Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1178: Bắt đầu từ bây giờ, cậu chính là trợ lý của tôi

Trong phòng tiếp khách .

Thời điểm Sở Uy đẩy cửa tiến vào ,Bạch Tiểu Thăng đang nói chuyện phiếm cùng Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh.

Có vẻ như vừa nói đến chuyện gì thú vị khiến Lâm Vi Vi cười khanh khách lên.

Tiếng cười ngân như chuông bạc, nụ cười tươi như hoa.

Sở Uy thấy như vậy, hai mắt liền nhìn chằm chằm không dứt ra được.

Trong ấn tượng của hắn, người phụ nữ này như một nữ thần lạnh lùng.

Đột nhiên liền thể hiện ra một mặt xinh đẹp như vậy.

Thật khiến người khác kinh ngạc, khiến người khác …. mừng rỡ!

Lẽ nào… cô ấy chính là loại "Trước mặt không thể cưỡng hiếp, sau lưng trò gian chồng chất" !

Nghĩ như thế , Sở Uy có một loại cảm giác tâm thần dập dờn.

Cái tên mặt trắng gọi là “Lâm Thăng” kia, đối phó với phụ nữ vẫn thật đúng là, mẹ nó!

Sở Uy có thể nhìn ra được ,Lâm Vi Vi là đang vì ai mà cười, trong lòng hắn mơ hồ hiện ra một chút đố kị.

Động tĩnh hắn gây ra khi đi vào không nhỏ, gây ra sự chú ý khiến Lâm Vi Vi thu hồi lại nụ cười .

Sở Uy cất bước đi tới chỗ họ, trên mặt tỏa ra nụ cười:

Ha ha, mấy người trò chuyện thật vui vẻ !

Sở Uy cất bước, thái độ giống như quen thuộc đi tới chào hỏi, cùng ba người Bạch Tiểu Thăng ngồi xuống cùng một chỗ.

Sau khi ngồi xuống, Sở Uy phát hiện bầu không khí yên tĩnh đi rất nhiều.

Hắn liền nhìn tới ba người kia ,người uống trà thì uống trà ,người xem điện thoại thì xem điện thoại, trong phòng lập tức không còn một chút âm thanh nào.

Dù là ai đi nữa mà trở thành “ ống hãm thanh “ trong một tập thể thì cũng sẽ rất lúng túng.

HIện tại , nụ cười trên môi Sở Uy chỉ hơi đông cứng một tí, sau đó liền khôi phục như thường.

Hắn nhìn ba người nở nụ cười :

Ai, thời điểm tổng giám đốc Hàn nhìn thấy mấy người , có nói nhận chức sau đó sắp xếp như thế nào không ?

Hắn hiện tại rất cần hòa lại một ván, lời này nói ra ý tứ rất rõ ràng, là Hà Hàn Phi nói với hắn.

Hàn tiên sinh nói cho anh biết?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

Nhìn thấy người phụ nữ mình để ý, còn có người đàn ông thô kệch kia đều không lên tiếng, chỉ có cái người mà mình ghét nhất, hỏi cái vấn đề mà chính mình muốn bọn họ cấp thiết muốn hỏi, Sở Uy vẫn là không muốn buông tha cơ hội, ánh mắt sáng lên, cố ý cất cao giọng :

Đó là đương nhiên!

Lâm Vi Vi cùng Lôi Nghênh lập tức nhìn hắn, Sở Uy ngay lập tức liền đắc ý.

Người anh em nhỏ tuổi, không phải tôi nói cậu, tuy là cậu ở SMT làm việc qua, thế nhưng nói đến kinh nghiệm làm việc, cậu vẫn còn kém xa. Không giỏi giao tiếp với các nhà lãnh đạo? Vậy sau này hãy theo anh trai mà học hỏi, anh trai sẽ dạy cho cậu.

Sở Uy nắm lấy thời cơ, dùng giọng điệu giáo dục đối với Bạch Tiểu Thăng nói.

Há, vậy sau này tôi muốn thường xuyên mời anh dạy. Sở tiên sinh, anh được trực tiếp sắp xếp làm trợ lý sao?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

Sở Uy cùng chính mình nói chuyện kinh nghiệm từng trải?

Chuyện cười!

Sự từng trải này, không quan trọng thời gian dài hay ngắn, trọng điểm ở chỗ một chữ "Duyệt", ở chỗ trải qua bao nhiêu vấn đề.

Nếu như mấy năm, mười mấy năm như một ngày đều nằm ở một chức vụ sẵn ăn no chờ chết, vậy cũng gọi là từng trải thì Bạch Tiểu Thăng hắn chính là đã trải qua tất cả không còn sót lại một chút cặn.

Bạch Tiểu Thăng hắn trong vòng hai năm qua bắt người đứng đầu xí nghiệp, người phụ trách tỉnh vực sản nghiệp, sự vụ quan nhiều như cá diếc sang sông, nhiều đến chính mình cũng không thể đếm hết.

Đương nhiên, Bạch Tiểu Thăng xem thường đi so sánh cái này cùng với Sở Uy.

Chuyện này…. tổng giám đốc Hàn còn chưa chính thức nhận lệnh. Có điều, anh ấy đã ở trước mặt tôi nói qua rồi, tôi là một trong bốn người phù hợp nhất với ý định ban đầu của anh ấy.

Khi hắn nói, hắn cố ý nhìn vào đôi mắt của Lâm Vi Vi.

Trong mắt Lâm Vi Vi lộ ra một tí thất vọng.

Cô ấy chắc là cảm thấy bản thân không có cơ hội làm phụ tá rồi cảm thấy ủ rủ đi. Sở Uy thầm nghĩ.

Trên mặt hắn mang theo vẻ đắc ý:

Yên tâm đi, khi tôi trở thành trợ lý của tổng giám đốc Hàn, sẽ không bạc đãi mọi người đâu, dù sao chúng ta cũng vào đây cùng một đợt với nhau.

Sở Uy cười híp mắt, ý tứ rõ ràng.

Lâm Vi Vi ngoảnh mặt làm ngơ, có chút buồn bực cúi đầu xuống không nói gì.

Lâm Vi Vi nghĩ rằng, nếu không thể trở thành trợ lý của Hàn Hà Phi được, rất nhiều phương diện không thể tiếp cận điều tra được, mất mát rất nhiều.

Ba người Bạch Tiểu Thăng bọn họ, đặc biệt là Bạch Tiểu Thăng bày ra tố chất cố gắng hạ thấp nhiều hơn phân nửa, nhưng nó không bao gồm Sở Uy.

Làm thế nào lại thành ra như vậy? Vấn đề là ở chỗ nào?

Lâm Vi Vi suy tư.

Chính ngay lúc này.

Cửa phòng tiếp khách vừa mở ra, trợ lý thứ hai của Hàn Hà Phi - Dư Song Dục đi vào.

Sở Uy vừa nhìn thấy người này, nhất thời câm miệng, cung kính đứng dậy cười nói:

Trợ lý Dư, anh đã tới!

Theo lễ phép, ba người Bạch Tiểu Thăng cũng đứng lên.

Dư Song Dục đối với mọi người khẽ gật đầu, nhìn Bạch Tiểu Thăng nói:

Lâm Thăng, cậu đi theo tôi. Tổng giám đốc Hàn muốn gặp cậu.

Bạch Tiểu Thăng ngẩn ra, lập tức gật đầu đi tới.

Trên mặt Sở Uy mang theo kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng rời đi.

Hàn Hà Phi còn muốn gặp tên mặt trắng này?

Hay là, là mỗi người đều lại muốn gặp thêm một lần?

Trong lòng Sở Uy không rõ, mà Dư Song Dục một câu cũng không thèm nói nhiều thêm, thời khắc Bạch Tiểu Thăng bước ra liền ngay lập tức đóng cửa phòng lại.

Sở Uy sững sờ trong chốc lát, cười cười với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, tự an ủi chính mình ---

Có thể, Hàn Hà Phi luôn muốn nói chuyện với Lâm Thăng. Anh ta thích hợp để đi đến bất cứ vị trí nào.

……

Gặp lại Hàn Hà Phi , Bạch Tiểu Thăng cũng có mấy phần hiếu kì.

Hắn ta còn muốn cùng mình nói cái gì nữa đây?

Hàn Hà Phi phất tay, để Dư Song Dục đi ra ngoài chờ đợi, lúc này mới chăm chú tỉ mỉ đánh giá người thanh niên trẻ tuổi trước mắt .

Biểu hiện của Bạch Tiểu Thăng rất thong dong.

Hàn Hà Phi nổi danh là lòng dạ thâm trầm, một đôi mắt tựa như vực sâu không đáy, khiến người khác khi nhìn lâu dài chăm chú, sẽ rất không an lòng.

Bạch Tiểu Thăng có thể nhìn ra được , Hàn Hà Phi so với Trần Cửu Thiên năm đó còn kém xa.

Đối diện nhìn nhau vài giây, Hàn Hà Phi yếu ớt mở miệng, cùng với Bạch Tiểu Thăng nói chuyện, không bằng một nửa nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng một nửa là hắn tự lầm bầm lầu bầu:

Thật ra, cậu có thể thử tranh thủ một hồi, cậu có thể ở chỗ tôi ở nơi này có được chức vị rất cao! SMT có rất nhiều đồ vật khiến tôi cảm thấy hứng thú, lí do cậu nghỉ công việc trước kia, có thể nói cho tôi nghe một chút.

Bạch Tiểu Thăng cười nhạt.



Tổng giám đốc Hàn, nếu như tôi trở thành trợ lí của anh, nếu như có một ngày tôi rời đi, anh cảm thấy tôi sẽ đem cơ mật thương mại tiết lộ, sau đó sẽ thay đổi lãnh đạo sao?

Rất rõ ràng, hắn từ chối.

Hàn Hà Phi cười nhạo:



Người trẻ tuổi, cậu đang tự đánh giá cao chính mình, muốn làm trợ lí của tôi? Đầu tiên, tuổi của cậu không đủ! Tôi thừa nhận, trên người cậu có chút khả năng và năng lực hấp dẫn tôi. Tôi có thể lưu cậu ở lại, nhưng cậu chỉ có thể bắt đầu từ cơ sở làm lên !

Bạch Tiểu Thăng vừa muốn mở miệng nói chuyện, cửa phòng làm việc của Hàn Hà Phi liền có tiếng gõ.

- Vào đi!

Hàn Hà Phi ngồi thẳng người nhìn sang, ánh mắt rõ ràng có một tia không thích.

Thời điểm hắn đang nói chuyện, ai có gan dám đến quấy rầy.

Cửa phòng làm việc vừa mở, vẻ mặt Dư Song Dục mang theo vài phần bất an, đối với Hàn Hà Phi cười làm lành nói:

Tổng giám đốc Hàn, Rojas tiên sinh đến rồi... Hắn muốn gặp ngài.

Dư Song Dục tự nhiên biết tính khí của Hàn Hà Phi, vạn lần không dám phá hỏng quy củ, đặc biệt bây giờ đang là thời điểm chính mình muốn được bổ nhiệm làm trợ lý thứ nhất, nhưng mà, hiện nay người của công ty ngoại thương to lớn nhất, Rojas tiên sinh, lại mang người trực tiếp tới!

Dư Song Dục nói xong, thì có một người đàn ông nước ngoài râu ria rậm rạp nhanh chân đi vào văn phòng, phía sau còn đi theo mấy người vệ sĩ.

Người bạn già Hàn, Hà, Phi,!

Người đàn ông nước ngoài vừa thấy Dư Song Dục mở hai tay ra, dùng tiếng Trung sứt sẹo nói một câu, sau đó huyên thuyên đổi thành tiếng nói của chính mình.

Không phải tiếng Anh, tiếng Pháp, mà là một loại ngôn ngữ khác.

Hàn Hà Phi vừa nhìn hắn, nhất thời cười đứng dậy, một tia không vui vẻ đều không có, đứng ra khỏi bàn làm việc , tự mình tiến lên nghênh tiếp:

Rojas tiên sinh, đã lâu không gặp, ông đến tại sao không có thông báo cho tôi một tiếng, làm hại tôi cái gì đều không có chuẩn bị!



Dư Song Dục đứng ở bên cạnh, lặng lẽ bắt chuyện với Bạch Tiểu Thăng, muốn hắn đi ra ngoài.

Bạch Tiểu Thăng cũng lặng lẽ lùi ra từ một bên phòng làm việc,di chuyển ra bên ngoài.

Rojas cười nói huyên thuyên một phen.

Hàn Hà Phi chậm rãi đợi phiên dịch bên kia đứng ra nói chuyện,nhưng mà, đi theo phía sau Rojas, không có một ai tiến lên.

Rojas tiếp tục nói một rất hăng say, Hàn Hà Phi hoàn toàn không hiểu.

Vị tiên sinh này nói, hắn sinh bệnh, xuống phi cơ liền đi tới bệnh viện, hắn dựa vào hai câu tiếng Trung mà chính mình hiểu tìm đến ngài, hắn hi vọng ngài giúp hắn tìm đến một người phiên dịch, hôm nay liền quyết định đàm luận về việc hợp tác ra hiệu lần trước.

Bỗng nhiên, một giọng nói truyền đến.

Hàn Hà Phi kinh ngạc nhìn sang.

Bạch Tiểu Thăng đã mỉm cười cùng Rojas bắt đầu trò chuyện, người nước ngoài kia giống như đối với sự lên tiếng của Bạch Tiểu Thăng rất là kinh hỉ, liên tục giơ ngón tay cái lên.

Tiếng Tây Ban Nha, Castilla Phương Ngôn! Ngôn ngữ chuyển đổi, xong xuôi!

m thanh của Hồng Liên vang lên ở trong đầu Bạch Tiểu Thăng.

Cần tôi tránh đi sao, tổng giám đốc Hàn.

Bạch Tiểu Thăng lại nói chuyện thêm hai câu, lúc này cười nói với Hàn Hà Phi.

Hàn Hà Phi nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng, bỗng nhiên, nở nụ cười.

Cậu chính là người thích hợp nhất, lảng tránh cái gì.

Bạch Tiểu Thăng gật gù, quay mặt cùng Rojas trò chuyện cười nói, sau đó, hắn lại quay đầu lại chuyển lời với Hàn Hà Phi.

Rojas tiên sinh đang hỏi thân phận của tôi.

Hàn Hà Phi trầm ngâm vài giây, lập tức nói với Bạch Tiểu Thăng:

Nói cho hắn biết, cậu là trợ lý thứ ba do tôi mới thăng chức lên, Lâm Thăng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận