Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1193: Anh hùng tuổi xế chiều

Thời khắc Bạch Tiểu Thăng gọi điện thoại cho Hạ Hầu Khải, điện thoại di động của Hạ Hầu Khải không có tắt máy, nhưng cũng không có mang theo bên người, mà được đặt trên mặt bàn ở văn phòng.

Bản thân Hạ Hầu Khải thì đang ở phòng họp nghe một hồi báo cáo.

Thái độ của Hạ Hầu Khải bây giờ cực kỳ không tốt

Cái nhân vật vẫn biết ẩn nhẫn, hiểu được khắc chế kia, trạng thái của hắn lúc này để cho những người đang ngồi trong này đều có thể thấy rõ ràng!



Đủ thấy, tình huống gay go đến trình độ nào.



Hạ Hầu Khải ngồi ở chỗ đó, cơ thể hơi phát run, hai mắt khi thì tỉnh táo khi thì mơ hồ, nhìn vào đều có một loại cảm giác lung lay lảo đảo sắp đổ.



Thể năng của hắn tiêu hao đã đến gần đến cực hạn.



Hiện tại sức khỏe của Hạ Hầu Khải đã suy yếu đến độ có thể hình dung như gần đất xa trời, thậm chí hắn muốn đứng dậy, ngồi xuống đều phải vịn cái bàn , đồng thời không còn từ chối người đến đỡ.



Người bình thường đều nghĩ rằng, chỉ là một cuộc họp mà thôi, ngồi bất động, không cần chạy không cần nhảy, không cần làm việc, lại có khiến nhiều người hao tổn thể lực nhiều đến vậy?



Nhìn thì là như vậy.



Nhưng nếu là một cuộc họp, đặc biệt là cuộc họp liên quan đến quyết định trọng đại của một hội nghị cấp cao, liền cần người quyết định tập trung tinh thần khổng lồ và trí tuệ vào.



Ngồi xuống họp, phải tính toán đến thời gian.



Dạng hội nghị này, so với lao động chân tay càng tốn thể lực hơn.



Đặc biệt là đối với một người tuổi đã già, lại mang trong mình

bệnh tật như Hạ Hầu Khải.



Hơn nữa, Hạ Hầu Khải đã liên tục chịu đựng ba ngày.



Từ buổi sáng cho tới buổi trưa, một trận tiếp một trận hội nghị với cường độ cao này.



Người bên ngoài có thể nghỉ, nhưng Hạ Hầu Khải không thể.



Hạ Hầu Hải chính miệng cùng Trầm Bồi Sinh ở bên trong Đại sự vụ quan hứa hẹn qua, hắn muốn tham gia mỗi một trận hội nghị, liền nói được là làm được.



Dù cho Vương Mục Bắc khổ sở khuyên đến rã họng, hắn vẫn kiên trì cố chấp như cũ!



Ông lão này, đổi thành người bình thường mà nói khó có thể lĩnh hội cứng cỏi cùng chấp nhất, vượt qua bản thân, tâm lý cực hạn như vậy.



Hắn bây giờ, như như là một đốm lửa trong một cây đuốc, ở trong bóng tối chập chờn, rõ ràng suy yếu đến lúc nào cũng có thể tắt, vẫn như cũ sống sót qua mỗi một phút mỗi một giây.

Phần nghị lực này, khiến mỗi người tham dự thay đổi sắc mặt.

Lần hội nghị hôm nay, Trầm Bồi Sinh cũng tham gia. Hắn ngồi ở chỗ đó, nhìn Hạ Hầu Khải thật chăm chú.

Người này là đối thủ của hắn nhưng hắn cũng có chút khâm phục!

- Ông nắm tính mạng tôi, cùng tôi đọ sức một trận phân định thắng thua, tôi thua được, nhưng ông thua được hay sao hả?

Trầm Bồi Sinh lòng tràn đầy cảm thán, rất muốn hỏi hai câu.

Một câu là cái này, còn có một câu là ——

- Tôi thắng, chính là thắng toàn bộ, còn ông thắng... ông còn lại được cái gì! Lấy mạng cược? Ông đáng giá sao!

Ánh mắt của Hạ Hầu Khải đã suy yếu đến lợi hại, khó có thể lưu ý đến ánh mắt ý vị của Trầm Bồi Sinh



Hội nghị còn đang trong quá trình tiến hành, bỗng nhiên " cốc , cốc , cốc ," tiếng đập cửa vang lên.



Người đang tuyên truyền giảng giải nội dung ngừng lại, nhìn về phía cửa ra vào.



Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa.



Trong tiếng gõ cửa đột ngột như vậy, Hạ Hầu Khải mạnh mẽ lên tinh thần, nhìn về phía cửa, phát sinh một tiếng khàn khàn mà thanh âm trầm thấp.



- Vào đi!



Ló đầu vào, là trợ lí Vương Mục Bắc của Hạ Hầu Khải, hắn nhìn về phía lão nhân, ánh mắt có chút không đành lòng nhưng vẫn nhẹ giọng bẩm báo chi tiết.



- Hạ lão, người ở tập đoàn bên phía tổng bộ đến !



Một câu nói của Vương Mục Bắc, khiến cho phòng họp yên tĩnh.



Tổng bộ trong miêng Vương Mục Bắc, đúng vậy, chính là tổng bộ của Tập Đoàn Chấn Bắc!



Tổng Bộ đã chú ý đến động tác của Đại Trung Hoa khu bên này, đồng thời phái người đến sao?



Trừ Hạ Hầu Khải, Trầm Bồi Sinh ra, những người còn sót lại ở đây, bất luận là đại sự vụ quan hay vẫn là sự vụ quan, đều thấp giọng cùng người ở bên cạnh giao lưu.



- Tổng bộ phái người tới? Là nghe tới động tĩnh bên này, phái người tới hỏi thăm?



- Hai ngày này, Đại Trung Hoa khu chúng ta hận không thể làm lộn tung lên trời, tôi đã nghĩ, tổng bộ bên kia lúc nào sẽ có phản ứng!





- Không biết, tổng bộ đối với động tác lần này, sẽ tỏ thái độ gì...



Tiếng nghị luận nhỏ bé, liên tiếp vang lên.



Hạ Hầu Khải nhẹ nhàng tằng hắng một cái, tất cả âm thanh liền dừng lại.



- Vậy tôi đi gặp bọn họ một lần.



Hạ Hầu Khải dùng giọng khàn khàn nói, thanh âm nghe có vẻ yếu ớt cực kỳ.

Nói xong, hắn liền muốn đứng lên.



- Không cần, Hạ lão, vẫn là chúng tôi tới gặp ông đi.



Ngoài cửa, bỗng nhiên truyền tới một âm thanh cường tráng



Hạ Hầu Khải khẽ giật mình.



m thanh này rất quen thuộc!



Sau đó, cửa phòng họp bị đẩy ra, Vương Mục bắc cũng bị nhẹ nhàng đẩy ra.



Một đoàn người đi vào.



Cầm đầu, là một người đàn ông gần trung niên, trong lúc đi mang phong phạm nam nhân.





Mọi người tại đây giật mình.



Người này rõ ràng đã đi tổng bộ, Đại sự vụ quan Phương Bắc Quân!



- Thì ra là lão Phương!



Hạ Hầu Khải khó khăn lộ ra một nụ cười:



- Người tới là ông, tốt ! Ông cũng coi như là người của khu Cao Thăng Đại Trung Hoa, vậy thì không phải người ngoài, tôi liền không đứng dậy đón tiếp ông .



Hạ Hầu Khải nói như vậy.



Thật ra, hắn không có ai đỡ, đứng dậy đều vô cùng vất vả.



- Hạ lão! Hạ lão!



Phương Bắc Quân nhìn thấy thần thái Hạ Hầu Khải như thế, cảm khái lại thêm cảm khái, liền hô hai tiếng, khẩn trương bước đi hai bước về phía trước, lúc này mới dừng chân, cười dài mà nói:



- Đều không phải người ngoài, hiện tại thân thể ngài không khỏe, cũng không cần thiết phải đứng dậy đâu.



Hạ Hầu Khải mỉm cười lại.



Hạ Hầu Khải không có đứng dậy, thế nhưng Trầm Bồi Sinh lại đứng dậy.



Toàn bộ hội trường phảng phất như lấy hắn làm hiệu, bất luận Đại sự vụ quan hay sự vụ quan, tất cả đều đứng lên:



- Đại lãnh đạo đến, hoan nghênh hoan nghênh, hoan nghênh lãnh đạo ở tổng bộ đến!



Trầm Bồi Sinh cười ha hả, vô hình bên trong lời nói, tâng bốc Phương Bắc Quân.



Phương Bắc Quân đối với lần cất nhắc này, giống như cũng là rất hưởng thụ, mỉm cười gật đầu.



Trầm Bồi Sinh, phảng phất chính là mệnh lệnh, mọi người tại đây lúc này đáp lại bằng tiếng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt, tựa như thật sự là hoan nghênh " Lãnh đạo " bên trên vậy.



Phương Bắc Quân cười ha hả, hai tay đè xuống nhẹ nhàng, nói:



- Lão Trầm, nói quá lời rồi! Mọi người không nên khách khí, đều là người trong nhà cả !



Thời khắc Trầm Bồi Sinh cùng với Phương Bắc Quân nó chuyện , quả thật giống như hai người bạn cũ gặp lại nhau.



Hạ Hầu Khải yên lặng nhìn Phương Bắc Quân rồi nhìn sang Trầm Bồi Sinh, rồi lại nhìn đám người trước mắt theo lệnh Trầm Bồi Sinh mà làm theo này.



Không nói một lời.



Hết thảy những người đứng về phía Hạ Hầu Khải, hầu như đều đã bị phái đi ra, số còn lưu lại, cũng bị bài xích ở hội nghị bên ngoài.



Cái tình cảnh vừa xuất hiện trước mắt này, cũng chẳng có gì lạ.



- Lão Phương, lần này cậu lại đây, là có chuyện gì không?



Trầm Bồi Sinh đổi lại cách xưng hô , càng lộ vẻ thân cận :



- Vẫn là làm chính sự trước, sau khi xong xuôi, tôi sẽ làm tròn chức trách của chủ nhà. Ông đấy, cũng đã lâu lắm rồi chưa lại chỗ này nhìn một chút!



Lời nói của Trầm Bồi Sinh hữu ý vô tình, đem chính mình trở thành chủ nhân của nơi này .



Phương Bắc Quân phảng phất giống như chưa phát giác ra, lại như không hề nghe ra chỗ không ổn.



Hạ Hầu Khải yên lặng nhắm mất lại, không nói một lời, bình tĩnh như không thấy hai người trước mặt.



- Cũng tại tôi xông tới, còn cắt ngang hội nghị trọng yếu của các người, vậy dĩ nhiên là làm chính sự trước rồi.



Phương Bắc Quân cười ha ha, nhìn về phía Hạ Hầu Khải, giọng điệu hơi có vẻ trịnh trọng:



- Ông Hạ a, Đại Trung Hoa khu bên này báo cáo, nói ngài thân thể ôm bệnh, không thích hợp tiếp tục chủ trì công tác !



Một câu như thế nói ra, khiến cho đôi mắt của Hạ Hầu Khải hơi co lại.



- Nhưng mà ngài dù sao cũng là một công thần lớn, bên trên vẫn rất coi trọng, cố ý phái người đến xem, an ủi ngài một phen, lần này tôi đi tới Đại Trung Hoa khu, cũng là vừa vặn đảm đương cái nhiệm vụ tiên phong này.



- Tôi xem như thay mặt cấp trên tới trước một bước, hiện tại đang ở đây xem xét , tê.....



- Sắc mặt này của ngài , thật sự không tốt một chút nào!



Phương Bắc Quân giống như đang kết luận.



Những người đi theo phía sau hắn, có người ghi hình, có người cầm vở ra ghi chép, còn có một người cầm theo hòm thuốc, rõ ràng là mang theo cả bác sĩ !



Đôi mắt Hạ Hầu Khải run lên.



Vương Mục Bắc đứng tại lối cửa ra vào kinh ngạc trừng lớn đôi mắt.



Là ai dám báo cáo, nói thân thể của Hạ Hầu Khải đang ôm bệnh?



Ai có cái quyền hạn này, ai có cái điều kiện này?



Không cần đoán cũng biết, nhất định là Trầm Bồi Sinh!



Mà việc Phương Bắc Quân trùng hợp đi vận hành qua đến đây, cũng rất đáng để nghiền ngẫm!



Hai người bọn họ, qua đoạn đối thoại vừa rồi đó , cũng thực sự là quá ăn ý, cùng nói là " quan tâm" đến thân thể của Hạ Hầu Khải, không bằng nói lấy lí do sức khỏe, buộc Hạ Hầu Khải " nghỉ ngơi", tới cướp đi quyền lực của hắn !



Trầm Bồi Sinh muốn đoạt quyền !



Tâm tư của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết!



Vào đúng lúc này, toàn bộ người hội nghị đều nhìn về phía Hạ Hầu Khải, trong ánh mắt mang theo ý vị rõ ràng.



Có bác sĩ đến kiểm tra, có tất cả mọi người có mặt ở đây "chứng minh", lại có Phương Bắc Quân kết luận...



Hạ Hầu Khải mang trọng bệnh tất nhiên được ngồi rồi.



Chức Tổng giám đốc Đại Trung Hoa khu của hắn sẽ bị lấy đi ?



- Hạ lão đây là đang bị bệnh nặng, phải được tĩnh dưỡng!



- Không sai, nếu như cố gắng chống đỡ, nói không chắc bệnh tình sẽ khó có thể ngăn chặn!



- Tổng bộ đã quan tâm như thế, Hạ lão cũng không nên từ chối nha!



Mắt nhìn thấy Trầm Bồi Sinh và Phương Bắc Quân cứ như thế ăn ý với nhau cùng làm việc, mắt nhìn thấy toàn bộ những con người đang ngồi đây ánh mắt một bộ " ăn ý " hiểu rõ, muốn trợ giúp!



Hai mắt Hạ Hầu Khải lập tức nóng rực như lửa, đột nhiên hắn đứng lên.



Căm tức toàn phần , Hạ Hầu Khải râu tóc đều dựng đứng, quát lên:



- Đều câm miệng cho tôi ! Câm miệng! Thân thể của lão tử làm sao, không cần các người phải ý kiến!



Như sư tử xế chiều, cuối cùng Hạ Hầu Khải phát ra một tiếng đinh tai nhức óc.



Lời này, là nói cho tất cả mọi người tại đây nghe, là cho Trầm Bồi Sinh nghe, cho Phương Bắc Quân cùng bọn người kia nghe!



Cảm thấy Hạ Hầu Khải hắn bệnh, liền có thể dễ dàng âm mưu hạ gục hắn ?



Vọng tưởng!



Rống xong, Hạ Hầu Khải cảm giác từng đợt mê muội đánh tới.



Điều này làm cho thân thể hắn rung lắc, muốn té ngã.



Đôi tay lớn của Hạ Hầu Khải mang theo da dẻ như cây khô, đột nhiên đặt trên mặt bàn, cật lực chống đỡ lấy thân thể để không bị đổ gục xuống.



Tùy theo cảm giác mà đến, quanh thân hắn bắt đầu lan truyền đến từng trận đau nhức.



Kích động cùng phẫn nộ, làm tình huống thân thể của hắn trở nên càng thêm chuyển biến xấu.



Hắn kịch liệt ho khan .



Toàn bộ gian phòng rơi vào yên tĩnh hoàn toàn .



Tất cả mọi người đều đang trầm mặc, nhìn vị tổng giám đốc Đại Trung Hoa khu, ánh mắt của bọn họ, rất là lạnh lùng.



Hạ Hầu Khải lại như là cái chặn, chặn "Tiền đồ " và hi vọng của tất cả mọi người ở đây. Mỗi một người ở đây, tất cả đều hi vọng hắn ngã xuống.



Thường ngày chỉ dám nghĩ như vậy, thế nhưng hiện tại lại là có cơ hội!



- Ông cần gì phải làm như vậy, hạ lão.

Phương Bắc Quân xa xôi thở dài, tựa hồ rất cảm khái, tùy tiện mỉm cười khuyên bảo.



- Thân thể của ngài đã như vậy, còn lo lắng cái gì nữa đây? Để tất cả xuống đi, lấy thân thể làm trọng! Tập đoàn sẽ an bài ngài đi an dưỡng, còn mấy cái công tác bên này, liền giao cho đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh tới an bài, há không phải vừa vặn sao.



Phương Bắc Quân đã lặng yên đổi xưng hô Hạ Hầu Khải từ "ông " đổi thành "Ngài" .



Trầm Bồi Sinh cười ha ha, đối với Phương Bắc Quân và những người thuộc "Tổng bộ " kia cười cười tỏ thái độ.



- Tuy rằng Trầm Bồi Sinh tôi đây tuổi cũng đã không còn nhỏ, nhưng thân thể này nếu so sánh với Hạ lão cũng khá khẩm hơn một chút, nếu như tình thế cần thiết, vậy tôi cũng sẽ không từ chối, đón nhận cái chuyện trước mắt này là được rồi.



Trầm Bồi Sinh câu trước câu sau lần lượt nói ra, để bất luận đại sự vụ quan hay sự vụ quan ở đây, đều cảm thán phát ra tiếng ——



- Thẩm lão có thể quên mình vì lợi ích chung, thật là vĩ đại.



- Đúng đấy, có Thẩm lão chủ trì công tác, tôi xem nhất định sẽ càng phát triển hơn trước!



- Trước mắt cái sạp hàng hỗ loạn này, đều là do bọn người đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng làm bừa, thời điểm này đây, để Thẩm lão đến thanh tràng!



- Hạ lão, ngài liền lui ra nghỉ ngơi đi, đem công tác giao cho Thẩm lão đi.



- Chúng tôi nhất định sẽ cúc cung tận tụy, giúp đỡ Thẩm lão xử lý vấn đề công việc!



...



Tất cả mọi người đều líu ra líu ríu, nịnh hót, khuyên bảo Hạ Hầu Khải các kiểu.



Những người này giống như con ong con ruồi, hơn nữa ánh mắt Trầm Bồi Sinh, Phương Bắc Quân đang nhìn chính mình, lộ ra nụ cười lạnh lùng chế giễu cùng châm chọc, khiến Hạ Hầu Khải nhìn cảnh tượng trước mắt càng thêm vặn vẹo mơ hồ.



- Phương Bắc Quân, ông đến, thật tốt.



- Trầm Bồi Sinh, những câu nói mà ông vừa nói kia, cũng nói rất hay.



- Đáng tiếc, tất c , tôi đều không cần!



- Thân thể của ta, vẫn còn tốt!



- Có tôi ở một ngày, Đại Trung Hoa khu này, vẫn là do tôi kiểm soát.



Giống như hồi quang phản chiếu, Hạ Hầu Khải không biết khí lực này đến từ đâu, liên tiếp nói mấy câu .



Tiếng nói của hắn trầm thấp khàn khàn, nhưng dị thường kiên nghị.



Thân thể hắn đung đưa như sóng lớn đánh úp lên một chiếc thuyền con, tựa như lúc nào cũng khả năng lật úp, vẫn như cũ cố thủ, kiên trì.



Hắn nói rồi, muốn vì bọn người Bạch Tiểu Thăng bảo vệ cho bằng được cánh cửa cuối cùng.



Vậy thì nói được là làm được!



Trầm Bồi Sinh bình tĩnh nhìn vị lão kẻ địch này, hắn một đường đi tới trước người Hạ Hầu Khải.



Một bước lại một bước, nụ cười trên mặt Trầm Bồi Sinh chậm rãi tỏa ra.



Mấy chục năm qua, hắn cảm giác mình tựa hồ đang cười nhưng chưa bao giờ cười đến hài lòng như vậy.



- Hạ lão, ông hà tất phải như thế này. Huống hồ, ông cố chấp như vậy có nghĩa lý gì sao.



- Ông và tôi cũng coi như đấu đá nhau mấy chục năm rồi, vốn là ai cũng không đè ngã ai, có thể là ông già rồi, thế mà ông lại hồ đồ đứng dậy, đem bảo hộ cái kia Bạch Tiểu Thăng trên người.



- Ông thật sự cho rằng, hắn ở Nam Tự cầm được đồ vật, là do chúng tôi sơ hở?



- Đó là tôi cố ý để cho hắn phát hiện!



- A, nói đến, nếu là người khác tôi đều cảm thấy không thể thuận lợi như thế cầm được đồ vật! Bạch Tiểu Thăng thật sự không phải là người bình thường, thế mà liền xong rồi!



- Có điều thành công kia của hắn, chính là cho các ngươi tự đào hố chôn mình! Người kia để ông điều đi hết nơi này đến nơi khác, hết thảy giúp đỡ, để hắn luân phiên vất vả, để ông khó mà chống đỡ được!



- Bị tiểu bối mà chính mình tín nhiệm nhất hãm hại, tâm tình ông hiện tại thành ra cái gì, nói một chút tôi nghe coi, kỳ thực tôi rất muốn nghe một chút!



Trầm Bồi Sinh dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được, nói ra những lời nói này.



Hạ Hầu Khải gắt gao nhìn chằm chằm hắn, cắn lên khóe miệng, để duy trì cho mình ý thức tỉnh táo.



Hạ Hầu Khải cắn khóe miệng, thậm chí mơ hồ có xuất hiện tia máu:



- Tôi còn không chưa có thắng!



Trầm Bồi Sinh không hề có một tiếng động cười to, tựa hồ đang trào phúng Hạ Hầu Khải.



- Không có thắng? Ý nghĩ này của ông từ đâu đến vậy? Là cảm thấy bên trong đại Trung Hoa khu, còn có một nửa số người sẽ không khuất phục tôi sao?



- Nói cho ông biết, chờ sau khi tôi triệt để nắm quyền, ông xem tôi làm sao thu thập tiểu tử họ Bạch, còn có Lý Hạo Phong, Trịnh Thiên Hồng, Trần Vũ Thành!



- Những người này do ông hi vọng nhận làm đại biểu cho Đại Trung Hoa khu tương lai, một người tôi cũng sẽ không bỏ qua!



- Ông chính là cái rể của bọn họ, ông ngã, bọn họ còn có thể đứng dài lâu sao?



- Ông phải cố gắng dưỡng bệnh hết sức có thể, hảo hảo khôi phục, dưỡng cho tốt thân thể, tôi nhất định sẽ làm cho ông trơ mắt đứng nhìn, nhiều năm tâm huyết như vậy sẽ tan tành theo một bó đuốc như thế nào.



Trầm Bồi Sinh cực kỳ nghiêm túc, đè thấp âm thanh lại nói.



Đám người trong phòng, có lẽ có người mơ hồ nghe được một điều gì đó, nhưng thức thời làm như không nghe thấy, vẫn như trước châu đầu ghé tai.



Đơn giản là nói Trầm Bồi Sinh nên tiếp nhận, Hạ Hầu Khải hẳn là nên uỷ quyền.



- Ông, dám!



Hạ Hầu Khải nghe Trầm Bồi Sinh uy hiếp, nhất thời trừng lớn, hai mắt màu đỏ tươi, trên nhãn cầu dày đặc tơ máu, hung thần ác sát như thế nhìn Trầm Bồi Sinh .



Tâm tình càng ngày càng kích động, Hạ Hầu Khải miệng liền ho khan không ngừng được, không ngừng ho khan, tơ máu cũng theo nước bọt phun tung toé ra.



Trầm Bồi Sinh căm ghét bước lùi về sau, rồi lại cười gằn nhìn Hạ Hầu Khải hiện tại đang khổ sở ho khan.



Đường đường là tổng giám đốc Đại Trung Hoa khu a!



Thật một lão cẩu tuổi xế chiều !



- Vì thiết trí ván cờ này cho các ngươi, tôi ném vào, là dòng chính là tâm huyết, hiện tại chính là thời gian tôi thu hoạch . Ông, ngăn cản không được!



Trầm Bồi Sinh nhẹ giọng nói.



Ông nằm mơ!



Hạ Hầu Khải rất muốn nói cho Trầm Bồi Sinh biết, nhưng đáng tiếc, hắn vừa muốn lên tiếng, yết hầu như bị kịch liệt thở dốc, ho khan không dứt.



Một chữ đều không thể nói ra được.



Người ở chỗ này yên tĩnh lại, lạnh lùng nhìn Hạ Hầu Khải chật vật.



Đứng ở bên kia, Phương Bắc Quân cũng lạnh nhạt nhìn lại.



Hắn đã lấy từ chỗ Trầm Bồi Sinh không ít thứ tốt, cũng tiêu hao tâm huyết rất lớn, mới có thể nắm được cơ hội lần này.



Vị bác sĩ đi cùng Phương Bắc Quân đến, muốn đi lên trước, nhưng lại bị Phương Bắc Quân cho người ngăn lại.



- Chỉ là ho khan mà thôi, chờ chút là tốt rồi.



Phương Bắc Quân cười nói.



Người bác sĩ kia nhất thời trầm mặc, lặng lẽ lui ra.



- Hạ lão !



Ngoài cửa ,Vương Mục Bắc gấp gáp kêu lên, liều lĩnh chạy vội vào trong.



Lần này, không ai ngăn cản, ngay cả Trầm Bồi Sinh cũng ngầm đồng ý để hắn tiến tới.



Hạ Hầu Khải nghe được âm thanh của Vương Mục Bắc, hắn đang tứ cố vô thân, như nhìn thấy một tia một hi vọng, nhất thời lấy nghị lực lớn lao cắn răng, một cái tay che miệng mình lại, một cái tay run rẩy hướng về phía trợ lí của chính mình.



- Thuốc.





Hạ Hầu Khải bắt đầu dùng sức lực cuối cùng nói.



Thuốc Bạch Tiểu Thăng để lại cho hắn, còn một viên cuối cùng!



Thuốc không đã tật, nhưng có thể đè ép đau xót, khiến hắn có thể mở miệng nói.



Chỉ cần giảm bớt một ít đau đớn, Hạ Hầu Khải hắn liền sẽ không ngã xuống, sẽ đích thân đi gọi điện thoại cho tổng bộ, đi nói cho bọn họ biết chính mình không có xảy ra chuyện gì!



Đến thời điểm đó, bất luận là Trầm Bồi Sinh hay Phương Bắc Quân, ai cũng đừng nghĩ lấy đi chức quyền của hắn.



Hạ Hầu Khải nhìn về phía Trầm Bồi Sinh, cảnh tượng trong mắt hắn mặc dù có chút vặn vẹo, vẫn như cũ gắt gao đem đối phương ghim vào trong mắt của chính mình.



Trầm Bồi Sinh!



Tôi cùng ông đấu mấy chục năm!



Ông còn chưa thắng, tôi còn chưa thua!



Thời khắc cuối cùng, chỉ cần có tôi ở đây, sẽ vì Bạch Tiểu Thăng mà bảo vệ tốt con đường cuối cùng, những tính toán kia của ông, đủ tàn nhẫn, cũng xác thực ngoài dự đoán mọi người, nhưng ông sẽ không được như ý nguyện đâu!



Sẽ không!



Hạ Hầu Khải dùng ánh mắt lan truyền niềm tin của chính mình.

Trầm Bồi Sinh lãnh đạm nhìn Hạ Hầu khải, nhìn thấy bàn tay hắn hướng về phía Vương Mục Bắc, nhưng không có mảy may ý tứ đi ngăn lại.



Vương Mục Bắc vẻ mặt gấp gáp, tay đã luồn vào túi áo, đang cố gắng móc thuốc ra ngoài.



- Thuốc.



Hạ Hầu Khải ánh mắt chuyển hướng về phía Vương Mục Bắc, lần thứ hai lực bộc phát, hét lớn thêm một tiếng.



Toàn bộ tâm lực cuối cùng của hắn, đều đặt trên cái viên thuốc này.



Toàn phòng họp tĩnh lặng, tất cả mọi người đều nhìn tình cảnh đó.



Rốt cục, Vương Mục Bắc móc ra viên thuốc kia, biểu hiện cấp thiết đưa tới.



Hạ Hầu Khải mắt thấy tay của chính mình cùng viên thuốc kia từng tấc từng tấc tiếp cận, ánh mắt của hắn cũng sáng sủa mấy phần.



Hi vọng chính đang đến gần...



Nhưng mà, ngay ở mấy tấc cuối cùng, cái kia viên thuốc ngừng lại.



Hạ Hầu Khải cảm thấy đưa tay là có thể chạm tới, nhưng không thể nào cầm được.



Hạ Hầu Khải ngạc nhiên giương mắt.



Mặt Vương Mục Bắc đầy nước mắt, vẻ mặt đầy áy náy.



- Xin lỗi, Hạ lão. Ngài chung quy cũng nên lui ra đi, mà tôi, còn cần công việc này, tôi còn cần nuôi gia đình sống tạm a.



Vương Mục Bắc buồn bã.



- Xin hãy tha thứ cho tôi!



Cái viên thuốckia từ trong tay Vương Mục Bắc, trực tiếp rơi xuống đất, sau đó bị hắn một cước giẫm nát.



Viên thuốc mang theo hy vọng cuối cùng của Hạ Hầu Khải, quy về bụi đất.



Bị người tin tưởng nhất phản bội, so với tất cả đả kích tính gộp lại, đều càng thêm trí mạng.



Hạ Hầu Khải nhìn chằm chằm Vương Mục Bắc, buồn bã không có cái nào lớn hơn là tâm chết, cuối cùng đau thương nở nụ cười.



Sau đó, Hạ Hầu Khải hai mắt nhắm lại, thân thể ngả về phía sau, thẳng tắp té ngã.



- Có lỗi rồi, Tiểu Thăng. Tôi không có năng lực bảo vệ tốt một đạo phòng tuyến cuối cùng này...



Bạn cần đăng nhập để bình luận