Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1168: Nhân sinh như kỳ

- Đúng vậy, đây toàn bộ là những chi tiết liên quan đến lần phong ba này, chúng đã được điều tra viên nằm vùng của chúng tôi, còn có cả điều tra viên của tổng bộ khu Đại Trung Hoa hiệp lực hoàn thành. Theo yêu cầu của ngài, đây là toàn bộ biểu hiện lần này của Bạch Tiểu Thăng, toàn bộ chúng đều ở đây, không có tinh luyện, không có cắt giảm!

Nguyễn Ngữ cung kính trả lời vấn đề của Ôn Ngôn, sau đó rót thêm chút cafe cho hắn.

Ôn Ngôn muốn giải quyết lần phong ba này, vô số mật báo cứ giống như tuyết rơi, từ các nơi truyền đến, cuối cùng đi qua tay Nguyễn Ngữ và Lão Hoàng, trở thành báo cáo đang để trên bàn của Ôn Ngôn.

- Vậy thì tôi phải xem kỹ một chút mới được.

Ôn Ngôn mỉm cười nói.

Hắn phi thường để bụng, chú ý đến Bạch Tiểu Thăng.

Sau đó Ôn Ngôn không kìm lòng được, tiếp tục tự nói chuyện một mình,

- Ba ngày, cũng chỉ dùng ba ngày, một chiêu lật bàn, tiếp đó mấy ngày lại Khai Cương Khoách Thổ... Rất tốt!

Ôn Ngôn cảm thán,

- Thậm chí còn lợi hại hơn không ít so với tưởng tượng.

Sau đó, Ôn Ngôn ngẩng đầu cười nói với Nguyễn Ngữ,

- Chỉ có điều, tên Trầm Bồi Sinh kia cũng thật sự khó đối phó. Tôi cũng hết sức hứng thú đối với hắn, thậm chí còn chuyên môn nghiên cứu qua người này. Đừng nhìn hắn lần này ở tổng bộ nổi giận lôi đình, thế nhưng tôi có thể nói...

- Nói không chừng, hắn đang diễn kịch đó.

Ôn Ngôn nói chuyện mà như trêu tức vậy.

Nguyễn Ngữ cười cười, không nói gì.

Giống như cho dù Ôn Ngôn nói như thế nào đi chăng nữa thì cũng không cần phải nghi vấn, không cần phản bác.

Lúc này, Lão Hoàng đi tới,

- Thiếu gia, ngài còn muốn trì hoãn ở đây bao lâu nữa, có thể khiến cho người kia để ý đến ngài đó.

Nhấc lên vị kia, Ôn Ngôn cũng rất bất đắc dĩ.

- Vậy thì hôm nay liền đi, những thứ này tôi để xem trên đường vậy.

Ôn Ngôn cười ha hả, nhẹ nhàng vỗ vỗ chồng tư liệu thật dày này, phân phó cho Nguyễn Ngữ cất giữ kỹ càng.

Sau đó Ôn Ngôn rất phóng khoáng bưng tách cafe lên uống một hơi cạn sạch.

Trong miệng vẫn lầm bẩm.

- Ly cà phê này, Bạch Tiểu Thăng, tạm thời tôi kính anh.

- Hi vọng anh nhanh chóng đến tổng bộ, hai ta có tính khí rất hợp, đến lúc đó còn mong sẽ thân nhau nhiều hơn!

- Nếu không thì mình tôi không đối phó được vị kia.

Bạch Tiểu Thăng sẽ không thể nghĩ đến, một người thủy chung đối với hắn cảm thấy rất hứng thú đã yên lặng rời khỏi Thanh Cảng, đi tới địa phương còn lại của khu Đại Trung Hoa để "Quan sát" và thăm bạn.

Sau này hai người cũng sẽ có lúc gặp lại.

Ôn Ngôn, Nguyễn Ngữ và cả Lão Hoàng.

Chắc hẳn đến thời điểm gặp lại, ấn tượng của bọn hắn đối với nhau vẫn khắc sâu như cũ.

Mấy người Ôn Ngôn, Nguyễn Ngữ khi trời xế chiều đã đón xe rời đi.

Bọn hắn cũng không biết, buổi tối hôm đó Bạch Tiểu Thăng cũng rời khỏi Thanh Cảng, trước sau cũng chỉ chênh nhau mấy giờ, mục đích là —— Thành phố Nam Tự.

Kỳ thực lúc này tại Nam Đô, dư chấn của cuộc phong ba Thanh Cảng vẫn còn chưa ngừng hẳn.

Có người ước chừng phải mất thời gian ít nhất bốn năm ngày, mới có thể triệt để kết thúc công việc.

Nhưng mà, sau khi Bạch Tiểu Thăng bàn giao chuyện này lại cho Lâm Kha và Phùng Ly, thì không chào hỏi bất cứ ai mà chỉ lặng lẽ rời đi.

Lần này, hắn muốn đi Nam Tự là muốn đánh cho phe thế lực của Trầm Bồi Sinh một cú bất ngờ không kịp trở tay.

Chỉ là, ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng không nghĩ tới.

Bọn hắn chỉ vừa đi, thì bên phía Trầm Bồi Sinh đã nhận được tin tức.

Rất đơn giản, người nằm vùng của Trầm Bồi Sinh đã nhìn chằm chằm khách sạn, chỉ cần mấy người Bạch Tiểu Thăng vừa trả phòng, thì liền báo cáo ngay lập tức.

Khi biết được tin tức là lúc Trầm Bồi Sinh đang đánh cờ với Lâm Ngọc.

Cờ trắng đen giao thoa.

Bên phía Trầm Bồi Sinh nhìn như từng bước bị ép sát, thế cục nguy hiểm, thế nhưng hắn vẫn trầm ổn như cũ.

Lâm Ngọc "Tiểu Thắng", "Đại thắng", "Liên thắng", từng bước ép sát, một đường hăng hái.

Lâm Ngọc cảm giác được chỉ cần thừa thế xông lên, liền có thể chiến thắng lão sư nên vô cùng hưng phấn.

Ngày xưa, đánh mười ván mới có thể thắng một, mà lại còn là do lão sư nhường.

Nhưng vẫn để cho hắn vui mừng khôn xiết.

Càng không nói đến lần này không hề có vẻ nhường nhịn!

Trình Lưu tiến đến báo cáo tin tức, nụ cười vui mừng của Trầm Bồi Sinh lại càng rõ ràng, đặt quân cờ lên bàn, tiện tay chỉ vào bàn cờ rồi nói với Lâm Ngọc

- Sau đó trò sẽ đi nước này. Mà ta, sẽ đi vào đây. Trò sẽ lần nữa đại thắng, ép cho thầy khó mà có thể phản công, coi như là trò có đi nước này chăng nữa, nhưng chỉ cần thầy đi nước này, rồi đến chỗ này nữa. Trò liền thua.

Lâm Ngọc trừng mắt, chiếu theo sự chỉ điểm của lão sư nhìn rõ ràng toàn cục, sau đó nghẹn họng nhìn trân trối.

Nhìn như chính mình đang liên tục thắng lợi, ép cho lão sư liên tục khó khăn, mỗi bước đi đều đứng trước nguy hiểm phải thất bại.

Thế nhưng chỉ sau hai nước cờ, giống như Thần Tiên chi thủ, thế mà lại có thể Nghịch Chuyển Càn Khôn !

Người thua lại chính là mình !

- Kỳ nghệ của Lão sư vô song, là trò không theo kịp.

Lâm Ngọc vô cùng xấu hổ nói.

- Đánh cờ, là đánh lòng người.

Trầm Bồi Sinh cười ha ha,

- Đi suy nghĩ thấu đáo tính khí cùng bản tính của đối phương, không vì một chút thắng bại mà làm loạn tâm tính của bản thân, khiến đối thủ chiếm được lợi thế, dẫn dắt suy nghĩ của đối phương, đó mới là cao tay.

Lâm Ngọc cười khổ.

Nhưng để làm được đến mức đó, sợ rằng cũng chỉ có dạng người đã có mấy chục năm ma luyện tâm trí như lão sư thì mới có thể làm được.

- Bạch Tiểu Thăng đi đâu, các người có thể đoán được không?

Trầm Bồi Sinh cuối cùng cũng chuyển dời từ Kỳ Đạo đến hiện thực.

Hắn vừa hỏi như thế, Lâm Ngọc và Trình Lưu nhìn nhau.

Nếu là trước kia, bọn hắn nhất định không dám khẳng định.

Bạch Tiểu Thăng đã là một người trưởng thành, chân là ở trên người hắn, ai mà biết được hắn chạy tới chỗ nào.

Nhưng qua mấy ngày hôm nay, được Trầm Bồi Sinh "Gợi mở", Lâm Ngọc khẳng định,

- Hắn đi Nam Tự !

Bên phía Nam Đô đang phong sinh thủy khởi, Bạch Tiểu Thăng lại nhân lúc ban đêm lặng lẽ rời đi, không có khả năng là động tác giả, chắc chắn chỉ có đi Nam Tự, đánh bọn hắn một đòn trở tay không kịp.

- Còn có thể không phải là Nam Tự sao, bên đó là nơi chúng ta tập trung rất nhiều, tầm quan trọng lớn hơn nhiều so với Nam Đô.

Trầm Bồi Sinh cười nói,

- Tính toán ra, gia nghiệp những năm này tôi tích được, nếu để cho Bạch Tiểu Thăng giày vò một phen thì phần lớn sẽ không còn.

Trầm Bồi Sinh lại chỉ cười và cảm khái.

Lâm Ngọc, Trình Lưu không dám nói tiếp.

Lão sư Trầm Bồi Sinh mặc dù nói hời hợt, nhưng để nói vậy có dễ dàng hay không thì chắc chắn là không.

Dù sao, đó cũng là tâm huyết nhiều năm tích lũy của lão sư!

Tương lai, lão sư có tiến thêm một bước thì đó cũng là một nguồn tài nguyên cực lớn.

Tên Bạch Tiểu Thăng này, nếu để cho hắn dễ dàng hoành hành như thế thì rất dễ gây nguy hiểm đến căn bản của bọn hắn.

Nhìn thấy sắc mặt của Lâm Ngọc và Trình Lưu, Trầm Bồi Sinh nhẹ nhàng cười nói,

- Ta biết rõ hai người lo lắng cái gì, không cần lo lắng, bên đó ta đã chuẩn bị xong.

Hai người nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

- Một nhóm người lớn, đều chuẩn bị đưa cho Bạch Tiểu Thăng ăn.

Trầm Bồi Sinh tiếp tục cười nói.

Lâm Ngọc, Trình Lưu đồng loạt giật mình.

- Lão sư, ngài đã từng nói, sẽ chuẩn bị một phần 'Đại lễ ' cho Bạch Tiểu Thăng, chẳng lẽ chính là ở đó…

Lâm Ngọc kinh nói.

Trầm Bồi Sinh không phủ nhận, hơi bĩu môi hướng bàn cờ,

- Lâm Ngọc à, bày nhiều bàn cờ như vậy mà trò còn không rõ được khổ tâm của thầy sao? Không cần quá coi trọng bộ phận được mất, phải nhìn toàn cục !

- Lần này, cũng là cơ hội của chúng ta !

Hai con mắt của Trầm Bồi Sinh bắn ra một tia sáng khiếp người.

Lâm Ngọc, Trình Lưu nghe vậy cũng bắt đầu nghiêm nghị.

...

Rạng sáng 6h đến thành phố Nam Tự, mấy người Bạch Tiểu Thăng rời nhà ga, liền nhìn thấy ở đường chân trời mặt trời đã mọc lên sáng chói.

- Lại là một ngày đẹp trời!

Bạch Tiểu Thăng nhìn cảnh mặt trời mọc, lộ ra nụ cười vui vẻ,

Nam Tự, có phải là phúc của chúng ta hay không!

Thời điểm rời đi thanh cảng, điểm số của hắn là bảy mươi điểm ở cấp Đại sự vụ quan, khoảng cách đến cấp Tổng giám đốc Đại Khu vực còn có ba mươi điểm !

Thăng cấp, ở trong tầm tay !

Bạn cần đăng nhập để bình luận