Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1162: Đảo ngược tình thế

Ở trong chuyện của Lâm Kha này, là Trâm Bồi Sinh ra chiêu nham hiểm, mà sau đó như Thái Sơn áp đỉnh một cái trực tiếp đập ra một cái bẫy để nhốt Lâm Kha lại, khiến cho Bạch Tiểu Thăng phải chủ động chui vào trong cái bẫy càng khiến cho hắn vạn kiếp bất phục.

Trầm Bồi Sinh rất biết nhìn người, lại càng am hiểu phỏng đoán lòng người.

Hắn dựa vào thu thập tác phong làm việc của Bạch Tiểu Thăng mà phán đoán rằng Bạch Tiểu Thăng ắt phải đi vào trong cạm bẫy.

Coi như ở ngay bên ngoài cạm bẫy cũng sẽ dẫn đến phiền hà không thôi.

Nhìn từ điểm đó xem ra ván cờ này đã vô cùng đẹp rồi.

Đáng tiếc, đối tượng đánh cờ với Trầm Bồi Sinh không phải người khiêm tốn, coi như là cũng không ngại tình cờ chuyển đổi phong cách một hồi.

Bạch Tiểu Thăng liên tiếp bố trí sắp xếp, sau đó đột nhiên phát lực đánh mạnh ra một điểm.

Hai bên so chiêu với nhau, thắng bại kỳ thực sẽ phân ra chỉ trong một sớm một chiều.

Trước mắt , Bạch Tiểu Thăng bắt đầu “dồn sức đánh” nhà họ Ngô.

Mở ra toàn bộ hỏa lực, toàn lực ứng phó!

Bạch Tiểu Thăng dâng thư lên tổng bộ, Hạ Hầu Khải đến ủng hộ đặc biệt phê chuẩn.

Lấy Nam Đô làm trụ cột, công ty của tập đoàn ở ba tỉnh xung quanh chuyển động một hồi, nhanh chóng điều chỉnh một chút sách lược thị trường.

Nhưng mà, cũng là bởi vì một khi những sách lược này được thực hiện lên, chính là tranh đoạt thị trường cùng với những công ty kia của nhà họ Ngô, tranh đoạt tài nguyên ở Nam Đô.

Hơn nữa là loại tranh đoạt kia lập tức sẽ rõ ràng!

Bởi những cái gọi là “tội danh” của Bạch Tiểu Thăng còn chưa được chứng thực, hắn còn có thể sử dụng chức quyền như bình thường.

Hơn nữa những chỉ thị mà Bạch Tiểu Thăng xin cùng với việc Hạ Hầu Khải phê duyệt không có nửa xu quan hệ đến việc của Lâm Kha!

Coi như Trầm Bồi Sinh bọn họ có ý ngăn cản căn bản cũng không có bất kỳ cái cớ gì!

Đương nhiên, những thế tiến công này đều là sắp xếp ở trưa hôm đó, hiệu quả liền hiển hiện trong buổi chiều luôn.

Có công ty của nhà họ Ngô cần nguyên liệu, kết quả là nguyên liệu bằng một cách thức nào đó ra giá càng cao lấy đi hết, bất kể giá nào cũng lấy đi.

Có công ty của nhà họ Ngô cần gấp phương tiện chuyên chở, kết quả là phương tiện bị người ta bán đứt với số tiền lớn.



Chỗ nào cũng có rắc rối ngáng chân, có thể không phải nửa ngày là lập tức rõ ràng à!

Coi như không có tạo thành sức ảnh hưởng ngay lập tức, thế nhưng tin tức truyền đến cũng đủ khiến cho bọn họ sứt đầu mẻ trán rồi.

Buổi sáng, dường như Bạch Tiểu Thăng đúng hẹn duy trì khắc chế đối với nhà họ Ngô chứ không có thêm động tác gì.

Dường như đang quan sát lời nói và hành động của bọn họ.

Thật ra, Bạch Tiểu Thăng đang chờ đợi thủ tục phê ý kiến của Hạ Hầu Khải, lại để cho Trần Vũ Thành phái người đi “đốc chiến” các công ty lớn mà thôi, ai biết bên này có người của Trầm Bồi Sinh hay không.

Buổi chiều, Ngô Đại Tôn nhận được tin tức rắc rối cùng một chỗ.

Không, là nhận được đông đảo công văn cầu xin trợ giúp.

Nhìn thấy rất nhiều công ty có mặt ở trên đó có quan hệ với tập đoàn Chấn Bắc thì Ngô Đại Tôn liền rõ ràng.

Đây là tác phẩm của Bạch Tiểu Thăng!

Hắn thật sự là ra tay!

Thật ra Ngô Đại Tôn cũng là tự biết có khổ rồi.

Bạch Tiểu Thăng vừa đi là hắn liền gấp rút liên hệ với Trình Lưu, nói rõ bản thân không muốn làm lính hầu, tối thiểu là rút khỏi trung tâm của chuyện này.

Trình Lưu động viên một phen, thế nhưng không có cách nào đáp ứng cho hắn bất kỳ thứ gì.

Bởi vì bọn họ cũng đang bận, Bạch Tiểu Thăng cũng không hề khách khí, để mấy người Trần Vũ Thành và Phùng Ly dùng hết sức đi tìm “rắc rối” cho Trầm Bồi Sinh.

Hạ Hầu Khải cũng đến ủng hộ, tự mình là cái đề tài thảo luận cái gì ấy, để tất cả đại sự vụ quan ở công ty đồng thời ngồi lại mở ra cuộc họp.

Họp mấy tiếng!

Căn bản là Trầm Bồi Sinh không rảnh để chú ý tới!

Ba cái ứng phó Bạch Tiểu Thăng bố trí trước đó cũng đồng thời lên men vào buổi chiều.

Tòa án đã thụ lý và phát giấy trát hầu tòa đối với trường hợp truyền thông nhà họ Ngô.

Những người chủ công ty có lợi ích bị hao tổn trong hạng mục Vân Hợp ở Thanh Cảng được bù đắp và động viên ngay lập tức.

Truyền thông lớn dưới cờ của Đằng Vân bắt đầu đưa ra mấy cái bản tin tức và phỏng vấn đối tượng là Lâm Kha, bảo vệ chính danh Lâm Kha.

Tóm lại là vẻn vẹn trong thời gian hơn nửa ngày.

Nhà họ Ngô chợt phát hiện bốn bề đều có địch, chính mình phải đối mặt với rắc rối tầng tầng lớp lớp như sóng biển.

Từng gốc từng gốc, không thể để yên không kết thúc!

Thật ra nhà họ Ngô không phải không hề làm gì cả, ít nhất là ở trước giữa trưa, bọn họ đã không còn tin tức nào mới liên quan đến sự kiện của Lâm Kha, đã xóa đi khoảng một phần ba tin tức và bài viết cũ.

Những thứ này thậm chí còn không có báo cho Trình Lưu bên kia biết.

Đáng tiếc, từ kết quả mà xem thì dường như thành ý lần này của bọn họ không đủ làm cho Bạch Tiểu Thăng hài lòng.

Lúc Bì Đại Lỗi đưa giấy trát hầu tòa của tòa án cộng thêm vài thứ cạnh tranh nhằm vào truyền thông nhà họ Ngô để xin Ngô Đại Tôn phê duyệt chỉ thị.

Ngô Đại Tôn đã sứt đầu mẻ trán rồi, trước mặt đã bày ra hơn mười cái báo cáo.

Nhiều công ty lớn của nhà họ Ngô đều gửi lên một báo cáo khẩn cấp.

Chung quanh nổi lửa, báo hiệu bốn bề đều không ổn.

Ngô Đại Tôn xử lý xong một cái, hận không thể có hai cái đưa tới giúp, nguyên là nghĩ dùng công ty khác đi giúp đỡ công ty gặp phải nguy cơ, lại phát hiện không một nhà nào là không bị tấn công.

Nếu như bây giờ công ty nào của nhà mình mà còn “bình an”, Ngô Đại Tôn không những không mừng rỡ, ngược lại còn cực kỳ sợ hãi.

Luôn cảm thấy lập tức có công văn đưa lên cho hắn vấn đề càng to lớn hơn.

Hắn thật sự là có chút sợ hãi.

Buổi sáng, cái tên họ Bạch kia lại đây, ồn ào một phen quá đáng, Ngô Đại Tôn đã cho hắn mặt mũi, thậm chí không nói lời nào với Trình Lưu mà đã đưa ra “thành ý”, không nghĩ tới đối phương lại thô bạo như vậy, không tha thứ mà nổ súng trên toàn bộ mặt trận.

Lúc đầu, Ngô Đại Tôn cũng có mấy phần tức giận.

Thậm chí muốn để cho nhà họ Ngô đứng cùng Trầm Bồi Sinh ở trên một con thuyền, rồi cùng ăn thua đến cùng với tên họ Bạch.

Thế nhưng bây giờ nhìn lại…

Sứt mẻ đến chết?

Chết chỉ là nhà họ Ngô của hắn!

Cho tới bên này mình vài lần cầu xin Trầm Bồi Sinh bên kia đi qua giúp đỡ, Trình Lưu đều là phí lời động viên.

Trầm Bồi Sinh đều không có tự mình nói chuyện điện thoại, Ngô Đại Tôn không thể không nói rất là thất vọng.

Càng thất vọng chính là, ý tứ trong những câu nói trong điện thoại của Trình Lưu là, dường như không có cách nào dừng lại những mệnh lệnh đã phát ra do tổng giám đốc Hạ đã ký.

Cũng may, Trình Lưu có nói rồi, để nhà họ Ngô chống đỡ, chờ sau đó sẽ bồi thường cho bọn họ.

- Chờ sau đó, chờ sau đó, các người tới mà phúng viếng cho nhà họ Ngô chúng tôi luôn đi!

Ngô Đại Tôn nhận lấy thứ mà Bì Đại Lỗi đưa đến, nhìn mấy lần, phiền muộn khiến trong lòng nóng nảy, nghĩ đến cái lời nói kia của Trình Lưu, tức giận trực tiếp ném thật mạnh văn kiện lên trên bàn, dọa cho Bì Đại Lỗi nhảy lên một cái.

- Cái tên Bạch Tiểu Thăng này, mẹ hắn, đúng thật là thằng điên!

Ngô Dương Uy ở bên cạnh cũng không nhịn được nói.

Hắn cũng cảm giác tê cả da đầu.

Buổi sáng Bạch Tiểu Thăng vừa sáng sớm đã tới cửa quất hắn, uy hiếp cha hắn, uy hiếp nhà họ Ngô của bọn họ.

Bây giờ vừa giống như cả đám đi giết người như thế, không đi giải quyết chuyện của Lâm Kha, trái lại là nhìn chằm chằm vào nhà họ Ngô bọn hắn rồi đuổi đánh tới cùng.

Sẽ không thật sự để cho nhà họ Ngô diệt vong đi, ngày tháng làm thiếu gia của mình còn chưa có đủ đâu!

Ngô Dương Uy nghẹn cả lòng, sắc mặt cũng tái nhợt.

- Đây là nhà họ Ngô không đoạn tuyệt thì không bỏ qua mà!

Trong lòng của Ngô Đại Tôn đau thương đã mở miệng giận dữ nói.

Hắn hối hận rồi, hối hận thật sự rồi, lúc trước tại sao lại nhận lời đề nghị hợp tác cái này với Trầm Bồi Sinh đây.

Đầu óc của kẻ hám lợi cũng không biết đạo lý họa phúc gắn bó này!

Bây giờ thì biết rồi, cũng biết đau, biết là biết vậy thì đã chẳng làm.

- Bằng không, chúng ta không cần đi cùng một đường với Trầm Bồi Sinh nữa, huỷ bỏ công kích đối với bên của Bạch Tiểu Thăng kia đi, bên này chúng ta liền nói là người dưới tay không lương thiện, cố ý tạo ra tin tức giả dối, tìm quỷ chết thay để ứng phó một chút.

Bì Đại Lỗi thưa dạ nói.

- Nếu không…

Chuyện cho tới bây giờ, gặp Ngô Đại Tôn đang có suy nghĩ đầu hàng, Bì Đại Lỗi cảm thấy mình nên sớm tính toán đến, tránh bị làm con bỏ.

Khuôn mặt của Ngô Đại Tôn xoắn xuýt chưa từng có, nói bằng giọng thì thào.

- Phản bội à? Trầm Bồi Sinh bên kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta, nếu mà nói thu được tính sổ thì nhà họ Ngô của chúng ta không chịu nổi.

Ngô Đại Tôn buồn rồi.

Bì Đại Lỗi và Ngô Dương Uy cũng buồn lòng hoảng sợ như vậy.



Giờ phút này, ở một khoang thương vụ trên máy bay tư nhân, Ngụy Tuyết Liên thả văn kiện xuống, buông xả một hơi, nghe nhạc nhẹ một chút để cho thư giãn tạm thời một tí.

Nàng đã đi lên máy bay của nhà mình, thoải mái hơn so với khoang thương vụ của máy bay bình thường.

Thế nhưng mà đến cũng thì một ngày này cũng là làm liên tục suốt ngày đêm không nghỉ nên rất mệt mỏi.

Thẳng đến chiều mới bù lại được một chút tiến độ bị trì hoãn vì gặp mặt Bạch Tiểu Thăng.

Bỏ công việc xuống, Ngụy Tuyết Liên khẽ nhíu lông mày, gọi Lưu Văn Đao đến.

- Tôi bảo anh chú ý bên Nam Đô kia một chút, tình hình như thế nào rồi?

Ngụy Tuyết Liên hỏi.

Lưu Văn Đao gãi gãi mặt, báo cáo một cách không được tình nguyện cho lắm.

Nhưng mà hắn cũng biết rõ là nếu như không nói, sau này Ngụy Tuyết Liên biết rõ rồi sẽ càng không được cao hứng.

- Nhà họ Ngô ở Nam Đô không có nhằm vào Bạch Tiểu Thăng, nhưng mà lại giống như hùn vốn cùng người khác, đối phó với một người có tên là sự vụ quan Lâm Kha, đồng thời đem lửa của cuộc chiến đốt lên trên thân của Bạch Tiểu Thăng. Đương nhiên, Bạch Tiểu Thăng giống như cũng không phải dễ ăn, ra tay một phen hai bên đã đánh lên trận chiến dư luận.

Lưu Văn Đao giải thích đại khái một phen rồi đưa điện thoại di động cho Ngụy Tuyết Liên nhìn tin tức.

Bởi vì đây là máy bay của cá nhân nên kỹ thuật cũng đủ tiên tiến, lên mạng cũng không có vấn đề.

Ngụy Tuyết Liên nghe một lần, lông mày của nàng đúng là nhíu một cái.

- Vì cái gì mà còn không nói sớm cho tôi!

- Cô quá bận rộn rồi, chuyện nhà mình còn không có thời gian để mà xử lý …

Lưu Văn Đao nói bằng giọng oan ức, tha thiết, lại nói lời đầy lý lẽ hùng hồn.

- Huống hồ, căn bản là Bạch Tiểu Thăng không có chịu thiệt, thậm chí còn bắt đầu tấn công ngược lại!

Dường như Ngụy Tuyết Liên trực tiếp không để mắt đến câu nói kế tiếp của Lưu Văn Đao.

- Nói bên kia đưa ra tin tức, để cho người ta truyền lời đến nhà họ Ngô.

- Khiến cho ở trong một ngày nhà họ Ngô phải sửa sai hối lỗi.

- Bằng không, bọn hắn liền không còn cần thiết nữa.

Giọng nói của Ngụy Tuyết Liên rất nhẹ nhàng, lại lộ ra một cỗ ý chí sát phạt.

Hơn hai năm qua đến nay, người trưởng thành không riêng gì Bạch Tiểu Thăng, còn có Nguỵ Tuyết Liên càng ngày càng chèo lái rất nhiều sản nghiệp của nhà họ Ngụy.

Cô gái dịu dàng một khi trở nên hung hãn cũng rất là đáng sợ.

Thấy Ngụy Tuyết Liên rất là chăm chú, Lưu Văn Đao không dám làm trái, lên tiếng thật lưu loát.

- Vâng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận