Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1189: Cơ hội khó có được

- Tình huống chính là như vậy, Hạ lão, tôi bên này cần trợ giúp !

Bạch Tiểu Thăng đứng trước cửa sổ sát đất của nhà hàng, ngắm nhìn ánh đèn lấp lánh của thành phố Nam Tự, đem tình huống báo cáo tường tận vô cùng cho Hạ Hầu Khải, đồng thời nói ra yêu cầu của mình ——

- Càng nhiều, càng tốt !

Trầm Bồi Sinh chung quy là người chứ không phải thần, coi như là đã dốc lòng phát triển mấy chục năm ở khu Đại Trung Hoa, nội tình đã thâm hậu đến một loại khủng bố.

Nhưng chung quy thế lực của hắn cũng phải có hạn độ!

Lần này, đúng là cơ hội tốt để đánh trọng thương Trầm Bồi Sinh! Ngàn năm một thuở !

Theo ý của Bạch Tiểu Thăng, bên phía Nam Tự hắn sẽ tọa trấn, điều đến số lượng lớn sự vụ quan, trợ lý sự vụ quan để tra rõ các công ty tương ứng nơi đây.

Mặt khác, dựa vào "Bảng danh sách" mà hắn cầm đến, từ nam đến bắc đều có một thành phố, mà xí nghiệp nơi đó có ngầm cấu kết với tập đoàn Thần Hợp, chắc chắn hai nơi kia chính là "Căn cứ" khác của Trầm Bồi Sinh!

Ý tứ của Bạch Tiểu Thăng là muốn để cho Trịnh Thiên Hồng, Lý Hạo Phong dẫn người đến đó điều tra rõ ràng, có hai vị Đại sự vụ quan bọn họ dẫn đầu, coi như là Trầm Bồi Sinh, cũng không có cách nào cản trở!

Cả ba nơi đều đồng loạt ra tay, sẽ để cho Trầm Bồi Sinh triệt để sứt đầu mẻ trán, bất lực cứu chữa !

- Hạ lão, đây là một cái cơ hội tốt nhất ! Chỗ này của tôi nắm giữ rất nhiều chứng cứ phạm tội của Trầm Bồi Sinh, chỉ cần cả ba nơi được điều tra rõ ràng. Tôi tin tưởng sẽ còn gia tăng càng nhiều chứng cứ. Đến lúc đó, Trầm Bồi Sinh chắc chắn khó tránh khỏi kiếp nạn! Sẽ nhận được trừng phạt thích đáng.

Bạch Tiểu Thăng nói rất chân thành.

Không chỉ vì điểm số, vì thăng cấp, hắn cũng vì một khu Đại Trung Hoa "Trong sạch"

- Ừm.

Đầu bên kia điện thoại, Hạ Hầu Khải trầm ngâm một lát, rồi trầm giọng nói,

- Kỳ thực, từ rất sớm trước kia, ta đã phát hiện ra các việc làm của Trầm Bồi Sinh. Trước kia, ta vì ổn định cục diện, cũng là vì mình có thể ngồi vững vàng vào vị trí Tổng giám đốc của khu Đại Trung Hoa, nên cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt mà tha cho hắn.

- Về sau, khi vị trí của ta ổn định rồi thì căn cơ của hắn cũng đã kiên cố, hai bên rơi vào tình trạng giằng co, nếu không có đủ chứng cứ chính xác, thì cho dù ta là tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa cũng không làm gì được hắn !

Trong điện thoại, Hạ Hầu Khải thở dài một tiếng, không ức chế được mà ho khan một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng trị liệu cho ông ta, còn chuẩn bị cả thuốc men, mặc dù hữu hiệu, nhưng cuối cùng, vẫn là trị ngọn không trị gốc !

Muốn trị tận gốc, chỉ có một cái cách duy nhất là từ bỏ vị trí tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa, không còn vất vả quá độ nữa!

Đối với cái này, Hạ Hầu Khải vẫn biết được, ông ta cũng không còn luyến chức vị nữa.

Chỉ là, trước khi từ chức, Hạ Hầu Khải muốn khu Đại Trung Hoa trở nên trong sạch, để còn truyền lại cho người kế tục !

- Liên quan tới Trầm Bồi Sinh, chấp niệm cùng dã tâm là của hắn, nhưng nguyên nhân dẫn đến tình trạng hiện tại là do ta đã để cho hắn quá mức phóng túng, vì thế ta không thể trốn tránh trách nhiệm được!

Hạ Hầu Khải khàn giọng nói tiếp,

- Cho nên, trước khi từ chức, ta muốn nhìn thấy hắn cùng với đồng bọn toàn bộ bị trục xuất !

- Tiểu Thăng, có một đoạn thời gian, ta kỳ thực rất tức giận, cho là mình sẽ không làm được điều này.

Giọng nói của Hạ Hầu Khải cao lên,

- Nhưng may mà có cậu !

- Cậu cứ việc thoải mái làm việc, tôi sẽ an bài như cậu nói !

- Trịnh Thiên Hồng, Lý Hạo Phong, còn có một vị Đại sự vụ quan đều nghe theo điều động của cậu.

- Có thể điều động non nửa sự vụ quan, trợ lý sự vụ quan của tổng bộ cho cậu.

- Lần này, chúng ta cùng Lão Trầm tới một lần quyết chiến vậy!

- Triệt để trả lại bầu trời trong xanh cho khu Đại Trung Hoa của tập đoàn.

Hạ Hầu Khải, dõng dạc nói.

- Sẽ, lần này chúng ta nhất định có thể làm được !

Bạch Tiểu Thăng khẳng định nói.

...

Để điện thoại xuống, Bạch Tiểu Thăng cũng thở dài ra một hơi, quay lại nhìn Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đang theo dõi hắn.

- Hai người chuẩn bị xong chưa?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi, thần sắc vô cùng nghiêm túc,

- Tiếp theo còn cần hai người làm rất nhiều việc!

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn nhau cười một tiếng.

Bọn hắn chưa từng sợ vất vả !

Năm đó một người làm tiếp tân nhỏ bé, một người làm nghề thu nợ thuê, nhưng hiện tại hai người đã trở thành tinh anh lương một năm 1 triệu.

Đi theo Bạch Tiểu Thăng, vất vả một chút, nhưng có là gì!

...

Bạch Tiểu Thăng hướng Hạ Hầu Khải báo cáo xong công tác, đã là 10h đêm.

Để điện thoại xuống, Hạ Hầu Khải liền bắt đầu liên hệ với bọn người Lý Hạo Phong, Trịnh Thiên Hồng, bắt tay điều động nhân viên, an bài công tác.

Chuyện này, nhất định phải lấy nhanh đánh chậm, cho nên Hạ Hầu Khải một đường bận rộn đến tận mười hai giờ đêm, không ngừng an bài công việc trong hai tiếng rưỡi đồng hồ đến cả điện thoại cũng phải nóng lên.

Một người không thể làm nhiều việc như vậy vì thế hắn còn gọi Vương Mục Bắc đến phụ giúp.

Đến cuối cùng do bận rộn, Hạ Hầu Khải mệt mỏi ngăn không được ho khan, liền ngay cả đơn thuốc Bạch Tiểu Thăng kê cho cũng có chút không hiệu quả.

- Hạ lão, ngài nhất định phải nghỉ ngơi !

Vương Mục Bắc sốt ruột nói.

Hạ Hầu Khải một mặt giữ lấy cổ họng mình, gian nan lắc đầu, một mặt cố gắng nở nụ cười,

- Mục Bắc, lần này là một cơ hội hiếm có! Tiểu Thăng khó khăn lắm mới bắt được chỗ yếu của Trầm Bồi Sinh, ta phải giúp hắn ! Đây cũng chính là giúp ta !

- Thế nhưng mà ngài…

Vương Mục Bắc gấp rút nói.

- Ta không sao ! Tiếp tục !

Hạ Hầu Khải giọng khàn khàn, nghiêm nghị nói,

- Ngay rạng sáng nhóm người thứ nhất liền phải xuất phát, sáng sớm ngày mai nhóm người thứ nhất trợ giúp Bạch Tiểu Thăng sẽ đến nơi.

- Hạ Hầu Khải ta năm đó cũng là lôi lệ phong hành, nắm trong tay vận mệnh của cả mấy trăm ngàn người, điểm nho nhỏ bệnh tật trước mắt sao có thể ngăn cản ta?

Hạ Hầu Khải vừa kịch liệt ho khan, lại vừa cười hết sức thoải mái

- Ta, không phục !

...

Lại một ngày mới bắt đầu.

Buổi sáng, rất hiếm khi Hàn Hà Phi không có đi kiểm tra công ty phía dưới, mà là đến công ty từ rất sớm.

Sau khi Dư Song Dục tới, phát hiện ra Hàn Hà Phi đã ở công ty, cũng khá là giật mình.

Tuy đã biết hôm nay sẽ không đi kiểm tra, nhưng Hàn tổng tới sớm như thế, vẫn là để cho Dư Song Dục có chút không hiểu.

Thế là Dư Song Dục cố ý đi xin phép, phải chăng hôm nay có hoạt động gì đặc biệt.

Nhưng phản ứng của Hàn Hà Phi lại khiến cho Dư Song Dục hết sức kinh ngạc.

- Hôm nay liền nghỉ ngơi một ngày đi, đã bề bộn... Quá lâu rồi!

Hàn Hà Phi còn hiếm thấy hướng hắn cười cười, vị này thuộc cung xử nữ là người lãnh đạo cuồng công việc, thế mà giờ lại dùng một tư thế hết sức lười biếng ngồi trên ghế, nhàn nhã nhắm mắt nghỉ ngơi, còn phất tay ra hiệu cho hắn ra ngoài.

Dư Song Dục cung kính lui ra ngoài, cẩn thận từng li từng tí ra đến cửa, gương mặt trần đầy khó hiểu.

Ngày hôm nay chuyện lạ xảy ra cũng không chỉ có một.

Hàn tổng tới sớm, vị trợ lý mới Lâm Thăng ngày xưa tới vô cùng sớm hôm nay lại tới muộn!

Dư Song Dục nhìn thời gian, đã chín giờ, là thời gian nhân viên đi làm, nhưng thân là trợ lý, bọn hắn hẳn nên đến sớm hơn một chút mới đúng!

- Tên Lâm Thăng kia sao lại đến muộn thế nhỉ?

Dư Song Dục sau khi kinh ngạc cũng ẩn ẩn có chút hưng phấn,

- Lâm Thăng thường ngày làm việc kín kẽ đến giọt nước cũng không lọt, mình căn bản không có cơ hội giáo huấn hắn. Lần này hắn đến trễ, mình thân là đệ nhất trợ lý, răn dạy hắn một phen, cũng là việc nên làm! Hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà nhận lấy !

Cơ hội khó có được.

Dư Song Dục còn cố ý chạy đến trong hành lang, tới gần giữa thang máy đi dạo, hắn nghĩ đến khi Lâm Thăng đến, chính mình sẽ thật tốt răn dạy hắn một phen.

Để cho mọi người qua lại có thể thấy được uy phong của mình, vậy thì không thể tốt hơn.

Dư Song Dục đang tính toán, nhưng người đến không phải Lâm Thăng mà là Sở Uy.

- Dư trợ lý !

Sở Uy thấy hắn lập tức mặt mũi tràn đầy ủy khuất, chạy chậm đến trước mặt hắn.

Sở Uy xin nghỉ phép, ngày hôm qua đã suy nghĩ cả ngày, sau cùng cảm thấy, hắn xin phép nghỉ khẳng định không phải là biện pháp tốt, cho nên đã gọi điện cho Dư Song Dục.

Trong điện thoại, hắn có bốn phần cầu khẩn sáu phần quyết tuyệt, nói nếu lại cùng Lâm Thăng làm việc, không bằng chính mình từ chức cho rồi, nói nếu như Dư Song Dục có thể giúp hắn thoát khỏi khổ hải, thì hắn sẽ trở thành con cún tuyệt đối trung thành của Dư Song Dực.

Nghĩ đến mượn Lâm Thăng giúp mình cho Sở Uy một bài học cũng không ai biệt lắm cho nên hắn ở trong điện thoại đáp ứng thỉnh cầu của Sở Uy, nói hôm nay liền giúp hắn thoát khỏi khổ hải.

Cho nên, Sở Uy mới về công ty.

- Hôm nay, ngài nhất định phải giúp tôi thoát khốn, nếu không tôi thật sự đợi không nổi nữa.

Sở Uy làm vẻ mặt đau khổ, lại lần nữa nhắc lại.

- Yên tâm đi, Lão Sở.

Dư Song Dục cười nói,

- Lần này ta giúp ngươi thoát khốn, vậy sau này, ngươi phải cùng cùng một chỗ với ta làm cho thật tốt.

- Yên tâm đi, Dư trợ lý, sau này tôi sẽ làm người của ngài.

Sở Uy nghe xong, kích động đến đến cấp độ muốn chủ động hiến thân.

Nói xong, Sở Uy liền hiếu kỳ nhìn trái xem phải,

- Dư trợ lý, ngài ở chỗ này làm gì vậy ?

Nghe Sở Uy nghi vấn như thế, Dư Song Dục nhếch miệng cười lạnh,

- Lão Sở, tôi đang chờ thay cậu xả giận đó!

Sở Uy sững sờ.

- Lâm Thăng còn chưa tới, hắn đến muộn.

Dư Song Dục nhỏ giọng cười nói.

Nghe vậy đôi mắt của Sở Uy liền sáng lên.

Mặc dù chỉ là việc nhỏ không đáng nói, nhưng nếu Dư Song Dục mượn đề tài này để nói chuyện của mình, cũng có thể hung hăng răn dạy cho tên khốn họ Lâm kia một phen !

Chính vì tên khốn họ Lâm đó, dựa vào một đống tư liệu, liền cứ vậy mà làm mình mệt chết gần một tuần lễ !

Vừa nghĩ tới Lâm Thăng sẽ phải chịu giáo huấn, tâm lý Sở Uy liền vô cùng thoải mái.

Thế là, hắn cũng sốt ruột đi theo Dư Song Dục đứng chung một chỗ, muốn tận mắt nhìn thấy tên Lâm Thăng kia trở thành trò mèo !

Hai người này mong mỏi cùng trông ngóng.

Rốt cục, Bạch Tiểu Thăng cũng xuất hiện.

Khi hang máy vừa mở ra, khoảnh khắc nhìn thấy người bên trong là Bạch Tiểu Thăng, Dư Song Dục cùng Sở Uy đều hết sức hưng phấn.

Nhưng sau đó, bọn hắn liền phát hiện ra có điều không hợp lý.

Hôm nay "Lâm Thăng" rất là khác biệt, đổi toàn thân âu phục phẳng phiu, suất khí bất phàm.

Càng bất khả tư nghị chính là, khí thế của "Lâm Thăng" hoàn toàn khác biệt, thần sắc trang nghiêm uy nghiêm, khi nhìn người khác đều khiến cho họ sinh ra cảm giác e ngại.

Sau lưng hắn là Bạch Oánh, Phương Thành, cũng giống như là biến thành người khác.

Không chỉ có ba người bọn hắn, sau lưng bọn họ còn đi theo bảy tám người, đều hùng hổ khí thế ngất trời.

Đám người kia đi theo Bạch Tiểu Thăng ra khỏi thang máy, trùng trùng điệp điệp, chen chúc trái phải.

Khiến cho Dư Song Dục, Sở Uy phải sửng sốt một chút.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng quét qua liền nhìn thấy hai người, nhưng vẫn bất động thanh sắc mang theo đám người đi qua.

- Tôi đã xác nhận qua, Hàn Hà Phi đang ở đây. Mang chúng tôi đi gặp hắn!

Bạch Tiểu Thăng ra lệnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận