Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1194: Dưới cơn thịnh nộ

Bạch Tiểu Thăng lại gọi cho Hạ Hầu Khải thêm mấy cuộc điện thoại nữa nhưng tất cả đều không có thông.

- Hạ lão đang bận bịu họp hành sao?

Bạch Tiểu Thăng khẽ nhíu mày, trong lòng lẩm bẩm.

Hai ngày này, bên phía tổng bộ cũng đang bận họp túi bụi.

Chuyện này Bạch Tiểu Thăng hắn cũng biết được.

Hạ Hầu Khải có nói rằng lão muốn đem Trầm Bồi Sinh và toàn bộ những người kia đính chắc ở trong tổng bộ.

Cố gắng hết sức để cho bọn hắn không có thời gian rảnh mà gây phiền toái cho công việc bên này.

Trên thực tế, quả thật Hạ lão đã làm được.

Chỉ có điều, muốn gây khó dễ và níu chân của nhóm người Trầm Bồi Sinh đây là chuyện rất vất vả, Bạch Tiểu Thăng rất lo lắng cho thân thể của Hạ Hầu Khải.

Chỉ là, mỗi lần trò chuyện với nhau, biểu hiện lão gia tử lúc nào cũng trung khí mười phần, lại thêm bên này quả thật bề bộn vô cùng, vì vậy Bạch Tiểu Thăng cũng dần dần yên lòng.

- Hiện tại, thái độ của Hàn Hà Phi lại vô cùng phối hợp, cung cấp cho chúng ta rất nhiều tin tức có giá trị, nhưng trong thời gian ngắn lại vô pháp lần tới manh mối quan trọng mang tính quyết định nhất, như thế này chỉ là vì trì hoãn thời gian mà thôi? Là do bọn hắn đã sớm làm tốt sự chuẩn bị rồi sao?

- Đến cuối cùng là Trầm Bồi Sinh từ lúc nào biết rõ bên này xảy ra chuyện, là thời điểm sau khi chúng ta động thủ với Hàn Hà Phi. . . Hay là trước đó?

- Mấy ngày nay, chẳng lẽ Trầm Bồi Sinh thực sự thành thành thật thật ngồi ở tổng bộ sao? Hắn hoàn toàn có thể kháng lệnh, dù sao thì xảy ra sự tình lớn như thế, là đang dao động căn cơ của hắn, liên quan đến tính mệnh của hắn và người thân cận có liên quan.

- Suy nghĩ kỹ một chút, trong chuyện này xác thực có rất nhiều tình huống không thích hợp.

. . .

Suy tư những chuyện này, trong lòng của Bạch Tiểu Thăng cảm thấy một sự lo lắng vô hình.

Chỉ có điều, hắn cũng tin tưởng vững chắc.

Mặc kệ xảy ra tình huống như thế nào, Hạ lão nhất định có thể khống chế được cục diện.

Hiện tại, đang tiến hành điều tra những địa phương này, còn có mấy vị Đại sự vụ quan bọn họ tọa trấn, thường xuyên liên lạc câu thông với nhau, nhưng vẫn chưa thấy tình huống gì dị thường.

- Có lẽ nào, là do mình suy nghĩ nhiều rồi? Hay là nói, trước mắt chỉ là sóng ngầm cuồn cuộn, bên phía Trầm Bồi Sinh kia chẳng qua là muốn âm mưu phản kích mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng khẽ nhíu hai hàng lông mày thầm nói.

Bạch Tiểu Thăng làm sao cũng không nghĩ ra.

Ở Tổng bộ bên kia, chắc hẳn giờ phút này, đã phát sinh kinh biến rồi.

Thậm chí là đang diễn ra một vở kịch lớn bức Vua thoái vị.

Hạ Hầu Khải bị người một nhà phản bội trùng kích mà ngã xuống.

- Ở trước sự tình không có rõ ràng này, không thể suy nghĩ lung tung mà tự loạn trận cước.

Trong lòng của Bạch Tiểu Thăng thầm khuyên bảo chính mình, làm cho bản thân mình phải trấn định lại.

Cùng đi với Bạch Tiểu Thăng là Lâm Vi Vi, trong tay đang cầm một cái máy tính mini, khi thì nhìn tin tức ở phía trên màn hình, khi thì nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nhất tâm lưỡng dụng, trong lòng thì suy nghĩ sự tình, còn tay thì vẫn duy trì tư thái gọi điện thoại như cũ, Lâm Vi Vi cũng không có tiến lên quấy rầy hắn.

Rốt cục, lại một cuộc điện thoại không có kết nối được, Bạch Tiểu Thăng buông điện thoại di động xuống, quyết định trước tiên không gọi điện thoại cho Hạ Hầu Khải nữa.

Tin tưởng rằng Hạ lão ở bên kia sau khi họp xong sẽ mở điện thoại ra, nhìn thấy nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy, thì chắc chắn sẽ gọi lại cho hắn.

- Anh Tiểu Thăng, anh làm sao vậy, là cái tên Hàn Hà Phi kia có vấn đề sao?

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng đã thu điện thoại di động lại, Lâm Vi Vi mới bước lên phía trước, cẩn thận hỏi.

Đi xem qua thái độ của Hàn Hà Phi, Bạch Tiểu Thăng liền có thần thái như thế, tư nhiên Lâm Vi Vi cũng liên tưởng chắc hẳn chuyện này có liên quan đến hắn.

- Bên ngoài, hiện tại như thế nào rồi?

Ngay cả bản thân Bạch Tiểu Thăng cũng không biết rõ tình huống đến cuối cùng là như thế nào, cho nên chỉ gật đầu nhìn Lâm Vi Vi rồi nở nụ cười, đông thời liếc mắt nhìn vào màn hình máy tính mini trên tay của Lâm Vi Vi bĩu môi hỏi.

Thành phố Nam Tự cùng với các tỉnh thành ở xung quanh, tính ra có hàng trăm sự vụ quan cùng với trợ lý sự vụ quan đang tiến hành điều tra với hơn hai mươi công ty trực thuộc tập đoàn, đồng thời cũng đang không ngừng mở rộng quy mô.

Cơ hồ mỗi thời khắc, đều có tin nhắn gửi tới hỏi thăm hắn về phương hướng điều tra, xin trao quyền, hay là yêu cầu tăng thêm nhân thủ các loại và rất nhiều vấn đề khác nữa.

- Là có chút công việc, cần anh đích thân xử lý.

Lâm Vi Vi đưa máy tính cho Bạch Tiểu Thăng nhìn.

Bạch Tiểu Thăng tạm thời gác lại sự lo lắng trong lòng mình, cầm lấy máy tính cá nhân mini của Lâm Vi Vi đưa, đi về phía văn phòng tạm thời của mình, trước tiên phải xử lý các sự vụ này đã.

- Vi Vi, em đi gọi Lôi Nghênh trở về ngay lập tức.

Đi được mấy bước, nhưng trong lòng của Bạch Tiểu Thăng vẫn cảm thấy tâm thần bất an, liền quay đầu lại nói với Lâm Vi Vi.

- Được.

Lâm Vi Vi khẽ giật mình, lập tức gật đầu, dứt khoát nói một tiếng.

- Trước đây cảm thấy thái độ của Hàn Hà Phi hợp tác quá tốt, cho nên chúng ta đều buông lỏng sơ sót, hiện tại xem ra, mặc kệ hắn có phối hợp hay không phối hợp, chúng ta phải tăng thêm cường độ, cần phải tăng nhanh bước chân. Coi như bọn hắn muốn làm bất luận cái dự định gì, chúng ta chỉ cần nhanh và ác là được. Cho dù là tình huống có xảy ra biến cố gì, cũng phải gắt gao cắn vào điểm yếu hại của bọn hắn. Nhắm mở ra cánh cửa đột phá.

Bạch Tiểu Thăng lầm bầm lầu bầu trong miệng, tựa hồ như đã hạ quyết tâm, nói xong liền bước nhanh như là sao xẹt, chạy về văn phòng của mình.

Lâm Vi Vi cũng vội vàng cầm điện thoại di động ra liên lạc với Lôi Nghênh.

Hiện tại Lôi Nghênh đang ở bên ngoài, muốn trở về cũng phải cần tới hai giờ đồng hồ.

. . .

Bạch Tiểu Thăng ở trong văn phòng, dùng hai giờ đồng hồ để xử lý các sự vụ nhỏ, mãi cho đến một giờ rưỡi chiều.

Trong thời gian này, những người đã gửi yêu cầu xin chỉ thị từ chỗ Bạch Tiểu Thăng, rõ ràng phát hiện phong cách của Tiểu Thăng Đại sự vụ quan đã thay đổi.

Càng thêm "Cấp tiến".

Càng đưa ra quyết định nhanh chóng.

Tựa hồ như buổi sáng tìm được manh mối, thì buổi chiều anh ta đã đạt được thành quả nhất định.

Kể từ đó, những người ở phía dưới cũng kìm lòng không được, bắt đầu thích ứng dần với bước chân của Bạch Tiểu Thăng.

Thời điểm mà Lôi Nghênh đến, Bạch Tiểu Thăng đang ngồi ăn cơm trưa, từng miếng từng miếng ăn cơm hộp qua quýt cho nhanh.

Lâm Vi Vi cũng đang ngồi ở một bên ăn.

Nhìn thấy Lôi Nghênh trở về, Bạch Tiểu Thăng lên tiếng chào hỏi, biết rõ anh ta cũng chưa ăn cơm, nên để cho Lâm Vi Vi mang tới cho hắn một phần.

Ba người liền ngồi ở trong văn phòng ăn cơm hộp.

Bạch Tiểu Thăng ăn rất nhanh, hắn muốn ăn xong thật nhanh để nói chuyện cùng với Lôi Nghênh một chút, phải làm như thế nào để cạy mở miệng của Hàn Hà Phi, đạt được càng nhiều tin tức hữu dụng càng tốt.

Kết quả, cơm vẫn chưa ăn xong, thì điện thoại di động của Bạch Tiểu Thăng liền vang lên.

Bạch Tiểu Thăng nhanh chóng nhấc điện thoại di động lên, hắn tưởng rằng Hạ lão gọi tới.

- Là nàng? Dư Doanh, cô tìm tôi à? Có chuyện gì sao?

Nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, Bạch Tiểu Thăng cảm thấy ngoài ý muốn vô cùng, nhưng vẫn bấm nút kết nối, trả lời với giọng nói vô cùng bình tĩnh.

Thời điểm Bạch Tiểu Thăng nghe điện thoại, miệng lớn của Lôi Nghênh vẫn đang nhai đồ ăn, hương thơm vô cùng.

Lâm Vi Vi ăn trước, nên đã sớm ăn xong, đang thu dọn đồ đạc.

Ở bên kia, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên im lặng không nói gì nữa.

Hai người Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn qua.

Chỉ thấy, Bạch Tiểu Thăng tựa như bình tĩnh, đứng ngây ngốc ở nơi đó.

Nét mặt của hắn từ trước tới giờ chưa khi nào xuất hiện vẻ kinh hãi, tựa hồ như đang nghe được cái tin tức đáng sợ gì đó.

Đã xảy ra chuyện.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cùng lúc hỏi.

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng vô cùng phẫn nộ.

Chỉ có điều, hắn vẫn như cũ không nói một lời nào, chỉ có ánh mắt dữ tợn.

- Tôi biết rồi.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng mới nói ra ba chữ, nhưng âm thanh không giống hắn lúc bình thường.

Khàn khàn và trầm thấp, tựa hồ như đem tâm tình nặng nề áp súc ở trong cổ họng.

Sau đó, hai tay của hắn rũ xuống, đem điện thoại di động đặt xuống bàn, nhưng lại dùng lực hơi nhiều.

- Anh Tiểu Thăng?

- Tiểu Thăng.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh không hẹn mà đồng thời khẽ hô.

Bạch Tiểu Thăng nhìn cũng không nhìn bọn họ, mà trực tiếp đứng lên mạnh mẽ đi ra ngoài.

Trong khoảnh khắc đó, hai mắt của hắn phát ra tia sáng vô cùng dọa người.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đuổi sát theo sau.

. . .

Tập đoàn Thần Hợp, tại văn phòng trợ lý xử lý sự vụ.

Mấy vị sự vụ quan và trợ lý sự vụ quan phụ trách thẩm tra Hàn Hà Phi đang dùng cơm, Hàn Hà Phi cũng đang ăn.

Chỉ có điều, đồ ăn của Hàn Hà Phi chất lượng rõ ràng tốt hơn nhiều, cũng phong phú hơn nhiều lắm, dù sao hắn cũng không phải là tù nhân, cho nên đãi ngộ cũng tốt hơn.

Ở quãng thời gian yên tĩnh giữa trưa này, cả hai bên đều ăn rất ngon lành.

Đột nhiên, một tiếng "đùng" vang lên thật lớn chấn cho tai của mọi người rung lên vù vù.

Một vị trợ lý sự vụ quan, trực tiếp bị dọa cho rơi mất đũa.

Một vị khác, thì trực tiếp cắn đứt cái thìa nhựa đang ngậm trong miệng.

Cái cánh cửa gỗ kia dùng bản lề bằng kim loại được gia cố đính chắc vô cùng lên tường, nhưng hiện tại một nửa đã bị đá bay ra ngoài, phần còn lại thì đang treo tòng teng trên cửa.

Nếu là lực đạo lớn hơn chút nữa, nói không chừng cả cánh cửa kia đều sẽ bay ra ngoài.

Bạch Tiểu Thăng ở bên ngoài từng bước một đi tới, sắc mặt hiện lên sự lo lắng, khí thế như lôi đình vạn quân.

- Ra ngoài.

Bạch Tiểu Thăng liếc mắt nhìn vị sự vụ quan và trợ lý sự vụ quan phụ trách tra hỏi kia, cuống họng phát ra âm thanh khàn khàn nói.

Ba người kia thấy như vậy, liền bối rối đứng dậy, bộ dáng giống như là đang chạy trốn rời đi.

Hàn Hà Phi ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, thần sắc vô cùng bình tĩnh tiếp tục ăn cơm trưa của mình.

Chỉ có điều, góc miệng của hắn lộ ra một nụ cười mỉm khó thấy ở những ngày này.

Cười châm biếm, thật thoải mái, toan tính rất tốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận