Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1188: Một phần "Bảng danh sách"

Sở Uy xin nghỉ.

Vừa mới tiến vào tập đoàn Thần Hợp thời gian không đến một tuần, hắn lại nghỉ phép, chuyện này cũng đã phá ghi chép trong lịch sử của tập đoàn.

Chỉ có điều, có khổ tự biết, hắn không xin nghỉ cũng không được.

Một ngày này, Bạch Tiểu Thăng cứ như là một bài kiểm tra của hắn, tùy ý lựa chọn vấn đề giữa vô vàn thông tin như biển Bột Hải, tùy ý hỏi thăm.

Quả thực là quá con mẹ nó thiếu đạo đức.

Trong lòng của Sở Uy không biết mắng qua bao nhiêu lần.

Những vấn đề kia, hắn nếu như có thể trả lời được mới là chuyện lạ, coi như đổi thành Dư Song Dục chỉ sợ cũng không trả lời được.

Rõ ràng là Bạch Tiểu Thăng muốn chơi chết hắn.

Trả lời không được thì phải làm sao bây giờ?

Bạch Tiểu Thăng cho kiến nghị của hắn chính là tăng ca.

Tăng ca cũng không được, vậy làm sao bây giờ?

Bạch Tiểu Thăng lại bổ sung thêm đề nghị là nên thức đêm.

Thế là, Sở Uy giống như kiểu "Người đến trung niên bất đắc dĩ, giữ ấm trong chén phao cẩu kỷ"(Mọi người ở độ tuổi trung niên, ngâm mình trong cốc - giữ mình), lập tức hắn có cảm giác phảng phất như xuyên về thời gian học cao trung "Ba ngày một kỳ thi nhỏ, năm ngày là một kỳ thi lớn", nhưng thật đáng tiếc trí nhớ và sức mạnh thể chất hiện tại của hắn không thể đánh đồng với những năm thanh xuân xanh mướt kia.

Sở Uy liền cầu viện phía bên ngoài, kháng tụng rất nhiều, nhưng Dư Song Dục lại có thái độ mặc kệ, Hàn Hà Phi thì trực tiếp đứng về phía của "Lâm Thăng".

Sở Uy quả thực không chịu nổi, bốn phần là bệnh thật nhưng sáu phần lại là giả, dứt khoát xin nghỉ phép để tránh nạn.

Kỳ thực, Bạch Tiểu Thăng "Tra tấn" hắn như thế, mục đích ngay từ đầu chỉ là do Lâm Vi Vi bị hắn quấy rầy nên muốn thay nàng trút giận, về sau thì chính là muốn xâm nhập điều tra. Và để cho tiện làm việc, bọn họ cần Sở Uy rời khỏi đây, nhưng lại không được vì không có lý do hợp lý nào đá hắn ra ngoài, vì vậy chỉ có thể hạ quyết định hung ác, ép buộc hắn phải tự nghỉ phép.

Lần này Sở Uy rời đi, thì nhân viên trợ lý còn lại bên này để xử lý sự vụ chỉ còn lại ba người Bạch Tiểu Thăng.

Dư Song Dục làm trợ lý số một, thường xuyên ra ngoài cùng với Hàn Hà Phi, người trợ lý thứ ba kia trước giờ chưa thấy mặt thì hiện tại đang ở Châu u.

Khu vực trợ lý xử lý sự vụ, ngay lập tức trở thành địa bàn của ba người Bạch Tiểu Thăng.

"Điều kiện tiện lợi" như thế, quả thực tốt vô cùng.

Lúc này, mấy người Bạch Tiểu Thăng bọn họ vừa làm xong một đoạn công tác, đang tranh thủ nghỉ ngơi, uống trà, tiện thể thấp giọng giao lưu.

- Anh Tiểu Thăng ca, anh dùng một tuần thời gian ở chỗ này đánh ra danh tiếng, thật sự là cái danh tiếng này dùng vô cùng tốt. Lại thêm chức vị trợ lý của anh. Hiện tại, em đi đến các phòng ban yêu cầu tư liệu, thật sự là rất thuận lợi, coi như không tiện mang đi, nhưng cũng có thể tìm đọc tại chỗ.

Lâm Vi Vi nhẹ nhàng chỉ chỉ một món đồ trang sức đang cài ở trên cổ áo, trên thực tế món đồ kia chính là một thiết bị quay phim được mang đến từ tổng bộ, nhằm thuận tiện lấy chứng cứ.

- Thu hoạch ngày hôm nay, so với ngày hôm qua còn lớn hơn nhiều.

Lâm Vi Vi nở một nụ cười vui vẻ.

- Không cần tới thời gian hai ba ngày, chúng ta liền có thể trực tiếp thỉnh cầu tổng bộ phái người đến trợ giúp, đối với bên này tiến hành thanh tra triệt để.

Sau đó, nàng lại hưng phấn nói.

Ngẫm lại tất cả đều là sự tình thoải mái.

- Còn nữa, vài ngày trước, những hành động lớn mà chúng ta đã làm ở thành phố Nam Đô và Thanh Cảng bên kia, đã khiến cho mấy vị trợ lý sự vụ quan và sự vụ quan mà tổng bộ phái tới đều nhận được ích lợi không nhỏ. Hiện tại, em rất tin tưởng rằng hiện giờ bọn họ chỉ sợ đang trông mong một cuộc điện thoại của chúng ta, hy vọng chúng ta ở nơi nào đó có thể làm ra một cái hành động lớn nữa.

Lâm Vi Vi cười hì hì nói.

Hai người Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh nghe vậy, cũng nhìn nhau nở nụ cười.

Đối với những tỉnh thành ở xung quanh thành phố Nam Tự điều tra chỉ tốn thời gian khoảng một tuần, liền lấy được thành quả làm cho người khác kinh ngạc, khoảng cách "Thu lưới" tựa hồ như chỉ thiếu một chút nữa mà thôi.

Nói đến, lần này là chọn đúng sách lược, trực tiếp ra tay từ bên trong của "Địch nhân" .

- Tôi cảm thấy, vẫn nên hành động nhanh hơn một chút mới tốt. Bên phía thành phố Nam Đô và Thanh Cảng kia, Lâm Kha sự vụ quan kéo dài cho tới hiện tại, cũng thật sự là kéo không nổi nữa rồi. Chúng ta ở bên đó 'Mất tích' một thời gian, cũng chỉ có thể che giấu trong vòng ba bốn ngày, bay giờ đã qua gần một tuần, tội sợ bên phía Trầm Bồi Sinh đã phát hiện ra. Hành động của chúng ta, nhất định phải xong trước khi bọn họ tới.

Lôi Nghênh nhắc nhở.

Lôi Nghênh bao giờ cũng là người cẩn thận nhất.

Chính bởi vì có hắn thời thời khắc khắc nhắc nhở, nên trong hai năm qua, mấy người Bạch Tiểu Thăng bọn họ cũng ít phải đi sai đường.

- Buổi tối ngày hôm nay, tôi liền liên hệ với bên tổng bộ. Báo cáo kỹ càng, để mau chóng có động tác khai thác.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy, liền gật đầu tán thành.

- Thế nhưng mà tôi luôn cảm thấy, điều tra phía bên này vẫn còn chưa đủ. Mặt khác, tôi luôn có một loại cảm giác. . . Có chút phiền phức, nhưng lại không biết rõ là phiền ở nơi nào. . .

Nói tới, Bạch Tiểu Thăng nhịn không được có chút đăm chiêu nhíu nhíu mày, hai tay vịn vào trán, tự lẩm bẩm một mình.

Lôi Nghênh nghe vậy cũng nhíu lông mày lại, hơi gật đầu đồng ý.

Kỳ thực, hắn cũng có cái loại cảm giác như có như không này, cảm thấy rất khó chịu.

Không hề có nguyên nhân, không hề có chút nguyên cớ nào, căn bản chỉ là dựa vào giác quan thứ sáu.

Chỉ có điều, sự tình nếu như không có căn cứ, Lôi Nghênh hắn cho tới bây giờ không thích nói ra, đề phòng làm nhiễu loạn tâm tình của đồng bạn.

Nhưng mà hiện tại xem ra, tựa hồ như Bạch Tiểu Thăng cũng có cảm giác như hắn vậy.

Đây không phải là điềm tốt. . .

- Anh Tiểu Thăng, anh lo lắng thời gian quá nhanh, chúng ta điều tra vội vàng không được triệt để sao? Yên tâm đi. Chờ đến khi chúng ta làm sáng tỏ thân phận, cưỡng ép điều tra tư liệu bí mật của nơi này, sau đó lấy nhanh đánh chậm, tin tưởng cũng có thể một mẻ hốt gọn bọn hắn.

Lâm Vi Vi thì ngược lại, thái độ lạc quan, có lòng tin mười phần.

Bạch Tiểu Thăng nhìn nàng nở nụ cười.

Trong lòng của mình cứ mãi quanh quẩn cái loại cảm giác kia, ngay cả bản thân mình cũng không nói lên được là cái cảm giác gì, chỉ là cảm thấy rất không thoải mái. . .

Không bằng tạm thời gác lại.

- Có lẽ, quả thực là do mình nghĩ nhiều rồi?

Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

Tất cả sự việc đang diễn ra không phải rất thuận lợi sao.

Tuy rằng nắm giữ tình huống hiện tại vẫn như cũ chỉ tính mới là phần "Thô ráp" mà thôi, nhưng đã đủ để khởi xướng điều tra đối với hầu hết các công ty trực thuộc bên này.

Bạch Tiểu Thăng đang nghĩ ngợi, liền nghe cửa phòng làm việc của trợ lý bị gõ vang.

Sau đó, có một người đi vào.

Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu lên nhìn.

Chính là người quen.

Người này là quản lý bộ phận nhân sự của tập đoàn Thần Hợp, kiêm phó Bộ Phận Hành Chính, Vương Kiều Bắc.

Vừa thấy người đi vào chính là hắn, Bạch Tiểu Thăng liền mỉm cười đứng dậy.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng đứng lên chào hỏi.

Hiện tại, Bạch Tiểu Thăng chính là trợ lý của Hàn Hà Phi, cử động kia của hắn, không thể nghi ngờ là đối xử trọng hậu vô cùng.

- Lâm trợ lý.

Vương Kiều Bắc nở nụ cười chào hỏi, vội vàng đi tới, trong tay còn cầm một trang giấy.

Vị này kiêm nhiệm chức vụ của hai bộ phận trung tầng trọng yếu của tập đoàn Thần Hợp, công việc hằng ngày phi thường bề bộn, vậy mà hôm này tự mình tới đây, không thể nghi ngờ là có việc gì đó.

- Làm sao vậy, Vương quản lý, có chuyện gì không?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Là như vầy, Lâm trợ lý, tôi cần dùng một cái con dấu, nhưng mà lần trước Hàn tổng sử dụng, vẫn còn để ở văn phòng của ngài ấy. Ngài ấy cho người đưa chìa khoá tới cho tôi, cho phép tôi mở tủ sắt của ngài ấy trong phòng làm việc. Chỉ có điều dựa theo quy định, thời điểm Hàn tổng không có mặt ở đây, thì chí ít phải cần một trong hai vị trợ lý phải có mặt ở đây, thì mới có thể mở. Ngài đến đi với tôi một chuyến có được không?

Vương Kiều Bắc cười nói,

Muốn mở tủ sắt trong văn phòng Hàn Hà Phi.

- Nguyên lai còn phải giám sát, quy trình rất nghiêm mật a. Không tệ, có hai người ở đây, có thể miễn trừ rất nhiều phiền phức không cần thiết.

Trong lòng của Bạch Tiểu Thăng nhất động, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc, khôi hài nói.

- Đúng vậy a.

Vương Kiều Bắc nở nụ cười.

- Vậy tôi liền đi theo ngài một chuyến vậy.

Bạch Tiểu Thăng đồng ý.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đưa mắt nhìn hai người đi ra khỏi văn phòng trợ lý để xử lý công việc.

- Đây có thể là một cơ hội tốt.

Lâm Vi Vi nhịn không được nói.

- Đúng vậy nhưng về mặt này Tiểu Thăng không tính chuyên nghiệp, nếu như là anh đi theo thì tốt rồi.

Lôi Nghênh cảm thán nói.

Bằng vào thân thủ của hắn, đủ để lặng yên không một tiếng động cầm ra một ít gì đó.

- Chỉ mong, có thể có chút thu hoạch.

Lâm Vi Vi lầm bầm trong miệng.

. . .

Trong hành lang, Bạch Tiểu Thăng cùng với Vương Kiều Bắc vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đi tới văn phòng của Hàn Hà Phi.

Mở cửa văn phòng được đóng kỹ từ bên trong, Vương Kiều Bắc dẫn Bạch Tiểu Thăng đi thẳng đến bàn làm việc của Hàn Hà Phi.

Phía sau của bàn làm việc, bên trái có một cái két sắt cao cỡ nửa người.

- Cái két sắt này của Hàn tổng, bày biện cũng hơi tùy tiện ra bên ngoài, mà không phải là khảm vào bức tường, giống như người ta dùng che giấu vật gì bí mật à.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Vương Kiều Bắc chỉ cười cười, lại không nói gì thêm.

Kỳ thực, bằng vào thân phận của Hàn Hà Phi cùng tính tình của hắn, nói không chừng hắn còn có két sắt ẩn tàng khác.

Đương nhiên, chuyện này không phải là vấn đề bọn họ nên quan tâm.

Hai người đi tới trước két sắt, Vương Kiều Bắc lấy chìa khoá ra tra vào sau đó ấn theo mật mã mà Hàn Hà Phi đưa cho mở két sắt ra.

Loại két sắt này, chính là áp dụng động thái khóa, sau mỗi lần sử dụng đều sẽ đổi mật mã mới. Mật mã mới được tạo ra, tự có một bộ quy tắc riêng, chỉ sợ cũng chỉ có bản thân Hàn Hà Phi biết mà thôi.

Cũng có thể nói là, Vương Kiều Bắc bọn họ cho dù có chìa khoá cũng chỉ có thể mở ra một lần, không thể mở được lần hai.

Cho nên, bộ dáng của Vương Kiều Bắc cẩn thận từng li từng tí, không dám có một tí sơ hở nào.

Thời điểm mở két sắt ra, Bạch Tiểu Thăng liền đứng ngay ở bên cạnh, cũng không có nhìn chăm chú, mà có chút hăng hái quan sát vật trang trí nhỏ trên bàn làm việc của Hàn Hà Phi.

Thời điểm Vương Kiều Bắc dừng lại thở phào, trong lúc vô tình cũng nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng không có chú ý cùng với mình, nên trong lòng không khỏi thầm khen một tiếng.

Vị Lâm trợ lý này, hiểu được thế nào là nhân tình thế thái, cũng hiểu chuyện tránh bị hiềm nghi.

Người trẻ tuổi có thể làm việc đến loại trình độ này, rất là đáng gờm rồi.

Vương Kiều Bắc tiếp tục chăm chú mở tủ sắt.

Bạch Tiểu Thăng nhìn qua bàn làm việc.

Cái tên Hàn Hà Phi này, xưa này là người kiệm lời ít nói, lúc nói chuyện thì ánh mắt và giọng điệu đều lộ ra một tia sắc bén, nhìn như không tốt ở chung cùng với người khác, nhưng cũng là người coi trọng sinh hoạt. Thú vị.

Nhìn trên bàn làm việc của hắn, có một ít đồ vật trang trí thú vị, còn có một chậu cây to lớn.

Cái chậu cây nhiều đất kia, bên trên trồng một cây có thân to lớn có nhiều gai và lá xanh thuộc loại quý hiếm, vô cùng hiếm thấy.

- Đây là. . .'Huệ so cần cười' (không biết cây quỷ gì) sao. Một gốc cây lớn như vậy, tướng cây cũng thật sự là hiếm thấy như thế, hẳn là tốn không ít tiền đi.

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc nói.

Sự thích thú trong lòng không kiềm được mà nổi lên, Bạch Tiểu Thăng đi tới nhẹ nhàng đụng vào cái chậu hoa kia.

- Đừng đụng.

Vương Kiều Bắc vừa mở cánh cửa két sắt ra, còn chưa kịp cầm con dấu được đặt ở bên trong ra, chỉ mới nghe thấy lời Bạch Tiểu Thăng nói như vậy, vô ý thức quay đầu nhìn lại, nhìn thấy hành động của Bạch Tiểu Thăng, lập tức kêu lên, âm thanh vô cùng sợ hãi.

Hàn Hà Phi là tuýp người thuộc cung Xử Nữ.

Tuýp người thuộc cung Xử Nữ, thống hận nhất chính là không được hoàn mỹ, ghét nhất người bên ngoài đụng vào đồ vật của mình.

Bạch Tiểu Thăng bị tiếng la thất thanh của Vương Kiều Bắc làm cho giật nảy mình, cánh tay không tự chủ được mà dùng nhiều lực hơn ba phần.

Cái bồn "Huệ so cần cười" kia, dưới tác động từ Bạch Tiểu Thăng bị đẩy đến cạnh bàn.

Vương Kiều Bắc suýt chút nữa thì cảm thấy mình như hồn phi phách tán, bay nhào một cái, thiếu một chút nữa là bổ nhào lên bàn làm việc, hai tay ôm lấy cái chậu hoa kia.

Trên trán của hắn mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau túa ra đầy đầu, trong nháy mắt thấm ướt cả tóc.

Kỳ thực, coi như Vương Kiều Bắc không đi cứu, thì cái bồn ‘huệ so cần cười’ kia, cũng chưa chắc bị rơi xuống.

Thế nhưng sau khi ôm lấy, Vương Kiều Bắc mới thở dốc ra một hơi, cảm thấy an tâm.

Một người đàn ông to lớn, lấy tư thái vô cùng chướng tai gai mắt nằm dài trên bàn, Vương Kiều Bắc hoàn toàn không quan tâm bộ dáng mình lúc này chút nào, cẩn thận từng li từng tí ôm cái chậu hoa kia, nhẹ nhàng để cho thân thể của mình trở về vị trí cũ.

Dường như thứ được ôm trong tay hắn, không phải là một bồn hoa ‘huệ so cần cười’, mà là một quả boom đếm ngược, chỉ hơi không cẩn thận một chút thôi thì có thể nổ hắn thịt nát xương tan.

Tuy rằng sự ví von không thỏa đáng cho lắm, nhưng thực tế uy lực có thể tạo ra cũng không kém là bao nhiêu.

Cái bồn hoa này là vật có tình cảm sâu đậm với Hàn Hà Phi, vạn nhất xảy ra chuyện gì với nó. Thì viên trợ lý mới này xong đời, hắn cũng không may phải đi theo, nói không chừng ngay cả bát cơm cũng khó mà giữ được.

Vương Kiều Bắc cẩn thận từng li từng tí đem cái bồn ‘huệ so cần cười’ kia đặt về vị trí lúc đầu, tường tận xem xét trái phải một phen, phát hiện có chút sai lệch vị trí rất nhỏ, liền tranh thủ thời gian điều chỉnh cho phù hợp.

Tuýp người thuộc cung Xử Nữ như Hàn Hà Phi, chỉ một chút biến hóa thôi cũng có thể nhìn ra được.

Phải cẩn thận.

- Không sao đâu. Lúc này, vị "Lâm trợ lý" kia ở sau lưng tựa hồ như mới lấy lại tinh thần, cẩn thận từng li từng tí lầm bầm một câu.

Vương Kiều Bắc đưa tay lau mồ hôi.

Kỳ thực nói đến chuyện này, không phải hắn gân cổ lên kêu to, thì chậu hoa này chưa chắc bị đẩy ra xa, trong chuyện này cũng có một phần trách nhiệm của hắn.

May mắn, hiện tại không có xảy ra sự cố gì, Lâm trợ lý vẫn sẽ là Lâm trợ lý.

- Không, vẫn còn tốt, không có xảy ra việc gì.

Vương Kiều Bắc khống chế tâm tình của mình, quay người lại, hơi gật đầu.

Hiện tại, Lâm Thăng tựa hồ như cũng hơi khẩn trương thở ra một hơi nhẹ nhõm, Vương Kiều Bắc thấy vậy liền muốn nói an ủi một hai câu.

- Lâm trợ lý, cậu vừa mới tới, có khả năng không biết, Hàn tổng không thích người khác động đến đồ vật của ngài ấy, những đồ vật được bài trí trên bàn này đều do tự ngài ấy thu thập, ngay cả nhân viên quét dọn cũng không được lại gần bàn này, nói chi đến việc sờ mó.

Vương Kiều Bắc rất chân thành nói.

- Là do tôi nhất thời sơ sẩy, bình thường là do tôi cũng yêu thích hoa hoa cỏ cỏ, nhìn thấy một tinh phẩm hiếm thấy như vậy, liền nhất thời nhịn không được. Chuyện này, thật sự may mắn là có ngài ở đây. Vương quản lý, tôi cám ơn ngài.

Lời nói của Bạch Tiểu Thăng vô cùng khẩn thiết, thái độ quả thực không thể tốt hơn.

- Cậu nói quá lời rồi, Lâm trợ lý, chúng ta vẫn ưu tiên làm chính sự trước đi.

Vương Kiều Bắc đã có thể làm người quản lý bộ phận nhân sự, kiêm phó Bộ Phận Hành Chính, tự nhiên rất biết cách làm người, mắt thấy Bạch Tiểu Thăng có thái độ vô cùng thành khẩn, bộ dáng tựa hồ như là thiếu bản thân mình một phần nhân tình vậy, cũng không có nói thêm gì nữa, chỉ là cười trừ một tiếng.

Đi qua một chuyện vừa rồi, vị trí của Bạch Tiểu Thăng cùng với Vương Kiều Bắc đã đổi cho nhau, Bạch Tiểu Thăng đứng ở phụ cận của két sắt, mắt thấy Vương Kiều Bắc đi tới, Bạch Tiểu Thăng liền tránh ra một chút, thuận tiện hắn lấy con dấu ở bên trong.

- Được rồi, đi thôi. Vương Kiều Bắc cầm con dấu, đem cửa két sắt đóng kỹ, nhoẻn miệng cười nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Đi.

Bạch Tiểu Thăng cũng nở nụ cười nhẹ nhàng.

Ra khỏi văn phòng của Hàn Hà Phi, khóa kỹ cửa lại, hai người nói lời tạm biệt lẫn nhau.

Vương Kiều Bắc liền vội vàng rời đi, trở về văn phòng Bộ Phận Hành Chính của hắn.

Bạch Tiểu Thăng cũng trờ về văn phòng trợ lý để xử lý sự vụ.

Dưới chân hắn bước nhanh, rõ ràng nhanh hơn rất nhiều so với bình thường.

Trở về văn phòng trợ lý, hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đang xem tư liệu, liếc mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng đã trở về, lúc này muốn chào hỏi, lại phát hiện Bạch Tiểu Thăng quay người đem cửa khóa lại.

Hai người nhìn nhau, lập tức tiến lại gần.

Điều này đại biểu một chuyện. . .

Có biến.

Bạch Tiểu Thăng giống như là đang làm ảo thuật, cầm ra một trang giấy được giấu trong người.

Hiển nhiên, Bạch Tiểu Thăng không phải bị một tiếng rống của Vương Kiều Bắc hù dọa làm cho cả người vô thức phát lực nhiều hơn, hắn sớm đã muốn cầm cái bồn ‘huệ so cần cười’ kia chế tạo thành tiêu điểm hấp dẫn ánh mắt của Vương Kiều Bắc.

Thừa dịp thời khắc Vương Kiều Bắc cả kinh loạn cứu chậu hoa, Bạch Tiểu Thăng nhanh chóng tiến đến bên cạnh két sắt, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng lật qua một phen tất cả văn kiện phong phú ở bên trong, thời gian chưa tới một giây liền lật qua toàn bộ số trang, có sự phụ trợ của Hồng Liên, mỗi phần văn kiện dùng tốc độ chóng mặt liên tiếp lật qua, nội dung câu chữ mỗi một trang đi qua hai mắt của Bạch Tiểu Thăng, đều được khắc sâu ở bên trong đầu của hắn, lại trải qua Hồng Liên tiến hành phân tích trong thời gian một phần nghìn giây đối với những tư liệu này.

Sau khi phân tích lấy ra một tờ giấy có giá trị nhất, liền được Bạch Tiểu Thăng phát hiện cầm đi.

Chỉ cần tốc độ rất nhanh, rút ra giấu đi, cũng không phải là việc khó.

- Chuyện này. . .

Lâm Vi Vi cầm qua tờ giấy mà Bạch Tiểu Thăng mang về kia, hai mắt lập tức nhìn đăm đăm, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Đó là một tờ giấy thống kê tài chính vi phạm.

Liên quan đến phần đông công ty có mối quan hệ hợp tác với tập đoàn Thần Hợp.

Là một Tập đoàn Shenhe được tài trợ tốt, người ta nói rằng không cần huy động vốn theo cách này, ngay cả khi chuỗi vốn thực sự có vấn đề, nó phải được gửi qua nhóm chứ không phải là tư nhân.

Tập đoàn Thần Hợp là một mắt xích có tài chính dư thừa, đừng nói không cần lấy loại phương thức này để gom góp tiền tài, coi như là mắt xích tài chính thật sự xảy ra vấn đề, cũng nên thông qua sự điều hành của tập đoàn, mà không phải tự mình vận hành.

Còn nữa, bên trên liệt kê một loạt tên các công ty, hơn phân nửa đều giống như những gì mà mấy người Bạch Tiểu Thăng bọn họ điều tra ra được.

Chỉ có điều, số lượng so với những gì mà Bạch Tiểu Thăng bọn hắn điều tra ra, còn nhiều gấp đôi.

Càng xuất hiện tên của rất nhiều người.

Tờ giấy này, không cần nói cũng biết, đúng là một bảng danh sách.

Một phần phe cánh của Trầm Bồi Sinh cũng ở chỗ này, chân chính là một bảng danh sách thế lực.

- Nguyên lai, đây mới là toàn bộ.

Sau khi Lôi Nghênh xem xong, thần sắc cũng khẽ biến đổi.

Bọn họ nắm giữ những công ty và các nhân vật có vấn đề, bất quá chỉ chiếm một nửa so với bảng danh sách này, lại thêm một nửa dưới nước này lại lộ ra, hợp lại cùng nhau nhìn xem, quả thực làm cho người khác cả kinh vô cùng.

Không chỉ có thành phố Nam Tự cùng với các tỉnh thành xung quanh mà còn có các địa phương khác xa hơn.

- Liên quan đến nhiều công ty như vậy, nhiều người dính líu đến như vậy, quy mô lớn như vậy, tuyệt không phải là chuyện ở thành phố Nam Đô và Thanh Cảng có thể so sánh. Thậm chí vượt qua bất cứ điều tra nào xảy ra trước đây, chỉ sợ nơi này mới chân chính là hạch tâm dòng chính thế lực của Trầm Bồi Sinh.

Trong lòng của Lâm Vi Vi vô cùng kích động nói.

Điều tra thường ngày, làm suy yếu thế lực của Trầm Bồi Sinh cực lớn.

Vậy lần này, chỉ sợ quả thật chân chính làm cho phía Trầm Bồi Sinh trọng thương.

- Vậy lần này, số lượng người cần thiết để qua đây hỗ trợ và phối hợp với chúng ta để điều tra người nơi này, chắc chắn cần một số lượng lớn nhân viên hơn so với lúc ở thành phố Nam Đô bên kia, thậm chí còn cần một hai vị Đại sự vụ quan đến tọa trấn thế cục.

Lôi Nghênh trầm giọng nói.

Bạch Tiểu Thăng nhìn vào bảng danh sách có phần đặc thù kia, cũng đột nhiên nở nụ cười.

Hưng phấn, vui sướng ngập tràn trong lòng.

Phần bảng danh sách này, hắn vô cùng tin tưởng rằng sẽ mang đến cho mình điểm số vô cùng to lớn, để cho hắn có thể trùng kích giai đoạn hiện tại thăng cấp lên trình độ khác.

Trong lòng của Bạch Tiểu Thăng lúc này, đã nhịn không được mà cảm thấy nóng rực hẳn lên.

Chính là hắn, cũng ở trong lúc nhất thời, có chút khó mà cầm lòng được.

Xem ra, đêm nay cần phải liên hệ với tổng bộ bên kia, cùng với Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải thương lượng tốt một phen, đem tất cả nhân sự có thể điều động, nếu như có thể liền dốc tất cả lực lượng đến đây.

Vì để tránh cho Trầm Bồi Sinh cưỡng ép quấy nhiễu, thì cần phải có hai người Trịnh Thiên Hồng và Lý Hạo Phong đến đây tọa trấn.

Trong lòng của Bạch Tiểu Thăng đã tính toán lên kế hoạch.

Càng nghĩ, càng thấy hưng phấn.

. . .

Cùng ngày, sau khi tan ca, hai người Hàn Hà Phi và Dư Song Dục mới trở lại công ty.

Sau khi Dư Song Dục lui đi, Hàn Hà Phi một thân một mình khóa lại cánh cửa văn phòng, sau đó chậm rãi bước đến bàn làm việc, mở két sắt ra.

Sau khi mở két sắt, Hàn Hà Phi liền ngồi xổm ở đó, nhìn toàn bộ đồ vật ở bên trong.

Cứ ngồi nhìn như vậy, lại không có động tác gì khác.

Riêng cái két sắt lớn, còn bên trong mặc kệ là văn kiện hay là con dấu, đều được đặt rất chỉnh tề, cẩn thận tỉ mỉ.

Tuýp người thuộc cung Xử Nữ truy cầu nhất là sự hoàn mỹ.

Giao chìa khóa để cho Vương Kiều Bắc tự lấy con dấu, cũng coi như là động tới đồ vật của mình, vì vậy tự nhiên hắn muốn nhìn qua thử xem, mọi thứ có bị xáo trộn gì hay không.

Vẻ mặt của Hàn Hà Phi không chút biểu tình nhìn qua một lượt.

Nhìn đống văn kiện kia được đặt vô cùng chỉnh tề, tựa hồ như có một chỗ chưa đúng, có một hai trang giấy hơi lệch ra bên ngoài.

Hàn Hà Phi liền đưa tay tới, chạm vào trang giấy bị dư ra kia. . .

Hắn khép hai ngón trỏ và ngón giữa lại nhẹ nhàng đẩy vào.

Cái trang giấy bị lộ ra ngoài kia liền trở về vị trí, tất cả trở nên chỉnh tề ngày ngắn.

Hàn Hà Phi mỉm cười, đứng dậy, đem cửa tủ sắt nhẹ nhàng khép lại.

Lạch cạch.

Phải như vậy mới hoàn mỹ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận