Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1170: Gian thương khá lắm

Bạch Tiểu Thăng ăn xong điểm tâm trước, vừa bỏ đôi đũa xuống là gọi điện thoại cho Dư Doanh ngay ở trong tiệm ăn này.

- A lô, anh Tiểu Thăng, sáng sớm như thế anh đã gọi điện thoại cho em, nhớ em đến như thế cơ à!

Sau khi điện thoại được kết nối, đầu bên kia của điện thoại vang lên giọng của một người con gái yểu điệu mà lười biếng.

- Cô còn đang ngủ sao?

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc hỏi.

Tuy rằng bây giờ là sáng sớm “lắm”, tuy nhiên cũng hơn bảy giờ rồi, coi như tham ngủ, vừa vặn vì nàng là con gái, có phải là cũng nên dậy, rửa mặt trang điểm rồi không, nếu không làm vậy thì làm sao mà ra ngoài đi làm đây.

- Anh không nhìn hôm nay là thứ mấy sao? Thứ bảy đấy đại ca, lại không phải phiên trực của tôi, tôi không phải đi làm.

Đầu bên kia của điện thoại có một chút oán giận, nhưng rất nhanh sao đó lại trở thành mềm mại.

- Có điều là anh có quấy rầy em thì em cũng sẽ không tức giận nhé, dù sao anh cũng bán mặt mũi cho em rất nhiều mà, có phải không.

- Không phải mặt mũi, không phải giao tình, mà là chuyện làm ăn!

Bạch Tiểu Thăng đặc biệt nhấn mạnh.

Cũng không thể để cho cô gái này cầm cái món nợ kia lấp liếm đi.

Hai ngày sau ở Thanh Cảng của Nam Đô, Bạch Tiểu Thăng phát hiện có rất nhiều sự vụ quan và đại sự vụ quan đến đây không thuộc về nhóm người Trần Vũ Thành, Trịnh Thiên Hồng, Lý Hạo Phong, nhưng bọn họ vẫn là chạy tới đây giúp đỡ.

Bọn họ không phải vì thực hiện chức trách mà là chạy gấp công trạng nên đến.

Khi đó, Dư Doanh cũng gọi điện thoại cho Bạch Tiểu Thăng, nói là nhờ hắn giúp đỡ cho xếp vào mấy nhân viên đang cần công trạng gấp.

Những người kia là khách hàng của Dư Doanh nàng.

- Một mình cô là con buôn tình báo, lại còn đoạt đi công trạng sao?

Lúc đó Bạch Tiểu Thăng cũng thật sự rất là kinh ngạc.

- Làm nghề tay trái một chút thôi mà, anh Tiểu Thăng, anh giúp em làm được “đơn hàng lớn” này, em nhờ ơn của anh rồi, quay lại cùng ăn cơm với nhau nhá, người ta nhất định sẽ cảm ơn vun vén cho anh, anh nói đi chỗ nào nhất định sẽ đi chỗ đó.

Dư Doanh còn gắn cái giọng điệu cực kỳ nhõng nhẽo khiến đàn ông phải mơ màng.

Trong lòng của Bạch Tiểu Thăng chỉ có Ngụy Tuyết Liên, như là lão tăng nhập định, như là được Liễu Hạ Huệ nhập vào, tâm tình không hề nổi sóng lớn, lập tức nhìn thấu ra vấn đề ở bên trong nó.

Liễu Hạ Huệ (720 TCN - 621 TCN) tên thật là Triển Cầm, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Liễu Hạ Huệ làm Sĩ Sư, ba lần bị truất mà vẫn không bỏ nước. Có người hỏi, ông trả lời: "Lấy đạo ngay mà thờ người thì đi đâu mà không bị ba lần truất. Nếu lấy đạo cong thì hà tất phải bỏ nước của cha mẹ". Sau khi chết, được đặt tên thụy là Huệ.

- Tôi bán một món nợ ân tình cho cô, tôi còn phải mời cô ăn một bữa cơm sao!

- Nhìn anh nói kìa, chúng ta là ai với ai chứ…

Dư Doanh nói chuyện đều ngọt ngào phát ngấy.

- Tôi có thể giữ lại những người này, tôi cũng có thể sắp xếp công việc cho bọn họ, sau đó lại chia công trạng mà bọn họ đang cần. Có điều, tôi không phải là người làm không công, sau này, tôi có cần có cái tình báo gì, cô phải dùng hết sức mà mang đến cho tôi! Nếu không, tôi cũng sẽ không tìm cô để gây rắc rối, mà tôi sẽ nói rõ với tổng bộ, để khấu trừ hết những công trạng của những người kia đi…

Lúc đó Bạch Tiểu Thăng nói rõ ràng rồi.

- Tuyệt tình đến như vậy sao? Được, thành giao!

Lúc đó, Dư Doanh cũng rất thoải mái đáp ứng.

Liền như thế, Bạch Tiểu Thăng cũng coi như là tuyên bố bán một cái tình riêng.

Bây giờ, Bạch Tiểu Thăng gọi cho Dư Doanh là muốn tìm lại “thù lao” thuộc về mình.

Nghe rõ ý đồ Bạch Tiểu Thăng, Dư Doanh ở đầu bên kia của điện thoại có chút oán trách.

- Lúc đó anh và em thật là muốn tính toán rõ ràng như thế, cẩn thận như thế sao? Em cứ tưởng rằng đó là tình cảm thật đẹp, lại không nghĩ rằng đây vẫn là một chuyện làm ăn. Hazzi, đàn ông các anh ý, thật sự là tuyệt tình tuyệt nghĩa, một chút việc nhỏ cũng tính toán rõ ràng như thế.

Bạch Tiểu Thăng không hề bị lay động, nói lẩm bẩm.

- Tôi nghe nói bên Nam Tự này có người của Trầm Bồi Sinh, có bao nhiêu tư liệu liên quan tới bọn họ hãy đưa hết cho tôi!

- Anh này cũng biết giở công phu sư tử ngoạm như thế, anh có biết những thứ kia có thể bán bao nhiêu tiền không hả, bảo em đưa cho anh miễn phí hết sao?

Giọng nói của Dư Doanh ở bên trong điện thoại lập tức sắc nhọn lên, dường như yêu cầu này của Bạch Tiểu Thăng quả thật là hơi quá đáng.

- Còn có…

Dư Doanh không tự chủ được hạ thấp giọng nói xuống, nói rất nghiêm túc.

- Cái tình báo kia cũng là có liên quan đến đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh nha, hắn chính là nhân vật lớn ở trên cao cao, nghiền ép một con kiến nhỏ như em đây quả thật là dễ như trở bàn tay!

- Anh Tiểu Thăng, anh đây là muốn em dùng cả tương lai và tính mạng của bản thân và gia đình để giúp đỡ anh sao, anh cũng nên suy nghĩ cho em gái một chút đi, thật là không được mà!

Mặc kệ anh nói thế nào dù cho uy hiếp em cũng không được đâu, dù cho anh muốn thu lại công trạng của những người mà em mang tới đây cũng không được. Chuyện này quá nguy hiểm, tuy rằng em yêu thích người có tài, nhưng vẫn biết cái gì là nguy hiểm không nên chạm vào!

Dư Doanh nói rõ một bộ tư thái khó chơi.

- Những thứ đó tôi mua, không muốn cô phải trả ân tình, giá cả cô cứ nói, dù cho là giá cả cô đưa ra gấp ba gấp năm lần, tôi đều chấp nhận.

Bạch Tiểu Thăng không muốn nói chuyện tiếp nữa.



Trong điện thoại, sau khi trầm ngâm một lát, giọng nói của Dư Doanh lập tức nhiệt tình lên hẵn.

- Quý khách, vẫn là gửi vào hòm thư của ngài như lúc đầu sao?

Bạch Tiểu Thăng.

- …

Lại nói chuyện thêm một lúc nữa.

Bỏ điện thoại xuống, Bạch Tiểu Thăng đem nội dung cuộc trò chuyện với Dư Doanh, nói tóm tắt lại cho hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh biết.

Thật ra, hai người này ở ngay bên cạnh, Bạch Tiểu Thăng cũng không có cố sức lảng tránh, bọn họ tự nhiên là cũng nghe được một chút nội dung, sắp xếp xâu chuỗi lại cũng có thể hiểu rõ một ít tình hình.

- Người đàn bà kia cũng thật là có tâm hồn tham tiền, thật không biết là đường đường là tổng bộ của khu Đại Trung Hoa thuộc tập đoàn Chấn Bắc, tại sao lại có cái loại rác rưởi như thế tồn tại chứ, nàng còn không biết nói lời cảm ơn đi.

Lâm Vi Vi nói bằng giọng hầm hừ.

- Tôi thấy sau này, chờ chúng ta có thời gian, nhất định phải tra rõ một phen, không nên để cho tổng bộ lại che giấu chuyện xấu! Đặc biệt là cái cô Dư Doanh này!

Vi Vi lại càng ngày càng không thích cái cô Dư Doanh này.

- Có điều, cô gái này cũng thật là có ý tứ của con buôn tình báo.

Lôi Nghênh vuốt cằm, đúng là nở nụ cười, hỏi lại Bạch Tiểu Thăng.

- Cậu có nói nàng giữ bí mật cho chúng ta mấy ngày không?

Bạch Tiểu Thăng gật gù, thở dài một tiếng.

- Chính là như vậy, nói xem như là nàng tặng, lại nói đó là vì cảm ơn tôi đã giúp những “khách hàng” kia của nàng thu được công trạng… Thật đúng là một con buôn khôn khéo đến cực điểm, phục rồi, phục rồi!

Lôi Nghênh cũng phải phì cười.

Nói tới đây, Bạch Tiểu Thăng hạ thấp giọng, thò đầu nói cùng với hai người này.

- Dư Doanh cũng nói rồi, một lát nữa nàng sẽ gửi những tư liệu kia tới, sẽ liên quan đến rất nhiều người, nhưng dưới cái nhìn của nàng, những người kia chỉ là tôm tép nhỏ bé thôi, thật sự đáng chú ý thật sự chỉ có một người…

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh tập trung suy nghĩ lắng nghe, lại phát hiện ra tiếng nói của Bạch Tiểu Thăng im bặt đi, tư thế nghiêng người về phía trước lại khôi phục như thường, ánh mắt nhìn về phía sau bọn họ.

Tai Lôi Nghênh nhạy cảm, quay đầu trước tiên, từ cửa tiệm đi đến một người trung niên mặc bộ âu phục đi giày da, tay cầm theo một cái túi xách.

Người kia chỉ nhìn đám người Bạch Tiểu Thăng một chút, sau đó ngồi ở bên cạnh cửa sổ ở một chỗ khác.

Một tiếng chuông điện thoại di động vang lên.

Người đàn ông kia lấy điện thoại di động ra từ trong cái túi rồi nhận cuộc gọi.

Hắn trông ngoan ngoãn biết điều, nghe điện thoại ở trước mặt mọi người, giọng nói cũng rất là lớn, không có một chút ý tứ nào sẽ nhỏ giọng xuống.

- Tôi biết, tôi đã đến bên này, hiện tại mới chưa đến tám giờ, chín giờ rưỡi chúng tôi sẽ đi qua đó. Không thể sớm quá, cũng không thể muộn quá. Đi quá sớm lại có vẻ mất mặt mũi quá, đi quá muộn cũng không được nhá, biết đâu lại nhiều người quá đây.

Người đàn ông trung niên kia tự nói, hoàn toàn không có để ý tới những ánh mắt bên cạnh hắn.

Bạch Tiểu Thăng ba người theo nguyên tắc thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, liếc mắt nhìn rồi lại tiếp tục uống trà, ăn đồ ăn.

Trong lúc đó, Lâm Vi Vi còn nhận được một tệp thư, là Dư Doanh gửi tới, nàng vội vàng đưa cho Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh mỗi người một phần.

Người đàn ông ở bên bàn gần đó vẫn lớn tiếng nói chuyện.

- Tôi biết, cơ hội này là hiếm thấy! Nói đến, còn phải cám ơn anh, chờ sau khi chuyện này thành công, tôi mời ngài ăn bữa cơm! Ăn bữa tiệc lớn, đi làm Đại Bảo Kiện, phục vụ dây chuyền, tuyệt đối sẽ để cho anh thỏa mãn!

Đại Bảo Kiện?

Cái người này nhìn thì hào hoa phong nhã, ăn mặc như người giỏi ở trong chỗ làm việc, tâm địa lại cũng thật là giao xảo, càng là nói ra ở trước nhiều người như vậy còn không che giấu, cũng thật là chẳng có ai như hắn.

Lâm Vi Vi cực kỳ căm ghét liếc mắt nhìn hắn một cái.

Lôi Nghênh không có hé răng.

Bạch Tiểu Thăng cũng không có quá để ý, nhưng lại nghe thấy người đàn ông kia nói tiếp.

- Lần này lại còn kết thân, chịu áp lực lớn là đúng rồi, dù sao đây cũng là Hàn Hà Phi tuyển trợ lý! Có điều anh yên tâm, lấy kinh nghiệm và năng lực của tôi, tôi là bị tình thế bắt buộc nha!

Ban đầu Bạch Tiểu Thăng không có để ý, mãi đến tận khi nghe được người kia nói ra cái tên đó, hắn nhất thời sững sờ, càng ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông gọi điện thoại kia.

Hắn mới vừa nói ai đang tuyển trợ lý?

Hàn Hà Phi?

Dư Doanh cũng nói đến cái tên này?

Chắc không phải trùng hợp, dù sao danh nhân toàn bộ ở toàn bộ Nam Tự thì chỉ có một người có tên là Hàn Hà Phi.

Bạch Tiểu Thăng bỏ đôi đũa xuống, nở nụ cười với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh.

- Một lúc nữa cứ tìm một nơi nghỉ chân trước tiên, sau đó nghỉ ngơi một lát, rốt cục có chuyện cho chúng ta bận bịu!

- Đi làm gì vậy?

Lâm Vi Vi ngạc nhiên nói.

- Nhận lời mời!

Bạn cần đăng nhập để bình luận