Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1177: Hắn cũng xứng!

Bạch Tiểu Thăng đi ra từ trong văn phòng của Hàn Hà Phi, theo sau là Dư Song Dục. Dư Song Dục hất tay lên gọi cái người phụ trách họ Vương.

- Lão Vương, anh đưa vị Lâm Thăng tiên sinh cũng đi đến chờ ở trong gian phòng khách kia.

Dư Song Dục nói lời dặn dò.

- Được.

Người phụ trách họ Vương cười bồi gật đầu.

Bạch Tiểu Thăng có thể vượt qua phỏng vấn của Hàn tổng thì người phụ trách họ Vương cũng không cảm thấy ngoài dự tính, huống hồ Dư Song Dục không có nói gì khác, người trẻ tuổi này hẳn là không thể trở thành trợ lý được.

Sau khi người phụ trách họ Vương cảm thấy đây là chuyện đương nhiên thì lại cảm thấy có mấy phần tiếc nuối.

- Trợ lý Dư, tôi là thí sinh cuối cùng rồi, bây giờ tôi có thể đi vào chứ.

Sở Uy đang ở phía đằng sau người phụ trách họ Vương tiến lên, lúc này cười bồi hỏi Dư Song Dục, ở trong thần sắc lại rất có vài phần ý nghĩa như đang xin chỉ thị của cấp trên.

Dư Song Dục đánh giá từ trên xuống dưới hai lần, cười một tiếng nói.

- Có thể, đi theo tôi.

Sở Uy còn nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, gật đầu khách khí, mang theo nụ cười trên mặt.

Tuy hắn cười, nhưng sâu thẳm trong con ngươi của hắn lại không có thân thiện!

Tự nhiên là Bạch Tiểu Thăng nhìn ra rồi nhưng cũng không lưu ý gì.

Bạch Tiểu Thăng cũng hy vọng Sở Uy cũng vượt qua được sát hạch của Hàn Hà Phi, mọi người như vậy lại tiến vào cùng một công ty thì bản thân lại có cơ hội truy cứu chuyện hắn quấy rầy Lâm Vi Vi một phen.

Nếu như cái tên Sở Uy này không vượt qua được, cái này chứng minh người này ngay cả tư cách được mình “trả thù” cũng không có.

Nhiều lắm chỉ coi hắn như là con ruồi mà thôi.

Đối xử với vật bẩn như vậy, dạy dỗ cũng đều làm bẩn tay của chính mình, không nhìn nữa là được rồi.

Ngược lại Sở Uy không tiến vào được Thần Hợp thì hai bên cũng khó mà gặp lại.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ như vậy rồi đi theo người phụ trách họ Vương rời đi.

Thật ra, phòng tiếp khách mà Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi đến cách bên này không xa lắm, cũng chỉ mấy chục bước mà thôi.

Đến ngoài của, người phụ trách họ Vương lấy môt tay ra hiệu cho Bạch Tiểu Thăng, nói bằng giọng khách khí.

- Ngài chờ ở bên trong là được rồi, bên Hàn tổng mà có tin tức gì, sẽ có người đến thông báo cho ngài.

- Rất cám ơn.

Bạch Tiểu Thăng cũng nở nụ cười, trả lời hắn một cách khách khí, rồi trực tiếp đi tới mở cửa bước vào.

Trong phòng khách.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ngồi bên cạnh bàn, nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng mở cửa bước vào, còn tiện tay đóng cửa lại.

Hai người nhìn nhau, ngoác miệng cười không có tiếng.

- Lần này cả nhóm chúng ta đi vào thế này thật là tốt!

Lâm Vi Vi cảm thấy thú vị.

Cứ tưởng rằng có thể đi vào một người thôi là có thể đến gần Hàn Hà Phi mà sưu tập được những tin tức có giá trị rồi.

Cũng không nghĩ đến, thế mà cả ba người đều lẻn vào bên trong “kẻ địch” thành công.

Bạch Tiểu Thăng cũng chậm rãi nở nụ cười, lập tức nói .

- Chỉ có điều tôi thấy, vị Hàn tổng kia cũng chẳng có bao nhiêu ý tứ muốn tôi làm trợ lý cho hắn, các người thì sao.

Đều đi vào là rất tốt rồi, thế nhưng nếu có một người trở thành trợ lý của Hàn Hà Phi vậy thì càng tốt.

- Hắn nói rõ ràng với em là tiềm lực của em rất đủ, thế nhưng tuổi còn quá trẻ, không có cách nào đảm nhiệm được công việc này.

Lâm Vi Vi không hề có một điểm nào là căm tức, mà lại như là nói cái chuyện gì đó thật thú vị.

- Em đường đường là một trợ lý của đại sự vụ quan, lại lưu lạc xuống tới mức bị một tổng giám đốc phía dưới nói rằng không đạt tiêu chuẩn. Anh Tiểu Thăng, thật sự là em không đạt tiêu chuẩn sao?

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

Hai năm qua Lâm Vi Vi tiến bộ thần tốc, dày công tu dưỡng biểu hiện ra không cần nói là một trợ lý của đại sự vụ quan, coi như gánh vác chức sự vụ quan cũng đủ thành thạo điêu luyện.

- Ở chỗ này của anh, không ai có thể thích hợp hơn em và Lôi Nghênh đâu.

Bạch Tiểu Thăng nói rất khẳng định.

Lâm Vi Vi nở nụ cười ngọt ngào.

Lôi Nghênh cung nở nụ cười, nhún vai nói.

- Vị họ Hàn kia luôn nói, tôi có năng lực, chỉ là vấn đề hình tượng không thích hợp với công việc làm trợ lý cho hắn. Có điều, nếu như tôi đồng ý thì có thể đi làm bảo vệ cho hắn.

Tuy rằng làm bảo vệ cũng là người thân thiết, nhưng cuối cùng thì tiếp xúc được tin tức thương mại sẽ ít đi một chút.

Bạch Tiểu Thăng gật gù, nghênh ngang đi tới chỗ trung tâm rồi ngồi xuống, nói.

- Để anh làm bảo vệ? Tôi còn không yêu cầu xa vời như thế, hắn là một tổng giám đốc nho nhỏ cũng xứng sao!

Ba người đều đi vào nhưng cả ba người đều không có hy vọng gì trở thành trợ lý của Hàn Hà Phi.

Kết quả này đều vượt ra khỏi tất cả dự liệu của mọi người.

- Được rồi, đừng nói chuyện phiếm, lát nữa người ta đi vào thấy chúng ta quen thuộc như thế chẳng phải là sẽ bị lộ ra hay sao

Lâm Vi Vi nhắc nhở.

- Không, đến nói chuyện chứ.

Bạch Tiểu Thăng lại giữ ý kiến không giống nàng.

- Không nói chuyện mới là có vấn đề! Ba người chúng ta mới vừa là người mới gia nhập vào tập đoàn Thần Hợp thành công, đương nhiên phải có biểu hiện rất là vui vẻ mới đúng. Lại là được cùng một người phê duyệt, thân thiết một chút mới là bình thường. Chỉ là, Vi Vi nói không sai, chúng ta có thể nói chuyện nhưng không thể dùng giọng điệu và thái độ từ ngữ như vừa nãy mà nói chuyện được, phải biểu hiện như là mới quen nhau đây.

- Không sai.

Lôi Nghênh gật đầu.

Bọn họ đương nhiên là đồng ý với ý kiến của Bạch Tiểu Thăng.

Bên này bọn họ trò chuyện thì bên kia, Hàn Hà Phi chính là đang tràn đầy hứng thú, tập trung tư tưởng lắng nghe Sở Uy đang ra sức trình bày một ít tin tức thương mại.

Đúng là Sở Uy từng làm trung tầng ở công ty nằm trong top năm mươi công ty mạnh nhất cả nước nên hiểu rất rõ một chút gì đó.

Những thứ này ông chủ mới có lòng muốn nghe, hắn cũng là biết gì nói đấy nói đến không không ngừng.

Dù sao lời nói ra từ miệng hắn vào thẳng tai của Hàn Hà Phi, vừa không có chứng cứ thật sự, không được tính là tiết lộ bí mật thương mại.

Coi như có, thì cứ đánh chết cũng không chấp nhận cũng được rồi.

Nói chuyện một hồi như này cũng đủ mười mấy phút.

Nói đến phương diện thời gian gặp mặt thì Sở Uy này đúng là đã sáng lập một kỷ lục.

Sở Uy lén nhìn quan sát thấy dường như Hàn Hà Phi nghe thấy rất là thỏa mãn.

- Sở Uy, tôi rất hài lòng đối với thái độ thẳng thắn của anh. Ấn tượng đầu tiên, anh chính là một người phù hợp với điều kiện tuyển chọn trợ lý của tôi nhất trong bốn người này.

Chỉ là Hàn Hà Phi đang biểu thị một chút thưởng thức, hay cũng là một ám chỉ, không có lập tức nói chính xác ra là để cho Sở Uy làm trợ lý cho mình.

Thế nhưng chỗ Sở Uy nhận thấy, đây đã là một loại “đồng ý” nào đó của ông chủ mới.

Trong lòng của Sở Uy mừng như điên, nụ cười lại càng tràn đầy nói.

- Cám ơn Hàn tiên sinh, cám ơn Hàn tiên sinh! Nếu như có cơ hội có thể làm trợ lý cho ngài, nhất định tôi sẽ tận tâm tận lực, không phụ lòng tín nhiệm của ngài đối với tôi.

Sở Uy cũng hết sức để không nói ra một ít tin tức thương mại, tin tưởng rằng Hàn Hà Phi có thể nhìn ra.

Hắn cũng đang “treo giá”, muốn dùng cái này để đổi lấy chức vụ càng tốt hơn ở tập đoàn Thần Hợp, tốt nhất chính là trợ lý Hàn Hà Phi.

Hàn Hà Phi tựa như cười mà không phải cười, giơ tay lên gọi Dư Song Dục.

- Tiểu Dư, dẫn hắn đi phòng tiếp khách đi.

- Vâng.

Dư Song Dục gật đầu, lúc dẫn Sở Uy đi còn rất khách khí.

Sở Uy thật sự là có chút được cưng chiều mà hoảng sợ.

Phải biết là Dư Song Dục có thể làm trợ lý thứ hai của Hàn Hà Phi, nào có thái độ thân thiết hiền lành như vậy đối với người ngoài, căn bản là đối xử với mình coi chính mình như là người trong nhà.

- Cái cô Bạch Oánh cũng vào nhận chức, phải làm cho nàng nhìn, mình trở thành trợ lý của Hàn Hà Phi là uy phong cỡ nào!

- Đến lúc đó, mình trở thành thủ trưởng của nàng rồi sẽ có rất nhiều cơ hội. Nàng không chịu đi vào khuôn phép, mình liền để cho nàng không thể ở lại Thần Hợp. Nàng cam lòng ở lại nơi này sao?

- Khà khà, cái cô nàng xinh đẹp kia cuối cùng vẫn là món ăn trên bàn của mình!

- Há, hình như cái thằng quỷ đáng ghét tên là Lâm Thăng cũng tiến vào đây. Thằng nhóc mặt trắng, mình nhìn thấy hắn liền tức khí, sau này có cơ hội, mình hại chết hắn!

- Ngoài ra còn có cái thằng cha lỗ mãng ngốc nghếch kia, bán chút chỗ tốt cho hắn thu làm người của mình, ngược lại cũng không tồi. Một khi nổi lên xung đột tay chân với thằng nhóc mặt trắng kia thì bảo hắn đi tới dạy dỗ tên nhóc mặt trắng đó!

Chẳng qua là một câu biểu thị hàm hồ của Hàn Hà Phi, ý tứ chân thật còn chưa rõ, trước khi ra ngoài cửa, tâm tư của Sở Uy đã bồng bềnh rồi, ngay cả những chuyện sau này mình trở thành trợ lý thứ nhất cũng đã nghĩ đến…

Ra cửa, Sở Uy được người phụ trách họ Vương đưa đi phòng tiếp khách vẫn còn đang suy nghĩ xem lát nữa nhìn thấy ba người kia thì mình sẽ khoe khoang thế nào.

Người phụ trách họ Vương phát hiện dường như thái độ của người này đối với mình đã thay dổi.

- Lẽ nào hắn đã trở thành trợ lý rồi hay sao?

Trong lòng người phụ trách họ Vương tràn đầy nghi ngờ, cũng là cảm khái.

- Không nghĩ tới tâm thái của người này...không biết kiềm chế như thế! Lúc lên thượng vị thật, còn chưa biết được cái đuôi sẽ vểnh lên trời như thế nào đây!

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, người phụ trách họ Vương vẫn khách khí dẫn Sở Uy đưa đến phòng tiếp khách, sau khi nhìn hắn bước vào, lúc này mới lắc đầu rời đi.

Trong phòng làm việc của Hàn Hà Phi.

- Ngài thật sự muốn để cho cái người tên là Sở Uy kia làm trợ lý hay sao?

Dư Song Dục không nhịn được hỏi.

Chính hắn đều có chút xem thường tính tình của Sở Uy.

Đương nhiên là Dư Song Dục sẽ không tin tưởng Hàn Hà Phi sẽ trọng dụng người như vậy, chỉ có điều dường như cái tên Sở Uy kia rất là nắm giữ một ít tình báo thương mại có giá trị.

Vì muốn bắt được những thứ kia, trước hết cứ để cho hắn làm trợ lý cho Hàn tổng mấy ngày dường như cũng không có gì là không thể.

- Hắn cũng xứng sao?

Hàn Hà Phi nói bằng giọng lãnh ngạo.

- Để hắn phun ra vài thứ rồi cho hắn làm chức vụ khác cũng như thế.

Dứt lời, Hàn Hà Phi tìm kiếm một lần nữa lấy ra một phần lý lịch trên bàn, bình tĩnh nhìn một lượt lại suy nghĩ một chút rồi mới nói.

- Đi gọi cái người Lâm Thăng kia lại đây cho tôi, tôi muốn nói chuyện tiếp với hắn…

Còn muốn nói chuyện với cái người trẻ tuổi kia sao?

Dư Song Dục có chút giật mình.

Lẽ nào người trẻ tuổi kia mới là ứng cử viên cho chức trợ lý mà Hàn tổng xem trọng!

- Chỉ là tôi muốn nói nhiều thêm hai câu… Hắn không thích hợp với chức phụ tá này! Trước thì không, nhưng cũng không chắc chắn!

Hàn Hà Phi bỏ lý lịch xuống, nhìn Dư Song Dục nói.

- Không thì, cậu cùng với Tiểu Tề, cùng thăng thêm một cấp!

Câu nói này khiến cho Dư Song Dục sững sờ tại chỗ, nhưng sau đó trong lòng càng mừng như điên!

Tiểu Tề là trợ lý thứ ba, bọn họ thăng thêm một cấp, vậy chẳng phải hắn là trợ lý thứ nhất sao!

- Đi thôi, gọi cái cậu họ Lâm đó đến đây cho tôi.

- Vâng.

Giọng nói của Dư Song Dục đặc biệt nhẹ nhàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận