Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1180: Khiến cho bọn họ biết rõ lợi hại !

Đến giữa trưa, Hàn Hà Phi làm chủ, mở tiệc chiêu đãi đoàn khách của thương nhân lớn Rojas đến từ Tây Ban Nha Đại, trong suốt toàn bộ quá trình Bạch Tiểu Thăng phụ trách vai trò tiếp khách.

Trong bữa tiệc, hai người Hàn Hà Phi và Rojas muốn trò chuyện gì đó, nói về điều gì, chỉ có thể đi qua miệng Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng phiên dịch qua phiên dịch lại, ở giữa có thêm thắc "Thứ gì đó" vào bên trong cuộc trò chuyện hay không, có hỏi nhiều chút gì khác hay không, vậy thì căn bản không ai biết rõ.

Bất quá, dù sao hai bên trò chuyện đều rất hợp nhau, Rojas lại càng nể tình hơn so với mọi khi, Hàn Hà Phi cũng tự nhiên mang vẻ mặt tươi cười, vô cùng hài lòng với cuộc đối thoại này.

Một bữa tiệc giữa trưa, kéo dài cho đến hơn hai giờ chiều mới kết thúc, cả chủ và khách đều vui vẻ, cùng nhau rời đi khỏi nhà hàng.

Nhà hàng ở đây vừa có đồ ăn ngon, đồ uống tốt và có không gian trò chuyện thoải mái.

Ở tại tập đoàn Thần Hợp, người bị "bỏ quên" Sở Uy, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, ba người thì bụng đói kêu vang.

Sở Uy đang trông mong chờ đợi, hy vọng có người có thể đi đến dẫn hắn đi ăn cơm, thế nhưng mà chờ đợi đến hai giờ cũng không có ma nào tới.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng hơi không kiên nhẫn.

Thực ra ba người này đã từng đi ra phòng khách, tìm người hỏi, gặp người nào cũng đều được đối đãi rất lịch sự, bất quá đều được khuyên rằng, bọn hắn tốt nhất vẫn nên về chờ thêm một chút, nhỡ đâu lãnh đạo gọi đến lại không tìm thấy người, vậy thì không xong.

Nếu không phải nghe được những lời này, Sở Uy thật sự đã rời đi trước, ăn một bữa cơm rồi trở lại.

Nhưng sau khi nghe thấy người khác nói kiểu này, hắn cũng không dám đi.

Lúc này đây, chức vị trợ lý đã để cái tên gọi là Lâm Thăng lấy mất, ba người bọn hắn được bố trí như thế nào, có lẽ cương vị sẽ khác biệt, "Có mập có gầy", nhỡ đâu chính mình rời đi ăn cơm, lãnh đạo đến hỏi thăm ý kiến về cương vị mong muốn, mà chính mình lại không có mặt.

Vậy mình sẽ gặp nhiều thua thiệt mất !

Huống hồ, trước khi đi Dư Song Dục cũng đã nói, sẽ cho người bố trí để bọn hắn đi ăn cơm.

Có lẽ, Dư trợ lý sẽ không để bọn hắn phải chờ đợi lâu.

Vậy thì cứ chờ một chút !

Dù sao ăn ít đi cũng không chết được.

Sở Uy đã quyết định với chủ ý này.

Chịu đựng cơn đói đối với người khác khả năng không tính là gì, nhưng với Sở Uy có chiếc dạ dày với công năng vô cùng kiệt xuất mà nói, thì không có đơn giản như vậy.

Hắn ăn rất nhiều, hơn nữa rất dễ bị đói, đây là vấn đề của thể chất bẩm sinh, có thể là "Thể chất lúc nào cũng đói" ở trong truyền thuyết.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng không hề rời đi, bọn hắn cũng cho rằng Dư Song Dục sẽ có sắp xếp, vẫn kiên trì chờ đợi.

Huống hồ, bọn hắn cũng không cần phải kiên trì chịu đói,

- Chỗ này tôi có thanh kẹo Socola, anh một cái, tôi một cái, anh có thể chọn trước.

Lúc hơn một giờ, Lâm Vi Vi lấy từ trong túi xách bên người ra hai thanh kẹo Socola và đưa cho Lôi Nghênh một cái.

Lôi Nghênh lập tức cười một tiếng.

Món đồ chơi này không tệ, có thể đỡ đói.

Sở Uy đang bị cơn đói làm cho có chút choáng đầu hoa mắt, trông mong nhìn hai người kia đang nhai thanh Socola lẫn vị Siro, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, bước đến trước mặt cô gái, vẻ mặt cầu xin nói,



- Cô còn có hay không, có thể cho tôi một cái?

- Thật xin lỗi, tôi chỉ có hai cái!



Lâm Vi Vi vừa nhai một cách ngon lành, vừa nói với giọng không có chút cảm tình nào với Sở Uy.

Người này làm phiền cô hơn nửa ngày, cho dù còn, cô cũng không thể cho hắn.

Cho hắn ăn no rồi, lại có sức lực làm người khác phải buồn nôn sao?

Lâm Vi Vi cũng sẽ không ngu như vậy.

Sở Uy hậm hực rời đi, qua bên bình nước lọc rót một cốc nước, một hơi uống hết, dùng cái này để làm dịu cơn đói khát.

Lại đợi thêm được một giờ, Sở Uy đang mệt mỏi không còn chút sức lực áp mặt trên mặt bàn thì nghe thấy tiếng xột xoạt rõ ràng, mờ mịt nhấc đầu lên, phát hiện hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lại còn đang ăn bánh bích quy !

- Hai người lấy đồ ăn ở đâu vậy?



Sở Uy kinh ngạc nói.

- Tôi mang theo trong túi xách tay.



Lâm Vi Vi nói với vẻ đương nhiên.

Sở Uy không còn gì để nói.

Cô nàng xấu xa này rõ ràng có đồ ăn, lại che giấu đi, hơn nữa vì sao không cho mình.

- Cho tôi mấy chiếc đi!



Sở Uy nuốt ngụm nước miếng.

- Thật ngại quá, chỉ có hai vỉ bánh, chúng tôi đã ăn hết.

Lâm Vi Vi trực tiếp đem túi bánh rỗng bỏ vào thùng rác.

Sở Uy nhìn về phía Lôi Nghênh, đang định muốn mở miệng xin một chiếc.

Ánh mắt Lôi Nghênh có vẻ lạnh lùng, nhìn lại hắn, đem từng miếng từng miếng bánh bích quy bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhấm nuốt.

Nhìn thấy ánh mắt người đàn ông cao lớn mang vẻ hung dữ, Sở Uy bị sững sờ, đành phải nhìn sang chỗ khác.

Nhìn ra bên ngoài, Sở Uy thật sự là không kiềm chế được liền đứng dậy đi ra ngoài, suốt thời gian dài không ăn thứ gì, cơ thể vốn không chịu được đói của hắn lại càng khó vượt qua được.

- Không được! Đã hai giờ rồi, mặc kệ, mình phải đi xuống ăn một bữa cơm trước, mình phải đi ăn một bữa cơm trước!



Sở Uy vừa đi vừa thì thào nói.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng mang vẻ kỳ lạ nhìn xem một chút.

Thật không nghĩ tới, gã Sở Uy này vì đói mà biến thành dạng này?

Sở Uy mới mở cửa bước ra khỏi phòng khách, đúng lúc có người từ bên ngoài muốn tiến đến.

Đối phương nhìn nhau, cùng giật mình một chút.

- Dư trợ lý, cuối cùng ngài đã đến rồi!



Sắc mặt Sở Uy mang theo vẻ buồn vui xen lẫn.

Dư Song Dục ngạc nhiên nhìn vị trung niên cùng tuổi này, thầm nghĩ, thấy mình sao lại có phản ứng này.

- Ba vị sao còn chưa đi ăn cơm đi. Việc này là tôi sơ sót, bên kia lãnh đạo cũng bận bịu, tôi cũng quên mất việc này. Vừa đúng lúc, tôi cũng chưa ăn, tôi đưa các vị đi cùng.



Dư Song Dục nở nụ cười vô cùng thân thiện.

Sau khi nghe xong, Sở Uy như nghe thấy âm thanh thiên nhiên, tiếng nói của thời gian, vẫn còn kinh ngạc hỏi,

- Ngài cũng chưa ăn ?

- Đúng thế, có thể có tư cách tiếp đón khách, chỉ có người gọi là Lâm Thăng kia, mặc dù tôi là đệ nhất trợ lý, cũng chỉ có thể chờ đợi ở bên ngoài.

Dư Song Dục nhàn nhạt nói.

Dường như căn bản không thèm để ý.

- Ngài là đệ nhất trợ lý, sao có thể không đủ tư cách!



Sở Uy có vẻ rất kinh ngạc.

Dư Song Dục cười một tiếng, thuận miệng nói một câu,



- Cũng là vì công việc.



Sau đó, hắn dẫn ba người đi thẳng đến nhà ăn của tập đoàn Thần Hợp.

Được hắn mang theo, nhà ăn đến giờ đóng cửa cũng có thể thiên vị.

Thực ra ba người này bị đói, không phải Dư Song Dục sơ sẩy, ngược lại là hắn dùng mọi khả năng sắp xếp.

Tất cả mọi người chưa ăn cơm, chính là “cộng khổ”, hắn tự mình dẫn mọi người đi ăn cơm, chính là “đồng cam”.

“Đồng cam cộng khổ”, mới có thể để cho bọn hắn đối với mình sinh ra cảm giác thân thiết.

Tuy nhiên ăn cơm chỉ là việc rất nhỏ, nhưng nếu lợi dụng việc này tốt, cũng có thể đạt được nhiều “Ích lợi” .

Huống hồ, Dư Song Dục muốn dùng chuyện này để tạo ra cho mọi người một cộng đồng có cùng một mục tiêu “Thù địch” là Lâm Thăng.

Dựa vào lí do gì hắn có thể đi ăn tiệc, mà chính mình lại phải nhịn đói chờ đợi?

Lâm Thăng có đãi ngộ đặc biệt, càng có thể gây nên sự cộng hưởng trong tâm lý của mọi người, nảy sinh lòng ghen tị đối với hắn.

Bất luận một việc nhỏ nào, chỉ cần tính kế đúng, ném trúng vào nhân tâm, đều có thể ấp ủ tạo thành hiệu quả lớn.

Truyện cổ “Hai trái đào giết chết ba người” hay chỉ là một quả đào, có thể khiến người ta tranh đến người chết ta sống, đó là đào Tiên của Vương Mẫu Nương Nương Tiên Đào, ăn vào có thể trường sinh bất lão, tuy nhiên sâu xa chính là cuộc tranh đấu của tâm tư giữa người với người.

Những việc nhỏ nhất, dù có yên tĩnh thế nào, nếu ly gián nhân tâm, cũng sẽ không lộ ra nhược điểm để người khác nhìn thấy.

Chỉ bất quá, loại người người tầm thường tính kế nhỏ như Dư Song Dục rơi vào trong ánh mắt sáng suốt của hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, hai người đều là im lặng cười thầm.

Trong lúc ăn cơm, Dư Song Dục lại ân cần khuyên bảo thêm đám người, nói rõ những cương vị còn trống hiện tại ở công ty, đồng thời cho ba người một số đề nghị.

Lâm Vi Vi có thể tham gia lớp đào tạo chuyên sâu về kỹ năng thư ký, Lôi Nghênh nếu có thể làm vệ sĩ cho Hàn tổng là tốt nhất, Sở Uy có thể trước tiên làm lên từ quản lí chi nhánh.

- Hôm nay, trước tiên các vị có thể đi đăng kí với nhân viên ở đó, mang theo một chút tư liệu trở về, chín giờ ngày mai là có thể tới làm, ở công ty chúng ta phải thử việc trong một tuần, sau một tuần mới thành nhân viên chính thức.



Dư Song Dục mỉm cười nói,



- Hãy cố gắng gặp gỡ nhau thường xuyên, hi vọng các vị có thể hiểu ý tôi!

Điểm này Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đã sớm biết rõ, vẫn là Bạch Tiểu Thăng nói với bọn họ, nếu không phải vậy ba người cũng không dám công khai đến nhận lời mời, bọn hắn cũng cần chứng minh thân phận “Lâm Thăng”, “Bạch Oánh” và “Phương Thành”.

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh liền cáo từ rời đi.

Sở Uy thì ở lại.

Hai người vừa đi, Sở Uy càng lộ ra mấy phần thái độ nịnh nọt.

- Dư trợ lý, tôi vào làm trong Thần Hợp, về sau vẫn phải nhờ ngài dìu dắt nhiều hơn!



Không có người ngoài, Sở Uy cũng không còn che giấu,



- Có ngài chiếu cố, tôi mới có thể có tư cách ở tập đoàn Thần Hợp. Cho nên, tôi luôn kính trọng đối với ngài gần như với Hàn tổng. Về sau, có chuyện gì, chỉ cần ngài phân phó, Sở Uy tôi tuyệt đối nghiêm túc nghe lời!

Sở Uy đã vỗ bộ ngực, biểu hiện bề ngoài rất trung thành.

Sở Uy này là ai, Dư Song Dục tự nhiên biết rõ.

Dạng người này nếu mà trung thành, đó mới là chuyện lạ.

Bất quá, cũng không ngại dùng thử một chút.

Dư Song Dục cũng mỉm cười.

Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Sở Uy có lòng dựa vào mình, chính mình có lòng thu nhận, ăn nhịp với nhau là đủ rồi.

- Sở Uy à, anh là người phóng khoáng, cho nên tôi không cần nói điều gì thừa. Sau này, chỉ cần anh đi theo tôi, chúng ta cùng chung sức vì Thần Hợp, hết lòng hết sức vì Hàn tổng. Tôi có thể bảo đảm anh sẽ có tương lai rộng mở !

Vừa nói, Dư Song Dục càng xích lại gần một chút, vỗ vỗ bả vai của Sở Uy, nói lời thấm thía,



- Tương lai, không phải là anh không có cơ hội trở thành trợ lý của Hàn tổng! Đến lúc đó, tôi là đệ nhất trợ lý, anh đứng hàng thứ ba, thậm chí thứ hai, chúng ta cùng một chỗ thoải mái phát triển, đây không phải rất tốt sao!

Dư Song Dục ném cho dã tâm của Sở Uy một khối bánh gatô thật to.

Nếu như hai người trợ lý của người đứng đầu tập đoàn Thần Hợp chân thành đoàn kết, trở thành "Người một nhà", như thế khác gì nắm trong tay một nửa Thần Hợp a.

Sở Uy cười không khép miệng.

Nhưng sau đó, Sở Uy lại thở dài,



- Đáng tiếc là, lần này Hàn tổng phỏng vấn, tôi lại không nắm chắc cơ hội. Khiến cho người trẻ tuổi Lâm Thăng này đoạt trước, phải nói cái người trẻ tuổi này thực sự không tồi, nhưng ở phía sau... Lại có chút quá cuồng vọng.

- Ồ?

Dư Song Dục nghe vậy thì nhíu mày lại, nhìn về phía Sở Uy.

- Tên Lâm Thăng kia nói, lần này phỏng vấn, cậu ta chính là muốn đạt được vị trí đệ nhất trợ lý, vị trí kia cũng chỉ cậu ta mới xứng đáng! Mặc dù người này nói lời cuồng vọng, nhưng cuối cùng ngài vẫn là đệ nhất trợ lý, hắn chỉ là trợ lý thứ ba. Nhưng người tuổi trẻ này còn nhỏ mà đã có dã tâm lớn như thế. Ngài nhìn xem, lần này hắn tiếp khách hàng dự tiệc, khiến cho ngài đứng chờ ở bên ngoài, Hàn tổng coi như nhất thời sơ sẩy, cậu ta cũng nên nhắc nhở, dù sao ngài mới là đệ nhất trợ lý chứ không phải cậu ta. Ngài xem, cậu ta có ý tứ, hay có suy nghĩ này sao?

Sở Uy nói một phen, chạm đúng vào nỗi đau của Dư Song Dục.

Dư Song Dục không kìm chế được, lông mày hơi vặn lại.

Sở dĩ hắn nảy sinh địch ý với Lâm Thăng kia, một phần là vì Lâm Thăng hoàn toàn không để ý đến chính hắn.

Bao nhiêu lần bước vào trong tiệc rượu, Lâm Thăng cùng Rojas tiên sinh, cùng Hàn Hà Phi tiên sinh nói nói cười cười, nhưng nhìn cũng chưa từng nhìn đến hắn !

Đây không phải chính là không có đem hắn để vào mắt hay sao?

Trong xoang mũi Dư Song Dục thở ra một hơi dài tức giận.

Cho dù là có ý khiến cho Bạch Tiểu Thăng cùng bọn người Sở Uy nảy sinh kẽ hở, nhưng chính trong lòng hắn có thật sự có phần oán hận buồn bực kia !

Sở Uy nhìn thấy cảnh này, đôi mắt chớp lên, mừng thầm trong lòng.

Hắn cũng không phải ngu ngốc !

Hắn nhìn được Dư Song Dục muốn cho bọn hắn nảy sinh kẽ hở với Bạch Tiểu Thăng, tránh cho trợ lý thứ ba là Bạch Tiểu Thăng này lôi kéo đi những người mới này!

Chút tính kế nhỏ này, ai mà không nhìn ra.

Tuổi đầu năm mươi, ai coi ai là ngu ngốc, vậy kẻ đó mới chính là kẻ ngu nhất!

Dư Song Dục muốn chia rẽ bọn hắn, Sở Uy này cũng không phải là không có ý tưởng như vậy !

Dư Song Dục coi như đủ thông minh, cũng khó tránh bị tâm tình này che mắt.

- Dư trợ lý, tôi đây cũng không phải là châm ngòi ly gián, tôi đơn thuần là thay ngài nói ra điều bất bình mà thôi!

Sở Uy nói,



- Về sau, ngài là lãnh đạo cậu ta trong công việc, hiện tại cậu ta ra vẻ như không nhìn thấy ngài, vậy sau này lại sẽ như thế nào ! Sớm muộn... Tôi nói một câu ngài đừng không thích nghe, sớm muộn cậu ta cũng muốn đẩy ngài đi, chen lên vị trí đệ nhất trợ lý!

Dư Song Dục giữ im lặng.

Đây là điều khiến hắn lo lắng nhất !

- Tôi thấy tức giận thay cho ngài! Ngài là người đại nhân đại lượng, không tính toán với cậu ta lúc này, nhưng mà ngài cảm thấy cậu ta sẽ mang ơn sự bao dung rộng rãi của ngài sao? Sẽ buông tha cho vị trí đệ nhất trợ lý kia sao?



Sở Uy vỗ đùi,



- Chắc chắn sẽ không đâu! Hiện tại mỗi người trẻ tuổi luôn là một người so với một người đều có dã tâm lớn hơn! Cho nên, ngài nên tìm cách khiến cậu ta mắc sai lầm và sa thải cậu ta đi thôi.

Dư Song Dục nhắm đôi mắt lại một lát, rồi nhìn Sở Uy, giọng nói không có chút cảm tình nào,



- Vậy, anh nói ý của mình xem.

Sở Uy không khách khí nói,



- Trợ lý thứ ba này muốn quen thuộc công việc, bắt tay triển khai công việc, đều cần ngài hướng dẫn, ngài có thể bố trí công việc nhiều hơn một chút, cho cậu ta thêm một vài nhiệm vụ, khiến cho cậu ta tăng ca suốt đêm ở công ty. Nếu như chỗ nào làm không tốt, ngài có thể giáo huấn một phen, để xem cậu ta có dám cãi lại hay không, nếu như cậu ta không biết thu liễm, còn làm ngài không vui lòng, vậy khiến cho cậu ta tăng ca đêm liên tục, xem có thể chịu đựng qua được một tuần thử việc này không? Cho dù cậu ta có thể chịu đựng, cậu ta phạm vào rất nhiều sai lầm, Hàn tổng có thể chịu được sao?

Đây là Sở Uy thẳng thắn, khiến cho Dư Song Dục ra tay với Bạch Tiểu Thăng, khiến cho Bạch Tiểu Thăng hưởng thụ một lượng lớn công việc, phải tăng ca cả đêm.

Tốt nhất là tên Lâm Thăng kia không chịu được, nổi giận xích mích với Dư Song Dục, tốt nhất là xung đột đến tai Hàn tổng, vậy thì biến thành cuộc chiến của trợ lý, Dư Song Dục sẽ cố hết sức lực đuổi cổ hắn đi!

Biết rõ rằng Sở Uy đây là đang mượn đao giết người, nhưng hai mắt Dư Song Dục vẫn sáng lên.

Hàn tổng không thích người phía dưới phàn nàn, càng không thích người phạm nhiều sai lầm, đây là không sai !

Đề nghị này của Sở Uy rất tốt!

Vậy thì cho Bạch Tiểu Thăng một cơ hội liên tục tăng ca suốt đêm, khiến cho hắn xử lý các bộ môn khác nhau, muốn cái gì cho cái đó, khiến cho Bạch Tiểu Thăng hưởng thụ một phen "khoảng thời gian luyện tập Địa Ngục" ở Thần Hợp!

- Chủ ý không tệ !

Dư Song Dục cười.

- Mặt khác, hai người còn trẻ tuổi kia, còn không có biểu thị đứng chung một chỗ với ngài. Không bằng, khiến cho bọn họ cũng đi theo tăng ca cùng trong hai ngày?



Sở Uy đề nghị,



- Khiến cho bọn họ biết rõ lợi hại của ngài!

Đến lúc đó, chờ cho con bé Bạch Oánh kia khổ không thể tả, chờ gã Phương Thành kia không ngừng kêu khổ, Sở Uy hắn lại ra mặt làm chúa cứu thế, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện hay sao.

Dư Song Dục nhìn Sở Uy với vẻ ý vị thâm trường một chút, cười lên,



- Lão Sở à, nhắc tới tâm tư riêng vẫn là anh có nhiều! Tiếc là anh không phải trợ lý, nếu không có thể cũng đào hố cả tôi nữa.

Sở Uy kinh sợ,

- Tôi nào dám! Dù nói thế nào, ngài là đệ nhất trợ lý, chúng tôi còn sống nhờ hơi thở của ngài mà!

Dư Song Dục và Sở Uy lần lượt cười to.

Trên đường rời đi, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng thương lượng sự tình.

- Bây giờ mới bắt đầu bước vào Thần Hợp, thế nhưng làm như thế nào mới có thể mau chóng chạm đến công việc thực tế đây! Chúng ta còn có một tuần thử việc nữa! Có cần phải tiếp nhận điều lệ chế độ huấn luyện gì đó hay không?

- Đúng vậy, điểm ấy là điều làm cho người ta phải đau đầu nhất. Cho dù tiếp xúc với công việc thực tế, chỉ sợ nội dung liên quan đến cũng rất ít, rất có hạn !

Hai người đều đang buồn rầu rĩ, muốn đến gặp Bạch Tiểu Thăng để cẩn thận thương lượng một phen.

Thật tình không biết rằng vấn đề khó khăn của bọn hắn đã được Sở Uy giải quyết giúp rồi...

Bạch Tiểu Thăng mà biết chắc sẽ hài lòng đến mức cười to.

Bạn cần đăng nhập để bình luận