt Lâm Vi Vi làm"Con tin".

Trong chớp mắt, Vương Nam Bắc lại nhìn năm người nữa ngã xuống.

Những người còn lại kia đều ôm đầu bỏ chạy.

Ở trong mắt bọn họ, tiền quan trọng, nghĩa khí cũng trọng yếu, nhưng mạng còn quan trọng hơn!

Nhìn những đồng bạn đang ngã xuống trong tiếng kêu rên, ai biết được có phải bị thương gân động cốt hay không, ai biết được có phải bị đán thành heo ngốc rồi hay không.

Hai người đàn ông kia không phải con người, họ chính là Tu la từ Địa ngục, đánh bọn hắn chẳng khác gì những đứa trẻ!

Còn ngây ngốc đừng đấy làm cái gì. . . Chạy nhanh còn kịp !

Những người còn lại chạy tan tác như chim muông.

Còn lại ở đó, lẻ loi trơ trọi một mình Vương Nam Bắc.

Hắn cũng muốn chạy, lại bị hai người Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh để mắt tới.

Hai ánh mắt kia, một cái như ánh mắt của chim ưng, một như ánh mắt của hổ dữ.

Vương Nam Bắc cảm giác mình giống con con thỏ.

Chạy?

Hắn đến đôi chân đều không dám bước, hàm răng cũng run lên rồi.

- Tao biết mày!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng trở nên sắc bén, tiếng nói như hàn băng, nhìn vào mấy người nằm rên rỉ trên mặt đất nói,

- Nói rõ xem việc này là có ý gì?

Vương Nam Bắc giãy dụa nặn ra nụ cười với Bạch Tiểu Thăng, nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

- Thời gian của tao rất quý giá, cho mày một phút đồng hồ.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Lôi Nghênh đi tới.

- Tôi nói, tôi nói toàn bộ!

Vương Nam Bắc chảy đầm đìa từng giọt mồ hôi to như hạt đậu.

. . .

So với hắn bên này.

Ngô Dương Uy gặp phải tình huống càng là một lời khó nói hết. . .

Ngô gia đại thiếu mang theo mười lăm người, tràn đầy lòng tin, cũng chặn người lại ở cửa ra vào trong công viên.

Nói ra cũng kì quái, người bên này dường như rất ít, so với bình thường thì thiếu nhiều hơn nhiều.

Bất quá, thiếu người đi xem náo nhiệt, càng ít đi người dám báo cảnh sát, ra tay cũng dễ dàng hơn.

Ngô Dương Uy vẫn rất hài lòng.

Mười mấy người bao vây Ngụy Tuyết Liên và Lưu Văn Đao ở bên trong, từng tên đều mang bộ mặt cười xấu xa nhìn vào Ngụy Tuyết Liên.

Lưu Văn Đao cảm thấy muốn móc hết mắt của bọn họ, tinh thần tràn đầy phẫn nộ.

Ngô Dương Uy đứng đối diện với Ngụy Tuyết Liên, một đôi tặc nhãn dò xét trên dưới, lộ ra nụ cười bỉ ổi,

- Mỹ nữ, sao phải vội vã đi như vậy? Ngô thiếu tới rồi, còn muốn gần gũi với em một chút! Thế nào?

Ngụy Tuyết Liên mang vẻ mặt không biểu tình nhìn hắn.

Lưu Văn Đao vốn có một đôi mắt hẹp dài, giờ phút này ánh mắt trở nên lạnh như băng, dường như không nhìn thấy mười mấy người xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm Ngô Dương Uy.

Lưu Văn Đao hoàn toàn không lo lắng hắn bị vây quanh, chỉ là một mình Ngụy Tuyết Liên thật sự rất nguy hiểm.

- Con mụ kia, nhìn cái gì mà nhìn! Chuyện mày đánh con mắt này của tao, tao còn nhớ kỹ đấy, một lát nữa tao cũng cho mặt mũi mày nở đầy hoa đào, để gương mặt thằng nhãi yểu điệu mày phải biến dạng!

Ngô Dương Uy trừng mắt nhìn Lưu Văn Đao mắng mỏ.

Người càng nhiều, uy phong của hắn càng tăng lên.

- Còn có thằng nhãi Bạch Tiểu Thăng kia, tao cũng phải chơi chết hắn, dám chọc vào Ngô Dương Uy này, dám ở Nam Đô bắt nạt Ngô gia.

Ngô Dương Uy run run, ra vẻ uy phong.

Lưu Văn Đao mặc kệ hắn, cúi đầu nhìn đồng hồ,

- Tiểu thư, thời gian chuyến bay rất cấp bách, chúng ta sợ sẽ bị muộn mất.

Ngụy Tuyết Liên gật gật đầu,

- Lát nữa, bảo tài xế chạy nhanh hết tốc lực là được.

Hai người tự quyết định, dường như coi Ngô Dương Uy cùng mười mấy người kia, tất cả đều là không khí.

- Các người còn muốn tới kịp chuyến máy bay, nực cười, các người có thể rời khỏi Nam Đô rồi nói sau! Còn có thằng nhãi Bạch Tiểu Thăng kia, các người không ai có thể rời đi!



Ngô Dương Uy còn đang kêu gào.

Những gã đàn ông ở bên cạnh Ngô Dương Uy cũng đang cười lạnh.

Những người này nghĩ gì thế, rời đi ? Đi được rồi hãy nói sao?

- Tiểu thư, tôi đã nói trước, đưa nhiều người đến bảo vệ cô an toàn, trên thế giới này, luôn có một vài kẻ ngu ngốc, bị mù mắt, tôi ở bên cạnh cô cảm thấy rất phức tạp.

Lưu Văn Đao dường như đang oán trách Ngụy Tuyết Liên.

- Nói trước đỡ lo sau hay sao? Được rồi, không cần bực tức, trước hết lo bắt kịp chuyến bay đã.

Ngụy Tuyết Liên thở dài, mỉm cười với Lưu Văn Đao.

Lại lần nữa bị coi thường, Ngô Dương Uy càng cảm thấy tức giận, muốn lập tức ra lệnh một tiếng, để cho đám người kia ra tay.

Lưu Văn Đao bộc phát xong bực tức, nâng tay lên, vỗ nhẹ nhẹ hai tiếng.

Thấy hắn như thế, Ngô Dương Uy ngạc nhiên.

Sau đó, hắn liền nghe thấy một loại âm thanh như nhịp trống.

Tiếng bước chân!

Từ ngoài cửa công viên, có hơn ba mươi vệ sĩ mặc âu phục, đeo kính đen và tai nghe tiến đến.

Trong số đó, còn có rất nhiều người da đen và người da trắng.

- Tôi biết rõ các vị rất có thể sẽ đánh, tôi nhận ra được.

Lúc này, Lưu Văn Đao cười tủm tỉm nhìn Ngô Dương Uy và quay sang phía những gã lưu manh đường phố đang bắt đầu tâm thần bất định, cười nói,

- Cho nên, tôi muốn cho cô em gái tôi xem trước mặt đám võ sĩ và lính đánh thuê, các người có thể chống đỡ mấy giây !

. . .

Một lát sau.

Lưu Văn Đao dẫn đường, hai vệ sĩ áo đen đi sau cùng, Ngụy Tuyết Liên được hộ tống ở trung tâm, đi thẳng đến cửa phía Bắc công viên.

Phía sau, từng đợt tiếng kêu thê lương thảm thiết, để cho người ta phải rung động.

Ra cửa công viên mới phát hiện, người qua đường đều ở bên ngoài, vây xung quanh ngắm nhìn một đoàn xe dài.

Bảy chiếc Maybach màu đen, dẫn đầu đi trước là một cỗ xe Hummer màu đen.

Ngụy Tuyết Liên là người không thích nổi bật.

Nhưng mà sánh vai với tập đoàn Chấn Bắc, một Ngụy gia cấp tập đoàn Toàn cầu, là người ứng cử cho vị trí gia chủ tương lai lại điệu thấp làm sao được.

Nếu không phải cô ấy muốn đến đây, khu vực bị hạn chế hàng không, thời gian lại gấp gấp thì đã sớm ngồi trực thăng riêng bay đi rồi.

Nói đến, Lưu Văn Đao liền tức giận.

Còn không phải tiểu thư nhất định phải gặp tên Bạch Tiểu Thăng kia, làm xảy ra vấn đề về thời gian sao.

- Bạch Tiểu Thăng kia đúng là mầm tai họa, hi vọng tên phế phẩm vừa rồi, dùng lực lượng chính trừng trị hắn!

Lưu Văn Đao vừa suy nghĩ vừa lầm bầm.

Ngụy Tuyết Liên lên xe.

Những vệ sĩ nối tiếp nhau ra khỏi công viên cũng lên xe.

Đoàn xe khởi hành đi thẳng đến sân bay.

. . .

Bên phía Bạch Tiểu Thăng cũng xong việc.

Thả Vương Nam Bắc ra, khiến hắn hoảng hốt chạy trốn.

Nam Đô Ngô gia, Bạch Tiểu Thăng đã nhớ kỹ.

Chờ sự tình của Lâm Kha kết thúc, hắn cũng muốn trèo lên cửa "Đến thăm" một chút.

Lần này có được phương thức liên lạc với Ngụy Tuyết Liên, Bạch Tiểu Thăng gọi điện thoại tới hỏi thăm một phen, biết được bên phía cô không có việc gì, Bạch Tiểu Thăng lúc này mới yên tâm.

Ra công viên, bọn hắn cũng kêu xe, đi thẳng đến chổ ở của Lâm Kha.

Giờ phút này, ở trên các trang mạng, đều đang đưa các tin liên quan tới Lâm Kha, đang lấy tiêu đề từ phía truyền thông Ngô Thị làm chủ, ra sức loan tin mở rộng, càng ngày càng nghiêm trọng.

Tiêu đề đăng lên, mỗi cái so với một cái nghe càng rợn cả người.

Đều tận lực móc nối đến tập đoàn Chấn Bắc.

- Một cán bộ cấp quản lý cao cấp của Tổng bộ khu Đại Trung Hoa của Tập đoàn xuyên quốc gia tập đoàn Chấn Bắc dính líu tới tấm màn giao dịch đen!

- Quản lý cấp cao của Tập đoàn xuyên quốc gia phát điên như thế, phía sau hậu trường chắc chắn có nhân vật cao tầng tham dự !

- Một quản lý cấp cao của tập đoàn Chấn Bắc dính líu tới sự công bằng trong sự ảnh hưởng của truyền thông, dính líu với vấn đề tài chính, nội tình bị vạch trần !

. . .

Loại tính "Bùng nổ" này. Các bài báo mới đang lấy một loại tốc độ khủng bố lan tràn trên toàn bộ mạng internet.

Đông đảo quần chúng đối với mấy tin tức lạ lẫm thế này càng chú ý hơn, giới kinh doanh càng là như vậy.

Ngắn ngủi chỉ trong một giờ, mấy trăm trang mạng đã đăng tải thông tin về nó.

Thông tin về tập đoàn Chấn Bắc được công bố, trong khắp các thành phố ở Trung Quốc, cơ bản đều có thể nhìn thấy bóng dáng, những lời này đề càng nhấc lên một cơn bão táp.

Lâm Kha gọi điện thoại cho Bạch Tiểu Thăng xong, sửa sang lối suy nghĩ, sau mười phút liền gọi điện thoại cho Hạ Hầu Khải, kỹ càng nói lại chuyện đã xảy ra.

Lúc ấy, dư luận đã dậy sóng.

Đối với chuyện này, Hạ Hầu Khải rất ngạc nhiên, cũng có một chút nổi giận.

- Thủ đoạn này thật sự ác liệt !

Trong điện thoại truyền đến tiếng vỗ bàn, sau đó là tiếng ho khan kịch liệt.

Xem ra, Hạ lão cũng tức giận đến không chịu được.

Mấu chốt là, loại thủ đoạn lôi cuốn quần chúng dư luận này, chính là đến ông ta cũng không thể cứng rắn đè xuống.

Hơn nữa, thủ đoạn này đối phó với người một nhà, hiển nhiên có chút vượt xa phòng tuyến cuối cùng, cũng sẽ mang đến tai họa cho bên phía tổng bộ.

- Có lẽ là nhằm vào Bạch Tiểu Thăng, xem qua thông tin mới trên mạng, đúng là muốn kéo anh ấy xuống nước. Bọn họ đây là muốn giống như quả cầu tuyết, đem sự tình làm lớn chuyện, sau đó đem Bạch Tiểu Thăng lôi xuống nước !

Lâm Kha nói chuyện điện thoại, còn nhận xét về thông tin trên mạng, phân tích một cách vô cùng tỉnh táo.

Chính cô ấy nhất thời lơ là sơ suất, khiến bản thân lạc vào vòng xoáy này.

Đến bây giờ cô không hề lo lắng cho mình, mà thời gian chủ yếu là suy nghĩ cho tình cảnh của Bạch Tiểu Thăng.

- Bạch Tiểu Thăng đi đến chỗ nào ở Nam Đô vậy, cậu ta nói thế nào ?

Hạ Hầu Khải hỏi.

Cục diện hiện tại, như là sóng thần bạo phát, không có người năng lực cao đến xử lý tình hình, hắn không yên lòng.

- Con vừa nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Kha có chút do dự, sau đó nói,

- Anh ta nói cho con biết, nếu như chuyển cho ông một lời qua điện thoại. Cần phải thông báo một tiếng, anh ấy sẽ xử lý thích đáng hết mọi vấn đề bên này, xin ông không nên gấp gáp, anh ấy có biện pháp!

Bên đầu kia của điện thoại, Hạ Hầu Khải thở dài một hơi.

- Tiểu Thăng, ông vẫn tin tưởng cậu ấy! Cũng tốt, con nói cho cậu ta biết, cần bất cứ thứ gì, đều có thể đề cập với ông. Ông có thể cho, cho hết các người !

Hạ Hầu Khải dứt lời, trầm giọng nói,

- Nhưng mà phải nhanh lên! Chỉ sợ rằng, Trầm Bồi Sinh từng bước ép sát, sẽ coi chừng bên phía tập đoàn.

Trong điện thoại, tiếng nói của Hạ lão trầm thấp,

- Nếu như vậy, ông sợ chậm một chút, ngay cả ông đều . . . Không có cách nào gấp rút tiếp viện !

Nghe vậy đôi mắt Lâm Kha ngưng đọng lại.

Điều mà Hạ Hầu Khải lo lắng, đã thành sự thật.

Trên đường Bạch Tiểu Thăng đến tìm Lâm Kha, sự tình kiện tụng đã lan rộng, toàn bộ tổng bộ đều oanh động.

Dưới sự thôi thúc của một số người, rất nhiều ý kiến được đưa ra.

Chủ trương đối với Bộ Sự Vụ bắt tay điều tra, nếu như Lâm Kha thật sự có vấn đề, chủ trương sẽ nghiêm trị không tha.

Người bên phía Trần Vũ Thành vừa lên tiếng phản bác, lập tức bị vây công.

Lần này, Trầm Bồi Sinh tập trung triệu tập tất cả mọi lực lượng có trong tay, từ bên trong, từ bên ngoài, mở ra một trận đại chiến dư luận.

Không chỉ riêng Lâm Kha, không chỉ riêng Bạch Tiểu Thăng, không chỉ riêng Trần Vũ Thành, nếu như có khả năng, hắn còn muốn "Bức Hạ Hầu Khải thoái vị".

Thậm chí ở trong tổng bộ, Trầm Bồi Sinh còn hao tốn không ít giá lớn, khiến cho một vài người đứng ở vị trí trung lập chuyển sang bên mình!

Nơi công sở là chiến trường chém giết, ngôn luận là đao.

Giết người, đâm thẳng vào tim!

Bạn cần đăng nhập để bình luận