Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1160: Tiểu tử này là ác ma sao !

Sáng sớm ngày thứ hai, Bạch Tiểu Thăng hiếm khi dậy thật sớm, sau đó gọi mấy người Lâm Kha, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi ăn bữa sáng trước rồi một đường đi thẳng đến văn phòng của Truyền Thông Ngô Thị.

Trên đường đi, Bạch Tiểu Thăng luôn nhắm mắt dưỡng thần, giống như đang có điều suy nghĩ, khóe miệng luôn mỉm cười nhẹ nhàng như có như không.

- Nhìn anh ta có vẻ tâm trạng không tệ đâu.

Lâm Kha nhịn không được thì thầm với Lâm Vi Vi

- Ngày hôm qua còn nói 'Đoạt đầu đề', cuối cùng là có ý gì, cho đến bây giờ tôi cũng không được rõ ràng lắm.

- Em cũng không rõ.

Lâm Vi Vi lắc đầu nói.

Nàng đang dùng điện thoại di động để đọc báo, tra xem tin tức mới nhất, nhưng vẫn như cũ là tin tức liên quan đến truyền thông Ngô Thị phất cờ hò reo, không có bị bất cứ tin nóng nào thay thế.

Bạch Tiểu Thăng nói "Truyền bá hạt giống xuống", sau một đêm nảy mầm thì cho đến bây giờ vẫn chưa có bất kỳ phản hồi nào.

Lần này, liền ngay cả Lâm Vi Vi cũng có chút đắn đo khó định.

Chỉ có Lôi Nghênh là dường như Bạch Tiểu Thăng nói gì hắn đều tin, nên dù cho tình huống thực tế như thế nào, hắn cũng căn bản lười đi cân nhắc, cực kỳ vô ưu vô lo.

- Bạch Tiểu Thăng, không bằng trước tiên anh cứ nói cho chúng tôi biết tính toán của mình một chút đi, nói cho chúng tôi nghe thì không tốt sao?

Lâm Kha rốt cục cũng không nhịn được, hỏi Bạch Tiểu Thăng.

- Dự định ?

Bạch Tiểu Thăng mở mắt ra, cười nói,

- Là dự định bây giờ của chúng ta sao?

Lâm Kha vội vàng gật đầu,

- Đúng vậy.

- Hiện tại, tôi sẽ mang mấy người đến Ngô gia, mắng cho bọn hắn một trận cẩu huyết đầy đầu, khiến cho bọn hắn biết mình đã đắc tội với ai mà kịp thời dừng cương trước bờ vực, tốt nhất là giơ vũ khí đầu hàng. Nếu không thì đến lúc chúng ta không khách khí, bọn hắn cũng đừng trách là không nói trước!

Ngữ điệu của Bạch Tiểu Thăng cường ngạnh, lời nói lại hết sức rất chân thành,

- Có thể nói, còn muốn giáo huấn tên khốn Ngô Dương Uy một chút, ba phen mấy bận tìm tôi gây phiền phức, đều là do Lưu Văn Đao động thủ giáo dục hắn, thật sự đáng tiếc.

Bạch Tiểu Thăng nói, câu này thật sự là nghiêm túc sao.

Lâm Kha lườm hắn một cái, dứt khoát không hỏi nữa.

Nàng mới không tin Bạch Tiểu Thăng thật sự dậy sớm như vậy, chỉ để chuyên môn tới tìm người nhà họ Ngô đánh một chầu như thế.

Làm sao có thể !

Bạch Tiểu Thăng thấy nàng không hỏi thì lại lập tức cười cười, lần nữa nhắm mắt dưỡng thần.

Tòa nhà văn phòng của truyền thông Ngô Thị nằm ở khu phồn hoa của Thanh Cảng, có cả một tòa ký túc xá, chỉ là hơn phân nửa để cho người ngoài thuê ở.

Nhưng mà, số phòng còn lại cũng có thể đủ cho hơn phân nửa nhân viên của truyền thông Trung Kinh.

Khi mấy người Bạch Tiểu Thăng đến nơi, đúng lúc Bì Đại Lỗi đang muốn ra ngoài, hắn đang bàn giao một chút công việc cho Tiểu Tiền Thai ở trước sảnh tiếp đón.

Lâm Kha tìm một chút là đã nhìn thấy hắn, sau đó thì thầm với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng đánh giá Bì Đại Lỗi ở phía xa, rồi mang theo ba người đi qua đó.

. . .

Bì Đại Lỗi giao phó công việc xong, vừa mới quay người muốn đi.

Nhưng chỉ vừa mới ngẩng đầu, hắn liền thấy một đám người đang từ ngoài cửa đi vào.

Cầm đầu là một nam một nữ, đằng sau cũng là một nam một nữ đi theo.

Bì Đại Lỗi nhìn một chút liền nhận ra Lâm Kha.

- Sao cô ta lại tới đây ?

Bên trong đầu Bì Đại Lỗi chỉ mới đặt ra câu hỏi này, nhưng trên mặt của hắn đã kịp nở ra một nụ cười rồi tiến lên nghênh đón.

- Ồ, đây không phải Lâm sự vụ quan sao ! Làm sao lại có thời gian đến truyền thông Ngô Thị của chúng tôi, hay là muốn tiếp nhận phỏng vấn ?

Bì Đại Lỗi cười ha hả nói.

Biểu lộ đáng giận, ngữ khí càng ghê tởm hơn.

Vừa nói chuyện, Bì Đại Lỗi cũng tranh thủ đánh giá ba người khác.

Cùng đi song song với Lâm Kha là một vị thanh niên trẻ tuổi, đằng sau đi theo một vị mỹ nữ rất có khí chất, còn lại là một người đàn ông cường tráng.

Đối với Bạch Tiểu Thăng, Bì Đại Lỗi nhịn không được phải chăm chú nhìn thêm, nhưng không có suy nghĩ nhiều.

Ngô Đại Tôn chỉ nói, lần này Trầm Bồi Sinh liên hợp với bọn hắn là để đối phó với một vị Đại sự vụ quan họ Bạch, cũng không có nói dáng dấp của Bạch Tiểu Thăng ra sao, tuổi tác như thế nào.

Càng sẽ không miêu tả kỹ càng tin tức của Bạch Tiểu Thăng cho Bì Đại Lỗi.

Bì Đại Lỗi đoán là nếu phải đối phó với một vị đại nhân vật quyền cao chức trọng thì ít nhất hắn cũng phải trên 60 tuổi.

Tuy nhiên, hắn có nghe qua ở khu cao tầng khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc có một vị tuấn kiệt đỉnh cấp mới hơn 40 tuổi, nhưng tuyệt không có khả năng giống với người trẻ tuổi trước mắt này.

Cho nên, Bì Đại Lỗi cũng không hề quan tâm quá nhiều đối với Bạch Tiểu Thăng.

Nghe Bì Đại Lỗi đang trào phúng chính mình, ánh mắt Lâm Kha giận dữ, nếu đặt vào ngày xưa thì tính tình táo bạo này của nàng đã sớm phát tác. Đặc biệt là, trước mắt không hề có công chúng.

Nhưng mà, khi nàng đang chuẩn bị bùng nổ thì có một bàn tay ấm áp đặt lên trên bả vai.

Bạch Tiểu Thăng cũng tiến lên trước một bước.

Lâm Kha thu lại khí thế rồi bước lùi về phía sau một bước.

Bì Đại Lỗi đang tận lực khiêu khích !

Lời khó nghe hơn còn chưa có nói ra.

Hắn cũng mặc kệ lần này Lâm Kha đến có mục đích gì, chỉ cần khiến cho Lâm Kha nổi giận thì người của hắn ở đây có thể chụp ảnh và ghi âm lại rồi đăng lên báo, khi đó có thể khiến cho sự tình tăng thêm một cấp bậc nữa.

Những thủ đoạn nhỏ này của hắn, Bạch Tiểu Thăng liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra.

Tốt xấu gì thì hắn cũng từng làm tổng giám đốc của một công ty truyền thông.

Thấy Lâm Kha đang ở ranh giới phẫn nộ, bị người này nhẹ nhàng linh hoạt đè xuống lửa giận, Bì Đại Lỗi cũng khẽ giật mình.

Thấy người trẻ tuổi đi cùng Lâm Kha đang nhìn mình, Bì Đại Lỗi cũng đang thầm điều tra đối phương.

Vừa mới nhìn qua thì không có gì lạ, nhìn kỹ thì lại thấy người trẻ tuổi này như một hồ nước, tĩnh mịch, không biết sâu cạn !

- Chúng tôi tới chỗ này không phải là để tiếp nhận phỏng vấn mà là đến tìm ông.

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt nói.

- Tìm người ? Tôi chính là Tổng giám đốc của nơi này, có lời gì cậu có thể nói với tôi.

Bì Đại Lỗi dò xét Bạch Tiểu Thăng từ trên xuống dưới một lượt, hỏi,

- Cậu là ai thế?

Vì để biểu hiện bản thân không có bị khí thế của Bạch Tiểu Thăng áp chế, Bì Đại Lỗi cố ý nhướng lông mày lên, có chút ngả ngớn đặt câu hỏi.

Thái độ này của Bì Đại Lỗi khiến cho ánh mắt của Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đều trở nên lạnh lẽo.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng lại không có chút tức giận nào, nhãn lực của hắn rất độc, tự nhiên có thể nhìn ra Bì Đại Lỗi chính là ngoài mạnh trong yếu.

Mặt hàng như vậy không đáng để hắn nổi giận..

Bạch Tiểu Thăng vẫn giữ sự bình thản như cũ,

- Tôi tên là Bạch Tiểu Thăng, là Đại sự vụ quan khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc. Ông gọi người lãnh đạo của Ngô gia ra đây, tôi muốn nói chuyện với hắn một chút.

Bì Đại Lỗi sững sờ, ánh mắt chợt biến hóa.

Người trẻ tuổi này chính là vị Đại sự vụ quan họ Bạch trong miệng Ngô Đại Tôn ư, sao có thể trẻ tuổi như vậy!

Còn nữa, hắn muốn gặp Ngô Đại Tôn ? Hắn làm sao biết được Ngô Đại Tôn ở chỗ này, hắn gặp Ngô Đại Tôn để làm gì ?!

. . .

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Bì Đại Lỗi đã đặt ra vô số nghi vấn.

Nhưng trên trên mặt hắn vẫn trấn định như cũ, hừ lạnh nói,

- Ngô tổng của chúng tôi không phải ai cũng có thể gặp được?

- Không gặp ? Vậy tôi đành phải đi về, đến lúc đó nếu như Ngô Đại Tôn muốn gặp tôi, chỉ sợ là không dễ dàng như vậy.

Bạch Tiểu Thăng không có dùng ngữ khí uy hiếp, giống như đang nói sự thật, thậm chí còn bắt đầu quay người.

Thấy Bạch Tiểu Thăng rất nghiêm túc, thậm chí là có dự định muốn đi ra.

Bì Đại Lỗi lập tức luống cuống.

Đối phương là một vị Đại sự vụ quan khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc, vị hợp tác với bọn họ cũng chỉ là một vị Đại sự vụ quan, nếu như bị dăm ba câu nói của mình đuổi đi, khi Ngô Đại Tôn trách tội xuống, chính mình sẽ phải chịu trách nhiệm ?

Thân phận họ hàng của mình. . .

Bì Đại Lỗi đột nhiên cảm giác được —— khả năng không dùng được !

- Chờ một chút, vị Bạch tiên sinh này, anh. . . Đừng nóng vội.

Giọng điệu của Bì Đại Lỗi lộ rõ sự sợ hãi, nhưng vẫn muốn giữ ý đồ "Giãy dụa" như cũ,

- Kỳ thực, tôi cũng được coi là một nửa nhà họ Ngô, ngài trước tiên có thể nói chuyện với tôi.

Trước tiên giữ người ở lại, sau đó lặng lẽ để người đi hỏi ý kiến Ngô Đại Tôn, hai việc đều không được trì hoãn !

Theo Bì Đại Lỗi suy nghĩ, đây coi như là phương án ổn thỏa nhất.

- Ông?

Nhưng nào có thể đoán được, Bạch Tiểu Thăng lại lạnh lùng lắc đầu,

- Ông không có tư cách này !

Bì Đại Lỗi lập tức sững sờ, những nhà báo phía sau hắn cũng cảm thấy choáng váng.

Coi như là Lâm Kha, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng kinh ngạc không kém.

Lời này của Bạch Tiểu Thăng cũng đủ trực tiếp, đủ đả thương người sâu sắc!

Bì Đại Lỗi cũng muốn cứng rắn đáp lại một hai câu, thế nhưng nghĩ đến thân phận của hai bên, hắn lại tìm không được từ ngữ thích hợp.

- Đừng tưởng rằng tôi tự mình tới thì người nào của Ngô gia cũng có tư cách nói chuyện.

- Tôi chỉ là không muốn mấy người chết mà không rõ ràng, như thế rất vô vị.

- Hôm nay tôi có mấy lời muốn nói với các người, coi như là Ngô Đại Tôn cũng chỉ có một cơ hội này!

- Nghe hay không nghe là tùy vào các người, nhưng chờ đến lúc Ngô gia chở nên rách nát, các người cũng không thể oán trách Bạch Tiểu Thăng tôi tâm ngoan, không cho các người cơ hội.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thẳng vào mắt Bì Đại Lỗi, mỗi câu mỗi chữ nếu để cho người bên ngoài nghe được, khả năng đều cảm thấy vô cùng "Cuồng vọng", nhưng là khi Bì Đại Lỗi nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Tiểu Thăng, nghe Bạch Tiểu Thăng nói thì lại không tự chủ được có cảm giác tim đập nhanh.

Hắn bỗng nhiên phát giác ra, khi đối mặt với người trẻ tuổi này, chỉ bằng khí thế mà hắn phát ra đã khiến cho mình có cảm giác hoàn toàn bị áp chế, không có lực phản kháng.

Sống ở vị trí cao, chưởng khống tiền đồ của người, nắm giữ vận mệnh của người.

Một câu một chữ đều có trọng lượng.

Bì Đại Lỗi cười lớn, bờ môi phát khô, nhất thời hắn cũng không biết trả lời như thế nào.

- Nếu Bạch Đại sự vụ quan giáng lâm, Ngô Đại Tôn tôi sao dám không gặp ?

Bỗng nhiên, một giọng nói truyền đến.

Bì Đại Lỗi nghe được giọng nói này thì lập tức như trút được gánh nặng, cảm giác giống như có cứu tinh đến.

Bạch Tiểu Thăng đưa mắt nhìn qua.

Vẻ mặt Ngô Đại Tôn tươi cười, đi đến từ bên trong hành lang, con trai của hắn là Ngô Dương Uy theo ở phía sau, băng bó giống như cái Bánh Chưng, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng tràn đầy thù hận.

Vị Ngô thiếu này dẫn người đi bao vây Ngụy Tuyết Liên tiểu thư, nhưng xem ra Lưu Văn Đao đã hung hăng giáo dục hắn một phen.

Ngô Đại Tôn này vừa ra trận, bao quát cả Bì Đại Lỗi ở bên trong, người của truyền thông Ngô Thị lập tức nghiêm nghị chào đón.

Xem ra vị lãnh đạo của Ngô gia này thật giống một Thổ hoàng đế.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đều thầm than một tiếng.

Lâm Kha thì không coi ra gì, hừ lạnh một tiếng.

Người nhà họ Ngô và Trầm Bồi Sinh cấu kết với nhau làm việc xấu, tên Ngô Đại Tôn này nhìn thì có vẻ đạo mạo, nhưng nhất định cũng không phải là loại tốt đẹp gì.

Bạch Tiểu Thăng ngược lại vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, hoàn toàn không có vì sự xuất hiện của Ngô Đại Tôn mà thay đổi sắc mặt, cái kiểu xem thường ngạo nghễ này, khi Ngô Đại Tôn thấy được cũng có chút tán thưởng.

Không hổ là người mà Trầm Bồi Sinh muốn đối phó, coi như tuổi còn trẻ nhưng khí độ lại như siêu nhiên như thế, không thể khinh thường được!

- Tiểu Thăng Đại sự vụ quan đã tới, vậy thì xin mời đến phòng làm việc nói chuyện.

Trên mặt Ngô Đại Tôn vẫn nở nụ cười, đưa ra lời mời.

Bạch Tiểu Thăng cũng không khách khí, chỉ gật gật đầu rồi ngẩng đầu bước đi, dẫn theo ba người Lâm Kha trực tiếp đi vào trong.

Ngô Đại Tôn dẫn đường đưa họ tới phòng khách.

Sau lưng Ngô Đại Tôn là Ngô Dương Uy, sắc mặt âm trầm, áp chế hỏa khí, thế mà còn có thể nhịn được, chỉ sợ là đã được Ngô Đại Tôn dặn dò qua.

Mà Ngô Đại Tôn cùng với Ngô Dương Uy có phải "Vừa lúc" đến hành lang, vừa vặn nghe được cuộc đối thoại của Bạch Tiểu Thăng với Bì Đại Lỗi hay không, vậy thì càng không thể biết được.

Tiến vào phòng khách, phân chủ khách ngồi xuống.

Toàn trường cũng chỉ có bốn người Bạch Tiểu Thăng và ba người Ngô Đại Tôn. Sau khi mang trà lên rồi đóng cửa lại, trong phòng đã không có người ngoài.

- Vị này chính là Lâm Kha sự vụ quan chứ, sự việc liên quan đến cô tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc. . .

Ngô Đại Tôn mỉm cười nói.

- Không có gì tiếc nuối, là cấp dưới của tôi tài nghệ không bằng người, cờ kém một chiêu, không thể trách ai cả.

Bạch Tiểu Thăng nâng trà lên, nếm thử, hơi lắc đầu, tựa hồ cảm thấy không tốt nên lại đặt xuống, đưa mắt nhìn về phía Ngô Đại Tôn rồi cười nói,

- Tôi đến từ sáng sớm như thế này không phải là để diễn kịch với Ngô tiên sinh. Mà là muốn tới đây hỏi một chút, Ngô gia các người, đến cùng muốn như thế nào ?

Bạch Tiểu Thăng rất trực tiếp, trực tiếp để cho người ta vội vàng không kịp chuẩn bị.

- Chúng tôi muốn như thế nào ?

Ngô Đại Tôn cười,

- Không biết lời này của Bạch Tiểu Thăng tiên sinh là có ý gì.

Ngô Dương Uy trừng mắt Bạch Tiểu Thăng.

Nhưng chỉ cần Lôi Nghênh lạnh lùng thoáng nhìn, hắn lại quay sang chỗ khác.

Vương Nam Bắc đã nói, họ Bạch và tên đại hán bên người này đều vô cùng mạnh mẽ, trước mắt nếu chó cùng dứt dậu mà ra tay đánh chính mình, vậy mình cũng không chịu nổi.

- Hắn, hai lần dẫn người đối phó bạn bè của tôi.

Bạch Tiểu Thăng chỉ Ngô Dương Uy, sau đó lại chỉ Ngô Đại Tôn,

- Ông và họ Trầm vu hãm thuộc hạ của tôi, còn đem mục tiêu chỉ hướng về tôi.

- Tôi muốn hỏi một câu, Ngô gia các người thật sự muốn ăn thua đủ với tôi, đồng thời bất chấp hậu quả sao?

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng lạnh lẽo, nhưng nụ cười vẫn như cũ.

- Dù khiến cho Ngô gia bị tiêu diệt !

Lần này Bạch Tiểu Thăng đến đây, hết lần này đến lần khác đều dùng từ cường ngạnh, khí thế càng bức người đến cực điểm, thật sự là hiếm thấy.

Liền ngay cả ba người Lâm Vi Vi đều ngấm ngầm kinh dị, tìm không được ý đồ.

Ngô Đại Tôn hơi nheo mắt lại, nhìn người trẻ tuổi đang ở vị trí cao cao tại thượng này.

Hắn cuồng vọng, hắn kiêu căng, hắn đến trước mặt mình diễu võ dương oai.

Điều này không hợp với lẽ thường !

Hắn đang buộc mình nổi giận, hay là thật sự không có não, đến đây để thể hiện oai phong.

Một tên nhóc con không não, có thể để loại người như Trầm Bồi Sinh tốn công tốn sức.

Vậy hắn đang cố lộng huyền hư, lừa mình?

Cũng không đúng, nhìn ánh mắt của hắn thì thật sự khí định thần nhàn !

Ngô Đại Tôn có thể dẫn dắt Ngô gia trở thành gia tộc lớn nhất Nam Đô, tự nhiên có chỗ hơn người, ánh mắt cũng hết sức nhạy cảm.

Nếu không như vậy thì Trầm Bồi Sinh cũng không có khả năng tìm hắn hợp tác.

Nhưng ở hoàn cảnh trước mắt, chuyện này khiến cho Ngô Đại Tôn hết sức kinh ngạc.

Hắn có chút không rõ ý định của Bạch Tiểu Thăng, bởi vì, người trẻ tuổi này không hề ra chiêu theo lẽ thường.

Ngô Đại Tôn lại nhất thời không biết nên làm cái gì cho phải, mà không chỉ là hắn, Bì Đại Lỗi bên cạnh hắn cũng có cảm giác như thế, thậm chí càng sâu sắc hơn.

- Họ Bạch, mày hù dọa ai đó!

Ngô Dương Uy ngồi một bên bỗng nhiên hét lớn một tiếng, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng.

- Ngô gia chúng tao có thể bị mày dọa nạt sao?! Nếu mày thật sự có bản lĩnh, mày còn chạy đến đây la lối om sòm, tao thấy mày là. . .

Ngô Dương Uy cảm thấy hoàn cảnh trước mắt đang ở chỗ làm việc của mình, mà đang ở chỗ làm việc thì không có ai không chú ý mặt mũi mà trở mặt động thủ.

Cho nên, hắn lại không sợ hãi.

Không đợi Ngô Dương Uy mắng xong, ánh mắt Bạch Tiểu Thăng phát lạnh, bỗng nhiên đứng lên nắm lấy cổ áo của Ngô Dương Uy, một phát kéo tới.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng giơ tay giáng cho ngô Dương Uy bốn cái tát đau điếng.

Tiếng tát thanh thúy vang lên khiến cho người nghe phải choáng váng.

Một lời không hợp, trực tiếp động thủ ?

Còn chú ý tới thân phận hay không, đây chính là chỗ làm việc !

Ngô Dương Uy bị đánh tới choáng váng, sợ hãi nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Hắn không nghĩ tới, Bạch Tiểu Thăng thực sự có can đảm làm việc không theo quy củ như vậy.

- Bạch Tiểu Thăng, cậu đang làm gì đó?

Ngô Đại Tôn lấy lại tinh thần, vỗ bàn một cái, quát lên xen lẫn với kinh sợ.

Ngay trước mặt hắn đánh con trai của hắn, đây đúng là sự khiêu khích đến cực điểm.

Bạch Tiểu Thăng đẩy Ngô Dương Uy ra giống như đẩy rác rưởi.

Ngô Dương Uy đặt mông ngồi trên mặt đất, bụm mặt, sợ hãi nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Ngô Đại Tôn thấy con trai như thế thì vô cùng đau lòng, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng đầy căm giận.

Lâm Kha, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng sững sờ nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng ngược lại thở phào một hơi, cười nói,

- Kỳ thực lần này tôi tới, việc lớn nhất là tính toán sổ sách với đại công tử đây, Ngô tiên sinh có tin hay không ? Con trai của ông hai lần ba bận mạo phạm mà tôi vẫn một mực không có cơ hội tự mình xuất thủ giáo huấn, chuyện này rất không hợp với tính cách của tôi.

Câu này của Bạch Tiểu Thăng, khiến cho Ngô Đại Tôn tức đến đỏ mắt,

- Bạch Tiểu Thăng, cậu!

- Tôi cũng là muốn nói cho ông, Ngô tiên sinh, Bạch Tiểu Thăng tôi là người rất mang thù, hơn nữa phi thường mang thù, có đôi khi vì xả giận sẽ không để ý thân phận, không chọn thủ đoạn ! Ngô gia các người làm sao lại khẳng định, hợp tác với Trầm Bồi Sinh đối phó tôi như thế, sau đó là phúc mà không phải là họa !

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng âm lãnh nhìn Ngô Đại Tôn.

Ngô Đại Tôn nhịn không được co rụt mắt lại.

Lúc này, trên người Bạch Tiểu Thăng tỏa ra khí thế khiến cho người ta phải e ngại.

- Tôi và Trầm Bồi Sinh đánh nhau là Long Tượng chi tranh, Ngô gia các người chỉ là binh tôm tướng cua mà cũng dám dính vào, thật sự không biết sống chết sao !

- Ông cảm thấy nếu như tôi thất bại, không thắng được Trầm Bồi Sinh, tôi sẽ không thể thu thập được một Ngô gia nho nhỏ của ông sao?

- Ông biết rõ địa vị của một vị Đại sự vụ quan ở tập đoàn của tôi có ý nghĩa như thế nào? Vậy ông có biết, sự cường đại của một vị Đại sự vụ quan không phải chỉ bên trong tập đoàn, mà ở bên ngoài chúng tôi cũng có được nhân mạch vô cùng vô tận.

Giọng nói Bạch Tiểu Thăng càng ngày càng lạnh lùng, Ngô Đại Tôn bỗng nhiên cảm giác được hàn ý thật sâu, thấm vào tim gan.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng nói những lời lãnh khốc như vậy thì bỗng nhiên cười nói.

- Các người làm truyền thông thì chắc chắn hiểu rõ nhất việc tạo thế, hiểu được làm cách nào khiến cho nhiệt độ tăng lên, thu hút ánh mắt của công chúng.

- Vậy bây giờ các người có thể nhìn xem, hôm qua sự kiện Thanh Cảng Vân Hợp còn nằm ở năm vị trí đầu thì hiện tại đã ở vị trí nào?

- Thật xin lỗi, nó đã rơi khỏi mười vị trí đầu !

- Chỉ cần một đêm, nhờ vả bạn bè chế tạo vài sự kiện nóng hổi chiếm chỗ năm vị trí đầu, loại sự tình này với tôi mà nói không hề có độ khó !

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt nói,

- Các người và Trầm Bồi Sinh muốn dùng phương thức độc chiếm tin nóng làm công cụ tấn công tôi ? Trong mắt của tôi, trong vòng một đêm là có thể ép các người xuống đáy cốc !

- Sau khi nhiệt độ rơi xuống thì đến lúc đụng độ. Tôi sẽ phụng bồi, đến lúc đó, xin mời các người thưởng thức lực lượng của tôi.

- À, đúng rồi, tôi chuẩn bị bắt Ngô gia ông để khai đao trước, ai bảo các người cam nguyện làm đầy tớ chứ.

- Giống như vừa rồi tôi không theo quy củ đánh lệnh công tử, sau đó tôi có thể hi sinh tên thủ hạ này, khiến cho nàng một mình gánh chịu hậu quả, kết thúc tranh chấp, sau đó lại tiếp tục khai chiến với Trầm Bồi Sinh .

- Nhưng trước đó, tôi sẽ chơi chết các người ! Ai bảo các người dám đối nghịch với tôi!

Bạch Tiểu Thăng cười nói hết một lượt.

Ánh mắt Ngô Đại Tôn, Ngô Dương Uy và Bì Đại Lỗi tràn ngập sự sợ hãi nhìn người trẻ tuổi trước mặt.

Bọn hắn bị tiền tài che mắt, còn tưởng rằng chuyện tốt sắp tới.

Thế nhưng nhà mình đã chọc phải tên nào thế này!

Thế mà nói người này trọng tình trọng nghĩa, sẽ không vứt bỏ, cam nguyện nhảy vào bẫy!

Toàn bộ. Mẹ. Nó. Chuyện ma quỷ !

Bây giờ nhìn xem, tên tiểu tử này là ác ma sao !

Bạn cần đăng nhập để bình luận