Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1179: Mang lòng hại người

Đối với vị thương nhân Rojas người Tây Ban Nha này, Hàn Hà Phi vô cùng coi trọng, bất quá muốn cùng trò chuyện đàm phán, lại hoàn toàn cần nhờ vào Bạch Tiểu Thăng.

Mà Bạch Tiểu Thăng sử dụng ngôn ngữ Tây Ban Nha nói chuyện cùng Rojas không có sai biệt, điều này khiến cho vị khách râu ria xồm xoàm người nước ngoài kia vô cùng mừng rỡ.

Thân thiết nhất đâu hơn được giọng nói quê hương!

Câu nói này, khả năng trên cả thế giới đều thông dụng.

Rojas càng trò chuyện, dường như càng có cảm giác thân cận từ trước đối với Bạch Tiểu Thăng, ngay cả khi đàm luận về điều kiện hợp tác, cũng không như trong dĩ vãng hùng hổ dọa người.

Qua lời phiên dịch của Bạch Tiểu Thăng, Hàn Hà Phi cũng cùng tham gia vào "Buổi trò chuyện thật vui" này.

Nhìn Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh như thế, ung dung không vội, lời nói vừa vặn, cử chỉ có phong độ, trong mắt Hàn Hà Phi cũng ngầm ngầm thưởng thức.

Đối với người trẻ tuổi gọi là Lâm Thăng này, từ khi vừa mới gặp mặt, hắn cũng mang lòng thưởng thức, bằng không, cũng sẽ không lại lần nữa gọi đến gặp mặt. Lúc này nhìn thấy được biểu hiện của Lâm Thăng, hoàn toàn không kém hơn trợ lý đứng đầu của mình, càng ở trên Dư Song Dục, lòng yêu tài của Hàn Hà Phi càng mạnh hơn.

Có lẽ, mình cho cậu ta làm trợ lý thứ ba là quyết định quá đúng đắn!



Trong lòng Hàn Hà Phi âm thầm nói,

Có thể tập trung bồi dưỡng một phen! Đợi sau một thời gian nữa, người này chính là một trợ thủ đắc lực cho mình!

Thực ra, ở trong văn phòng này, còn có một người đặc biệt chú ý đến biểu hiện của Bạch Tiểu Thăng, thậm chí còn ngấm ngầm quan sát những phản ứng từ phía Hàn Hà Phi.

Hắn chính là Dư Song Dục.

Vị nam nhân tạm đảm nhiệm vị trí trợ lý đứng đầu, thủy chung luôn mang gương mặt mỉm cười, bất quá ở sâu trong đôi mắt lại nhìn Bạch Tiểu Thăng nhiều lúc mang theo vài phần cảnh giác.

Đặc biệt là khi nét mặt Hàn Hà Phi lộ ra vẻ hân thưởng, ánh mắt Dư Song Dục càng có mấy phần sáng tối chập chờn.

Ở dạng công ty như tập đoàn Thần Hợp này, luôn có sự cạnh tranh kịch liệt, mỗi người đều mong có thể càng tiến thêm một bước, đồng thời cũng sẽ vô cùng chú ý, đặc biệt mẫn cảm với những mối uy hiếp tiềm ẩn.

Ngay từ đầu, Dư Song Dục cũng thưởng thức con người của Bạch Tiểu Thăng, thưởng thức tính tình của hắn, nhưng mà một khi người trẻ tuổi này được Hàn tổng thưởng thức, lúc tuyên bố phá lệ thăng chức trợ lý thứ ba, lập tức trở thành đối thủ chân chính của hắn !

Thậm chí trong lòng Dư Song Dục mơ hồ nảy sinh mấy phần địch ý !

Ai biết được có một ngày, tên Bạch Tiểu Thăng này sẽ không dồn ép mình xuống!

Trong lúc vô hình, Dư Song Dục nắm chặt nắm đấm.

Đàm phán cùng với Rojas đến gần giữa trưa, không sai biệt lắm đạt thành sự nhất trí cho hai bên.

Song phương đều rất hài lòng.

Hàn Hà Phi muốn mở tiệc khoản đãi Rojas, mà Rojas mang lòng thưởng thức Bạch Tiểu Thăng có thừa, chỉ đích danh người trẻ tuổi này cùng đi.

- Vậy thì tốt, Lâm Thăng này, cậu đi cùng tôi một chuyến tiếp ngài Rojas ăn một bữa cơm đi.



Lúc này tâm trạng Hàn Hà Phi không tệ nên tỏ thái độ rất tốt đối với Bạch Tiểu Thăng.

Dù sao, Bạch Tiểu Thăng cũng coi như là một công thần có công lớn.

Bạch Tiểu Thăng không có từ chối, cũng không hề khách khí.

Vừa đúng lúc, đây cũng là một cơ hội tốt.

Hắn có thể công khai từ trong việc của Rojas này tiếp xúc đến nội tình ở ngay trước mặt Hàn Hà Phi trước mặt, mà không cần lo lắng.

- Dư Song Dục, đi bố trí nhà hàng ăn cho tôi.



Hàn Hà Phi ra mệnh lệnh,



- Xếp chỗ cho tôi cùng Lâm Thăng và Rojas tiên sinh.

- Vâng, Hàn tiên sinh.



Dư Song Dục cung kính nói, đẩy cửa bước ra khỏi văn phòng.

Chờ sau khi đi ra, đi đến ngưỡng cửa, sắc mặt Dư Song Dục lập tức có mấy phần khó coi.

Chính mình đường đường là đệ nhất trợ lý của Hàn tổng lại phải đi đặt chỗ nhà hàng, chuẩn bị tiệc rượu, sau cùng còn không có cả tư cách ngồi tiếp chuyện.



Lâm Thăng kia vừa lên làm trợ lý thứ ba, lại ngay lập tức có tư cách ngồi vào vị trí tiếp khách?

Dư Song Dục mang sắc mặt âm trầm bất định, đối với Lâm Thăng kia càng cảm thấy ghen tỵ.

- Dư trợ lý !

Đang lúc Dư Song Dục muốn đi làm nhiệm vụ bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình.

Dư Song Dục quay sang nhìn thấy Sở Uy đang nở nụ cười đi tới.

Nơi xa, ở cổng phòng khách, còn có Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đang đứng đấy, bọn hắn cũng mang theo nụ cười nhìn về phía bên này.

- Có chuyện gì sao ?

Dư Song Dục hỏi.

- Chuyện kia... Lâm Thăng cùng Hàn tổng còn chưa trò chuyện xong hay sao, để cho bên chỗ chúng tôi đã đợi một hai giờ đồng hồ rồi.

Sở Uy cười trừ.

Chờ đợi tới tầm này thời gian, cũng quá lâu.

Mới đầu Sở Uy còn có thể cùng mỹ nữ gọi là Bạch Oánh kia nói chuyện phiếm, dù là đối phương không để ý hắn.

Thế nhưng mà ngồi trò chuyện một hai giờ đồng hồ, miệng đắng lưỡi khô, ngay đến nước bọt đều không có.

Bây giờ đến giữa trưa, cũng không ai để ý đến bọn hắn, lại còn bụng đói kêu vang, cũng quá khó để chấp nhận được!

Dư Song Dục sắc mặt không được tốt, đi đi qua,

Sở Uy đi theo ở phía sau.

Chờ đến ra ngoài cổng, Dư Song Dục nói với ba người,

- Vị Lâm Thăng tiên sinh kia đang giúp Hàn tổng đàm phán với thương nhân nước ngoài, đến giữa trưa còn phải đi cùng tiếp khách. Một lát nữa, tôi bảo người đưa các vị đến nhà ăn để ăn trưa.

- Lâm Thăng đang tiếp thương nhân nước ngoài ?

Sở Uy lập tức sửng sốt.

Dường như nghe được sự tình gì đó khó mà tưởng tượng được.

Tên thư sinh kia làm sao có thể có đãi ngộ như thế !

Vừa mới nhậm chức, hắn dựa vào cái gì chứ !

Dư Song Dục ngoài cười nhưng trong không cười,

- Con người Lâm Thăng đúng là thật tốt số, hiểu và nói được tiếng Tây Ban Nha, rất được Hàn tổng tin cậy, hiện tại đã là trợ lý thứ ba của Hàn tổng! Chúng tôi đã có được vị trí trợ lý thứ ba. Đến lượt các vị, sau đó, chắc hẳn cũng sẽ có bố trí.

- Lâm Thăng làm trợ lý thứ ba cho Hàn tổng?

Sở Uy khó có thể tin, thậm chí cảm giác có mấy phần không tiếp thụ được.

- Đúng vậy, đã có thể tính là cấp trên của các người, về sau chú ý một chút, không cho phép gọi thẳng tên huý.

Dư Song Dục nhàn nhạt nói.

Đi tới nói lời nói này, có thể nói có thể không nói, nhưng Dư Song Dục vẫn nói ra.

Kích thích một chút mâu thuẫn giữa Lâm Thăng cùng một đám người mới trong lần cùng tham gia ứng tuyển này, khiến cho bọn hắn sinh ra lòng đố kỵ, cũng không có gì không tốt đối với hắn.

Dư Song Dục đã nhận ra.

Trong mắt Sở Uy bị chấn kinh, không dám tin tưởng, còn có... sự ghen ghét !

Thực ra, Dư Song Dục vốn cũng muốn lôi kéo người mới. Bên trong Tập đoàn luôn có bang phái san sát, rất khó tìm được người thuộc về mình.

Mà bây giờ hắn càng muốn hơn!

Lôi kéo những người này nhằm đối phó với tên nhóc Lâm Thăng kia !

Nói thật ra, vốn dĩ Dư Song Dục biết rõ, bên trong nhóm người này rất có thể sinh ra một vị trợ lý cho Hàn tổng, đồng thời có thể là đệ nhất trợ lý, ở trên hắn, vốn dĩ hắn cũng không có nhiều lòng ghen tị.

Vì sao? Trước đó, Hàn tổng thăng hắn lên làm đệ nhất trợ lý!

Thứ này không phải là của mình, vậy thì yêu ai, một khi phân công vào trong tay mình, nhưng lại lúc nào cũng có thể được lấy đi, vậy khiến cho người ta khó mà tiếp nhận được!

Mặc dù bây giờ anh bạn Lâm Thăng vẫn chỉ là trợ lý thứ ba, nhưng nhìn vào biểu hiện của hắn hôm nay, còn có sự thưởng thức mà Hàn tổng đối với hắn, ai mà biết được tương lai không lâu sau sẽ là như thế nào !

Dư Song Dục cảm thấy, nếu là uy hiếp, vậy thì bóp chết ngay từ khi mới nảy sinh là tốt nhất!

Nghe thấy Bạch Tiểu Thăng thành công trở thành trợ lý thứ ba cho Hàn Hà Phi, đồng thời vừa đến đã có cơ hội biểu hiện như thế, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhưng trong lòng mừng rỡ không thôi.

Không hổ là anh Tiểu Thăng, thực sự lợi hại, tôi đã nói trong những người ở đây chỉ có anh ấy mới có cơ hội đoạt được thứ nhất!

Cũng không biết anh ấy làm sao làm được, nhưng anh ấy có thể làm được, chính như những kỳ tích trong dĩ vãng đó, cho tới bây giờ anh chàng này cũng sẽ không khiến người ta thấy thất vọng !

Trong lòng Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh xuất hiện đủ kiểu vui sướng nhưng sắc mặt lại là không thay đổi, đây chính tu dưỡng bản thân đạt được sau hai năm lịch luyện.

Dư Song Dục nhìn thấy Sở Uy mang sắc mặt khó coi, cô gái Bạch Oánh cùng người đàn ông cao lớn Phương Thành cũng đang trầm mặc, mục đích của mình cũng coi như đã đạt được một chút.

Ngay lúc này cũng không có thời gian ra tay tiếp phần còn lại, Dư Song Dục lúc này mới cười một tiếng, nói,

- Tôi còn phải đi đặt tiệc rượu đây, không thể nói thêm gì với mọi người nữa.

- Vâng vâng, ngài bận rộn, ngài bận rộn.

Sở Uy chợt bừng tỉnh, vội vàng cười làm lành nói.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng khách khí chào hai tiếng.

Dư Song Dục rời đi.

Vừa rồi ở bên trong phòng khách thổi da trâu gần như hai giờ đồng hồ, giờ phút này Sở Uy như cha chết mẹ chết.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ngấm ngầm nhìn nhau cười lạnh.

Có lần này kích thích, hy vọng gã Sở Uy này gặp phải giáo huấn.

Hai người quay người trở về phòng khách, bình tĩnh chờ đợi.

Sở Uy còn đứng ở nơi đó, nghiến răng nghiến lợi, ngấm ngầm quyết tâm.

Chức vị trợ lý kia phải của mình mới đúng, dựa vào cái gì mà tên nhóc thư sinh ấy đạt được chứ !

Mình không cam tâm ! Chức vị và nữ nhân đều là của mình mới đúng!

Mình thấy Dư trợ lý kia dường như cũng rất kiêng kị với tên họ Lâm, tốt, vậy mình sẽ mượn đao giết người, chơi chết tên nhóc thư sinh này.

- Cứ như vậy, vị trí trợ lý kia sẽ vẫn là dành cho mình!

Trong lòng Sở Uy quyết tâm, dường như đột nhiên tìm được mục tiêu mới.

Sở Uy trầm tư một lát, đôi mắt chuyển động, dường như có kế hoạch, càng quay mắt nhìn về phòng khách, im ắng cười nhạo một chút.

Không chỉ có họ Bạch, đại hán kia, còn có mỹ nữ luôn không coi hắn ra gì, có phải cũng nên cùng nhau nhận chút giáo huấn hay không.

Như thế, bọn hắn mới biết rõ Sở Uy này lợi hại !

Mới có thể kính hắn, sợ hắn !

- Cứ làm như thế !

Bạn cần đăng nhập để bình luận