Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1164: Hẳn là lúc phản kích

Quách Phong Dương là được Ngụy Tuyết Liên bảo đi truyền lời, có điều hắn không hề nói một câu nào về “nhà họ Ngụy’’.

Bởi vì căn bản là không cần thiết.

Đối với địa đầu xà ở Nam Đô như Ngô Đại Tôn mà nói, nói rằng nhà họ Ngụy lợi hại thật sự là có điểm dùng dao mổ trâu để đi doạ gà.

Ếch ngồi đáy giếng sao lại cần gì dùng đến hổ ở trên đỉnh núi đến uy hiếp.

Hắn cũng sẽ không có cái khái niệm gì trực quan.

Vì lẽ đó, Quách Phong Dương chỉ nói mấy cái tên ông lớn ở trong tỉnh xung quanh.

Quách Phong Dương xem ra nói tên của mấy người này là đủ rồi.

Nếu như Ngô Đại Tôn mà không biết rõ thực lực của mấy vị kia thì nhà họ Ngô còn ở lại Nam Đô làm cái rắm!

Đúng như dự đoán, khi biết được những ông lớn mà bình thường mình vẫn ngưỡng mộ như núi cao kia, đều chỉ là người dưới trướng của người ta thì vẻ mặt của Ngô Đại Tôn như lạc mất hồn, một mặt hoảng sợ kinh ngạc, ánh mắt hồi hộp, thẳng tắp mà nhìn Quách Phong Dương.

Loại uy hiếp này vẫn đúng là rất trực quan!

Nếu nói những nhân vật như Hạ Hầu Khải thì có vẻ quá mức xa xôi.

Bạch Tiểu Thăng và Trầm Bồi Sinh tuy rằng quấy nhiễu bên này trời long đất lở, khiến nhà họ Ngô của hắn muốn sống muốn chết.

Nhưng thật không phải là chỗ chí tử, bọn họ nhiều lắm là khiến nhà họ Ngô thất bại hoàn toàn, mười năm cũng không gượng dậy nổi.

Nói thẳng thắn thì Bạch Tiểu Thăng và Trầm Bồi Sinh bọn họ, rốt cục là “người ngoài thôn”.

Ngô Đại Tôn sợ lại không đến mức độ sợ chết.

Mà những nhân vật lớn ở gần trong gang tấc mới chân chính khiến cho Ngô Đại Tôn cảm thấy không rét mà run!

Có câu nói của Quách Phong Dương là không sai.

Nhà họ Ngô nổi danh thì do những ông chủ lớn kia nhìn không vừa mắt.

Khu vực này liền như một hồ nước trong suốt.

Nhà họ Ngô là thuyền hoa ở trên mặt hồ, nhìn chỉ bắt mắt một chút mà thôi.

Mà những người kia thì lại bình tĩnh không lay động, bình thản không có gì lạ chính là dòng chảy ngầm ở dưới mặt hồ.

Chỉ cần sóng ngầm cuồn cuộn mãnh liệt, chiếc thuyền nhà họ Ngô này, sẽ chìm đến không còn chừa một tấm ván.

Bây giờ những nhân vật lớn kia đã nhận được lệnh của vị tiểu thư kia, cũng đã đứng ở bên phía Bạch Tiểu Thăng kia.

Còn sai người đến hỏi mình lựa chọn làm sao!

Chính mình có lựa chọn sao?

Sau khi Ngô Đại Tôn khiếp đảm rồi cười khổ trong lòng.

Đường đường nhà họ Ngô, trước mắt đúng như một con sâu gầy yếu, mặc kệ người ta nhào nặn như thế nào cũng được.

- Lời nói tôi đã chuyển xong rồi, sau đó trợ lý của mấy ông lớn kia sẽ gọi điện thoại cho ông, chứng minh lời tôi nói không phải là giả!

- Tôi còn có việc, không đợi lâu nữa. Ngô lão đệ, ông tự lo lấy nha!

Quách Phong Dương đứng dậy muốn đi ngay.

- Anh Quách đừng đi!

Cái mông của Ngô Đại Tôn giống như là có gắn lò xò vậy, lập tức nhảy lên, vội vàng bày tỏ thái độ.

- Tôi cám ơn anh rất nhiều vì đã chuyển lời nói này, tôi biết nên làm như thế nào rồi!

Quách Phong Dương cười nhìn Ngô Đại Tôn, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ ở trên vai của hắn, nói với giọng cảm khái.

- Khu vực Nam Đô này, tôi cũng xem ông là người bạn rất vừa mắt, tôi cũng còn không muốn mất đi người bạn này đâu. Ông đã biết rõ ràng phải làm thế nào vậy rất tốt rồi. Vậy kế tiếp, liền hành động để chứng minh cho chúng tôi thấy đi!

Quách Phong Dương vẫn phải đi, phút cuối cùng còn tặng cho Ngô Đại Tôn một câu nói.

- Ngô lão đệ, quản giáo thật tốt con trai của ông đi. Chiều con như là giết con, nếu mà hắn thật đắc tội với tồn tại không trêu chọc nổi rồi, nhà họ Ngô của các người đều sẽ bị liên lụy!

- Vâng, rất cám ơn anh Quách đã chỉ bảo! Tôi nhớ rồi, nhớ rồi!

Ngô Đại Tôn liên tục gật đầu.

Cuối cùng Ngô Đại Tôn một đường đưa Quách Phong Dương đi, lúc đưa đi thì thái độ lại có thêm hai phần kính nể.

Điều này làm cho đám người Bì Đại Lỗi và Ngô Dương Uy đang chờ đợi ở bên ngoài cảm thấy rất là kinh ngạc.

Đưa Quách Phong Dương đi xong, Ngô Đại Tôn trực tiếp gọi Ngô Dương Uy vào phòng, nói là muốn nói chuyện với hắn vài câu.

Sau đó, Bì Đại Lỗi ở ngoài cửa liền nghe thấy tiếng vang “binh binh xoảng xoảng”, còn có từng trận từng tiếng kêu thảm thiết của Ngô Dương Uy truyền ra từ cửa cách âm.

Sau mười mấy phút, cửa vừa mở ra đã thấy Ngô Đại Tôn dùng khăn tay lau chùi tay xong liền đi ra.

Bì Đại Lỗi lưu ý vài lần dường như nhìn thấy trên tay của Ngô Đại Tôn có vài vết máu.

Điều này làm cho hắn không rét mà run.

Sắc mặt của Ngô Đại Tôn lạnh như khối băng, nhìn Bì Đại Lỗi một chút, Bì Đại Lỗi bị nhìn đến run cầm cập.

- Đi gọi chiếc xe cứu thương cho con trai của ta, sau đó, ông đi theo ta đi gặp Bạch tiên sinh một lát.

Giọng nói của Ngô Đại Tôn lại rất bình tĩnh.

Gọi xe cứu thương cho Ngô Dương Uy sao?

Khóe miệng của Bì Đại Lỗi giật giật,

Ngày thường Ngô Đại Tôn cực kỳ cưng chiều con trai độc nhất của mình, hôm nay lại đóng kín cửa đánh con trai tới nỗi phải gọi xe cứu thương…

Cũng không biết hắn bị cái gì kích thích…

Nhất thời đầu óc có chút chập mạch.

Bì Đại Lỗi vẫn còn nơm nớp lo sợ hỏi một câu.

- Bạch tiên sinh, là vị Bạch tiên sinh nào?

Nói xong, Bì Đại Lỗi cũng run lên.

Ánh mắt của Ngô Đai Tôn nhìn hắn cực kỳ hung lệ.

- Đương nhiên là Bạch Tiểu Thăng tiên sinh rồi! Bì Đại Lỗi, sau này nhắc đến cái tên đó, ông phải thêm hai chữ “tiên sinh” cho tôi, nếu không thì ông liền đi bệnh viện cho tôi, nhớ là đi lâu một chút!

Giọng nói của Ngô Đại Tôn rất âm u.

Nhất thời Bì Đại Lỗi sợ đến phát run lên, đầu gật như gà con mổ thóc.

Sau khi Ngô Dương Uy được đưa đi bệnh viện, Bì Đại Lỗi cùng đi với Ngô Đại Tôn để gặp Bạch Tiểu Thăng.

Sau khi đi qua đó, Bì Đại Lỗi mới có một phát hiện kinh dị, người họ hàng này của mình, người được gọi là số một trong giới kinh doanh ở Nam Đô, đem cái gì gọi là a dua xu nịnh, cái gì gọi là nịnh nọt cung thuận, diễn dịch không ai sánh kịp, khiến cho người ta phải thán phục.

- Xem ra khả năng này chính là thiên phú đi.

Lúc đó Bì Đại Lỗi không nhịn được cảm khái.

Bạch Tiểu Thăng nói chuyện riêng cùng Ngô Đại Tôn một phen.

Lúc đi ra, dường như hai người cũng rất hài lòng.

Trên đường trở lại, thậm chí Ngô Đại Tôn còn thở dài một hơi.

- Lần này, nhà họ Ngô không cần chết nữa rồi...

Nói xong, hắn dừng lại một chút sao đó lại tiếp tục.

- Không, là nhân họa đắc phúc, liên lụy một cái thuyền lớn a...

Ngô Đại Tôn lộ sự vui mừng ra ngoài mặt, rất là hài lòng.

Bì Đại Lỗi muốn hỏi, cũng không dám hỏi. Hắn còn nhớ, cái mặt Ngô Dương Uy đầy máu me bị đánh phải vào bệnh viện kia, nhìn Ngô Đại Tôn trước mắt, càng có loại cảm giác không rét mà run.



Ở bên Bạch Tiểu Thăng bên kia.

Đưa Ngô Đại Tôn đi rồi thì Lâm Kha, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh hỏi dò một phen.

Bạch Tiểu Thăng nói với bọn hắn.

Trước mắt, xem như là Ngô Đại Tôn đã đứng ở bên này cùng bọn họ, hơn nữa là sẽ không đổi ý, cũng không dám đổi ý.

- Trong chuyện này, là do Tuyết Liên ra lực.

Bạch Tiểu Thăng nói thầm.

Lấy sức mạnh của nhà họ Nguỵ, một khi tham gia vào uy hiếp, sẽ càng có hiệu quả hơn so với hắn là một đại sự vụ quan của khu Đại Trung Hoa thuộc tập đoàn Chấn Bắc.

Nghĩ đến đây hẳn là Ngô Đại Tôn càng không dám lại có thêm ý đồ nào khác.

Biết được tin tức này, Lâm Kha thở một hơi dài nhẹ nhõm.

- Cuối cùng thì nhà họ Ngô cũng coi như là không chịu được nữa, bị đánh cho sợ rồi.

Bọn họ bên này, thật ra là chỉ dùng ngắn hạn điều động nhiều công ty như vậy đi săn bắn Ngô gia, cũng là không thể dùng cho lâu dài được.

Bạch Tiểu Thăng nói, trong vòng một ngày phá cục, phá vỡ nhà họ Ngô.

Lời nói này vừa là nói thổi phồng, cũng là theo tình hình thực tế, bọn họ không chơi chiến đấu kéo dài được.

Trận làm ăn thì phải tính làm ăn.

Thuyên chuyển một lượng lớn công ty và tài nguyên, thế nào cũng phải đưa ra một câu trả lời hợp lý với tập đoàn, cũng không xa nữa Trầm Bồi Sinh phản chế, sẽ có lúc cản tay tổng giám đốc Hạ Hầu Khải.

- Tiếp đó, cuối cùng cũng coi như là thắng rồi, có thể thở ra một hơi nghỉ ngơi một chút.

Lâm kha nói.

- Nghỉ một chút?

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, ánh mắt xa xăm, trong con ngươi xuất hiện sự lạnh lẽo.

- Có lẽ bây giờ không nghỉ ngơi được! Nếu như Trầm Bồi Sinh đối phó anh, đến làm sao cũng đều không có vấn đề, thế nhưng hắn lại lấy em làm thành bố cục, dựa vào lừa gạt bạn bè của anh để âm mưu anh, chính là phạm vào điều tối kỵ của anh! Bây giờ, chính là lúc chúng ta phản kích, lúc hướng bọn họ lấy mạng!

Bạch Tiểu Thăng khiến mọi người nhìn hướng về phía hắn.

- Lần này Ngô Đại Tôn dẫn đầu nói cho anh biết tỉ mỉ, hắn biết kế hoạch của Trầm Bồi Sinh, biết người nào của bên Trầm Bồi Sinh kia phối hợp với hắn.

- Còn có, công ty của nhà họ Ngô là được thay thế tạm thời bên trong ván cờ này, như vậy công ty nào ở gần Nam Đô có thể thay truyền thông của nhà họ Ngô, chỉ cần đẩy ngược, là có thể biết được Trầm Bồi Sinh có điểm yếu ở nơi đây.

- Ngô Đại Tôn cũng nói rồi, Trầm Bồi Sinh nâng đỡ rất nhiều công ty ở bên ngoài tập đoàn, chúng ta làm sao có thể để cho chúng nó tiếp tục ngấm ngầm chiếm tài sản của tập đoàn...

- Chuyện này một bút, từng việc từng việc, chính là chúng ta phải đòi lại từ chỗ Trầm Bồi Sinh !

- Vì lẽ đó, một tuần tới sợ là đều không được nghỉ ngơi!

Nghe Bạch Tiểu Thăng nói chuyện như vậy, trong ánh mắt của đám người Lâm Kha trở nên nóng rực lên.

- Đó là không thể nghỉ ngơi! Chúng ta đi đến đòi chút tiền lãi ở chỗ Trầm Bồi Sinh!

Lâm Kha cười gằn.

Bị oan ức lớn như vậy, nàng cũng nên được xả giận rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận