Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1181: Tôi nhìn xem cậu chết như thế nào!

Doanh nhân người Tây Ban Nha Rojas và nhóm của ông ta đã đi ăn cơm trưa, lại đến nghỉ ngơi ở tập đoàn Thần Hợp một vài tiếng, lúc này mới rời đi.

Có người nói, bọn họ còn muốn đi Châu Mỹ, đi bàn chuyện hợp tác khác.

Trước đây Rojas nhiều lần phái người đến đàm phán cùng với tập đoàn Thần Hợp bên này, cuối cùng là hắn đích thân đến đây ký hợp đồng, quá trình thật nhanh chóng.

Nói vậy thì chuyến đi bên Châu Mĩ kia cũng sẽ có tình huống như thế, nghĩ đến đây chính là phong cách của người ta.

Lúc Rojas chào từ biệt, Dư Song Dục đã trở lại từ bên phòng ăn, lúc trở lại còn dẫn theo hai người công nhân đang ôm vác rất nhiều thứ.

Đây là Hàn Hà Phi dặn dò mang đến, là lễ vật đưa cho Rojas.

Đưa lễ vật rồi, Hàn Hà Phi còn tự mình đưa đám người Rojas xuống đến lầu dưới.

Trong thời gian này, Bạch Tiểu Thăng phục vụ toàn bộ hành trình và ở ngay cạnh cạnh Hàn Hà Phi.

Lúc đi, Rojas còn cố ý cười nói với Bạch Tiểu Thăng một hồi, ân cần căn dặn vài câu.

Bạch Tiểu Thăng không có phiên dịch mà Hàn Hà Phi cũng không có hỏi dò ngay tại chỗ.

Chờ cho khách mời đi khỏi rồi, Hàn Hà Phi mới có hai phần tò mò hỏi Rojas đã nói cái gì.

- Rojas tiên sinh nói là, hy vọng lần sau lại gặp được tôi, còn có, nếu như tôi có thời gian thì đi Tây Ban Nha làm khách thì có thể tìm hắn.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, nói đúng như sự thật.

- Rojas… lại mời cậu!

Hàn Hà Phi khó tránh khỏi có chút giật mình, càng nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng.

Dưới cái nhìn của hắn, nhân vật mà chính mình còn muốn khách khí, nhưng lại đi khách khí như thế với một nhân vật nhỏ.

Ngoại trừ lý do tính tình cởi mở của người nước ngoài, còn có thể là cái tên Lâm Thăng này thật sự là rất không bình thường!

Hàn Hà Phi nhìn kỹ người trẻ tuổi ở trước mắt này thêm một lần nữa.

Hắn cũng không biết là Bạch Tiểu Thăng cũng đâu phải nhân vật nhỏ, đường đường chính là đại sự vụ quan, lúc nói chuyện với Rojas, cách nhìn sâu sắc, lời nói lại hài hước, khiến cho vị doanh nhân người Tây Ban Nha kia rất là xúc động.

Mà khi Bạch Tiểu Thăng phiên dịch cho hắn nghe phải ngắn gọn đi rất nhiều, với lại là rất nhiều chỗ có ích.

- Lâm Thăng, cậu làm cẩn thận, tôi sẽ không để cho cậu thiệt thòi đâu!

Hàn Hà Phi nhìn Bạch Tiểu Thăng rồi chăm chú nói một câu.

Đến bây giờ thì hắn đã thừa nhận giá trị của Bạch Tiểu Thăng.

- Vâng, Hàn tổng.

Bạch Tiểu Thăng cười nhạt.

Hàn Hà Phi xoay người lại, nhìn thấy Dư Song Dục thì trực tiếp vẫy tay gọi hắn lại gần, tay chỉ Bạch Tiểu Thăng rồi nói.

- Cậu dẫn Lâm Thăng đi, giúp hắn nhanh chóng quen thuộc rồi tập trung vào công việc.

Dư Song Dục khoanh hai tay ở trước người, cúi thấp người nở nụ cười.

- Tôi sẽ làm như vậy, Hàn tổng.

Lúc Dư Song Dục nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng thì trong ánh mắt cũng có một loại quan tâm như là anh cả vậy.

Đổi lại người khác, nhất định sẽ bị xúc động bởi loại thái độ bình dị gần gũi này của Dư Song Dục.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng là ai chứ, ánh mắt của hắn hiểm độc biết bao nhiêu.

Bạch Tiểu Thăng nhìn một chút là nhận ra nơi sâu xa trong ánh mắt của Dư Song Dục, bên dưới cái nụ cười mỉm kia thật ra ẩn giấu rất nhiều tâm tình ---

Đề phòng, lòng thù địch còn có căm thù!

Xem ra là mình cướp đi danh tiếng của người ta.

Bạch Tiểu Thăng cười thầm ở trong lòng nhưng cũng không để ý lắm.

Hàn Hà Phi vẫn chưa được hắn đặt vào trong mắt, chỉ là một Dư Song Dục thì có đáng là cái gì.



Hàn Hà Phi dẫn hai người trợ lý của mình đi một mạch trở về văn phòng.

Bạch Tiểu Thăng đi song song cùng với Dư Song Dục, nhìn Dư Song Dục không hề có gì khác thường, nhưng trong lòng rất là không vừa lòng đối với người trẻ tuổi đi bên cạnh này.

Đi song song với mình?

Có còn hiểu quy củ hay không đây, có còn biết kính trọng đối với tiền bối hay không đây!

Dư Song Dục đang có lửa giận trong lòng lại nhớ tới nước cờ mà Sở Uy đã nói cho hắn, nhất thời hừ lạnh nói trong âm thầm.

- Cái tên Lâm Thăng, còn muốn tăng giá thêm bao nhiêu nữa!

Chờ Hàn Hà Phi đi đến văn phòng làm việc, Dư Song Dục giành trước xin chỉ thị, hỏi hắn có còn cần công việc gì hay không.

Biết được còn cần rất nhiều sắp xếp, lúc này Dư Song Dục mới nở nụ cười.

- Vậy Hàn tổng, để tôi đưa Tiểu Lâm đi xuống trước, giúp hắn nhanh chóng quen thuộc tình huống bên này của công ty!

Nhìn Dư Song Dục như đang hỏi dò bình thường thôi, nhưng trên thực tế là đang hạ thấp trách nhiệm của bản thân xuống.

Chuyện như vậy căn bản là Hàn Hà Phi không chú ý đến, hắn đang vùi đầu chăm chú xem văn kiện rồi, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ khẽ gật đầu.

Dư Song Dục yên tâm.

Sau đó coi như Hàn Hà Phi có hỏi là tại sao lại nghiêm khắc với Lâm Thăng như vậy, hắn còn có thể nói lại.

Dư Song Dục rón ra rón rén đưa Bạch Tiểu Thăng rời khỏi văn phòng của Hàn Hà Phi.

Đóng cửa lại từ bên ngoài.

- Đi theo tôi.

Dư Song Dục nở nụ cười với Bạch Tiểu Thăng, sau đó dẫn hắn đi tới một văn phòng nhỏ cùng tầng, bên trong bài trí ba cái bàn làm việc.

- Chỗ này chính là nơi làm việc và nghỉ ngơi của ba người trợ lý chúng ta.

Dư Song Dục dẫn Bạch Tiểu Thăng đi nhìn bốn phía, giới thiệu tình huống công việc một phen.

Hắn nói rất tinh tế tỉ mỉ, từ việc lớn đến việc nhỏ.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng không có nhìn ra sự đề phòng và đố kỵ ở trong mắt của hắn thì đã thật sự cho rằng đây là sự nhiệt tình của đồng nghiệp.

Chuyển giao công việc và nói xong, Dư Song Dục nở nụ cười nồng nàn như người thân ruột thịt với Bạch Tiểu Thăng.

- Lâm lão đệ, tuy rằng cậu là người mới tới, thế nhưng Hàn tổng thật sự là cực kỳ chờ mong đối với cậu. Cậu cũng nghe thấy, Hàn tổng hy vọng cậu có thể nhanh chóng gia nhập vào trong công việc. Vậy thì khả năng tôi sẽ gia tăng áp lực với cậu! Có điều tôi tin tưởng, người trẻ tuổi như các cậu có thể gánh vác được, làm tốt được!

Bạch Tiểu Thăng nghe thấy vậy thì nở nụ cười.

- Không sao, thật ra con người của tôi cũng là một kiểu làm việc điên cuồng, tất cả dựa vào sự sắp xếp của trợ lý Dư.

Tại sao Bạch Tiểu Thăng lại đến đây?

Chính là vì điều tra tập đoàn Thần Hợp, điều tra Hàn Hà Phi.

Hắn mà sợ áp lực công việc sao?

Quả thật là chuyện cười!

- Cái người Sở Uy gia nhập cùng một lúc với cậu cũng có nói rồi, người như cậu vừa nhìn đã thấy chính là một người có năng lực phi thường, một người có sự dẻo dai phi thường, có thể bắt đầu rất nhanh, đồng thời đảm nhiệm được công việc cường độ cao.

Sư Song Dục cười ha hả nói.

- Hắn cũng đã nói, loại người như cậu mới chịu được rèn luyện áp lực cao nha.

Dư Song Dục dồn hết tâm trí xuống, câu nói đầu tiên đã bán đứng Sở Uy.

Cứ như vậy, Bạch Tiểu Thăng chắc chắn sẽ sinh ra sự hận thù với Sở Uy, Sở Uy như vậy còn có cơ hội thay đổi địa vị à.

Còn người trợ lý thứ ba lúc trước, bây giờ chính là trợ lý thứ hai cũng đã được Hàn tổng sắp xếp đi tới Châu u để nói chuyện công việc.

Mấy tháng cũng chưa chắc đã trở về được!

Bên này chính là còn duy nhất một mình Dư Song Dục hắn!

- Sở Uy à.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy, nở nụ cười hờ hững.

- Vậy hắn đúng là đã tin cậy tôi!

Nghe giọng điệu của Lâm Thăng này đúng là đã nhớ kỹ Sở Uy rồi.

Dư Song Dục có cảm giác thỏa mãn.

- Được rồi, trước tiên tôi thu xếp công việc cho cậu, trước tiên cậu thử làm xem.

Dư Song Dục đứng dậy, đi đến nơi bàn làm việc của chính mình, lấy chỗ này lấy chỗ kia, cuối cùng ôm lên một chồng văn kiện cao cả gang tay, xếp đến trước mặt của Bạch Tiểu Thăng.

- Đừng ngại nhiều nha, là tôi muốn thử sức chịu đựng của cậu một chút, trước tiên là quen với tư liệu đã. Những thứ này cả những thứ này nữa, tất cả đều là tư liệu. Tiếp sau có việc gì mới liên quan mà không rõ ràng thì có thể hỏi tôi.

Dư Song Dục cười ha hả rồi nói.

- Ngày hôm nay cậu mới tới đây thì cũng không phải vất vả quá làm gì, trước tiên cứ xem tư liệu đi, ngày hôm nay cộng thêm buổi sáng ngày mai chắc là đủ chứ hả. Buổi chiều ngày mai làm những công việc này, đến trước buổi tối đưa đến là được rồi.

- Cậu có thể đọc ở công ty, cũng có thể lấy về. Có điều, tôi vẫn hy vọng là từ nay về sau cậu có thể hết sức ưu tiên hoàn thành ở công ty.

- Sau này cậu có cần văn kiện gì, cứ tự nhiên trình bày thành một danh sách ra, tôi sẽ ủng hộ cậu đi cùng đến các bộ ngành nói với hộ hỗ trợ cậu.

Nói xong, Dư Song Dục rút ra một tờ giấy mỏng manh đưa cho Bạch Tiểu Thăng.

Đây chính là thứ mà hắn muốn Bạch Tiểu Thăng hoàn thành rồi đưa đến vào trước buổi tối.

Tuy rằng đó chỉ có một trang giấy, thế nhưng mà có thể nói là dính đến một lượng tư liệu khổng lồ.

Một đống tư liệu này Bạch Tiểu Thăng cần phải đọc qua gần một nửa, còn cần phải có trí nhớ kinh người mới có thể hoàn thành được.

Theo Dư Song Dục dự đoán lạc quan thì người bình thường phải mất đến mấy ngày mới có thể hiểu rõ được sơ sơ, rồi làm ra được vài thứ đồ vật sơ sài.

Sau đó cái đồ vật được làm ra đó có có khả năng rất cao bị Hàn tổng bỏ đi như giấy vệ sinh!

Nhớ năm đó, Dư Song Dục hắn làm một công việc ngay sau khi chính thức nhậm chức lại bị Hàn tổng mắng chửi thậm tệ như phân chó ở ngay trước mặt bao nhiêu người từ trên xuống dưới trong công ty.

Trải nghiệm này vẫn còn rõ như ngay trước mắt, mùi vị đó thật không dễ chịu!

Chỉ có điều về sau, ngày nào tôi cũng sẽ để cho cậu như vậy, một tuần lễ trôi qua để tôi xem cậu có thể tiếp tục chống đỡ được nữa hay không!

Coi như cậu chống đỡ được thì ấn tượng của Hàn tổng đối với cậu sẽ trở nên cực kém!

Dư Song Dục cười gằn trong âm thầm, nhưng bề ngoài vẫn thực sự là cực kỳ ôn hòa.

Muốn công việc trong một trang giấy này được thuận lợi cần toàn bộ tư liệu phải mất mấy ngày, người bình thường đã mất nửa tháng, người mới phải mất một tháng rồi?

Sau khi Dư Song Dục tính toán xong thấy hoàn toàn thoải mái.

Sắc mặt của Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhận lấy trang giấy từ trong tay của Dư Song Dục, chỉ nhìn lướt qua rồi khẽ gật đầu.

Dư Song Dục cứ tưởng rằng hắn sẽ tỏ vẻ mặt khó khăn rồi kêu khổ với mình.

Thì hắn sẽ thuận tiện mà dùng Hàn tổng để ép cái tên Lâm Thăng này!

Hắn càng có thể chạy đến chỗ của Hàn tổng, nói rằng cái cậu Lâm Thăng này có tâm tình sợ khó khăn, khó có thể đảm đương trọng trách.

Dư Song Dục nghĩ thì rất được, nhưng mà, tình cảnh tưởng tượng ra đó lại chưa từng xảy ra.

Dường như Bạch Tiểu Thăng không hề có cảm giác gì, chỉ gật đầu nói một tiếng.

- Được.

Dư Song Dục ngẩn ra rồi lập tức nở nụ cười.

Là cậu dại dột hết thuốc chữa hay vẫn là ngốc đến nỗi căn bản không nhìn ra!

Dư Song Dục mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Thăng rồi nói.

- Cậu không thấy có vấn đề gì thì tôi sẽ báo với Hàn tổng, bảo là cậu đã nhận lấy những công việc này. Đến lúc cậu mà không làm được, Hàn tổng sẽ phê bình cậu đó biết chưa.

- Được.

Bạch Tiểu Thăng lại gật gà gật gù, đơn giản thẳng thắn nói một chữ lặp lại, đã nhìn kỹ tư liệu.

- Cậu nhìn đi, tôi còn có việc khác, đi trước đây.

- Được.

Dư Song Dục cười cợt, đi ra ngoài, khóe miệng của hắn lại cong thành một nụ cười lạnh lùng chế giễu.

Được được được?

Lâm Thăng à, cậu là thằng nhóc con điếc không sợ súng, lại đến đụng vào xúi quẩy tôi?

Tôi nhìn xem cậu chết như thế nào!

Bạn cần đăng nhập để bình luận