Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 120: Có khách tới chơi

Lục Thanh Phong thực sự liều mạng mới uống hết hai cốc bia lớn, cố gắng uống đến mức mặt đều tái rồi, bia cứ dâng lên ở cổ họng.

Sợ mất mặt nên hắn cố gắng nhịn xuống.

Đối với người có thể uống bia thì một chút này cũng không có gì, quan trọng là Lục Thanh Phong không thể uống.

Hoặc là nói, cho tới bây giờ hắn chưa từng uống qua nhiều như thế.

Thường ngày tham gia tiệc rượu, hay party trong nhà tổ chức, tới đều là người áo mũ chỉnh tề, hào hoa phong nhã, mọi người cầm một cái ly đế cao, kính một vòng rượu, có thể uống sạch cũng không tệ rồi.

Đương nhiên, cũng làm qua party đồ nướng, uống qua bia, nhưng không dùng cốc lớn như thế này.

Hôm nay dùng cái cốc to như thế này là để chỉnh Bạch Tiểu Thăng, nó được lấy từ trong nhà kho ra.

Không nghĩ tới lại dùng lên chính mình.

Một cốc lại một cốc, tính thành hai cốc, còn có một cốc nữa.

Bốn lít chất lỏng vào trong bụng, Lục Thanh Phong cảm giác mình mà uống tiếp sẽ vỡ bụng mất, hiện tại cái bụng đều đã căng no rồi.

Mình tại sao phải chơi hắn, mình đúng là muốn chết! Lục Thanh Phong khó khăn cầm cái cốc đã trống không, khóc không ra nước mắt.

Đặc biệt là tên người hầu "Có ánh mắt độc đáo" kia, không nói lời nào, cầm lấy cốc của thiếu gia nhà mình, nhanh chóng rót đầy.

Trình độ thật cao!

Bia được rót vào một cách rất cẩn thận, nhiều một phần thì tràn, nhìn người hầu cẩn thận từng li từng tí cầm tới. Từ trước tới giờ, Lục Thanh Phong không mang thù, hôm nay lại nhớ kỹ mặt của hắn, trong lòng hạ quyết tâm, qua hôm nay sẽ nói với A Thành, để thằng ngu này cuốn gói xéo đi!

Lục Thanh Phong trông mong nhìn Lục Vân, hi vọng cha mình giải cứu.

Lục Vân liếc mắt nhìn lên xem sắc trời, đi đến một bên đình, dựa vào lan can xem nước. Hắn không đành lòng nhìn, lại không muốn cứu.

Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, lời hứa ngàn vàng, thua thì thua vậy. Thanh Phong, cha không thể mất mặt được.

Lục Vân im lặng dạy bảo trong lòng.

Lục Văn Thiến nhìn thấy vậy vừa gấp lại đau lòng, không ngừng đụng Trịnh Đông Tỉnh, hi vọng hắn có thể giúp một chút.

Trịnh Đông Tỉnh vô cùng bất đắc dĩ nhìn nàng và nhún vai, quay mặt im lặng nhưng trong bụng nở hoa.

Ngụy Tuyết Liên cũng có chút không đành lòng, liền không ngừng chớp mắt với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng không nói một lời, cười tủm tỉm nhìn Lục Thanh Phong.

Lục Thanh Phong vừa đối mắt với hắn thì tính tình quật cường lại nổi lên, quyết định chắc chắn, bưng lên cốc bia lớn chuẩn bị uống vào.

Chết thì chết, thua người không thua trận!

Mắt thấy cái cốc đến bên miệng, cổ tay của Lục Thanh Phong bị người ta tóm lấy, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cầm xuống cốc bia từ trong tay hắn, hít hà mùi bia đặc biệt, nói một mình.

- Các cậu tự làm bia, vị thật sự không tệ, tôi không khách khí, lại tiếp một cốc đi.

Bạch Tiểu Thăng một hơi uống hơn phân nửa, quay người đi.

Đã có rượu ngon lại không có món ngon, may mà phong cảnh khá đẹp, cho nên uống bia này cũng có một hương vị đặc biệt.

Lục Thanh Phong nhìn bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng, mắt lộ ra vẻ cảm kích.

Hắn đã nhìn ra, Bạch Tiểu Thăng tuyệt đối cố ý, ở giây phút hắn "Tuyệt vọng" nhất mới ra tay, lấy lòng đồng thời còn thấy được cảnh thú vị.

Nhưng Lục Thanh Phong lại không hề tức giận, ngược lại còn thật sự cảm kích.

Lần này, luận tài luận trí, thậm chí luận việc đối nhân xử thế, hắn đều hơi kém Bạch Tiểu Thăng một phần.

- Anh Bạch.

Lục Thanh Phong chần chờ một chút, sau đó gọi Bạch Tiểu Thăng một tiếng, cất bước đi tới.

Không ngờ hắn thật sự lại gọi Bạch Tiểu Thăng là anh? !

Đám người kinh ngạc.

Trịnh mập mạp càng giật mình, miệng há to đến mức có thể nhét vào một quả trứng.

Mặc dù nói có chơi có chịu, nhưng Lục Thanh Phong luôn cho người cảm giác có dáng vẻ của một đàn anh.

Một tiếng này gọi này, để cho mọi người có chút khó mà tiếp nhận nổi.

- Lão Bạch, lần này cậu trâu bò!

Trịnh Đông Tỉnh không nhịn được tự lẩm bẩm, sau đó lại chau mày.

- Không đúng! Vậy mình, há không phải là người nhỏ nhất à.

Lục Văn Thiến, Ngụy Tuyết Liên nghe được thì không còn gì để nói, Lục Văn Thiến càng hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.

Bên kia, Bạch Tiểu Thăng cũng dựa vào một đoạn rào chắn, uống rượu quan sát mọi chuyện.

Lục Thanh Phong đứng ở bên cạnh hắn.

- Lần này là tôi thua, trước mặt mọi người tôi gọi anh là anh.

Lục Thanh Phong nghiêm túc nói.

- Nhưng mà, đối với Tuyết Liên tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ. Tôi chỉ tán thành anh là đối thủ, nhưng vẫn muốn công bằng cạnh tranh!

"Vậy cậu chắc chắn sẽ thua!"

Bạch Tiểu Thăng rất chân thành nhìn Lục Thanh Phong, cười nói.

- Bởi vì tôi nhất định sẽ trở thành người yêu của cô ấy!

- Không nên quá tự tin, anh chỉ mới thắng tôi một lần!

Lục Thanh Phong đột nhiên cười cười.

Hắn cũng không phải người thua không trả tiền.

Thừa nhận chênh lệch, nhìn thẳng vào chênh lệch, đây cũng là sự đáng sợ của người đàn ông này.

Bạch Tiểu Thăng cảm khái trong lòng, bên miệng lại trêu chọc.

- Tin tưởng tôi, sẽ còn có lần thứ hai!

- Anh quá cuồng ngạo!

Hai người già mồm, bỗng nhiên đều cười.

Lục Thanh Phong đưa tay cầm lấy cốc bia đã uống hơn nửa của Bạch Tiểu Thăng, đổ vào trong miệng.

- Cậu còn có thể uống được tiếp sao?

- Lúc này, phong cảnh này, có đối thủ mà không có rượu thì làm xấu phong cảnh quá!

- Hả, cậu còn có thể giả vờ. Bên kia còn có nửa thùng, có bản lĩnh thì uống nốt đi!

- . . .

Lục Thanh Phong vờ như không thấy.

Lục Vân lưng tựa rào chắn, cười tủm tỉm nhìn hai người trẻ tuổi đang đứng cạnh nhau, trong ánh mắt rất chờ mong.

Có lẽ, mười năm sau, hai mươi năm sau, hai người trẻ tuổi này đều có thể danh chấn cả nước, thành một thế hệ dẫn đầu thương nghiệp trong tương lại, thật là đáng để mong chờ.

Đang lúc Lục Vân nhìn xem đến xuất thần, A Thành xông tới, nhỏ giọng nói thầm ở bên tai Lục Vân.

Nụ cười Lục Vân trầm xuống, sắc mặt đoan chính, khôi phục uy nghiêm ngày xưa.

- Người này muốn gặp tôi? Nếu như muốn làm ăn hợp tác thì vẫn chưa đủ tư cách, đuổi đi.

Lục Vân tùy ý phất tay, nhưng lập tức nghi hoặc nhìn về phía A Thành.

A Thành chính là quản gia và thư ký của mình, hẳn là biết rõ người nào đủ tư cách để gặp.

Việc này không cần xin chỉ thị mới đúng!

Lục Vân hỏi thăm với ánh mắt đầy chăm chú, A Thành hạ giọng nói với Lục Vân.

- Vấn đề là, người này không lấy việc công tới gặp ngài, mà chỉ đơn thuần thăm hỏi, lần này thăm hỏi còn mang đến một người trẻ tuổi?

Người trẻ tuổi?

Lục Vân nhíu mày lại.

- Là con của người đó, cũng là bạn học thời đại học của tiểu thư Văn Thiến.

A Thành nhìn Lục Văn Thiến, nói với Lục Vân.

- Nghe nói người trẻ tuổi kia còn là lớp trưởng của lớp tiểu thư Văn Thiến, lần này thăm hỏi là lấy con của hắn làm chủ.

- Hả, còn có việc này?

Lục Vân thấy kỳ lạ nói.

Cha con đến nhà là dựa vào quan hệ của đứa con.

Nghe qua thì có chút ý tứ.

Lục Vân suy nghĩ một phen.

Lục Văn Thiến là sinh viên giỏi ở trường, có thể đảm nhiệm chức lớp trưởng ở đó, cũng nói rõ người trẻ tuổi kia vẫn có chút năng lực.

Hôm nay, Bạch Tiểu Thăng cho hắn niềm vui bất ngờ, để tâm trạng của hắn khá tốt, càng thêm chờ mong với thế hệ trẻ tuổi.

- Đã như vậy. . .

Lục Vân nói với A Thành.

- Vậy thì gặp mặt một lần đi, tôi muốn nhìn xem, có thể phát hiện ra thanh niên tài giỏi hay không? Lần này cậu đi an bài, dẫn bọn họ đến chỗ này gặp mặt.

- Vâng.

A Thành gật gật đầu, vội vàng rời đi.

Người trẻ tuổi này sẽ như thế nào đây? Lục Vân bỗng nhiên có chút chờ mong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận